Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Mở Khai môn, sức mạnh áp đảo

Chương 14: Mở Khai môn, sức mạnh áp đảo


Hướng Thiên sơn, giờ phút này người người đều đang tập trung chú ý vào trận quyết chiến đỉnh cao.

Đương thời đệ nhất so chiêu với hai vị võ đạo truyền kỳ.

Trận chiến này đánh đến mức vô cùng đặc sắc, chỉ thấy Nguyễn Ngọc Chúc một thân một mình hoàn toàn không hề thua kém Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao.

Lúc này, trên lôi đài trận chiến đã diễn phút chốc qua hơn mấy trăm chiêu.

Hai người Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao không uổng danh là một đời vô địch, kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn chỉ có thể nhận xét là cực kỳ phong phú.

Mỗi lần chiến đấu đều sẽ tìm cách để tách nhau ra, hoàn toàn không cho Nguyễn Ngọc Chúc có cơ hội tiếp cận cả hai người, khả năng ra vào nhịp nhàng.

Ý đồ của bọn hắn rất rõ ràng, bọn hắn muốn tiêu hao thể lực của kẻ địch.

Tuy nhiên bởi vì đây là lôi đài, việc di chuyển của hai người cuối cùng vẫn là bị hạn chế,.

Không ít lần Nguyễn Ngọc Chúc lợi dụng tốc độ cùng cường lực của bản thân nhắm đến một trong hai, muốn lấy chiêu mạng đổi mạng.

Giao thủ một lúc lâu, giờ phút này cả ba người đều đã bắt đầu cảm thấy áp lực, thể lực đang theo tốc độ nhanh chóng mà đi xuống dóc.

Nguyễn Ngọc Chúc mắt thường đều thấy được hai tay đã có nhiều v·ết t·hương do thương, kiếm gây ra.

Trên cơ bắp khắp thân thể cũng dần chuyển sang màu đỏ, rất rõ ràng việc hắn chịu tải nội khí đã bắt đầu tác động lên cơ thể bản thân.

Một bên khác hai người Huyết Vô Tâm cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Trải qua nhiều lần giao phong cận chiến, bọn hắn mặt dù có thể bào mòn sức lực đối thủ, những cuối cùng vẫn phải nhận đòn.

Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm cảm thấy toàn thân đang run rẩy, xương cốt cũng có dấu hiệu nứt gãy, tay cầm v·ũ k·hí đã không còn vững vàng.

"Thể chất của hắn quá mạnh mẽ, chúng ta hoàn toàn không thể tiếp tục chạy theo tiêu hao sức lực hắn".

Lý Tiêu Dao nói nhỏ, hắn thấy một khi kéo dài hoàn toàn sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương, hơn nữa nhiều lần so chiêu bản thân cũng đã có một chút cảm ngộ.

Huyết Vô Tâm gương mặt nghiêm túc gật đầu, rõ ràng cũng đồng ý với quan điểm của Lý Tiêu Dao, lần này chiến đấu cả ba bên đã học được nhiều điều, là thời điểm cần phải chấm dứt.

Nguyễn Ngọc Chúc phát hiện nhiều điểm thiếu sót của mình, quyết định lần này trở về phải tìm hiểu thấu đáo pháp môn mà tiên nhân để lại.

Ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt hai đối thủ, biết được ý nghĩ của đối phương, hắn không chút do dự, hắn dẫn toàn bộ khí vào thái dương não trái.

"Mở Khai Môn". Nói xong lao nhanh về hướng hai người Lý Tiêu Dao, Huyết Vô Tâm.

Lúc này, tốc độ của Nguyễn Ngọc Chúc đã đạt đến mức cực hạn, toàn bộ người có mặt trên đỉnh Hướng Thiên sơn không ai thấy được chuyển động của hắn.

Hai người Huyết Vô Tâm giờ phút này ánh mắt kinh hoảng.

"Đây là tốc độ gì?". Bọn hắn hoàn toàn không thấy kịp chuyển động của đối phương.

Nguyễn Ngọc Chúc như ánh chớp đỏ rực đang lao đến, nhiệt khí từ người hắn bốc lên, cơ thể như than hồng, cơ bắp trên người giống như muốn p·hát n·ổ. Tích tụ toàn bộ lực lượng huyết khí vào nấm đấm tay phải giáng xuống.

"Huyết Hà Khí Công".

"Thanh Giang Triều Khí"

Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao nhanh chóng phát động tuyệt học, bọn hắn tích tụ toàn bộ khí lực vào chiêu thức này, lực lượng khí công không còn tỏa ra xung quanh mà tập trung toàn bộ về hướng Nguyễn Ngọc Chúc.

