Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Nguồn gốc truyền thừa, sự thật về Huyết Kiếm sơn trang

Chương 17: Nguồn gốc truyền thừa, sự thật về Huyết Kiếm sơn trang


Trang viên của Nguyễn gia được xây dựng xuyên qua một phần tường thành ra kiến trúc dần lên cao theo hướng một mõm đá thấp có rừng cây nhỏ bên ngoài.

Trang viên ngũ đại gia tộc đều được xây dựng theo cách này.

Đây cũng chính là nguyên nhân bọn người Đặng Phi Long có thể rời khỏi thành trốn đi mà không cần phải chịu kiểm tra ở cổng thành.

Đoàn Trí đi vào trang viên rộng lớn của Nguyễn gia, nơi này không khí thanh mát, phong thủy hữu tình, làm hắn nhớ đền thiền viện ngày xưa.

Một ý nghĩ nhen nhóm trong đầu xuất hiện.

"Ông chủ đại nhân, ông chủ đại nhân, cuối cùng chúng ta cũng được tái ngộ".

Nguyễn Ngọc Chúc dẫn theo Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao đang vội vã chạy đến, hắn cười to làm bớt đi phần nghiêm nghị vẫn thường xuất hiện trên mặt.

"Bao nhiêu năm rời đi, ông chủ đại nhân chung quy là vẫn nhớ đến ta".

Lại nghĩ đến cháu trai yêu quý của mình đã trở thành độ đề của vị này nội tâm hắn có phần kiêu ngạo: "Không uổng công ta thương ngươi".

Nhìn bộ dáng của Nguyễn Ngọc Chúc, nhất là đôi mắt to cộng với gương mặt đang cười toe toét không ngậm được miệng kia, so sánh với thằng nhóc con Nguyễn Thanh Phong, không cần ai nói hắn cũng nhìn ra được tuyệt đối là di truyền.

"Huyết Vô Tâm xin được ra mắt đại năng".

"Lý Tiêu Dao xin được ra mắt đại năng."

Hai người Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao hành lễ vấn an. Một bên vừa đánh giá người thanh niên thanh tú nhã nhặn trước mặt.

Không thể không nói người này cực kỳ trẻ trung, nhìn qua chỉ đáng tuổi con cháu của bọn hắn, trên người càng không phát ra bất cứ dấu vết gì liên quan đến võ đạo.

Nhìn cách hắn ăn mặc bình thường, một vẻ bình dị gần gũi miệng treo tiếu ý hoàn toàn không có điểm nào trông giống một đại năng.

Nếu không phải Nguyễn Ngọc Chúc kể cho hai người nghe về câu chuyện bản thân, bọn hắn cũng không thể tin tưởng người trước mắt lại khủng bố như vậy.

"Tuyệt thế đại năng, đây chắc chắn là một vị võ đạo cực cảnh chí cường giả".

Giờ phút này ngay cả Nguyễn Ngọc Chúc cũng giống như nghĩ hai người Huyết Vô Tâm, cả ba đều không thể phát giác điểm nào bất thường.

Nếu Đoàn Trí có thể đọc được ý nghĩ của bọn hắn, chắc chắn sẽ nói.

Các ngươi chỉ cần suy nghĩ đơn giản là được rồi, ta thật sự chính là một người bình thường, không thể bình thường hơn được.

Năng lực của mình đều đến từ Khung Cửi Vận Mệnh, bọn hắn không phát hiện được là chuyện rất hiển nhiên.

Phải biết đây là thứ có thể tạo ra đạo pháp hoàn mỹ, nếu có thể bị người khác nhìn thấu, há chẳng phải là hack rởm?

"Hai vị tốt, chúng ta vào trong rồi nói".

Đoàn Trí gật đầu cười đáp lễ, sau đó được Nguyễn Ngọc Chúc dẫn đường vào một căn phòng bài trí sang trọng rộng rãi sâu trong rừng cây.

"Ông chủ đại nhân mời thượng tọa". Nguyễn Ngọc Chúc đưa tay ra hiệu.

"Đừng có tiếp tục gọi ông chủ đại nhân, dài dòng với lại ta đã không còn là ông chủ của ngươi, đổi cách xưng hô ngắn gọn hơn đi".

Đoàn Trí ngồi vào vị trí, sau đó không quên nhắc nhở Nguyễn Ngọc Chúc.

Lão đầu này, đều đã qua mấy mươi năm còn gọi hắn là ông chủ, không mệt sao? Ta đều đã dẹp tiệm về quê từ lâu, ngươi còn gọi ông chủ?

"Vậy ta sẽ gọi ngài là tiên sinh đi". Nguyễn Ngọc Chúc thuận miệng đáp lời.

"Tùy ngươi".

"Vâng, tiên sinh".

Đoàn Trí nhìn về phía Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao.

Hai người lúc này không biết nên mở lời như thế nào, bọn hắn không dám yêu cầu pháp môn tu luyện, sợ sẽ sinh ra phản cảm.

