Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Chuyển tu pháp môn, sáng tạo công pháp tu luyện

Chương 18: Chuyển tu pháp môn, sáng tạo công pháp tu luyện


Nghe được Lý Tiêu Dao khẳng định, Huyết Vô Tâm cuối cùng buông xuống một hơi.

"Àiii.........". Một tiếng thở dài phát ra.

Rõ ràng chỉ là hai tên trẻ mồ côi lại vô tình sớm biết được thông tin thôn trấn sẽ xuất hiện huyết tẩy.

Hai lão vợ chồng đổi mạng giúp bọn hắn có được ngày hôm nay cuối cùng hậu nhân đời sau được báo đáp.

Duyên phận, vận mệnh ràng buộc thế gian tất cả sự vật sự việc thật sự quá đổi kỳ diêu, hai người Huyết Vô Tâm thầm nghĩ.

Lại nói một hồi, Đoàn Trí biết được võ đạo cảnh giới được phân chia, cách thức tu luyện, lại nhìn vào hai loại võ công trên tay, trong đầu nãy ra ý tưởng mới.

"Các ngươi biết cách tu luyện tinh thần lực?".

"Tiên sinh đánh giá quá cao chúng ta, ta không dám tu luyện bừa bãi, Vô Tâm huynh đệ tu luyện đến mức thần trí mơ hồ".

Lý Tiêu Dao xấu hổ đáp lời.

"Truyền thừa của chúng ta chung quy là bị thiếu khuyết rất nhiều, hạn mức cao nhất chỉ có thể ngang ngưng khí cảnh.

Luyện đến được nửa bước Chân Cương cũng coi như là may mắn"

"Phần lớn võ giả Nhị quốc cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn cảm khí cảnh giới, nhờ vậy bọn hắn mới có thể có thêm một chút thọ nguyên".

Nguyễn Ngọc Chúc cũng gật gù, qua hai tháng ở chung, hắn cũng biết được võ đạo là có cảnh giới phân chia rõ ràng, thế gian này cũng tồn tại đại năng.

Chỉ là không biết vì cớ gì những cường giả này không còn xuất hiện trong ghi chép.

Nếu không tồn tại cường giả, đại năng thì hoàn toàn không thể giải thích được võ đạo truyền thừa càng không thể tồn tại người như tiên sinh.

Đoàn Trí cũng là nhận thấy điểm này, hơn nữa nghe được ghi chép về tinh thần lực từ miệng hai người Lý Tiêu Dao, một suy nghĩ lóe ra trong đầu.

"Các ngươi không biết phương pháp tu luyện tinh thần lực, vậy còn cảnh giới phân chia của tinh thần lực là gì?"

Hắn không tin không có manh mối gì Huyết Vô Tâm lại có thể mù quán tu luyện, cuối cùng thần trí mơ hồ. Sau đó tự phế bỏ bản thân lại có thể lấy lại ý thức.

"Tiên sinh minh giám, chúng ta thật sự không biết tu luyện tinh thần lực, nhưng chỉ biết tinh thần lực lấy cấp độ để tính.

Mỗi mười giai tương đương với một đại cảnh giới trong võ đạo, còn cách phân chia mạnh yếu mỗi giai chúng ta hoàn toàn không rõ".

Nhìn thấy hai người lắc đầu, Đoàn Trí có chút thất vọng.

Xem ra vẫn cần phải đi đến trang viên bí ẩn kia một chuyến cũng thuận lợi điều tra một chút chuyện.

Đây không phải lần đầu bản thân mình nghe đến từ cảm giác lạnh sóng lưng tột độ xuất hiện trong Nguyên Sơ sơn mạch.

Lần thứ nhất chính là từ lời kể của Đặng Phi Long năm người, lần thứ hai chính là trong câu chuyện của hai người trước mắt.

"Chẳng lẽ Nguyên Sơ sơn mạch thật sự tồn tại vật gì ô uế có thể ảnh hưởng đến tâm thần?". Trong lòng như bị mèo cào, hắn lầm bầm nói nhỏ.

Từ lúc xuyên qua đến nay những nghe đồn về Nguyên Sơ sơn mạch đều được Đoàn Trí đọc kỹ, không chỉ vậy chính mình ở đó hơn sáu mươi năm, không hề có ai tìm đến.

Ban đầu còn tưởng là do sương mù quá dày, tuy nhiên Hoàng Minh đều nói linh cảm nhạy bén bẩm sinh của hắn còn không tìm ra được đường đến thôn Vạn An.

Giờ phút này Đoàn Trí hiểu ra chỉ sợ là có nhiều bí ẩn đằng sau dãy núi tĩnh lặng kia.

"Xem ra ta cũng cần phải đi sâu vào sơn mạch một chuyến".

Mấy mươi năm này sinh hoạt quá bình tĩnh hắn đã quên mất chuyện thế gian, hơn nữa lúc đó thực lực không cho phép.

Nhưng lúc này thời thế đã thay đổi.

