Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 133: Ngược dòng thời gian

Chương 133: Ngược dòng thời gian


Tinh không vô biên, không thể ước đoán.

Trong đại thiên vũ trụ này, hằng tinh trải dài như sông, thái dương không còn đứng yên cố định.

Minh nguyệt treo cao, vô số mặt trăng với sắc thái riêng biệt cô độc đứng ở một góc trời.

Bức tranh hùng vĩ tạo nên từ những tinh thể to lớn hiện ra.

Tinh hà như vẽ, nhật nguyệt luân không, mỗi một tinh thể đều tản mát ra một nguồn lực lượng cổ lão mà huyền bí.

Nhóm Đệ Nhị Quân Đoàn không khó để cảm nhận được nhiều nguồn lực lượng quen thuộc.

Sự cảm nhận này, bắt nguồn từ bẩm sinh sâu bên trong linh hồn bản chất mỗi người.

"Nơi này là đâu?"

Nguyễn Ngọc Chúc không giấu được rung động, kinh ngạc trước thanh thế to lớn của "vũ trụ".

Tất nhiên "vũ trụ" ở đây không phải là vũ trụ thông thường.

Theo ghi chép kiến thức trong Võ viện.

Thế giới ngoài kia bao gồm các vũ trụ có sinh linh hiện hữu.

Cho dù là cường giả chí cao của một phương vũ trụ cũng chưa chắc có thể đi đến biên giới tại tinh không vũ trụ đó, đây là điều mà chỉ có Thần Đạo Chí Tôn hoặc bước chân vào Thần Đạo Chi Đỉnh mới đủ năng lực thực hiện.

Mà Thần Đạo Chí Tôn hay Thần Đạo Chi Đỉnh lại chỉ có thể sinh ra ở các phương tinh không tối thượng.

Về phần cấp thấp tinh không cườn giả, nếu không có cơ duyên to lớn thì một đời chú định phải bị giới hạn tầm mắt trong cái giếng của mình.

"Đây hẳn là một phương vũ trụ cấp độ tối thượng?"

Lạc Tinh Thiền hỏi ngược lại.

Những thành viên khác nghe được câu hỏi này, đồng loạt lắc đầu phủ nhận.

Huyền Chủ từng để lại thông tin, hiện nay, bên ngoài thế gian kia đã không còn tồn tại vũ trụ ở cấp độ tối thượng.

Thậm chí, cho dù là một cái được xem là cường đại vũ tụ cũng không còn.

Hơn nữa, nhìn cảnh tượng trước mắt, không có ai dám nói mình đang đứng ở vũ trụ gì.

Bởi vì, mỗi khỏa hằng tinh, nhật nguyệt đều tỏa ra một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, nếu không muốn nói là rất tàn bạo.

Những lực lượng này, khiến mọi người trong vô thức nghĩ đến những nguồn lực sơ khai mạnh mẽ nhất từng được ghi chép.

Trong số đó bao gồm: Hỗn Mang Sáng Thế, Hỗn Mang Diệt Thế, Vĩnh Hằng Chi Tức, Cổ Ngữ Cấm Lực, Hỗn Mang Vô Định,...

Đây đều là những nguồn sức mạnh sơ khai từ thời đại xa xưa, bọn chúng là những tồn tại thuộc về cấm lực, vô cùng hiếm có.

Mà thứ được cho là vô cùng hiếm có đó lại xuất hiện một cách lạm phát ở phiến tinh không rộng lớn này.

Điều này tất nhiên mang một ý vị sâu xa.

"Ta nghi ngờ chúng ta đang ở một nơi thậm chí đã vượt qua những tinh không ở cấp độ tối thượng kia."

"Vượt qua những tinh không tối thượng kia, e rằng chỉ có một nơi..."

Lâm Chí Hải một mực trầm mặc, bỗng nhiên lên tiếng.

Tinh không ở cấp độ tối thượng đã là đỉnh cao của kim tự tháp.

Cao hơn kim tự tháp thì chỉ có trời.

Muốn tìm kiếm tinh không ở cấp độ cao hơn đẳng cấp tối thượng, thì tương đương với vượt qua đỉnh của kim tự tháp, như vậy thì chỉ có phương án đi lên trời.

Nói cách khác, phải tồn tại một tinh không, hay là một vùng trời, có cấp độ vượt xa so với phần còn lại, một nơi bao trùm toàn bộ cái kim tự tháp nhỏ bé đó.

"Nơi duy nhất không được đề cập đến...". Hoàng Minh lập tức hiểu ý.

