Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 20: Mục đích của Ngũ đại gia tộc, Thiên Nam quốc chủ
Châu Thần Chi từ khi trở về từ Hướng Thiên sơn không lâu thì nghe được Nguyên Việt ngũ đại gia sắp xây dựng võ viện. Ngay lập tức liền tuyên bố giải tán võ quán.
Thiên hạ nghe đồn, ngày xưa đương thời đệ nhị cao thủ, trong một ngày rả lại toàn bộ học phí còn thừa của võ sinh, lại bán tháo một phần gia sản tại Thiên Nam quốc, tìm đến Lãng sơn nguyên.
Thiên hạ võ đạo, võ viện vi tôn.
Châu Thần Chi vì muốn tìm đến võ viện cầu được học chân chính võ đạo mà không ngại bỏ xuống mặt mũi một siêu nhất lưu cao thủ để trở thành một võ sinh bình thường.
Điều tương tự cũng xảy ra ở khắp nơi trên giang hồ, rất nhiều võ quán bắt đầu đóng cửa, giá trị tài sản được bán tháo quá nhiều khiến chênh lệch giá cả thực tế tăng cao.
Tuy nhiên vẫn có một vài ngoai lệ, năm thành trì lớn của Nguyên Việt ngũ đại gia tộc đã toàn bộ chật kín người.
Không ít người tìm đến đây muốn tìm một góc nhỏ để định cư. Giá đất đai ở đây đã bị phóng lên trời.
Năm vị tộc trưởng ra lệnh thu mua tài sản bán tháo, không chỉ trong Nguyên Việt mà còn kéo dài đến tận Thiên Nam quốc.
Một ngày này, một đạo nhân ảnh xuất hiện trong ngự thư phòng của Thiên Nam quốc chủ.
Ngay lập tức thân vệ của hoàng đế toàn bộ rút đao nhìn về phía đối phương, nét mặt căng cứng, trong lòng run lên.
Người đến chỉ là một nam tử trung niên, hắn nét mặt cương nghị, môi treo tiếu ý hoàn toàn không có ý định thủ thế tấn công.
Càng đáng sợ hơn người này giống như ma ảnh, đột ngột xuất hiện không có dấu hiệu báo trước.
Những thân vệ kia không ngừng khẩn trương.
Nghe nói danh tiếng của vị này đã lâu hôm nay gặp mặt trực tiếp, quả nhiên khí thế bức người, không giận tự uy.
"Vô lễ, còn không mau lui xuống để bản quân cùng trưởng bối trò chuyện?".
Trong thư phòng, người ngồi trên bàn đọc sách hơi ngẩng đầu lên nhìn xem, nhìn thấy đối phương xong liền là vẩy tay ra hiệu thân vệ lui xuống, mắt tiếp tục dán vào sách.
Người này muốn ám sát hắn chắc chắn là chuyện dễ dàng, hơn nữa mình cũng từng tìm hiểu tư liệu về đối phương chỉ sợ không phải là người yêu thích quyền thế hoàng gia.
"Nguyễn tiền bối chê cười, đám thân vệ của ta không có bản lĩnh gì, chỉ được cái tay chân nhanh nhảu.
Không hề có ý mạo phạm, xin chớ trách."
Nói xong lại ngẩng đầu lên lần nữa. " Còn không mau lui xuống? Các ngươi muốn nghe trộm bản quân bàn chuyện?"
"Dạ quốc chủ".
Nhìn thấy Nguyễn Ngọc Chúc không có ý định động thủ, thân vệ thủ lĩnh dẫn người ra ngoài, nhường lại không gian cho hai vị đại nhân vật.
Tin tức ngũ đại gia tộc muốn thu mua tài sản đang rớt giá của Nhị quốc, đồng thời xây dựng thêm nhiều đại thành xung quanh Lãng sơn nguyên tự nhiên không giấu được người khác.
Nguyên Việt quốc có phần đơn giản, dù sao đương kim hoàng đế hiện tại cũng là cháu trai của lão tộc trưởng Nguyễn gia vì vậy hoàng thất cùng văn võ đại thần điều không muốn quản chuyện của bọn hắn.
Về phần Thiên Nam thì khó khăn hơn một chút, tuy nói từ trước đến nay Nhị quốc nhờ có Lãng sơn nguyên chắn ở giữa mà không xảy ra mâu thuẫn, chiến loạn.
Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, Lãng sơn nguyên đang ngã dần về phía Nguyên Việt.
Đương đại ngũ đại gia tộc còn đang trắng trợn thu mua tài sản ở Thiên Nam, khiến nhiều người không khỏi lo lắng.
Chung quy lại ngũ đại gia tộc với sự xuất hiện của đẳng cấp võ đạo hoàn toàn mới thời đại đã thay đổi, một thời đại mới cuối cùng phải đến.
