Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 124: Phương hướng luân hồi
"Leng... keng... leng....". Âm thanh của Tinh Không Phong Linh rung động trong gió.
Một buổi hoàng hôn đem theo ráng chiều đỏ cam nhuộm lên Tà Dương Miếu một sắc màu có phần buồn bã.
Cơn mưa linh khí mang theo Huyền Lực Cổ Ngữ vẫn tiếp tục rơi xuống.
"Sư phụ, vậy... vậy... việc phá huỷ hay không phá huỷ thần trụ có thay đổi kết quả trong cách vận hành Niệm Huyền Thiên sao?"
Nguyễn Thanh Phong hỏi xong câu này, trong lòng bất giác buông lỏng một hơi, một cảm giác từ trong cõi vô minh thúc d·ụ·c hắn phải nói ra câu hỏi này.
Đứng ở một bên, Đặng Phi Long cũng lộ ra thần sắc đâm chiêu, hiển nhiên hắn cũng có cùng thắc mắc, đồng thời đang chờ đợi câu trả lời.
Đoàn Trí nghe được câu hỏi của đồ đệ mình, trong lòng cũng âm thầm cảm thán: "Thật không hổ là tà niệm có thể luân hồi của Niệm Huyền Thiên, thiên sinh cảm giác của bọn hắn thật sự là đáng sợ, nghe một chút chính là tìm ra điểm mấu chốt."
Nghĩ đến đây, Đoàn Trí đưa ánh nhìn về hai người Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong, đôi mắt sâu thẳm phức tạp nhìn hai người thật sâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Hỏi rất hay, phá huỷ Hỗn Mang Thần Trụ sẽ không mang đến điểm tích luỹ... Nhưng sẽ thay đổi cách vận hành của Niệm Huyền Thiên."
"Phá cũng được, không phá cũng được, thế gian này đều sẽ phải thay đổi cách vận hành, nhưng chiều hướng phát triển chung quy sẽ khác nhau..."
Nguyễn Thanh Phong không kịp chờ đợi, đồng ngôn vô kỵ, lên tiếng cắt ngang: "Nếu đã không có điểm tích luỹ thì không bằng... không bằng... sư phụ... ngài tự chọn chiều hướng phát triển cho Niệm Huyền Thiên luôn không được sao?"
Hắn rất không hiểu, sư phụ hắn rõ ràng là người tạo ra Niệm Huyền Thiên, chính là nhất thiên chi chủ, cho nên việc thế gian này có vận hành ra sao thì cũng nên do chính người sáng tạo ra nó quyết định, điều này là thiên kinh địa nghĩa, tuyệt đối không ai dám bất mãn.
"Đúng vậy sư phụ, chỉ cần ngài lên tiếng, chúng ta tuyệt đối sẽ hai tay hai chân ủng hộ."
Đặng Phi Long giống như hiểu ý của đồng bạn mình, tiếp lời, một câu trả lời đến từ cõi vô minh khác.
"Ta chẳng qua chỉ là một kẻ ngoại lai, vận mệnh đưa đẩy mới biến ta trở thành một mảnh nhỏ vá vào bức tranh của các ngươi."
"Các ngươi mới là những thiên chủ chân chính của Niệm Huyền Thiên, là những tà niệm đã vượt qua sinh tử để giành lấy quyền sống sót."
"Đừng tự coi nhẹ bản thân, mà cũng đừng đùn đẩy trách nhiệm của mình..."
Âm vực của Đoàn Trí tăng dần qua mỗi câu nói, ngôn ngữ nói ra mang theo âm thanh của Tinh Không Phong Linh, rung động tâm thần, khiến người nghe trở nên yên tâm, nhẹ nhỏm.
Đoàn Trí tự nhận thức được vai trò của bản thân, người tạo ra Niệm Huyền Thiên là hắn, nhưng chẳng qua chỉ là tùy duyên hành sự, việc quan hệ đến tương lai của Niệm Huyền Thiên vẫn cần phải do những chủ nhân thật sự của nó quyết định.
"Vậy... nếu phá hủy Hỗn Mang Thần Trụ thì sẽ thế nào? Nếu không phá hủy thì sẽ thế nào vậy sư phụ?"
Đặng Phi Long cuối cùng đứng ra mở lời trước.
Hắn biết, sư phụ lần này là thật sự nghiêm túc, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ bọn hắn, có lẽ đây mới thật sự ý nghĩa chân chính của sự kiện đoàn chiến.
"Dù có bị phá hủy hay không thì Sáng Thế vĩ lực có bên trong Hỗn Mang Thần Trụ vẫn sẽ tràn ra toàn bộ Niệm Huyền Thiên, giúp Niệm Huyền Thiên trở thành một thế gian hoàn chỉnh."
"Nhưng!..."
"Nếu Hỗn Mang Thần Trụ không bị phá hủy thì tà niệm sẽ không thể hấp thu sinh hồn, do đó, muốn luân hồi chuyển kiếp thì chỉ có thể tự cắn xé, thôn tính lẫn nhau, kẻ mạnh ăn kẻ yếu."