Hiển nhiên Đoàn Trí hoàn toàn không biết ý nghĩ của hai người này, hắn nhìn bộ dạng xoắn xuýt, muốn nói lại thôi của hai người, hắn hiện lên nét mặt tò mò, hỏi:

"Hai vị có thể kể cho ta biết cơ duyên của các ngươi sao? Làm cách nào các ngươi tiếp xúc được phương pháp tu luyện?".

"Tiên sinh quá lời, ngài gọi thẳng tên của chúng ta là được".

Huyết Vô Tâm nghe được Đoàn Trí xưng hô cảm thấy thụ sủng nhược khinh, cẩn thận trả lời.

Hắn thấy người thanh niên này, tuyệt đối là một cái thế cao thủ đạt đến vĩnh sinh bất hủ trong truyền thuyết.

Đồng quan điểm này còn có Lý Tiêu Dao, Nguyễn Ngọc Chúc.

Đoàn Trí không đôi co dài dòng, hắn biết thế gian này trừ người thân so vai vế ra thì đạt giả vi sư.

Ngay cả ở Địa cầu văn hóa làm việc đều dù cho có lớn tuổi cũng phải khách sáo với tiền bối, cấp trên.

Càng đừng nói là thế gian này nắm đấm vi tôn, luật pháp mơ hồ, thiên hạ hơi một chút là có họa diệt môn không ai ngăn cản.

"Vậy hai người các ngươi có thể kể cho ta biết sao?".

Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm nhìn nhau, cả hai bắt đầu lấy trong người ra một bộ quyển sách mỏng đưa đến cho Đoàn Trí, bọn hắn bắt đầu kể.

"Chúng ta lúc còn trẻ, cả hai đều có xuất thân bần hàn cha mẹ đều mất trong trận phân tranh giang hồ năm đó, bị mọi người ở Lãng sơn nguyên gọi chung là dã cẩu.

Chúng ta không có tiền học võ, chỉ có thể bôn ba đầu đường xó chợ kiếm sống qua ngày.

Không biết võ công, không có tiền, cách chúng ta kiếm tiền cũng chỉ là nay đây mai đó.

Hơn nữa chốn giang hồ ở Lãng sơn nguyên vô cùng phức tạp, những năm kia huyết tẩy là chuyện thường xuyên xuất hiện.

Trừ một số đại thành có cao thủ tọa trấn, chỗ khác đều không tồn tại an toàn.

Nơi chúng ta sống không may lọt vào phân tranh của nhiều bang phái lớn mạnh, may mắn nhờ sớm biết được nên đã về trấn thông báo cho tất cả sớm bỏ chạy

Tuy nhiên người trong trấn không ai tin lời chúng ta, chỉ có một gia đình chăn ngựa nghèo là tin tưởng theo lời cảnh báo trong đêm vội vàng lên ngựa chuẩn bị rời đi"

Đoàn Trí nghe được Huyết Vô Tâm kể đoạn này cảm giác đồng cảm dâng lên.

Đồng thời cũng cảm thấy may mắn mình được sinh ra trong xã hội pháp trị, hòa bình hơn nữa còn được thiền viện tiếp nhận nuôi dưỡng.

Nguyễn Ngọc Chúc cũng một bên ngồi yên lặng, chăm chú vào câu chuyện của Huyết Vô Tâm, người sau tiếp tục kể

"Gia đình chăn ngựa đó có một đôi vợ chồng trẻ, hai đứa bé sơ sinh còn trong tã cùng một cặp lão nhân đã trên trăm tuổi.

Nhà bọn hắn nghèo, ngựa cũng vì thế mà gày gò, ốm yếu. Hai vị lão nhân đó nhìn thấy chúng ta sắp sửa rời đi liền gọi lại".

Nói đến đây, gương mặt của Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao thắt lại, một bộ dáng chân thành biết ơn hiện lên sâu trong đôi mắt bọn hắn.

"Hai vị lão nhân kia nói rằng không tin tưởng chúng ta, sợ chúng ta lừa gạt để c·ướp nhà của hắn nên quyết định ở lại sau đó thả dây cương dắt ngựa xuống đất rồi đi vào nhà.

Cặp vợ chồng trẻ muốn lên tiếng cũng bị bọn hắn tức giận đuổi đi."

Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao bọn hắn vẫn nhớ như in gương mặt mỉm cười hiền lành của cặp lão nhân đó, cùng câu nói cuối cùng từ miệng lão phu phụ: "Đời này của chúng ta đã quá viên mãn".

"Chúng ta vừa lên ngựa rời đi không xa thì toàn bộ trấn đã bắt đầu rơi vào trận huyết tẩy, sau cùng thì toàn bộ chìm trong biển lửa".

"Ban đầu dự định bỏ chạy vòng theo hướng Nam cố gắng tìm đến Nhị quốc hy vọng có được cuộc sống bình yên.

