Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 126: Ba vị đạo sư

Chương 126: Ba vị đạo sư


Giang Thừa Phong mở to đôi mắt nhìn theo hướng tuyệt sắc nữ tử.

Bên cạnh đài phun nước, Thủy Thượng Phương từ từ đứng dậy, đưa tuyệt mỹ con ngươi nhìn về phía người vừa đến.

Trong cơn mưa phùn dịu nhẹ ở Tà Dương Miếu, gió thổi điều hiêu khiến lớp áo khoác bên ngoài váy dài của nàng bay chầm chậm theo gió.

Thủy Thượng Phương mỉm cười, vẩy ngọc thủ, ra hiệu Giang Thừa Phong lại gần.

Giang Thừa Phong nhìn thấy người trước mắt, nhất thời trở nên thất thần.

Hắn tự nhận, bản thân mình không phải là loại háo sắc, lịch duyệt của hắn với nữ tử khi còn ở Tàng Kiếm Thánh Địa cũng không kém.

Thậm chí Vân Thiên Thánh Địa đệ nhất thánh nữ Nguyệt Khuynh Thành được vinh dự là thế gian tuyệt mỹ hắn cũng đã gặp qua.

Nhưng tất cả những người đó, khi so sánh với nữ tử trước mặt đều phải thấp hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.

Nàng thật sự quá đẹp, nếu đơn thuần về tư sắc thì cũng chỉ có Phan Ngọc Lâm cùng Đỗ Nguyệt mới đủ tư cách đem lên bàn cân, tuy nhiên, nếu xét về mặt khí chất thì người trước mắt thật sự tỏa ra một cỗ quý khí, trang nhã, siêu phàm thoát tục.

Từ xưa đến nay, tu luyện giả cấp bậc càng cao khi sinh ra hậu đại thông thường sẽ có chút ưu thế về ngoại hình, nhờ vào linh khí tẩm bổ lúc còn là hài nhi.

Giang Thừa Phong có chút khó hiểu, vì cái gì nhan sắc của những người ở Nguyên vực lại bất phàm như vậy, trong khi bọn họ đều có xuất thân là phàm nhân, thế gian lúc đó còn không hề tồn tại linh khí.

Điều này khiến người khác nghĩ không thông.

"Đừng tiếp tục suy nghĩ, đến đây một chút."

Thủy Thượng Phương nhìn tiểu tử đang thất thần trước mặt, nhịn không được bật cười.

Giang Thừa Phong đang suy nghĩ thất thần, chợt bị một tiếng nói êm dịu như sóng biển vỗ bờ đánh thức quay trở về thực tại, đôi mắt trừng lớn một bộ không thể tin được: "Ngài là... ngài là Thượng Phương đạo sư?"

Giang Thừa Phong lựa chọn phân hệ là nhạc công của Thanh Âm Các, đạo sư chịu trách nhiệm giảng dạy hắn chính là Thủy Thượng Phương.

Tuy rằng Thủy Thượng Phương đã qua tuổi trung niên, nhưng tư sắc vẫn còn, giọng nói lại phi thường dễ nghe, hơn nữa còn thuộc về tầng lớp tinh thông nhạc lý nhất trong nhóm đạo sư ở Võ viện.

Hắn từng nghe nói, tại thời đại thanh xuân tuổi trẻ, thì Thượng Phương đạo sư cùng Ngọc Sương đạo sư chính là đương thời đệ nhất mỹ.

Giang Thừa Phong rất ngạc nhiên, vì sao Thượng Phương đạo sư rõ ràng là cảnh giới không quá cao nhưng lại có thể trở về với thời thanh xuân như vậy?

Càng đáng sợ hơn nữa, cỗ khí chất thánh khiết phát ra từ người nàng, tỏa ra một sự tôn quý.

Tương truyền trong truyền thuyết, chỉ có những sinh linh được đại đạo ưu ái, trời sinh ra đã có vị cách cao quý mới có thể tỏa ra một cỗ khí chất bất phàm như vậy.

"Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Thế gian thật sự có loại sinh linh như vậy sao? Vừa sinh ra đã chú định phải đứng trên đỉnh của kim tự tháp?"

Giang Thừa Phong trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn càng nghĩ càng thấy Niệm Huyền Thiên ẩn chứa bí mật vạn cổ.

Từ việc Huyền Chủ sáng tạo ra pháp môn kinh thiên động địa, cho đến những sinh linh ở Nguyên vực.

Bây giờ nhìn thấy Thượng Phương đạo sư, suy đoán về sự bất phàm của Niệm Huyền Thiên càng trở nên vững chắc.

"Không tệ, là ta." Thủy Thượng Phương mỉm cười gật đầu. "Thế nào? Nhìn không quen gương mặt của ta sao?"

Thanh xuân như lần nữa trở về, Thủy Thượng Phương không khỏi bật cười, cố ý trêu chọc đứa bé trước mặt một câu.

Giang Thừa Phong nhìn kỹ người nói ở cự ly gần, nghe được nàng xác nhận liền nuốt khan một ngụm nước bọt, không khỏi tò mò hỏi: "Thượng Phương đạo sư, thật là ngài? Này là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Huyền Chủ đại nhân sáng tạo ra thanh xuân hồi quang pháp sao?"

Theo Giang Thừa Phong, những gì kỳ lạ ở Niệm Huyền Thiên đều sẽ liên quan đến Huyền Chủ đại nhân.

Cũng chỉ có Huyền Chủ đại nhân vị này Tuyên Cổ Cấm Ngôn mới có thể là ra những chuyện kỳ quái như vậy.

Nếu Đoàn Trí ở đây, nghe được ý nghĩ của Giang Thừa Phong, hắn chắc chắn sẽ lên tiếng giải thích rằng bản thân mình vô tội.

Thủy Thượng Phương cùng những người khác trở về dáng vẻ của thời thanh xuân là bởi vì một khi thức tỉnh ký ức thì đó mới là chân hình, chân dạng của bọn hắn.

Cỗ khí chất tôn quý tỏa ra từ người bọn họ là Sáng Thế vĩ lực kết hợp với Hỗn Mang Sáng Thế chi lực tỏa ra, đây là hai lực lượng mạnh nhất thế gian, không tồn tại ở thế giới bên ngoài, là đặc trưng của các sinh linh ở Niệm Huyền Thiên.

Hai loại lực lượng trên đối với tu sĩ là truyền thuyết xa xa không thể chạm tới, là ước mơ thiên phương dạ đàm, thử hỏi làm sao mà không tôn quý cho được?

Toàn bộ sinh linh ở Niệm Huyền Thiên một khi thức tỉnh ký ức thì bọn hắn đều sẽ tỏa ra cổ khí chất tương tự, chỉ là nhiều ít khác nhau mà thôi, ngay cả Giang Thừa Phong đều không phải là ngoại lệ.

Đối với vấn đề của Giang Thừa Phong, Thủy Thượng Phương không có ý định trả lời hắn, khi thời cơ đến, mọi việc đều sẽ sáng tỏ.

"Ào... ào..."

Thủy Thượng Phương đưa tay, hai ngón tay ngọc khẽ hất lên, một dòng nước nhỏ từ đài phun nước nhanh chóng vụt lên cao trở thành một tiểu thủy cầu lơ lửng trên tay nàng.

"Uống đi, trẻ con nha, uống nhiều tốt cho việc phát triển."

Nói rồi, nàng đem tiểu thủy cầu cho vào một cốc thủy tinh tinh xảo, bên trong còn lơ lửng những cánh Phong Đào còn tươi mới, hơn nữa đã có sẵn men rượu, kế đến đưa cốc hướng đến Giang Thừa Phong.

Giang Thừa Phong lăm lăm nhìn cốc rượu vừa lên men trước mắt, có chút do dự, hắn còn nhớ, theo luật lệ của Nguyên vực thì trên mười tám tuổi, sau khi tổ chức lễ trưởng thành thì mới được uống rượu.

