Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 125: Trở về Tà Dương Miếu
Huyết Vô Tâm mang theo nét mặt thâm trầm một đường trở về Tà Dương Miếu.
Vừa rồi, sau khi cùng Lý Tiêu Dao tách ra, Huyết Vô Tâm có chút tâm thần bất định.
Hắn nghe được âm thanh kêu gào của những người bằng hữu ngày xưa, thời mà hắn vẫn còn là Huyết Kiếm sơn trang chi chủ.
Đây không phải là lần đầu tiên Huyết Vô Tâm nghe được lời kêu gọi này.
Ngay từ lúc bước vào Bách Tông lĩnh, âm thanh này đã thường xuyên xuất hiện mỗi khi tu luyện.
Các thống soái trong quân đoàn cũng nhận thấy tình cảnh tương tự, nhưng tất cả đều cho rằng đó là ảo giác của tà niệm mang lại.
"Thật sự không phải là ảo giác?"
Huyết Vô Tâm một bên tự lẩm bẩm, một bên vừa tăng tốc chạy về cứ điểm quân đoàn.
Hắn cũng có một vài cảm giác không an yên, cần phải trở về yên tĩnh thiền định Huyền Dẫn Pháp để cải thiện trạng thái.
Vừa đi được một lúc, Huyết Vô Tâm nhanh chóng gặp được những thống soái khác cũng đang trên đường trở về.
"Các ngươi không phải đang đi dò thám xung quanh sao? Giờ lại trở về rồi?"
Huyết Vô Tâm hỏi thăm nhóm cao tầng trước mặt.
Đảo mắt nhìn về phía mọi người, nhìn thấy Sinh Mệnh Giới Tuyến trên tay bọn hắn đang phát sáng, Huyết Vô Tâm biết được, câu hỏi của mình có chút thừa thải.
"Phó viện trưởng? chúng ta bị một lực vô hình từ Sinh Mệnh Giới Tuyến dẫn dắt trở về Tà Dương Miếu, bây giờ nhìn đến, tất cả đều hướng về một nơi."
Lạc Hồng Minh chỉ chỉ vào sợi chỉ đỏ trên tay, lên tiếng trả lời.
Những người còn lại cũng gật đầu tán thành, hiển nhiên tất cả xuất hiện ở đây là vì cùng lý do.
Bảy nhóm tập trung lại với nhau, đi được một đoạn thì nhìn thấy Giang Thừa Phong cùng một vài người khác đang di chuyển không có thống soái ở bên ngoài.
"Các ngươi đây là đang đi đâu? Có chuyện gì sao?"
Huyết Vô Tâm nhìn nhóm thành viên trước mặt lên tiếng hỏi thăm.
Những người trong nhóm đang trở về Tà Dương Miếu đưa sự chú ý về trận pháp đang được kích hoạt bên trong cứ điểm, gương mặt liền trở nên kỳ lạ.
Theo lý mà nói, bây giờ mở ra trận pháp còn phái người đi ra bên ngoài, đây chắc chắn là có rất nhiều điểm bất thường.
"Phó viện trưởng đại nhân, các vị thống soái."
"Chuyện là..."
Nhóm Giang Thừa Phong lên tiếng chào hỏi, tiếp đó kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho những người vừa trở về.
Ngoại trừ các thống soái, các thành viên khác nghe xong liền trở nên trầm mặc.
Bọn họ vừa nghe liền nhanh chóng nhận ra nhiều chuyện, hiển nhiên có những việc không phải thống soái thì không tham gia vào được.
Huyết Vô Tâm vừa nghe xong lời từ nhóm Giang Thừa Phong, không đắn đo suy nghĩ, lập tức hạ lệnh: "Đã như vậy, thì mọi người cũng chia ra cảnh giới xung quanh đi thôi."
Vừa nói, Huyết Vô Tâm vừa đưa tay ra hiệu cho những người xung quanh tản ra.