"Ầmmmmmmmmmmm" . Một tiếng v·a c·hạm nô ra.

Không khí xung quanh bị đẩy mạnh về nhiều hướng, có kinh nghiệm từ lần giao thủ trước rất nhiều võ giả đã sớm lui ra xa khỏi nơi gần lôi đài.

Mặt đất cát bụi tung bay mờ mịt, không ai có thể quan sát kết quả trận chiến ngoài một thanh niên vẫn đang lặng yên quan sát.

Đoàn Trí giờ phút này nở một nụ cười, hiển nhiên hắn hài lòng với kết quả này, miêng lẩm bẩm:

"Không uổng là người có thể thêu chỉ xanh lục trên dải lụa cam, nếu hắn vận dụng thứ này từ sớm có lẽ chiến đấu đã trở nên vô vị".

"Nếu Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao có được công pháp cao cấp hơn, có lẽ trận chiến này mới có thể coi là đặc sắc". Trong lòng tiếc nuối, thầm than.

Bụi mù từ từ tản đi, tất cả đồng loạt hướng ánh mắt về phía lôi đài đã hoàn toàn vỡ vụn, cát, đá vương vãi khắp nơi cực kỳ thảm liệt, một gốc khán đài đều bị chấn động đến sụp đổ.

Không ít võ giả cho rằng mình đã chạy đủ xa bị ảnh hưởng.

"Ai thắng?".

"Là Nguyễn Ngọc Chúc đại nhân hay là hai vị võ đạo truyền kỳ?".

"..."

Tiếng xì xào bàn tán, mọi người vẫn đang chờ xem kết quả.

Cát bụi tản hết, giờ phút này trên khu vực lôi đài cũ chỉ có một bóng người, hắn đứng khó tin nhìn vào nấm đấm tay phải của mình, trên gương mặt không thể che giấu sự vui mừng.

Nguyễn Ngọc Chúc đến lúc này hắn nơi nào không hiểu, pháp môn của người kia chỉ cần học được một chút da lông điều có thể so với võ đạo truyền kỳ, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều.

Ngay vừa rồi, đó là lần đầu tiên hắn sử dụng Mở Khai Môn, cảm giác cơ thể trở nên nhẹ nhàng, hơn nữa lực lượng gia tăng gấp mười lần, hắn cảm thấy mọi thứ đều trở nên chậm chạp.

Không, là mình quá nhanh, đây là suy nghĩ bây giờ của Nguyễn Ngọc Chúc, trong lòng càng có quyết tâm luyện tập pháp môn rèn luyện thể phách kinh mạch.

Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao bị một quyền của Nguyễn Ngọc Chúc xuyên phá khí công, là người đứng mũi chịu xào tất nhiên b·ị t·hương không nhẹ.

"Khụ, khụ....khụ.....". Tiếng ho khan trên lôi đài khiến tất cả đều yên tĩnh.

Hai vị võ đạo truyền kỳ giờ phút này thảm liệt nằm trên mặt đất, Huyết Vô Tâm máu chảy khắp người, áo bào rách rưới, cơ thể đầy cơ bắp của hắn hiện rõ dấu vết như bị bỏng, sắc mặt không còn huyết sắc.

Lý Tiêu Dao cũng không tốt hơn được bao nhiêu, áo đã rách nát, thậm chí một bên tay áo đã không còn, nguyên một vạt áo bên hông bị nhuộm đỏ, tóc được chải gọn gàng đã trở nên rối bời, chật vật không chịu nổi.

Mặt đất từ chỗ Nguyễn Ngọc Chúc đến hai người có nhiều hố nông, có lẽ trong lúc hai người bị đẩy lùi đã dẫm nát khu vực v·a c·hạm.

"Đây là năng lực gì? ngươi làm sao có thể sử dụng tốc độ khủng kh·iếp như vậy?". Huyết Vô Tâm kinh thán hỏi.

Không chỉ có hắn, Lý Tiêu Dao cùng đương thời ba đại cao thủ, tất cả võ giả đều muốn được biết đáp án.

"Xin tiền bối tha thứ cho vãn bối không thể trả lời câu hỏi này".

"Ồ, ngươi sợ chúng ta học trộm tuyệt học của mình?

Chúng ta si mê võ đạo, nhưng cũng không phải là loại bất chấp thế gian quy tắc như vậy". Lý Tiêu Dao khẳng định chắc chắn.

Hắn thật sự chỉ muốn biết mình cuối cùng là thua vì lý do gì.