Hôm nay Nguyễn Ngọc Chúc đến đây chính là được sự nhờ vã từ con trai của hắn, Nguyễn Kỳ Khanh.
Trải qua nhiều lần thương thảo, cuối cùng ngũ gia quyết định đến bày tỏ thái độ với vị hoàng đế trước mặt này.
"Hôm nay ta đến chính là muốn thương lượng với ngươi một số chuyện". Nguyễn Ngọc Chúc lên tiếng mở đầu.
Nghe được lời này, Thiên Nam quốc chủ đặt sách xuống.
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt hắn, nét mặt thanh tú, trán cao mắt sáng, sống mũi cao thẳng hoàn toàn giống một thư sinh, nhưng đây tuyệt đối là một mỹ nam tử.
"Tiền bối muốn nói về chuyện thu mua sản nghiệp trong nước ta?". Thiên Nam quốc chủ vào thẳng vấn đề hỏi lại.
"Không sai ngũ gia chúng ta muốn mua một vài sản nghiệp từ Thiên Nam, điều kiện ngươi có thể tùy ý đưa ra, chỉ cần hợp lý, chúng ta sẽ hoàn toàn đáp ứng".
Giống như chỉ chờ có vậy, Thiên Nam quốc chủ ngay lập tức sảng khoái trả lời:
"Vậy được, tiền bối đã thoải mái như vậy, vãn bối cũng xin đưa ra yêu cầu quá đáng.
Ta có thể giảm một nửa thuế giao thương trà cùng thủy sản cho những nơi thuộc sở hữu của Ngũ gia.
Các vị có thể vận chuyển trà cũng thủy sản ra khỏi Thiên Nam mà không cần trả phí vận chuyển."
Nguyễn Ngọc Chúc nghe xong có chút ngạc nhiên, hắn không rõ, làm cách nào người trẻ tuổi trong như thư sinh tuổi đôi mươi trước mắt lại đoán được ý nghĩ kinh doanh của ngũ gia.
Thầm nghĩ: "Đúng là không thể đánh giá điều gì qua vẻ bề ngoài". Rõ ràng mình vẫn chưa nói đều gì, đối phương đã đoán được ý đồ mục đích thu mua.
"Ta chỉ muốn các vị giúp ta xây dựng một vài đại thành trì ở khu vực Lãng sơn nguyên, tất nhiên mọi hao tổn thiệt hại chi phí đều do chúng ta chi trả"
Thiên Nam quốc chủ cuối cùng nói ra điều kiện của mình.
"Ngươi là đang sợ Nguyên Việt dẫn binh tiến đánh Thiên Nam của ngươi?".
Nguyễn Ngọc Chúc nghe được yêu cầu của Thiên Nam quốc chủ liền cười thành tiếng.
Không nghĩ đến vừa mới thầm khen đối phương thông minh, đối phương lại bắt đầu đề phòng hắn.
Nếu Nguyên Việt muốn tiến công thì hoàng cung sớm đã bị công phá, cần gì phải đến đây thương lượng?
Nhưng lời tiếp theo nghe được khiến Nguyễn Ngọc Chúc lập tức trở nên kinh ngạc.
Chỉ thấy vị quốc chủ kia lắc đầu, trầm giọng giải thích:
"Tiền bối hiểu nhầm, thời đại đã thay đổi, võ đạo phát triển đã là thế không thể đỡ, ta nghĩ người dân của Thiên Nam cũng đã bắt đầu trông mong ngày võ viện thành lập.
Xây dựng vài cái đại thành thị chính là muốn để người dân của Thiên Nam dễ dàng tiếp cận với võ viện.
Chốn giang hồ từ khi bị Huyết Kiếm sơn trang huyết tẩy, không ít địa bàn của các bang phái bị bỏ lại, chúng ta hai nước muốn duy trì hòa hảo mới không muốn nhúng chàm những địa bàn này.
Tuy nhiên bây giờ võ đạo đã lên một tầm cao mới, Nguyên Việt có ngũ gia tộc chống lưng, ta thân là quốc chủ cũng nên thể hiện thái độ với thần dân của mình.
Đến lúc đó hy vọng tiền bối có thể chiếu cố thần dân của ta". Nói xong chắp tay hành lễ.
Nguyên Việt cùng Thiên Nam cả hai đều giáp với Nguyên Sơ sơn mạch về phía Nam. Nguyên Việt lãnh thổ tương đối đa dạng, đông tây nam bắc có hải vực, có sa mạc, cao nguyên.
Nhưng cuối cùng đều bị Nguyên Sơ sơn mạch vòng qua chặn lại, chỉ có một phần rất nhỏ đường bờ biển về phía bắc chính là Thái Bình Hải vực.
Thiên Nam quốc có được ưu thế đường bờ biển rất dài, người dân ở đây tự nhiên lấy đánh bắt hải sản làm chủ đạo, sản lượng tài nguyên phong phú đa dạng.