Những người còn lại cũng đã sớm đoán được vị trí mà mình đang đứng.

Kiến thức về tinh không vũ trụ, chư thiên vạn giới trong Võ viện rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ điều gì đề cập đến nơi mà Võ viện đang đóng đô.

Niệm Huyền Thiên!

Nguyễn Ngọc Chúc gật đầu đồng thuận, nói: "Nơi bí ẩn nhất cũng là nơi ít được ghi chép nhất cũng chỉ có khoảng không bên ngoài Niệm Huyền Thiên."

"Lấy tính cách của Huyền Chủ, luôn muốn đi một bước nhìn một bước, không muốn chúng ta ảo tưởng những thứ xa vời, nếu Huyền vực là một nơi bình thường thì tất nhiên phải có thông tin chi tiết."

"Chúng ta hiện tại có thể nói là việc nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, không biết chính nơi mình đang sống, nhưng lại rất rõ về thế giới bên ngoài."

"Như vậy chỉ có một khả năng, Niệm Huyền Thiên bí ẩn vượt xa thế gian nhận thức."

Ghi chép về Niệm Huyền Thiên không như những nơi khác, chỉ là những dòng chữ mơ hồ.

Tất cả chỉ biết, Niệm Huyền Thiên rộng lớn có nhiều khu vực, cho dù đạt đến Đệ Thập cảnh Huyền Môn đều không thể đi hết, còn lại đều là ẩn số.

Về phần bên ngoài Niệm Huyền Thiên, ngay cả người có hiểu biết rõ về những vùng Tinh Không Tối Thượng như Huyền Chủ đều nói nơi đó rất khủng bố là đủ để lờ mờ đoán được, bên ngoài Niệm Huyền Thiên chính là thế gian chi đỉnh.

...

Trong lúc những thành viên Đệ Nhị Quân Đoàn đang thảo luận.

Bọn hắn lại không biết, từ một nơi xa xôi trong vũ trụ, một đôi mắt khổng lồ, mang theo một luồng sáng bí ẩn đang thu hết toàn bộ hành vi của bọn hắn vào quang nhãn.

Khoảng cách giữa đôi mắt và những thành viên Đệ Nhị Quân Đoàn có thể ví như mặt trăng với phàm nhân vọng nguyệt, rõ ràng là rất gần, nhưng thực chất là cách xa vô tận.

Càng kỳ lạ hơn nữa là rõ ràng đôi mắt kia, không hề giấu diếm ý định nhìn chằm chằm vào người khác.

Nhưng kể cả với cảnh giới Huyền Môn Cổ Ngữ, nhóm người bị nhìn lén lại không ai nhận ra mình đang bị theo dõi.

Từ gốc độ này liền có thể dễ dàng nhận ra, chênh lệch giữa hai bên là lớn đến mức không thể nào so sánh.

Vũ trụ vốn là không thể đo đạc, nhưng nếu nhóm người Đệ Nhị Quân Đoàn có đủ cảnh giới, hoặc là đạt đến trình độ của một vị Thần Đạo Chi Đỉnh để sử dụng Dải Lụa Sáng Thế, bọn hắn sẽ phát hiện.

Khi sử dụng Dải Lụa Sáng Thế nhằm cố gắng liên tục thu nhỏ phiến tinh không này hàng tỷ tỷ lần để có được cái nhìn toàn cảnh, tất cả sẽ nhận ra.

Nơi mà bọn hắn đang đứng chỉ là khoảng sao trời nhỏ trên cánh của một con Cửu Đầu Thanh Long.

Đôi mắt ẩn chứa vạn đạo thần quang tỏa ra lực lượng thần bí đang quan sát Đệ Nhị Quân Đoàn chỉ là một trong chín chiếc đầu rồng, xuất phát từ chính sinh vật này.

"Dẫn Tuyến này, đúng là không dễ ăn nha.". Khái Niệm Ý Thức "Vô" lẩm bẩm.

"Vụt..."

Một cái chớp mắt từ long nhãn lóe lên khiến toàn bộ Hư Cực Niệm chấn động.

May mắn, Hư Cực Niệm rộng lớn đến mức ngay cả các Khái Niệm Ý Thức cường đại như "Vô" hay "Không" cũng không thể đi hết, cho nên việc này không gây ra ảnh hưởng lớn.

Cũng bắt nguồn từ cái chớp mắt này, Cửu Đầu Thanh Long "Vô" biến mất khỏi vị trí ban đầu, lần nữa bay về phương xa.

Vô rời đi, chỉ để lại lớp tinh vân, bụi sao trên cánh là còn đứng yên tại chỗ.