"Còn nếu như Hỗn Mang Thần Trụ bị phá hủy thì sẽ không có thứ gì có thể cố định Thời Gian Hải Sa, khi đó thì lực lượng Sáng Thế sẽ tràn ra bên ngoài Niệm Huyền Thiên...
Đến lúc đó thì những sát niệm ý thức hay là tà niệm có thể hấp thụ sinh hồn từ bên ngoài nhờ đó mà tất cả những tà niệm có trong Niệm Huyền Thiên đều có thể luân hồi chuyển kiếp mà không cần tự cắn xé, tàn sát lẫn nhau."
Đoàn Trí đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai người đồ đệ của mình, im lặng một lúc, tiếp đó lên tiếng giải thích...
"Sư phụ... sư phụ..."
Nguyễn Thanh Phong ấp úng muốn nói lại thôi.
"Ực." Đặng Phi Long nhìn thấy cảnh này, nuốt nước bọt một tiếng, âm thanh xé tan bầu không khí tĩnh lặng, kế đến, hỏi thẳng: "Sư phụ, sinh hồn là thứ gì vậy sư phụ?"
Đặng Phi Long tin tưởng bất kỳ ai nghe được những lời giải thích từ sư phụ cũng sẽ lựa chọn cách phá hủy Hỗn Mang Thần Trụ.
Khi nghe đến việc tà niệm phải cắn xé, ăn thịt lẫn nhau để tranh giành quyền luân hồi chuyển kiếp, trong đầu Đặng Phi Long không hiểu xuất hiện một vài cảnh tượng tàn nhẫn khiến cơ thể của hắn có phần đau đớn.
Nhìn thấy Nguyễn Thanh Phong cũng có dấu hiệu tương tự, Đặng Phi Long hiểu được, đó là hồi ức đã phủ bụi khi hắn chỉ là một tà niệm.
Tà niệm là sát niệm ý chí của các Khái Niệm Hỗn Mang vốn đã có trong mình Sáng Thế vĩ lực, lại được Hỗn Mang Vô Định lực của Niệm Huyền Thiên nuôi lớn.
Một khi nuốt tà niệm thì lực lượng cuồng bạo trong đó chắc chắn sẽ khiến kẻ hấp thu phải chịu sự cuồng bạo giống như vạn kim xuyên tâm, thụ đủ loại tra tấn.
Theo tu vi càng cao thì ký ức phủ bụi sẽ càng rõ ràng, đến lúc đó thống khổ mà nó mang lại đã in sâu vào trong linh hồn của tu luyện giả lần nữa sẽ bị đào lên, khiến bọn hắn gặp phải đủ loại đau đớn.
Có lẽ, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến những hiền giả đời trước quyết tâm xóa bỏ phương pháp tu luyện.
Chỉ cần phá hủy Hỗn Mang Thần Trụ thì những đồng loại của hắn sẽ không cần phải chịu đựng đau đớn trong quá trình xâu xé, chém g·i·ế·t lẫn nhau, tất cả mọi tà niệm đều sẽ có cơ hội luân hồi chuyển kiếp.
Nhưng, sinh hồn nghe qua lại rất kỳ lạ...
"Sinh hồn nha, tên như ý nghĩa, là linh hồn sinh mệnh."
Đoàn Trí nhìn hai người một chút, có chút thâm trường nói ra.
"Là giống như ý thức quang cầu sao sư phụ?"
Đặng Phi Long thắc mắc hỏi thăm.
"Vậy là tà niệm sẽ dung hợp với những sinh hồn kia sao? Giống như chúng ta?"
Nguyễn Thanh Phong nhanh chóng phụ họa theo đồng bạn mình.
Nếu sinh hồn chỉ là những ý thức bình thường thì chuyện này có phần đơn giản, nhìn chung những linh hồn ý thức kia chỉ đổi môi trường sinh sống, cũng không phải là chuyện to tác gì.
Đoàn Trí nhìn bộ dạng mong chờ của hai người trước mặt liền cảm thấy có không muốn, nhưng rồi vẫn quyết định đem lời cẩn nói giảng thuật một lần: "Các ngươi vốn là những kẻ được các Khái Niệm Ý Thức chúc phúc, hơn nữa còn có thời gian dài làm quen với Hỗn Mang Thạch, cho nên các ngươi cũng xem như là đồng nguyên với tà niệm."
"Nhưng sinh hồn ở thế giới bên ngoài thì lại khác, bọn hắn không được chúc phúc, càng không có lực lượng từ Hỗn Mang Thạch nuôi dưỡng, cho nên không cách nào dung hợp được."
"Những sinh hồn bên ngoài chỉ có thể trở thành vật dẫn, giúp tà niệm hấp thu từ đó vượt qua hàng rào năng lượng, giúp ý thức hạt giống sinh ra linh tính, trí tuệ."
"Giống như một cái cây cần đất để sống, cần nước, ánh sáng để phát triển..."
"Giờ thì các ngươi cũng đoán được kết quả của sinh hồn đi..."