Nhưng điều kỳ quái xuất hiện, chúng ta đi lạc trong Nguyên Sơ sơn mạch mấy ngày liền".

"Lúc tuyệt vọng nhất, may mắn gặp được một trang viên.

trang viên đó hoang vắng không người, đỗ nát không còn nhận ra.

Chúng ta đi xung quanh kiểm tra, vào trong một thư phòng thì tìm được một vài ghi chép về phân chia cảnh giới, cách tu hành nhập môn cơ võ đạo cơ bản".

"Lúc muốn đi sâu tìm hiểu thì sương mù trắng cũng có dấu hiệu nhạt đi, đường đi cũng trở về như ban đầu.

Chợt cảm giác lạnh sóng lưng xuất hiện, cả hai chỉ có thể cố gắng vội vàng lấy đi một vài cuốn võ đạo pháp môn rồi lên ngựa bỏ chạy".

"Ta lấy được Huyết Hà công, còn Tiêu Dao thì lấy được Thanh Giang công".

Dừng một chút, như nghĩ đến điều gì Huyết Vô Tâm một mặt áy náy, hối hận hiện ra:

"Ta lập ra Huyết Kiếm sơn trang, thu nhận những kẻ lang bạc trở thành môn hạ, nhưng lại cố chấp tu luyện bừa bãi tinh thần lực khiến thần trí trở nên mơ hồ, lạm sát bừa bãi.

Ban đầu tiêu chỉ của Huyết Kiếm sơn trang chỉ là cân bằng tranh đấu, chúng ta chỉ tiêu diệt những bang phái làm ác trong giang hồ.

Nhưng dần dần bọn hắn thị sát thành tính, Lãng sơn nguyên trở thành địa ngục.

Bất kỳ môn phái nào đều có nguy cơ bị chúng ta huyết tẩy, Huyết Kiếm sơn trang cũng trở thành thứ mà ta căm ghét.

Không chỉ tàn sát bên ngoài, bên trong sơn trang nhiều võ giả tu luyện đã có dấu hiệu giống ta dẫn đến một trận huyết chiến đẫm máu c·hết rất nhiều huynh đệ".

Đoàn Trí cùng Nguyễn Ngọc Chúc nghe xong liền hiểu được thắc mắc bấy lâu nay.

Trong ghi chép Huyết Kiếm sơn trang người người đều là siêu nhất lưu cao thủ, từng thành viên tên tuổi điều được ghi chép rõ ràng.

Bọn hắn lấy huyết luyện kiếm gây nên không biết bao nhiêu phẫn nộ nhưng không ai dám lên tiếng chống lại đủ thấy được sự mạnh mẽ tuyệt đối từ những người này.

Lấy trình độ của Huyết Kiếm sơn trang lúc đó, cho dù là cả giang hồ hợp sức điều sẽ bị bọn hắn tiêu diệt.

Chính vì lẽ đó mà không ít người thắc mắc cho dù bị đương đại võ thần Lý Tiêu Dao đánh úp cũng tuyệt đối không có khả năng nhanh chóng biến mất chỉ trong một đêm như vậy.

Không ai biết cụ thể trận chiến, trên Hướng Thiên sơn xảy ra hơn trăm năm trước, tất cả điều là bí ẩn.

Giờ phút này Đoàn Trí cùng Nguyễn Ngọc Chúc nơi nào không rõ, Huyết Kiếm sơn trang là n·ội c·hiến lẫn nhau.

Còn về phần cao thủ đi theo Lý Tiêu Dao cũng chỉ là nhiều bang phái thêm mắm thêm muối cho uy danh của mình.

"Đêm đó nhân lúc còn một chút mình mẫn ta đã xuống tay phế bỏ những người sống sót, đồng thời chia toàn bộ tài sản cho bọn hắn tìm nơi ẩn cư.

Còn mình thì quyết đấu với Tiêu Dao.

Sau cùng ta trúng một thương, từ đó quyết định tự phế bỏ bản thân tu luyện lại từ đầu". Huyết Vô Tâm buồn bã kết thúc hồi ức của mình.

Di chỉ của Huyết Kiếm sơn trang đã bị mình phá hủy, cố nhân ngày xưa tất cả đều đã rời đi chỉ còn duy nhất bản thân ở lại, trong lòng dâng lên niềm chua xót.

Chợt hắn lên tiếng hỏi Lý Tiêu Dao:

"Thật ra ta có điều thắc mắc, tên thanh niên gọi ngươi là ông chủ nhìn rất quen mắt? Hắn không phải......."

"Không sai, hắn chính là hậu nhân của gia đình chăn ngựa đó". Lý Tiêu Dao gật đầu đáp.

Trước khi rời đi, hắn đã để lại tuyệt học cùng với toàn bộ tài sản của mình cho tiểu nhị, hắn muốn trả ơn đôi vợ chồng đã giúp hắn cùng Huyết Vô Tâm có ngày hôm nay.

Chương 17: Nguồn gốc truyền thừa, sự thật về Huyết Kiếm sơn trang