Mặc dù đây là điều đã được dự đoán từ trước, nhưng bầu không khí vẫn trở nên có phần vi diệu, xong cũng chẳng ai dám tiếp tục hỏi nhiều.
"Đã rõ, đoàn trưởng..."
"Dạ, đoàn trưởng..."
"..."
Tất cả thành viên tự giác rời đi, chỉ còn lại bảy thống soái.
Nhóm cao tầng Võ viện lấy tốc độ nhanh nhất tiếp cận đến bên ngoài Tà Dương Miếu.
"Chúng ta phá trận để đi vào sao?"
Nhìn thấy trận pháp được kích hoạt, Thiên Nam lão đại Lạc Tinh Hy đưa ra đề xuất.
Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long đã cắt đứt liên lạc với mọi người, cho nên không có cách nào kêu gọi hai người bên trong tạm thời ngưng việc khởi động trận pháp để những đồng đội khác đi vào.
"Vụt...."
"Vụt...."
"..."
Những ánh chớp liên tục lóe lên.
Con Thoi Vận Mệnh xuất hiện trước mặt mỗi người, anh sáng tỏa ra từ con thoi chiếu sáng một vùng trời.
Bảy người cao tầng trong Võ viện con ngươi co rụt lại, vô thức đưa tay nắm lấy con thoi tròn trước mặt.
"Xàn... xạt... xàn xạt..."
Tiếng gió thổi nhẹ nhàng kéo theo sự chuyển động của từng hạt cát.
Thời Gian Hải Sa hiện lên với nhiều đồi cát nhấp nhô, từng dải cát uốn lượn như sóng biển.
Trong Thời Gian Hải Sa rộng lớn mênh mông, nhóm cao tầng đã bị tách riêng lẻ từng người.
Tuy nhiên, mỗi người đều có thể nhìn thấy hình ảnh người dẫn đạo của mình đang từ từ diễn giải về nguồn gốc hình thành nên thế giới này.
"Tiên sinh."
"Tiên sinh."
"..."
Mặc dù ở cách xa nhau không biết bao nhiêu khoảng thời không, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả đều nghe được âm thanh từ những người khác truyền đến.
Một khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi trôi qua, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với những người có mặt ở đây lại phảng phất giống như vô tận năm tháng đã đi qua bọn họ.
Từng đoạn, từng đoạn hồi ức lúc còn là tà niệm, hay những kiếp sống từ năm này qua năm khác ùa về, tất cả giống như lũ quét tràn vào tâm trí mỗi người.
"Khụ... khụ..."
"Khụ... khụ...."
Tiếng ho khan bắt đầu xuất hiện, kèm theo đó là một cơn đau dữ dội như tra tấn linh hồn con người hiện lên.
Lực lượng Hỗn Mang Sáng Thế sinh ra từ Sát Niệm Ý Thức luân chuyển ở khắp nơi bên trong huyết quản của nhóm cao tầng.
Đây chính là sự đáng sợ của một trong hai tạo vật vĩ đại nhất của Hỗn Mang, Khái Niệm Ý Thức.
Nếu như không biết thì còn tốt, nhưng một khi đã sinh ra ý thức, đã biết được bản chất về thân thế của mình, thì dòng chảy năng lượng sẽ tàn phá linh hồn lẫn thể xác của người sở hữu nó.
Điều này giống như việc, khi một sinh linh bị hôn mê thì cho dù có bị thương nặng đến đâu, cảm giác đau đớn cũng sẽ không xuất hiện, nhưng một khi hồi phục ý thức tỉnh lại, cơn đau kéo đến sẽ khiến sinh linh đó đau tận xương tủy.
Nỗi đau giằng xé khắc sâu vào tâm thức như một vết tích chí mạng mà mỗi lúc nhìn vào đó đều có thể khiến người ta chịu thống khổ cực hình.