Giang Thừa Phong lại đưa đôi mắt to nhìn về ánh mắt đang đem theo ý vị thâm trường của nữ tử tuyệt sắc trước mặt, trong lòng có chút cảm giác mất tự nhiên.

"Bảo ngươi uống thì cứ uống đi, lề mà lề mề cái gì? còn sợ người ta hại ngươi sao?"

Theo tiếng nói xuất hiện, hai bóng người trong cơn mưa chiều tà nhuộm màu nắng đỏ xuất hiện từ xa.

Giang Thừa Phong nghe thấy âm thanh quen thuộc, dõi ánh nhìn hướng đến sau lưng Thủy Thượng Phương, vui vẻ chào hỏi: "Phi Long ca ca, Thanh Phong ca ca."

Người lên tiếng vừa rồi không ai khác chính là Nguyễn Thanh Phong vị tiểu sư dễ chịu này.

Giang Thừa Phong lần nữa quan sát kỹ hai người đang đi đến, hắn cũng cảm thấy một sự tôn quý tương tự Thượng Phương đạo sư tỏa ra từ hai người.

Nguyễn Thanh Phong từ xa đi đến cầm lấy cốc rượu trên tay Thủy Thượng Phượng, sau đó dúi thẳng cốc rượu đầy vào tay Giang Thừa Phong, nghiêm túc dặn dò: "Uống, phải uống sạch ly này, không được chừa lại."

Giang Thừa Phong tiếp nhận ly rượu to lớn trước mặt, không suy nghĩ nhiều liền một hơi cạn sạch.

Hắn không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến ánh mắt nghiêm túc của ba vị đạo sư, cuối cùng vẫn làm theo.

Đặng Phi Long cùng Nguyễn Thanh Phong nhìn thấy đứa bé mười tuổi trước mặt, trong đôi mắt hiện lên ý cười.

Giang Thừa Phong là trường hợp đặc biệt của Niệm Huyền Thiên.

Tà niệm của hắn cũng thuộc vào cấp độ cường đại hàng đầu, nhưng linh hồn ý thức lại có phần nhỏ yếu do chỉ mới luân hồi được một lần.

So với những sinh linh trường sinh bất tử đã luân hồi chuyển kiếp không biết bao nhiêu lần, thì Giang Thừa Phong thật sự là một đứa bé thiên chân vô tà, trong tâm còn có rất nhiều ánh sáng.

Hắn không có ký ức khi còn là tà niệm, sau này, hắn chỉ có thể cảm nhận nổi đau mà Sáng Thế vĩ lực mang lại một cách mù quán mà không hề biết rõ nguyên nhân.

Phong Đào Thần Tửu được pha từ dòng nước có Huyền Lực Cổ Ngữ của Huyền Chủ là liều thuốc tê để giữ mạng cho Giang Thừa Phong sau này.

Giang Thừa Phong uống cạn Phong Đào Thần Tửu, cảm thấy tửu kình như như thần hỏa phun trào, nhưng lại đem đến sự ấm áp toàn thân, lại nhìn về ba vị đạo sư phía trước đang chằm chằm vào mình, có chút mất tự nhiên, khẽ gọi: "Phi Long ca ca, Thanh Phong ca ca, Thượng Phương đạo sư?"

Thủy Thượng Phương lại không tiếp tục nhìn Giang Thừa Phong, đưa đôi mắt đẹp hướng về thiên không. "Hôm nay, mưa đặc biệt dài à!" Nàng khẽ cảm thán.

"Cầm lấy."

Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong hai người lấy ra hai chiếc không gian giới chỉ ném về hướng Giang Thừa Phong.

Hai chiếc không gian giới chỉ này là toàn bộ tài nguyên thu thập được bên trong Hoàng Kim Cổ Điện, lượng tài nguyên trong đó quý giá đến mức không thể đo đạc.

