Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Cảnh giới võ đạo, lấy một chọi hai

Chương 13: Cảnh giới võ đạo, lấy một chọi hai


Nguyễn Ngọc Chúc, một trong ngũ đại cao thủ trên giang hồ. Đương thời ngũ tuyệt đệ nhất nhân.

Chưa từng có người thấy vị này ra tay.

Chiến tích duy nhất của hắn là trấn sát đệ nhị cao thủ lúc bấy giờ, nhiều người chứng kiến lúc đó kể lại, chỉ biết võ công mà hắn sử dụng vô cùng kỳ quái.

Cũng chính là nhờ một trận chiến tiêu diệt Giang Đào, khiến Nguyễn Ngọc Chúc trở thành đương thời đệ nhất.

Dù sao mọi người đều biết người mạnh nhất lúc đó là Châu Thần Chi trong ngàn chiêu chỉ có thể chiếm một chút ưu thế với Giang Đào mà thôi.

Trần Hiền Quân ba người đã từng nói Nguyễn Ngọc Chúc chính miệng thừa nhận ba người bọn hắn hoàn toàn không đủ trình độ để mình phải ra tay.

Hôm nay kẻ chỉ xuất hiện trong tin đồn cuối cùng lộ diện, không khỏi khiến giang hồ tò mò, đương thời truyền kỳ muốn so chiêu với Kiếm tiên Huyết Vô Tâm cùng Võ thần Lý Tiêu Dao.

Tất cả đều muốn biết liệu hắn có đủ tư cách để khinh thường thế gian hay không?

"Vị này chính là đương thời đệ nhất cao thủ?"

"Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt à."

"Ta nghe nói hắn đã hơn trăm tuổi, nhưng các ngươi nhìn xem, gương mặt của hắn thật sự quá trẻ."

"Không sai, chỉ sợ truyền ngôn là sự thật, Nguyễn Ngọc Chúc tu luyện võ học đã không thể dùng phàm tục để hình dung".

"Hơn nữa có tin đồn được kiểm chứng, đây còn từng là một vị hoàng tử của Nguyên Việt quốc".

"..."

Mọi người bắt đầu nghị luận.

Anh mắt đổ về phía người trung niên mắt to, gương mặt cương nghị vừa xuất hiện trên lôi đài, người này tỏa ra một cỗ quý khí hoàng tộc, nói rõ hắn xuất thân danh giá.

"Xin ra mắt hai vị tiền bối, vãn bối có chuyện bên người nên có phần chậm trễ, mong được thông cảm."

Nguyễn Ngọc Chúc lúc này lên tiếng, ôm quyền áy náy mở miệng.

Đứng trước mặt hắn bây giờ là hai đại nhân vật đã thành danh từ khi hắn còn chặp chững biết đi, đã sống gần hai trăm năm, tôn kính trên cơ bản là vẫn phải có.

"Ngươi, chính là kẻ đứng đầu ngũ đại cao thủ của thời đại này? Đệ nhất nhân Nguyễn Ngọc Chúc?". Lý Tiêu Dao mở miêng muốn xác nhận.

"Đệ nhất nhân thì không dám nhận, nhưng vãn bối chính là Nguyễn Ngọc Chúc.

Hai vị chắc là Võ thần thời đại trước, cùng nguyên Huyết Kiếm sơn trang trang chủ Huyết Vô Tâm?

Hôm nay ta đến đây chính là muốn được giao thủ cùng hai vị tiền bối, để thỏa mãn bộ xương đã rất lâu không còn hoạt động này."

Nguyễn Ngọc Chúc hào sảng cười lớn, hắn cuối cùng cũng có thể tìm được đối thủ xứng tầm với mình, vừa nghĩ đến được chiến đấu thoải mái tâm tình liền trở nên kích động.

Hai người Lý Tiêu Dao lúc này cũng đang đánh giá Nguyễn Ngọc Chúc.

Cả hai nhìn ra, người trước mặt cũng giống như bọn hắn, trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, hai người cẩn thận cảm nhận khí tức của Nguyễn Ngọc Chúc.

Sau một hồi, Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm kinh ngạc nhìn về phía nhau.

Bọn hắn từng được võ đạo truyền thừa, mặt dù không biết truyền thừa này cao thấp bao nhiêu, nhưng chung quy là hiểu một chút về cách thức tu luyện.

Võ đạo cảnh giới theo như truyền thừa ghi chép lại gồm Luyện Thể, Ngưng Khí, Chân Cương, Thông Huyền. Mỗi cảnh giới phân chia thành thập trọng.

Luyện Thể cảnh đúng như tên gọi, luyện tập thể phách, cần được chú ý để tốt cho căn cơ sau này, chia thành mười giai đoạn:

Đầu tiên bắt buộc cần người tu luyện làm chủ được việc cảm khí.