Nói đến đây, Đoàn Trí dừng lại, ánh mắt lần nữa hướng đến hai người trước mặt.
Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nghe xong, nét mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên chuyện vừa mới nghe đã kinh sợ bọn hắn.
Một bên là hy sinh đồng loại để đồng loại tự chém g·i·ế·t lẫn nhau để tìm ra kẻ xứng đáng được sống.
Một bên là hy sinh những sinh hồn không quen biết để giúp đỡ đồng loại, giúp bọn hắn thoát khỏi cảnh phải tự xâu xé tàn sát lẫn nhau.
"Sư phụ, ngài có thể chúc phúc cho những sinh hồn kia sao?"
"Nếu không, sư phụ có thể đem những Khái Niệm Ý Thức kia đến chúc phúc cho sinh hồn sao?"
"Hay, ngài có thể làm giống như trường hợp của tiểu Thanh Phong sao? Cho linh hồn dung hợp với tà niệm?"
"Chúng ta có thể đưa những tà niệm kia ra khỏi Niệm Huyền Thiên, để bọn hắn tự luân hồi, như vậy không được sao?"
Giống như nghĩ đến điều gì, trên mặt Nguyễn Thanh Phong trở nên mong chờ, nắm hai tay vào nhau, chắp lên trước, bộ dáng cầu nguyện, hỏi thăm.
Rất rõ ràng, hắn không hề có ý định buông tha lựa chọn tìm kiếm sinh hồn để dung hợp, nhưng tất nhiên, với điều kiện là không làm hại người khác.
Đoàn Trí lắc đầu: "Hạt giống ý thức chính là lời chúc phúc của ta đến tà niệm."
"Sinh hồn không phải là sinh linh hoàn chỉnh, chỉ là một ý thức hỏa diễm nhỏ bé, giống như ngọn nến trước gió, lời chúc phúc của các Khái Niệm Ý Thức sẽ thổi tan bất cứ sinh hồn nào mà nó chạm phải."
"Sở dĩ các ngươi có thể sống đến bây giờ, chính là bởi vì kiếp trước, khi các ngươi nhận được lời chúc phúc, các ngươi vẫn đang còn là những tu sĩ bình thường."
"Về trường hợp của Giang Thừa Phong..."
Đến đoạn này, để cắt đi tưởng niệm của hai người đồ đệ, Đoàn Trí nói thẳng: "Trường hợp của Giang Thừa Phong chỉ là sai thứ tự, nhưng hắn cũng không khác các ngươi."
"Giang Thừa Phong cũng được sinh ra từ việc tà niệm ăn thịt lẫn nhau để luân hồi chuyển thế, hắn chính là luồng ý thức may mắn được chọn, quá trình này được giúp đỡ không ít bởi cuốn cổ thư mà hắn mang theo bên mình."
"Bây giờ tà niệm chỉ cần hấp thụ đủ Sáng Thế vĩ lực thì hạt giống ý thức bên trong sẽ từ từ lớn lên, khi đó bọn hắn có thể tự mình luân hồi chuyển thế, cần gì phải đi tìm kiếm ý thức cho mất công?"
"Câu hỏi đưa tà niệm ra khỏi Niệm Huyền Thiên quá ngớ ngẩn, không cần nói, ta nghĩ ngươi cũng có câu trả lời..."
Những lời giải thích như tiếng chuông báo hiệu việc sắp đến, nhanh chóng phá hủy mộng tưởng bên trong của người nghe.
Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong biết được, lần này bọn hắn phải làm ra lựa chọn.
Giờ phút này, sắc mặt hai người trở nên tái nhợt, gương mặt có phần non nớt bị một màu trắng bệch thay thế.
"Vụt... vụt..."
"Vụt..."
Hai Con Thoi Vận Mệnh từ từ xoay tròn xung quanh hai vị thiên chủ trẻ tuổi.
"Hãy nhớ, không có đúng, không có sai, dù quyết định có là gì thì ta vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của mọi người."
"Con Thoi Vận Mệnh là thứ có thể giúp các ngươi phá hủy Hỗn Mang Thần Trụ, hãy dùng cẩn trọng khi dùng nó."
"Nhất định phải sống thật tốt, hãy nhuộm màu thế gian bằng màu sắc của riêng mình."
Theo câu nói cuối cùng phát ra, thân ảnh của Đoàn Trí dần trở nên mơ hồ, sau cùng là vỡ tan thành bọt nước, hòa tan vào trong màn mưa.
Một ngày này, Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong trở thành những thiên chủ của Niệm Huyền Thiên, nhưng hoàn toàn không có một chút vui mừng, mà lại đờ đẫn đưa đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước.
Sâu trong đôi mắt bọn hắn là sự trống rỗng.
Ai rồi cũng lớn, ai rồi cũng phải đưa ra những quyết định quan trọng trong đời.
Trong một khoảnh khắc, không biết vô tình hay cố ý, hai vị thiên chu trẻ tuổi từ từ đưa tay nắm chặt Con Thoi Vận Mệnh phía trước.
Vòng quay của vận mệnh như lăn bánh trong tay mỗi người...