Các thành viên Đệ Nhị Quân Đoàn hoàn toàn không đủ năng lực để nhận biết, bọn hắn vừa đứng trên đôi cánh của một trong những kẻ mạnh nhất từ thời đại Sáng Thế.

Lúc này, trong vùng tinh không mà nhóm người Đệ Nhị Quân Đoàn đang dừng chân.

Bởi vì tác động từ một cái chớp mắt của một Khái Niệm Ý Thức đã đưa tầm mắt của tất cả quay trở về với một thời điểm trong quá khứ ở Niệm Huyền Thiên.

Hình ảnh thay đổi, nhóm người chỉ còn cảm nhận được góc nhìn của bản thân, hoàn toàn không có chân thân, thực thể, chính thức trở thành một người xem kịch đúng đúng nghĩa.

Bọn hắn đã có gốc nhìn của thượng đế, có thể quan sát được toàn bộ diễn biến thế gian, nhưng lại không có khả năng can thiệp và mạch truyện.

...

Nhị Quốc lịch, năm 218.

Thiên Nam quốc, lịch Kỳ Thương Quốc Chủ, năm thứ 16.

Thiên Nam quốc đô, Nghị Sự Đường.

Một nam tử trung niên đang ngồi ở vị trí thượng tọa chính giữa đại điện, gương mặt hắn được tạc nên từ những đường nét, góc cạnh rõ ràng, râu tóc được cắt tỉa cẩn thận, ánh mắt mang theo thần chí bất phàm, thể hiện rõ sự tài trí trải đời của một bậc đế vương nên có.

Người này mặc một bộ Cửu Đầu Thanh Long hoàng bào được may đo tinh tế, tỉ mỉ, trong lúc đưa tay làm lộ ra nắm tay hữu lực, một phần cổ áo hơi xỏa ra để lộ ra đường cơ vững chắc như bàn thạch ở ngực.

Rất rõ ràng, vị quốc chủ của Thiên Nam này không chỉ là nhất đẳng nam tử, mà tuyệt đối còn là một vị võ đạo cao thủ.

Dùng khí tức để suy đoán, thì cho dù đặt ở bất cứ thời đại nào trong lịch sử Nhị Quốc, vị Thiên Nam quốc chủ này cũng có thể chen chân vào đương thời ngũ đại cao thủ.

"Bẩm quốc chủ, việc di tản người dân vùng duyên hải đã được gấp rút tiến hành, hiện tại chúng ta đã s·ơ t·án được một nửa số lượng dân chúng."

Bên dưới long sàng, một vị lão thần đầu tóc hoa râm, tuổi trạc ngũ tuần cúi đầu bẩm báo.

Dựa theo tiêu chí quan phục Thiên Nam, người này ắt hẳn là Tả Thừa Tướng, một trong hai vị trí quan trọng nhất trong bách quan.

Kỳ Thương Quốc Chủ nét mặt trầm ngâm, âm thanh hữu lực hỏi: "Phía Nguyên Việt cùng Lãng sơn nguyên trả lời thế nào?"

Dựa vào không khí hiện tại, không khó đoán ra, Thiên Nam đang gặp phải quốc nạn, đến mức phải di dời dân cư, đàm phán với quốc gia khác, thậm chí là tìm đến sự giúp đỡ của chốn giang hồ.

"Bẩm, Nguyên Việt đồng ý hỗ trợ chúng ta đưa người sang lánh nạn, tuy nhiên thời gian lưu trú có hạn chế."

"Mặt khác, Nguyên Việt Hoàng Chủ đã phê duyệt đề xuất vận chuyển lương thực hỗ trợ đến Thiên Nam.

Ngoài ra vị Hoàng Chủ kia cũng đã cam đoan sẽ để người dân Thiên Nam đến tỵ nạn được đối xử bình đẳng, không bị phân biệt."

"Về phần Lãng sơn nguyên..."

Tả Thừa Tướng hơi dừng lại một chút, bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Lãng sơn nguyên chúng ta đã thoả thuận với Ngưng Dương Đạo, bọn họ đã đảm bảo việc vận chuyển, di dời của dân chúng khi đi qua địa bàn của Ngưng Dương Đạo tuyệt đối thuận lợi."

"Nhưng mà địa bàn của Ngưng Dương Đạo rải rác phức tạp, nếu chọn con đường gần nhất thì cũng phải di chuyển hơn 2 tháng, việc này tương đối bất tiện..."

"Mà lại, lương thực của chúng ta..."