Đây chính là bước đơn giản, cũng là dễ dàng nhất, bởi vì võ giả bình thường ai cũng có thể cảm ứng được khí, thậm chí là sử dụng.

Tiếp đó cần phải sử dụng khí để mở kinh mạch, bắt đầu dẫn khí rèn luyện các bộ phận còn lại.

Chỉ cần qua được giai đoạn thứ hai, con đường tu luyện xem như đã rộng mở, sau khi hoàn thành lục cảnh luyện mạch, luyện da, luyện gân, luyện huyết, luyện tạng, luyện cốt.

Hai bước cuối cùng là cơ thể bắt đầu tuần hoàn, diễn sinh căn cơ võ giả: đan điền, Tâm thể(nơi sinh ra năng lượng)

Ngưng Khí cảnh.

Cơ thể có thể hấp thu linh khí, tự sinh ra, ngưng tụ khí tích góp vào đan điền, Tâm thể, võ giả lúc này đã có thể tự do sử dụng khí liên tục, không còn phải lo việc ngắt quãng, đứt đoạn do tu khí từ bên ngoài.

Mỗi một lần đột phá giúp tăng tốc độ ngưng khí, mật độ ngưng khí càng thêm vững chắc.

Chân Cương cảnh.

Chân khí diễn sinh trở thành chân cương chi khí, đã có thể ngưng thực, người sử dụng có thể chém ra kiếm khí, đao khí, quyền khí, chưởng khí,...

Chân cương cảnh cường giả có thể dùng chân khí cường hóa thể chất, tăng cường giác quan.

Giác quan, thể chất cường hóa cực hạn thì có thể đột phá thành Thông Huyền.

Thông Huyền cảnh có thể ngự không phi hành, có thể sử dụng linh thức cảm giác thế gian vạt vật, đồng thời sử dụng linh thức cho phép dễ dàng tiếp cận võ đạo ý cảnh.

Còn trên Thông Huyền cảnh là cảnh giới gì, Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm đều không biết.

Truyền thừa của bọn hắn chỉ có thể tu luyện đến Ngưng Khí cảnh.

Hai người cũng xem như võ đạo kỳ tài, đã nửa chân đạp vào Chân Cương cảnh, nhưng cuối cùng không thể bước tiếp

Ngoài ra còn có một cách tu luyện khác chính là Tinh Thần Lực.

Theo như ghi chép những người tu luyện tinh thần lực những cảnh giới đầu đều rất yếu.

Tuy nhiên một khi đã qua giai đoạn đó hoàn toàn không yếu hơn những võ đạo cường giả tại cùng cảnh giới.

Nhưng tinh thần lực hoàn toàn không có ghi chép cụ thể chỉ tiết nào chính vì vậy bọn hắn cũng không thể phân chia cảnh giới được.

Trước đây Huyết Vô Tâm là một người chính nghĩa, bởi vì quá chủ quan tu luyện Tinh Thần Lực bừa bãi mà trở nên tẩu hỏa nhập ma, thần trí mơ hồ, tự cho mình trở thành đao phủ phán xét cái ác.

Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô tâm lần nữa nhìn về phía Nguyễn Ngọc Chúc, bọn hắn phát hiện đường vận chuyển nội khí bên trong Nguyễn Ngọc Chúc không phải là một vòng tuần hoàn khép kín liên tục.

Cách vận khí hoàn toàn ngược lại, toàn bộ luồng khí đang tỏa ra bên trong toàn bộ cơ thể.

Tỏa khí ra toàn bộ cơ thể như vậy sẽ giúp tốc độ vận chuyển, tốc độ tụ lực nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng một khi xuất chiêu cũng sẽ khiến cơ thể chịu tải không hề nhỏ, đánh đối phương mười cũng phải chịu tổn thương bảy, tám.

Hơn nữa việc vận hành như vậy có một điểm yếu chí mạng đó là lực ngưng tụ được mặc dù có tác động cực mạnh ngay lập tức.

Nhưng chung quy lại không thể truyền đi quá xa, khí được vận chuyển tuần hoàn có thể đi xa với lực sát thương mạnh.

Nhìn các vận khí kỳ quái của Nguyễn Ngọc Chúc, rất rõ ràng hắn không bị chịu tải bởi luồng khí chứng minh thân thể đó rất mạnh.

Đơn đả độc đấu, nếu thân pháp của đối phương cũng cùng đẳng cấp.

Cả hai người chỉ sợ không phải là đối thủ của đối phương.

Dù sao, bọn hắn chưa vào Chân cương, hoàn toàn không thể tận dụng lợi thế chiêu thức đánh từ xa của mình.

"Không uổng danh đương thời đệ nhất nhân, ngươi rất mạnh, công pháp tu luyện rất kỳ quái". Lý Tiêu Dao lên tiếng tán thưởng.

"Đơn đấu lôi đài chúng ta không thể nào là đối thủ của ngươi, ưu thế cận chiến của ngươi tại Ngưng khí cảnh là quá lớn". Huyết Vô Tâm cũng lên tiếng tán đồng.