Mỗi khi tà niệm chuyển thế luân hồi, bọn hắn sẽ tự chém đi phần ký ức thống khổ lúc ăn thịt đồng loại của mình để quên đi cơn đau đã khắc sâu vào linh hồn ý thức.
Phần quá khứ đó sẽ trở thành những tảng đá chìm sâu vào ý thức hải dương, không bao giờ nổi lên.
Tuy nhiên, hôm nay nhìn thấy được bản chất thật sự của Niệm Huyền Thiên...
Dòng hồi ức lẽ ra không bao giờ nên xuất hiện lại một lần nữa theo cơn sóng dữ trồi lên mặt nước, buộc người ta phải nhìn thẳng vào đó.
Mang theo cơn đau từ sâu trong linh hồn, bảy người thuộc Đệ Tam Quân Đoàn tiến vào Tà Dương Miếu.
Với sức mạnh tuyệt đối từ Con Thoi Vận Mệnh, trận pháp bên ngoài Tà Dương Miếu trở nên vô dụng.
"Phù... phù..."
"Phù... phù..."
Tiếng thở dốc phát ra.
Dưới cơn mưa Huyền Lực Cổ Ngữ bên trong Tà Dương Miếu, những cơn đau của các thành viên Đệ Tam Quân Đoàn dần được thanh tẩy biến mất.
Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nhìn thấy bảy thống soái còn lại cũng không thể hiện cảm xúc, không có sự ngạc nhiên trên gương mặt bọn hắn.
Ngay từ lúc bước vào Thời Gian Hải Sa, hai người đã sớm cảm nhận được những khí tức đến từ nhiều dòng thời gian khác nhau.
Rất hiển nhiên, nhóm cao tầng trong Võ viên sẽ sớm biết toàn bộ sự thật.
Giờ phút này, bên trong Tà Dương Miếu, ráng chiều ửng đỏ, nước bên trong đài phun nước tràn xuống thắm nhuần vào sâu trong lòng đất.
Cơn mưa Huyền Lực Cổ Ngữ như là thần dược tẩy trôi đi hết mọi sự đau đớn mà Sáng Thế vĩ lực đem đến cho mỗi người.
Từng người, từng người đi đến trước đài phun nước ở chính giữa quảng trường, đưa tay ra uống từng ngụm nước bên trong đó.
Vào thời khắc dòng nước thần kỳ chảy vào cổ họng mỗi người, tất cả đều quay lại với gương mặt thời thanh xuân của mình.
Không, phải nói đây mới thật sự là khuôn mặt chân thật của bọn hắn.
Sáng Thế vĩ lực vốn là Vĩnh Hằng Bất Biến, nói cách khác, bản chất của tà niệm là trường sinh bất lão.
Chỉ vì linh hồn ý thức không thể theo kịp sự lớn mạnh của Sáng Thế vĩ lực, cho nên bọn hắn mới phải chọn cách tự phủ nhận bản thân, qua đó luân hồi chuyển thế để không phải chịu sự tra tấn giày vò.
Bức tranh được dệt nên vào ngày lễ tốt nghiệp của mọi người cũng thay đổi trở thành gương mặt của hiện tại.
Những tưởng mọi người sẽ vui vẻ khi nhìn vào hình chiếu thanh tú ngọc mỹ của mình được phản ánh một cách rõ ràng dưới mặt nước.
Nhưng không, một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lên toàn bộ Tà Dương Miếu.
Tất cả những người có mặt đem theo sắc mặt lạnh lùng, trong tay mỗi người còn đang nắm chặt lấy Con Thoi Vận Mệnh trong tay, không ai biết được bọn hắn đang nghĩ gì.
Có hai sự lựa chọn để Niệm Huyền Thiên phát triển.
Ý kiến ngay từ đầu đã không có đúng, không có sai.
Chỉ có ý kiến được nhiều người công nhận, ý kiến được ít người công nhận.