Nếu thiên phú kém thì hắn cũng nhận, nhưng rất rõ ràng võ học mà Nguyễn Ngọc Chúc dùng thật sự không nên thuộc về nơi nhỏ bé này.

"Nếu không thì, chúng ta cho ngươi mượn xem truyền thừa của mình trước? Nếu ngươi thấy hữu ích có thể dạy bọn ta vài chiêu? Ngươi thấy thế nào?".

Giờ này Huyết Vô Tâm lòng như mèo cào, vô cùng tò mò, hắn cũng muốn học một hai chiêu của Nguyễn Ngọc Chúc.

Chỉ cần có một chút manh mối hắn tin mình có thể mày mò được.

Bọn hắn mặc dù được một chút võ đạo truyền thừa, nhưng đều là kinh tàn, pháp hụt, cũng là tự nghiên cứu đi đến được nửa bước chân cương.

Nhìn năng lực mà Nguyễn Ngọc Chúc sử dụng, rõ ràng là một phần truyền thừa hoàn chỉnh.

Ít nhất so sánh với truyền thừa của bọn hắn tuyệt đối là hoàn chỉnh hơn rất nhiều.

Võ giả còn lại đều im lặng chờ câu trả lời của Nguyễn Ngọc Chúc, hắn đã trở tâm điểm toàn trường, nếu hắn đồng ý với Huyết Vô Tâm chứng minh vẫn có cách để thương lượng.

Chỉ cần học một vài chiêu của đệ nhất cao thủ dù cho đánh đổi một vài thứ cũng là điều xứng đáng.

Nhưng bọn hắn không biết được, Nguyễn Ngọc Chúc luôn cho là đại năng đã ban thưởng cho mình pháp môn tu luyện, nếu hắn tự truyền đi chỉ sợ sẽ khiến ông chủ không vui.

Hơn nữa cháu của hắn cùng bốn đứa nhóc của ngũ đại gia tộc đang được vị đại năng kia dạy dỗ, nếu giờ làm vị kia không vui chỉ sợ là giận c·h·ó đánh mèo, hủy đi tương lai năm đứa trẻ.

Đoàn Trí không biết được ý nghĩ này của Nguyễn Ngọc Chúc, dĩ nhiên biết hắn cũng không quan tâm.

Đừng nói là hắn còn có thứ võ đạo pháp môn tốt hơn, một tấm lụa màu cam cùng thể loại hắn không cần.

Hơn nữa mảnh vãi đã vứt đi, nếu ai nhặt được thì là của người đó, chứng minh bọn hắn hữu duyên.

Đoàn Trí còn chưa ích kỷ đến mức độ bảo người khác thứ gì mình không dùng đem vứt thì người khác không được nhặt.

Trên lôi đài lúc này Nguyễn Ngọc Chúc đang trưng ra vẻ mặt khó xử, hắn thật sự không biết làm sao.

Cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.

"Thú thật với tiền bối, ta chưa từng đạt được truyền thừa võ đạo gì cả. Đến lúc bảy mươi, tám mươi tuổi năm đó ta cũng chỉ là một võ giả bình thường,

Cuối cùng là một vị đại năng thấy ta một lòng cầu đạo chân thành, mới đồng ý ban thưởng ta võ pháp".

Dừng một chút, nét mặt trở nên nghiêm túc nói tiếp:

"Ta biết hắn chỉ bạn cho ta cơ duyên, nhưng ta không dám truyền bừa, vị kia trước khi đi không nói với ta điều gì,

ta biết pháp bất khinh truyền, cho nên từ trước đến đây chưa từng truyền cách luyện tập cho ai".

Nghe được câu trả lời, những người còn lại nửa tin nửa ngờ, một số người tin Nguyễn Ngọc Chúc, tin trên đời này tồn tại đại năng.

Một số khác lại cho rằng, hắn muốn giữ cho riêng mình.

"Xem ra chúng ta vô duyên". Mọi người lúc này thầm nghĩ.

Đoàn Trí thấy Nguyễn Ngọc Chúc như vậy cảm thấy buồn cười, tên lão công nhân này cũng thật sự là một cái giỏi suy diễn.

"Tự bản thân mình nhặt được còn tưởng là ta cố ý để lại? Đúng là não bổ".

Nhìn đến hai người Huyết Vô Tâm một mặt thất vọng, hắn biết tiệc vui đã hết, do đó quyết định trở về thôn Vạn An.

Chuyến đi này đối với hắn đã có lời. Nhưng nghĩ đến điều gì, cuối cùng thay đổi ý định muốn đi tìm Lý Tiêu Dao hai cái võ học kỳ tài này.

Chương 14: Mở Khai môn, sức mạnh áp đảo