"Đạ ta hai vị tiền bối khích lệ". Nghe được lời tán dương từ hai vị võ đạo thần thoại, Nguyễn Ngọc Chúc cũng lên tiếng cảm ơn.

Lúc này, toàn bộ khán đài đã như ong vỡ tổ.

"Các ngươi nghe gì không? Hai vị võ thần không phải là đối thủ của vị kia".

"Đương thời đệ nhất hoàn toàn không phải là hư danh".

"Chẳng lẽ hôm nay khiêu chiến lại phải dừng ở đây? Ta còn chưa xem được gì".

"Thì ra đây chính là cái gọi là Đạo quá lệch nhau". Trần Hiền Quân, đệ tam cao thủ đương thời đều ngây người, mặt mày ủ rủ lẩm bẩm.

"Ngay cả hai vị võ đạo truyền kỳ đều phải cam bái hạ phong, chúng ta thật sự không tính là thứ gì".

Giờ phút này ba người Trần Hiền Quân đều cười tự giễu, cái gì đương thời tam tuyệt, ngũ đại cao thủ?

Mình cuối cùng cũng là những con ếch ngồi đáy giếng, võ đạo vô bờ ai dám xem mình là đỉnh.

Ngũ đại cao thủ nói đúng ra phải gọi là Nguyễn Ngọc Chúc và phần còn lại.

Thở dài buồn bã, Trần Hiền Quân cùng Châu Thần Chi trong phút chốc như già thêm mấy tuổi.

"Nếu hai vị tiền bối không nghĩ vãn bối cuồng ngôn khinh người, hai vị tiền bối có muốn cùng lên một lượt không?"

Nguyễn Ngọc Chúc giờ phút này một mặt chân thành mở miệng nói.

"Ta tuyệt đối không phải khinh thường hai vị, nhưng thật sự nếu lần này chúng ta không qua vài chiêu, chẳng lẽ tiền bối không thấy đáng tiếc hay sao?".

Hai người Lý Tiêu Dao nghe xong cũng một mặt suy tư, bọn hắn đúng là không cái danh hiệu số một số hai gì gì đó, đến đây chỉ muốn giao lưu chân chính võ đạo.

Hơn nữa Nguyễn Ngọc Chúc tu luyện kỳ quái, bọn hắn đúng thật sự là muốn thử, rất nhanh đều đưa quyết định.

Chỉ thấy giờ phút này hai người một người cầm thương, một người cầm kiếm đang sóng vai nhau mà đứng.

Đoàn Trí nhìn thấy cảnh này thật sự khâm phục bọn hắn, đây chính là tinh thần thượng võ, lúc trước so chiêu cũng chỉ là giao hữu, không phải là kẻ thù.

Nguyễn Ngọc Chúc khi này đã bắt đầu lao nhanh về phía trước, hắn không dùng vũ khí, chỉ dùng tay không, lấy nắm đấm mở màn trận chiến.

Tốc độ của Nguyễn Ngọc Chúc rất nhanh.

Ngay cả Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm đều có phần phản ứng không kip. Đây chính là lý do không ai nghĩ mình có lợi thế trên lôi đài.

Hai người ngay lập tức tách ra, Huyết Vô Tâm vung kiếm trảm mạnh, nhưng mục tiêu không phải là Nguyễn Ngọc Chúc mà rơi xuống mặt đất.

Ngay lập tức khói bụi mù mịt, hai thân ảnh cũng theo đó mà biến mất.

Lý Tiêu Dao nhân cơ hội này đâm mạnh một thương về phía Nguyễn Ngọc Chúc, nhưng rất nhanh hắn cảm giác cánh tay cầm thương đang không ngừng run rẩy.

Một thân ảnh từ trong khói bụi lộn nhào tung cước về phía hắn.

"Phá phong thương"

Lý Tiêu Dao cũng không né tránh, ngược lại hắn lại quét thương nhắm vào mạn sườn của chủ nhân đòn đá.

Huyết Vô Tâm nhanh chóng sử dụng khinh công "Cuồng phong bộ" tiếp cận chiến trường, đến sử dụng Huyết Kiếm thức đến đón đỡ giùm đồng đội.

"Phối hợp thật tốt".

Nguyễn Ngọc Chúc lúc này đã phát hiện tình huống không ổn, vội vàng đưa tay đón đỡ Phá phong thương, đồng thời chuyển hướng tung cước nhắm vào cánh tay Huyết Vô Tâm.

"Keng....Ầmmmmm".

"Keng.........Keng....Ầmmmmm".

Tiếng kim loại va chạm, cùng khí công phát ra liên tục, một lúc sau ba người đồng thời tách ra. Một bên đã bắt đầu đổ máu.

Chương 13: Cảnh giới võ đạo, lấy một chọi hai