Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Xây dựng võ viện, truyền bá võ đạo

Chương 16: Xây dựng võ viện, truyền bá võ đạo


Đại Hồ thành, một trong ngũ đại gia tộc, Nguyễn gia.

Những ngày này, toàn bộ Đại Hồ thành nghênh đón vô số nhân sĩ giang hồ mộ danh mà đến, thậm chí tin đồn đều đã lan rộng khắp Nhị quốc.

Đã có không ít người từ Thiên Nam quốc không ngại đường xá xa xôi tìm đến đây.

Lúc này, một người trung niên béo đang vội vã chạy về Hoàng gia, mặt mày hớn hở nói vọng vào:

"Gia chủ...gia chủ, ngài xem, tiền bạc kinh doanh tháng này lại đang tiếp tục tăng cao, hai tháng qua chúng ta kiếm được đã gần bằng ba năm cộng lại".

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy những vị gia chủ khác của ngũ đại gia tộc cũng đang có mặt ở đây, cảm thấy mình có chút vô lễ, vội vàng nghiêm trang chắp tay nói:

"Bái kiến các vị gia chủ, Phù Phong thành cùng Ngọc An thành đã bán hết kỳ thú, bây giờ trong Kỳ thú trại đã trống rỗng, lương thực dự trữ cho mấy năm tới cũng không còn bao nhiêu.

Hai vị thành chủ vừa gửi thư, xin được cấp thêm tài nguyên, võ giả đến ngày một đông đúc, đồ dùng đã sắp cạn kiệt."

Lê Hà quận, một trong ba quận nhỏ nhất nhưng cũng là nơi đặc biết nhất của Nguyên Việt quốc.

Nơi đây Quận chủ không có thực quyền, toàn bộ quyền lợi nằm trong tay ngũ đại thế gia nắm giữ.

Hơn 9 thành sản nghiệp tài sản ở đây thuộc về Ngũ đại thế gia.

Lý do rất đơn giản, Nguyễn gia chính là tổ địa của Nguyên Việt hoàng thất, những gia tộc khác nếu không phải tay nắm binh quyền thì cũng có tổ tiên là tam triều nguyên lão, sự phụ của rất nhiều người trong hoàng thất.

Chính vì quan hệ thân thiết, đồng khí liên chi lại có quyền cao chức trọng, nhiều đơi qua Lê Hà quận luôn nằm trong kiểm soát của bọn hắn.

Cũng nhờ đó mà ngũ đại gia tộc nổi danh khắp Nhị quốc. Thế lực càng mở rộng đến Lãng sơn nguyên.

Hơn hai tháng trước lão tộc trưởng của Nguyễn gia, Nguyễn Ngọc Chúc danh chấn thế gian chân chính trở thành đương thời đệ nhất nhân. Không ai có thể đặt ngang hàng với hắn.

Trước đây không lâu, Nguyễn gia bí mật thả ra tin tức sắp sửa tại Lãng sơn nguyên xây dựng võ viện, truyền thụ phương pháp tu hành võ đạo.

Tin đồn nhanh chóng được lan truyền.

Võ giả khắp Nhị quốc xôi sục không thôi, bọn hắn ngựa không dừng vó ngày đêm di chuyển, muốn tranh thủ thời gian báo danh.

Trong số này thậm chí có không ít hoàng tử, vương gia của cả hai nước.

Những thành trì của Ngũ đại thế gia tại Lãng sơn nguyên cũng vì thế mà trở nên chật kín người.

Theo đám người báo danh nghĩ, đã là võ viện do Nguyễn gia mở tự nhiên phải mở gần nhà mình.

Chính vì vậy mà Phù Phong Ngọc An, Thiên Hải, Bình Quảng, Liên Hoa, Bình Quảng sáu thành trì thuộc về Ngũ gia trở thành mục tiêu được nhắm đến, cung không đủ cầu.

"Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi"

Hoàng gia tộc trưởng Hoàng Chung mở miêng.

"Xem ra, lời mà Đặng tiên lão tộc trưởng từng nói bốn mươi năm trước đã bắt đầu ứng nghiệm, thụy thú sinh, đại cát hiện".

"Ha ha ha, may mắn mà thái gia gia của ta lúc đó có mắt nhìn, nếu không phải hắn không tiếc tiền bạc lấy giá cao mua về năm con thụy thú, con của các ngươi nằm mơ mới có ngày hôm nay"

Một người trung niên cười toe toét mở miệng cười lớn.

"Hừ". Một tiếng hừ lạnh vang lên cắt ngang lời nói của Đỗ Thành.

"Đỗ Thành, đừng nói nhảm, nếu lúc đó không có Phan gia chúng ta cho lão gia gia của ngươi mượn tiền, hắn có thể cạnh tranh lại Thiên Nam hoàng thất? Là Phan gia của ta bỏ thứ yêu thích, giúp đỡ các ngươi"

Người nói chuyện chính là mẹ của Phan Ngọc Lâm, Đặng Như Ý.

Nhìn muội muội của mình nói đến Phan gia của nàng, Đặng Thành Sơn có chút im lặng, ngày xưa lẽ ra không nên quá nuông chiều nàng, về nhà chồng đã quên mất người ca ca này.