Hơn nữa, trà của Thiên Nam cũng vô cùng đặc biệt, vị ngọt thơm hơi béo không quá đắng.
Chính là nhờ hai loại điều kiện này mà một năm Ngũ gia tộc tốn không ít tiền của để nhập vô số sản vật từ quốc gia phương Đông này, đồng thời cũng nhiều lần nung nấu ý nghĩ nhưng không thành.
Cuối cùng tất cả quyết định lợi dụng thời cơ từ Lãng sơn nguyên, vận dụng uy thế của Nguyễn Ngọc Chúc để thu mua tài sản Thiên Nam, tự mình sản xuất, vận chuyển.
Không thể không thừa nhận Thiên Nam quốc chủ là người thông minh, mặc dù còn rất trẻ nhưng đã có thể nắm bắt tình hình, đoán được ý đồ của ngũ đại gia tộc.
Hắn biết Nguyễn Ngọc Chúc không có hứng thú với hoàng vị, nếu không lấy thân phận cùng địa vị của hắn, ai dám phản đối hắn phong đế?
Bây giờ võ đạo đã phát triển, nếu chỉ khăng khăng giữ mình sớm muộn sẽ bị thời gian bỏ lại phía sau, cuối cùng là bị đào thải.
Cho nên hắn đưa ra quyết định chủ động giúp đỡ thần dân của mình hòa nhập cũng xem như là một lần đầu tư cho tương lai.
Nguyễn Ngọc Chúc nhìn thấy một vị quốc chủ đối với một người xa lạ lần đầu gặp mặt đã hành lễ như vậy, trong lòng không khỏi bội phục thêm vài phần.
"Người này co được dãn được, hiểu rõ đại thế, Thiên Nam dưới sự dẫn dắt của hắn chắc chắn sẽ tiến xa".
Nghĩ một hồi Nguyễn Ngọc Chúc đồng ý đáp ứng yêu cầu của Thiên Nam quốc chủ.
Theo hắn võ viện nên lấy quan niệm truyền bá võ đạo không phân biệt xuất thân, sang hèn.
Huyết Vô Tâm cùng Lý Tiêu Dao xuất thân bần hàn, nhưng chỉ cần cho bọn họ võ đạo công pháp, dù là không hoàn chỉnh, cả hai đều có thể tự mình học một hiểu mười.
Bản thân Nguyễn Ngọc Chúc xuất thanh hào môn còn từng là hoàng tử kế vị nhưng lại bỏ đi hoàng quyền theo đuổi võ đạo.
Có thể thấy cho dù xuất phát điểm cao hay thấp đối với võ đạo nhập môn đều không quan trọng.
Tất nhiên sẽ có ngoại lệ, giống như ngũ gia tộc được Nguyễn Ngọc Chúc truyền cho "Vấn Thể Kinh" phiên bản không hoàn chỉnh, chắc chắn tiên thiên ưu thế sẽ lớn hơn rất nhiều.
Sau này khi võ đạo được phổ cập sẽ không thiếu kỳ tài võ học xuất hiện, hậu nhân của những người này cũng sẽ được tiếp cận võ đạo từ rất nhỏ từ đó sẽ xuất hiện chênh lệch gia cảnh.
Kỳ tài sinh ra mới kéo theo sự phát triển của võ đạo giới, nhưng rồi phân tầng đẳng cấp cũng phát triển theo.
Chí ít Nguyễn Ngọc Chúc cùng những người sáng lập võ viện chỉ có thể đảm bảo tất cả môn sinh trong võ viện có thể được tiếp cận kiến thức một cách bình đẳng.
"Vậy ta xin thay mặt thần dân Thiên Nam cảm tạ tiền bối.
Cũng nhờ tiền bối chuyển lời đến Hoàng tộc trưởng, hy vọng hắn có thể đến Thiên Nam một chuyến, ta nhất định sẽ tận tình tiếp đãi."
Thiên Nam quốc chủ thấy Nguyễn Ngọc Chúc đáp ứng chuyện xây thành, trong lòng thở dài một hơi, đồng thời không quên nhắn nhủ chuyển lời đến Hoàng Chung.
Về phần mục đích chuyển lời, Nguyễn Ngọc Chúc tự nhiên có thể biết được hắn muốn làm gì.
Hoàng gia tinh thông tinh tượng, am hiểu địa lý.
Muốn gặp tộc trưởng của Hoàng gia, ngoại trừ khai thác về phía Nam Nguyên Sơ sơn mạch cùng vẽ bản đồ hải vực còn có thể làm gì?
"Ta tiễn tiền bối, mời ngài".
"Không phiền quốc chủ". Nói xong Nguyễn Ngọc Chúc biến mất ngoài cửa ngự thư phòng, trong thâm tâm hắn thật sự rất công nhận vị đế quân này.