Nói xong, Tả Thừa Tướng liền cúi đầu.

Hắn nhận quốc chủ chi ân, được tin tưởng giao trọng trách, cuối cùng chỉ có thể làm được đến bước này, trong lòng không khỏi sinh ra hổ thẹn.

Nhưng trái ngược vơi suy nghĩ cá nhân, quần thần trong Nghị Sự Đường không ai đưa ra lời chỉ trích đến Tả Thừa Tướng.

Ngay cả những vị quan thường xuyên đứng ở phe đối lập đều im lặng không nói.

Bởi tất cả đều biết, thế sự hiện nay, làm được đến mức độ của Tả Thừa Tướng đã là vạn hạnh, không thể tốt hơn được.

Kỳ Thương Quốc Chủ hoàn toàn không có ý trách cứ, chỉ là gật đầu, bình tĩnh đáp: "Tả Thừa Tướng không cần phải tự trách, năm nay Thiên lực hoành không, t·hiên t·ai giáng thế, không ai là may mắn thoát khỏi."

"Trận đ·ộng đ·ất tháng trước ở Nguyệt Việt khiến nhà cửa ở đó sụp đổ hơn phân nữa, bây giờ Nguyệt Việt ốc chưa mang nổi mình ốc, việc bọn họ hỗ trợ chúng ta lúc này đã xem như là trả lại ân tình chúng ta giúp đỡ khi trước."

Nhị Quốc năm nay t·hiên t·ai trầm trọng, Nguyên Việt tháng trước nhận phải chấn động chưa từng thấy, nhân mạng, tài sản thiệt hại nhiều vô kể.

Nguyên Việt Hoàng Chủ chấp nhận hỗ trợ Thiên Nam cho phép dân tỵ nạn đi qua, không chỉ là vì phần ân tình tháng trước, mà chủ yếu nhất bọn họ cũng đang rất cần nhân lực để xây dựng lại kiến trúc, đồng thời gia nhập vào nguồn lực lao động vừa ngã xuống.

Thiên Nam Quốc Chủ Lạc Kỳ Thương tự nhiên cũng nhìn thấy được nguyên nhân này, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài việc đưa người dân của mình sang Nguyên Việt.

Chấn động địa chất ở Nguyên Việt là không có báo trước, đây là t·hiên t·ai bất khả kháng, nhưng s·óng t·hần thì lại dễ dự báo hơn, bởi vì đại lục rung chuyển thì chắc chắn sẽ xuất hiện s·óng t·hần.

Dựa theo quy mô địa chấn một tháng trước thì con sóng lần này chỉ e là sẽ quét sạch một nửa Thiên Nam.

Đây không phải là lúc Lạc Kỳ Thương ích kỷ, chỉ lo cho quyền lực của mình.

"Ngưng Dương Đạo Đạo Chủ vẫn chưa từ bỏ ý định tranh đoạt Thiên lực sao?...". Lạc Kỳ Thương bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, lên tiếng hỏi thăm.

Nhị Quốc xưa nay không can dự chuyện giang hồ, chứ đừng nói là quan tâm đến vấn đề của Lãng sơn nguyên.

Nhưng có những thời đại sẽ xuất hiện ngoại lệ, mà ngoại lệ đó chính là thời gian này.

"Nghe nói Thiên lực chính là bắt nguồn từ truyền thuyết tiên thần, chỉ cần có Thiên lực thì trường sinh bất tử không còn là huyễn tưởng."

"Thậm chí, có tin đồn cho rằng, người sở hữu Thiên lực chính là thiên mệnh sở quy, là kẻ sẽ thống nhất Lãng sơn nguyên, mở ra thời kỳ cực thịnh của võ đạo giới."

"Ngưng Dương Đạo Chủ sáng tạo ra Ngưng Dương Đạo vốn là muốn ngưng tụ sóng biển, sáng tạo hải dương."

"Bây giờ Thiên lực xuất thế, vị kia há có thể bỏ qua?"

Theo hướng âm thanh truyền đến, từ ngoài chính điện, một nam tử nhìn qua có vài phần tương tự Lạc Kỳ Thương từ từ bước vào.

Nam tử có đôi nét trẻ trung hơn người huynh đệ của mình, mắt của hắn như hải dương pha minh nguyệt, sáng tỏ có thần, trên thân khoác lên mình võ bào thêu hình Cửu Đầu Thanh Long.

Người này, chính là một trong hai người cầm đầu bách quan trong triều đình, đồng thời là huynh đệ duy nhất của đương nhiệm Thiên Nam Quốc Chủ cũng là Thống Đốc của toàn bộ Thái Bình hải vực, Lạc Kỳ Châu.