Có lẽ chỉ cần chờ thêm mấy năm, những sợi tơ trong Khung Cửi Vận Mệnh được sinh ra bản thân liền có lòng tin để đi khám phá thế sau trong phía Nam rộng lớn kia.

Những người còn lại nghe được lời này, tròng mặt trở nên kinh dị.

Nhị quốc không ai không biết Nguyên Sơ sơn mạch bí ẩn khó đoán, dễ đi khó về.

Dù cho nổi danh là am hiểu tinh tượng, hiểu rõ thiên nhiên địa thế Hoàng gia cũng chỉ là vẽ được một gốc của Tĩnh lặng chi lâm mà thôi.

Vậy mà vị tiên sinh này vừa mở miệng đã muốn đi sâu vào đó tìm hiểu?

"Không hổ danh là cao nhân a, có thực lực chính là muốn làm gì thì làm".

Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm hâm mộ không thôi, một đôi mắt chực chờ quỳ xuống bái sư.

Bọn hắn nghe nói tiểu chủ của ngũ đại gia tộc đều đã thành công bái sư, nhưng rồi thì sao?

Cơ duyên trước mắt, chỉ cần có được, kêu một đám nhóc là sư huynh sư tỷ thì có làm sao?

Đoàn Trí nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hai người, trong lòng chuyển động, cố giấu ý cười thầm nghĩ:

"Xem ra dụ dỗ hai người này khả năng cao là dễ hơn so với tưởng tượng của ta".

Nhìn xuống hai cuốn võ đạo công pháp trong tay mình lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ném qua một bên.

Công pháp này tàn khuyết không trọn vẹn, tu luyện không có lợi ích gì, ngoài mang tính chất tham khảo thì gần như vô dụng, cũng chỉ có hai người trước mắt coi đó là bảo vật.

"Nghe nói ngũ đại gia tộc muốn truyền võ thiên hạ, phổ cập võ đạo cho chốn giang hồ.

Ta có thể tặng các ngươi võ đạo pháp môn, công pháp, võ kỹ, phẩm chất chắc chắn tốt hơn những loại công pháp tàn khuyết này rất nhiều"

Vừa rồi nghe bọn hắn mô tả về cảnh giới võ đạo, Đoàn Trí quyết định sẽ ra sức giúp đỡ, để toàn dân có thể tu luyện từ đó có thể tự mình khai cương thác thổ.

Hắn tự tin với Khung Cửi Vận Mệnh bản thân hoàn toàn có thể sáng tạo ra những công pháp cấp cao, tu luyện đến Thông Huyền cảnh tuyệt đối không có vấn đề.

"Hai người các ngươi có dám đánh cược vận mệnh bản thân một lần? Dám đi theo dấu chân tu luyện của ta sao?"

"Ta không đảm bảo các ngươi sẽ phù hợp với võ đạo pháp môn, càng không đảm bảo các ngươi có thể tu luyện thành công".

"Nhưng nếu có thể đem đạo pháp tu luyện đến mức độ nhất định, thành tựu chắc chắn sẽ không thấp.

Không nói vô địch thế gian, nhưng tuyệt đối có thể tiêu dao thiên địa".

Đoàn Trí đã quyết định phải kéo mấy người Huyết Vô Tâm, Lý Tiêu Dao trở thành người rút chỉ của mình.

Hai người này đều là thế gian kỳ tài, nếu bỏ lở chắc chắn sẽ phải nuối tiếc.

"Cộp....cộp...côp". Tiếng dập đầu liên tiếp ngân lên

"Đạ tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh".

"Đừng vội mừng, nếu tu luyện theo phương hướng của ta, các ngươi cần bỏ cái cũ, đập đi xây lại từ đầu, như vậy các ngươi còn muốn theo sao?".

Không hề do dự, Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao đều đồng thanh đáp lại chắc chắn.

Bọn hắn hoàn toàn không cần suy nghĩ, võ đạo truyền thừa của bản thân cuối cùng cũng đến phần kết, thực lực đạt tới giới hạn.

Đã không thể tu thành đại năng, ngồi chờ c·hết chi bằng đánh cược một phen?

Cho dù thất bại cũng coi như đã cố gắng hết sức, không cần luyến tiếc, đời này cuối cùng sống không lỗ.

Còn nếu có thể thành công nhập đạo một ngày tự do ngao du thiên địa, xem hết nhân sinh muôn màu thì càng không cần phải nói tới.

Nghĩ đến những điều trên, cả hai dứt khoát tự đoạn kinh mạch, tán khí thoát ra toàn bộ cơ thể, sinh cơ trên người nhanh chóng trôi qua, gương mặt đã già đi thêm mấy chục tuổi.

"Ta còn chưa nói xong, hai người này là dân c·ờ· ·b·ạ·c sao? Bài còn chưa lật bọn hắn đã cược sạch hết tiền".

Đoàn Trí chưa từng nghĩ đến hai cái này đã vậy còn quá có quyết đoán, lại quay qua nhìn Nguyễn Ngọc Chúc, người sau thấy vậy nét mặt vui vẻ.