Hơn ai hết, tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu được, sự im lặng bên trong Tà Dương Miếu đã chứng minh, sự bất đồng quan điểm thật sự đã xuất hiện...
Trầm mặc nửa ngày, Huyết Vô Tâm thông qua Sinh Mệnh Giới Tuyến truyền âm cho những thành viên Đệ Tam Quân Đoàn ở bên ngoài trở về.
...
Giang Thừa Phong đi theo đoàn người lần nữa trở về Tà Dương Miếu, lúc này nhóm cao tầng đã rời đi trở về trại thống soái.
Mọi người nhìn quang cảnh trước mắt không khỏi khiến người xem kinh ngạc.
Giang Thừa Phong xuất thân thánh địa, mặc dù không dám nói kiến thức hơn người, nhưng cổ thư, kỳ thư hắn xem qua vẫn là không ít.
Theo như kiến thức được nhiều cường giả công nhận, thì thế giới bên ngoài Niệm Huyền Thiên hiện tại chính là thời đại thịnh thế tu hành, nhưng hắn cảm thấy, nếu so sánh với những gì ở Niệm Huyền Thiên thì tu hành thịnh thế vẫn còn thiếu rất nhiều.
Chỉ riêng những hạt mưa ở Tà Dương Miếu đã đem theo một loại lực lượng vô cùng thần bí, có cảm giác như được thanh tẩy linh hồn, đề cao căn cốt vô cùng rõ ràng.
Giang Thừa Phong dám khẳng định, một khi những hạt mưa này xuất hiện ở bên ngoài thế giới tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm tranh đoạt.
"Đây là cứ điểm của chúng ta sao? Ta cảm giác như có một cảm giác kỳ lạ bên trong thức hải."
"Ngươi cũng cảm nhận được sao?"
"Không sai, hẳn là bí mật bên trong Tà Dương Miếu đã được giải đáp."
"..."
Tiếng nghị luận nhanh chóng xuất hiện, xé tan bầu không khí trầm tĩnh ban đầu.
Qua một hồi lâu, không chờ được mệnh lệnh mới, tất cả thành viên trở về lều trại của mình, trả lại Tà Dương Miếu vẻ trầm lặng.
Nắng chiều nhuộm đỏ phương Đông của Bách Tông Lĩnh.
Giang Thừa Phong bước ra khỏi nơi nghỉ chân của mình, đảo mắt nhìn sự biến hóa xung quanh Tà Dương Miếu, ánh mắt hắn dừng lại ở bên đài phun nước.
Đài phun nước lúc này có một thiếu nữ đang ngồi bên thành bể chứa nước.
Nàng sở hữu nét đẹp tuyệt mỹ, đôi mắt xanh như hải dương sâu thẳm, hàng lông mi cong dài, ngũ quan tinh xảo tựa như được tạo hóa ưu ái dành toàn bộ thời gian, công sức để gọt ra một vẻ đẹp vô khuyết.
Mái tóc đen dài buông xỏa xuống, bên trên có một lọn tóc được tết lại, tạo ra điểm nhấn.
Thiếu nữ mang một bộ váy trắng không tỳ vết, trên đó thêu những hoa văn họa tiết mây trời màu xanh nhạt, một cổ quý khí siêu phàm thoát tục tỏa ra khiến vẻ đẹp đó trở nên càng thần bí, càng thánh khiết.
"Thật đẹp!"
Giang Thừa Phong trong vô thức thốt ra.
Hắn dám khẳng định, người thiếu nữ trước mặt là người đẹp nhất tính đến thời điểm hiện tại mà hắn từng thấy qua, kể cả Phan Ngọc Lâm hay Đỗ Nguyệt tiểu sư, nếu so về khí phái thì đều kém người trước mắt một bậc.
Giống như cảm thấy được điều gì, thiếu nữ đang ngồi cạnh đài phun nước cũng đưa mắt nhìn về Giang Thừa Phong.
Thấy được người đến, nàng khẽ mỉm cười...