"Tốt, được rồi, đừng tiếp tục tranh cãi, con cháu có phúc của con cháu, chúng ta vẫn nên bàn tiếp xem, kế tiếp nên xây dựng võ viện thế nào?"

Nguyễn gia tộc trưởng Nguyễn Kỳ Khanh nhắc nhở mọi người. Năm người bọn hắn là biết được một chút bí mật.

Kể từ lúc phụ thân hắn là Nguyễn Ngọc Chúc chân chính giành được đương thời đệ nhất nhân, sau đó vài ngày liền gửi thông báo bốn nhà còn lại chuẩn bị tiếp đón khách quý.

Khách quý được nói từ miệng phụ thân trong thiên hạ chỉ sợ là có duy nhất một người.

Chắc chắn là vị đại năng kia, vị đại năng truyền pháp cho phụ thân, cũng là sư phụ của con trai mình.

Ngũ đại gia tộc nghe được có khách quý của Nguyễn Ngọc Chúc đến thăm, vội vàng bỏ giá cao thuê rất nhiều nhân công, sai người xây dựng lại đường xá tại Lê Hà quận.

Đồng thời bọn hắn cũng biết, hai vị võ đạo truyền kỳ cũng đang ở lại Nguyễn gia.

Không biết đã đạt thành hiệp nghị gì, quyết định xây dựng võ viện, truyền đạo thế gian. Cho nên mới có tin đồn xuất hiện trong thiên hạ.

Vù, phù ....phù!

Tiếng gió thổi biến mất, ba đạo thân ảnh không biết từ nơi nào xuất hiện trong sảnh đường.

Tất cả mọi người có mặt lập tức đứng dậy hành lễ.

"Xin ra mắt, ba vị tiền bối".

"Ra mắt phụ thân, ra mắt hai vị tiền bối."

"Chuyện ta giao, các ngươi làm đến đâu rồi?". Nguyễn Ngọc Chúc ra hiệu miễn lễ, mở miệng hỏi thăm.

"Bẩm tiền bối, chúng ta đã sửa xong đường xá, nhà cửa ở Lê Hà quận.

Phi Vân huynh cùng Phi Hùng huynh sáng hôm nay đã dẫn nhân công lên đường đến Lãng sơn nguyên, dự kiến không đến ba tháng nhất định có thể hoàn thành võ viện.

Hơn nữa chắc chắn là nơi dạy học to lớn nhất từ trước đến nay". Hoàng Chung cung kính đáp.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, ba người tỏ ra hài lòng.

"Rất tốt, ông chủ mặc dù sống khiêm tốn không thích khoe mẽ, nhưng chúng ta cũng phải thể hiện gì đó.

Đặng tiên lão tộc trưởng từng nói, làm việc thiện, tích âm đức, chỉ cần đời sau được dạy dỗ tốt, không lo gia tộc suy tàn".

Nguyễn Ngọc Chúc nhớ đến lời của Đặng tiên lão tộc trưởng, không thể không nói hắn là một bậc trí giả, chỉ đáng tiếc đã không còn.

Qua một hồi dặn dò năm người, Nguyễn Ngọc Chúc dẫn theo Lý Tiêu Dao, Huyết Vô Tâm rời đi.

Từ hơn hơn hai tháng trước, hắn đang vui vẻ đứng trên lôi đài vì lần đầu biết được sức mạnh của việc mở Khai môn thì bỗng nhiên quay đầu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang nhìn hắn mỉm cười.

Nguyễn Ngọc Chúc ngay lập tức nhận ra đó là người đã rời đi hơn sáu mươi năm trước.

Vừa muốn lên tiếng bái kiến thì vị kia đã biến mất, trước khi đi chỉ đưa hai ngón tay chỉ về hướng Lý Tiêu Dao, Huyết Vô Tâm hai người này.

Khi hay tin đại năng muốn gặp mặt bọn hắn, hai người Lý Tiêu Dao vui mừng không thôi.

Ngay sau đó nhanh chóng quyết định nếu lần này có cơ may gặp mặt đại năng, cả hai người sẽ đem truyền thừa của mình giao ra, truyền võ thiên hạ.

Tiếp đó cùng Nguyễn Ngọc Chúc trở về Nguyễn gia.

..........

Đoàn Trí trên đường đến Nguyễn gia phát hiện đường xá vừa được tinh chỉnh rộng rãi, phố thị đông đúc so với Thiên Bình quận còn phải phồn hoa hơn, hiện đại hơn rất nhiều.

Lần trước hắn trực tiếp từ Đại Ngu thành đến Lãng sơn nguyên thông qua Châu Sa quận nên không biết được Lê Hà quận dáng dấp ra sao.

Vừa đi vừa nhìn người dân vui vẻ, nam thanh nữ tú hẹn hò trai gái, không khỏi cảm thấy Nguyên Việt quốc thật sự là một nơi tốt đẹp.

Khi nghe nói Lê Hà quận ngũ đại gia tộc tuyên cáo quốc gia thay toàn dân chịu thuế mười năm, lại bỏ tiền riêng ra sửa đường, xây dựng nhà cửa.