"Quốc chủ.". Lạc Kỳ Châu bước vào, tiến đến hành lễ, hơi cúi đầu.

Lac Kỳ Thương phất tay, ra hiệu miễn lễ, đồng thời nét mặt mang theo sự ngạc nhiên, hỏi: "Truyền thuyết tiên thần sao? Ngay cả người như Thống Đốc cũng tin tưởng vào chuyện hư vô, mờ mịt này?"

Lạc Kỳ Thương hiểu rất rõ tính cách của đệ đệ mình, mặc dù Lạc Kỳ Châu yêu thích võ đạo, nhưng hắn hắn lại không quá tin tưởng vào cổ tích huyền huyễn.

Chí ít, tiên thần không tồn tại ở Nhị Quốc hay Lãng sơn nguyên.

Lạc Kỳ Châu trầm ngâm một hồi, đưa mắt liếc nhìn sang hai bên, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trước Lạc Kỳ Thương, muốn ra hiệu gì đó.

Người sau ngay lập tức hiểu được dụng ý, từ trên Long sàn, Lạc Kỳ Thương đứng dậy, nhìn xuống quần thần đang xếp hàng, hạ lệnh: "Triều nghị hôm nay kết thúc ở đây, mọi người có thể lui."

Qua một hồi...

Trong triều chỉ còn lại hai người Thiên Nam Quốc Chủ Lạc Kỳ Thương cùng Thiên Nam Thống Đốc Lạc Kỳ Châu.

Đến lúc này, Lạc Kỳ Châu mới từ tốn nói: "Thiên lực phải là sự thật, đây không phải vấn đề có tin hay không, nhưng ta bắt buộc phải cầu nguyện Thiên lực là thật."

"Mà lại, lần này Thiên Nam cần Thiên lực, dù là tà ma cũng được, dù là tiên thần cũng được, chúng ta cần lực lượng để vượt qua nan quan."

Giọng nói chậm rãi, nhưng không thể che giấu được sự quyết tuyệt trong từng hành động của Lạc Kỳ Châu.

"Hải vực xảy ra vấn đề gì sao?". Lạc Kỳ Thương mang theo sự lo lắng, nghiêm trọng hỏi.

Ngay cả người như Lạc Kỳ Châu đều phải bất chấp cầu nguyện cho những thế lực siêu nhiên thật sự tồn tại, không phân thiên ác.

Chứng minh, lúc trước khi ở Thái Bình hải vực, hắn đã nhìn thấy thứ gì đó vượt quá nhân đạo lý giải.

Cơn s·óng t·hần lần này có thể mạnh hơn xa mức độ đã dự đoán.

Hoặc là tồi tệ hơn, trong cơn sóng thậm chí mang theo nhiều nan ngôn khó diễn.

"Aizz...". Lạc Kỳ Châu lên tiếng thở dài. "Ta cùng với nhóm binh sĩ trong lúc đi ra biển thăm dò, vô tình bị cuốn vào một cơn bão kéo dài hai ngày."

"Không biết bị trôi dạt bao lâu, nhưng khi dừng lại, chúng ta đã nhìn thấy một cơn sóng cao hơn vạn trượng."

"Sóng biển như đứng yên tại chỗ, chưa hề có dấu hiệu di chuyển."

"Nhưng bên trong cơn sóng, chúng ta đã nhìn thấy những thứ rất đáng sợ."

"Không biết bọn chúng có phải là oan hồn trong truyền thuyết hay không, nhưng đôi mắt lại mang theo huyết lệ, trong ánh mắt ẩn chứa sát niệm mãnh liệt."

"Chỉ một ánh nhìn đã khiến chúng ta huyết dịch ngưng kết, tâm trí trống rỗng."

"Nếu không phải người lái thuyền đang quay lưng lại với nhóm oan hồn kia, thì chỉ e là toàn bộ hải đoàn không thể quay về được."

"Chỉ một ánh mắt, ta đã nhận ra sự chênh lệch giữa phàm nhân với thiên nhiên hùng vĩ, sự chênh lệch giữa phàm tục và quỷ thần."

"Bọn ta lênh đênh trên biển hơn 3 năm, nhưng khi trở về thì thời gian chỉ trôi qua 1 ngày."

"..."

Nói đến đây, đôi mắt tựa trăng trong biển của Lạc Thừa Châu trở nên sắc bén: "Thiên lực, nhất định phải tồn tại..."

Chương 133: Ngược dòng thời gian