Dù sao đây cũng là lượng tài nguyên của một tòa vũ trụ có Thần Đạo Chí Tôn sinh ra, hơn nữa còn được Niệm Huyền Thiên củng cố nuôi dưỡng.

Theo những kiến thức từ hai sinh linh Hỗn Mang, lấy tình hình hiện tại ở thế giới bên ngoài thì hoàn toàn không có vũ trụ nào đủ cao cấp để so sánh với một nhược giới bên trong Vũ Trụ Thần Thụ ở Niệm Huyền Thiên, chỉ chừng đó cũng đủ để thấy hai chiếc không gian giới chỉ này là quý giá đến mức độ nào.

Giang Thừa Phong vô thức đưa tay tiếp nhận hai chiếc nhẫn, đưa linh thức vào kiểm tra, hắn chợt đứng hình, không dám tin tưởng.

Bên trong là thần dược, thần quả, thần thiết,... đủ loại tài nguyên, thậm chí thần đạo truyền thừa đều có rất nhiều.

Nói không ngoa, chỉ riêng một chiếc nhẫn này đủ để một tòa Tuyên Cổ Đại Thế Giới tiêu phí cả đời không hết.

Đặc biệt là bên trong còn có một cây Thần Kích cùng một kiện Tử Y Thần Bào cực kỳ mạnh mẽ, không thể tưởng tượng.

"Hai vị ca ca, đây... đây là...". Giang Thừa Phong lắp bắp hỏi thăm.

"Cho ngươi." Nguyễn Thanh Phong tỏ vẻ không quan trọng, trả lời thẳng.

Tử Y Thần Bào vốn là từ cuốn cổ thư của Giang Thừa Phong diễn hóa mà thành, còn truyền thừa Thần kích cũng được xem là đồng nguyên với Tử Y Thần Bào, bây giờ trả lại cũng coi như là vật quy nguyên chủ.

"Cái này... cái này... cái này thật sự là nhiều lắm, không phải chúng ta nên nộp lại cho Võ viện sao?

Lại nói, làm như vậy chẳng lẽ không bị trừ điểm tích lũy?"

Vô công bất thụ lộc, đạo lý này Giang Thừa Phong vẫn rất hiểu.

Nếu người khác biết sẽ rất rắc rối, hắn không muốn vì tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến toàn cục.

"Cầm đi, không cần lo lắng điểm tích lũy." Đặng Phi Long lắc đầu, cười bổ xung. "Nói đi cũng phải nói lại, Niệm Huyền Thiên còn không thiếu một chút tài nguyên này."

Niệm Huyền Thiên kể từ lần đại chiến đẫm máu kia đã được thần huyết tẩm bổ, hơn nữa còn được Khái Niệm Ý Thức cùng Hỗn Mang Thạch gieo trồng trông suốt vô số kỷ nguyên, tài nguyên căn bản là dùng không hết.

Không gian bao bọc bên ngoài Niệm Huyền Thiên càng là không cần phải bàn cãi, nơi sinh sống của các Khái Niệm Ý Thức sẽ còn lo bị thiếu tài nguyên?

Giang Thừa Phong nghe xong câu nói trên đã hiểu ra ý của hai vị ca ca liền không tiếp tục già mồm, cẩn thận thu lấy hai chiếc nhẫn trữ vật.

Nhìn thấy hành động của Giang Thừa Phong, hai người Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong thở phào một hơi.

Đứng ở bên cạnh, Thủy Thượng Phương không còn nhìn lên bầu trời hoàng hôn nữa, lần nữa đưa đôi mắt đẹp hướng đến đứa bé mười tuổi trước mặt.

"Ba vị đạo sư? Hôm nay có chuyện gì sao? Vì cái gì lại nhìn ta như vậy à?"

Giang Thừa Phong luôn cảm thấy ba người trước mắt có chút không đúng.

Hết uống rượu rồi lại chia của.

Nhìn từ gốc độ nào đều cảm thấy đây giống như...

Giống như...

Một buổi tiệc chia tay.

Chương 126: Ba vị đạo sư