Đoàn Trí không khỏi tặc lưỡi.

"Châc, chậc, ta lại có năm cái đồ đệ tiểu phú ông, phú bà. Chẳng trách bọn hắn suốt ngày chỉ cần mơ mộng về thần tiên đủ điều".

Mặc dù biết gia tộc bọn hắn rất giàu có, nhưng Đoàn Trí thật sự không nghĩ lại giàu đến mức có thể gánh tiền thuế mười năm khủng kh·iếp như vậy.

Hắn lại không biết, tất cả những gì ngũ gia tộc làm trong hai tháng qua, toàn bộ đều bắt nguồn từ hắn.

Một ngày nay, Đoàn Trí thuận lợi vào Đại Hồ thành, đến trước cổng trang viên Nguyễn gia, một người thủ vệ đưa tay ra hiệu hắn dừng bước.

"Vị công tử này, đây là địa bàn của Nguyễn gia, không thể tùy tiện đi vào, nếu công tử muốn tìm người, thì xin ngài chờ ta vào bẩm báo các vị đại nhân".

Kể từ khi lão tộc trưởng trở nên nổi danh, những người thủ vệ như bọn hắn mỗi ngày đều gặp hàng ngàn người muốn bái kiến lão tộc trưởng.

Cuối cùng phải lấy lý do chủ nhân vẫn chưa trở về từ chối tất cả. Nhưng mỗi ngày vẫn có không ít người đơn độc tiến đến hỏi thăm làm bọn hắn thêm không ít việc.

"Ta...".

Đoàn Trí đang muốn lên tiếng giải thích thì một âm thanh khác vội vã xuất hiện.

"Còn bẩm báo cái gì? Lập tức tránh đường cho đại nhân vào cổng, cái ngươi muốn bị đuổi việc?".

Từ Phúc những ngày này đều ngồi ở lầu cao nhìn xuống cổng thành, lão tộc trưởng lúc quay về đã phong cho hắn làm ngoại viện tổng quản, còn hứa lúc võ viện được thành lập sẽ cho cháu hắn một danh ngạch tuyển thẳng.

Đây có thể xem là một bước lên trời.

Trước đây không lâu lão tộc trưởng trực tiếp đến ra lệnh cho hắn ngồi từ xa yên lặng đón chờ khách quý, nói là toàn bộ Đại Hà thành chỉ có mình nhận ra người kia.

Từ Phúc ngay lập tức hiểu được, có thể gọi là khách quý của vị đại nhân này mà hắn biết cũng chỉ có duy nhất người thanh niên kia, cũng chính là ân nhân của cả nhà mình.

Vừa rồi lúc quý nhân kia vừa đến gần trang viên Từ Phúc đã nhanh chóng chạy xuống cổng chính, lại nhìn thấy hộ vệ đang cản đường, càng trở nên hốt hoảng mới thốt ra câu vừa rồi.

Thủ vệ nghe ra được Từ Phúc thái độ bất mãn, lập tức kinh hồn bạc vía.

Mấy tháng nay phàm là có người muốn đến bái kiến lão tộc trưởng, hắn chỉ cần nhìn lên lầu nghe theo vị tân tổng quản này ra hiệu.

Trong lúc mơ hồ cũng phần nào đoán được đây là lệnh của lão tộc trưởng.

"Đại nhân thứ tội, tiểu nhân hoàn toàn không biết ngài đại giá quang lâm đến đây, xin ngài tha tội cho chúng ta lần này".

Một dàn hộ vệ lập tức quỳ xuống, hoảng sợ xin tha.

Nói đùa, đây là khách quý dám để đương thời đệ nhất nhân chờ đợi, người thanh niên này lai lịch tuyệt đối kinh người, không phải là bọn hắn có thể dây vào.

"Người thanh niên này là ai, làm sao Nguyễn gia thủ vệ lại hoảng sợ như thế?"

"Chẳng lẽ là vương công quý tộc, con em hoàng thất?"

"Hoàng thất đã là gì? Vị kia đệ nhất nhân vai vế so với Đương kim hoàng đế bệ hạ còn cao hơn, cái nào hoàng thất, thế gia đủ tư cách xin Nguyễn gia mặt mũi?"

"Không sai, người thanh niên kia lai lịch chắc chắn phi phàm."

"..."

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng lên tiếng thảo luận, thắc mắc lai lịch người trước mắt.

"Đều đứng lên hết đi, ta không hẹp hòi như vậy".

Đoàn Trí mở miệng cười nói, đồng thời hắn cũng không hiểu, Nguyễn Ngọc Chúc đã nói gì khiến những người này sợ mình như vậy. Tiếp đó đi theo Từ Phúc vào trong.

"Đại nhân, mời đi lối này".

Từ Phúc cúi người đưa tay ra hiệu, sau đó hắn quay sang thủ vệ trưởng dặn dò.

"Các ngươi đến thông báo cho bốn gia tộc còn lại, liền bảo Nguyễn gia mở tiệc, mời những nhà khác đến chung vui".

Chương 16: Xây dựng võ viện, truyền bá võ đạo