Tới, tới, tới...........tới lượt ta, tiên sinh sắp sửa nhận ta làm môn đồ.

"Nguyễn Thanh Phong, thât sự là cháu trai ngươi?".

Nghe được lời này, Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm cố gắng ngẩng lên gương mặt vừa già nua ốm yếu của bọn hắn cũng kỳ dị nhìn về Nguyễn Ngọc Chúc.

Nguyễn Ngọc Chúc vừa từ trong ảo tưởng tỉnh lại nét mặt cũng là co quắp.

Nguyễn Kỳ Khanh chắc chắn là con hắn nha, Nguyễn Thanh Phong đôi mắt càng là từ một khuôn đúc ra, chính là như vậy hắn có chút tò mò, chẳng lẽ tiên sinh tính sai?

"Tiên sinh, Thanh Phong đích thật là cháu của ta, ngài nhìn xem chúng ta giống nhau biết bao nhiêu."

"Bởi vì là cháu của ngươi ta mới thấy kỳ lạ, hắn muốn ta dạy hắn cùng đám đồng bạn chiêu thức có thể một chưởng thổi bay ngươi". Đoàn Trí thành thật trả lời.

"????????????".

Nguyễn Ngọc Chúc nghiêm mặt, một bộ dáng vô cùng đáng tin xuất hiện.

"Tiên sinh, ngài phải tin ta, hắn nhất định là nói đùa, còn nếu không thì chính là bị nhóm Đặng Phi Long làm hư, cháu ta rất ngoan nha".

"Phong nhi, xem ra gia gia vẫn là quá thương ngươi".

Trong lòng thì thầm, hắn quyết định lần sau gặp Nguyễn Thanh Phong, nhất định sẽ cho đứa cháu trai này hiểu vì sao mắt của gấu trúc lại có màu đen.

..........

Thảo luận xong phương hướng phát triển võ đạo của Nhị quốc, Đoàn Trí được Nguyễn Ngọc Chúc mời đến dự yến hội.

Ngũ đại gia tộc toàn bộ tộc trưởng, lão tộc trưởng cao tầng hầu như đều có mặt đông đủ.

Một hồi giao lưu chào hỏi cha mẹ của nhóm chuẩn đồ đệ hoàn tất.

Rất lâu sau đó yến hội kết thúc, mọi người thay nhau cáo từ trở về, lúc đi còn không quên nhắc lại tính xấu con mình hy vọng đại năng chiếu cố.

"Hai người các ngươi chờ một thời gian, ta sẽ giúp các ngươi nhanh chóng chuyển tu võ đạo, theo ta tính từ đây đến lúc đó sẽ không còn quá lâu."

Đoàn Trí trước khi đi liền muốn dặn dò vài câu để hai người Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao, đồng thời truyền truyền cho bọn hắn Huyền Dẫn Pháp cùng Vấn Thể Kinh.

Đương nhiên, được hắn truyền lụa còn có cả Nguyễn Ngọc Chúc mặc dù lão công nhân này có phần không đáng tin cậy, nhưng chung quy đây cũng là một vị kỳ nhân chân chính.

Hơn nữa Nguyễn Ngọc Chúc cũng là người đầu tiên rút chỉ cho mình.

Không nhờ có trí tưởng tượng phong phú của hắn Đoàn Trí muốn tìm được công dụng của Khung Cửi Vận Mệnh có lẽ còn phải chờ rất lâu.

Trên đường tiễn ra khỏi cổng Nguyễn Ngọc Chúc ba người hỏi ý kiến của Đoàn Trí về việc xây dựng võ viện.

Kế tiếp cũng hỏi thêm vấn về truyền dạy đạo pháp hơn mấy mươi năm trước hắn để lại trong xưởng dệt Vạn An.

"Về phần pháp môn trước đó, ngươi cũng có thể truyền cho hạch tâm cao tầng của võ viện, thậm chí cho người thân ta cũng sẽ không can thiệp.

Suy cho cùng tất cả đều có định số, từ lúc mảnh vải đó rơi vào tay của ngươi thì ngươi chính là chủ nhân của nó.

Tuy nhiên, vẫn nên suy nghĩ cẩn thận trước khi làm điều gì đó". Nói xong lập tức biến mất trong đêm

Đối với việc này Đoàn Trí tự nhiên không quá quan tâm.

Suy cho cùng trong ngũ đại gia tộc cái nào không biết quản lý, vận hành?

Bọn hắn có thể thống trị Lê Hà quận từ trước đến nay còn có thể mở rộng thế lực đến Lãng sơn nguyên tuyệt đối không phải may mắn.

Về phần đạo pháp, cái nhìn càng trở nên phóng khoáng, đồ đã cho đi tự nhiên là phải do chủ mới toàn quyền quyết định.

"Đa tạ tiên sinh". Lúc này, ba người Nguyễn Ngọc Chúc cuối đầu, nói với theo.

Chương 18: Chuyển tu pháp môn, sáng tạo công pháp tu luyện