Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 21: Thời gian chiêu sinh, cố nhân gặp mặt
Tiễn Nguyễn Ngọc Chúc rời khỏi, Thiên Nam quốc chủ quay trở về ngự thư phòng tiếp tục xem sách.
Nhìn kỹ có thể thấy trong phòng này thư tịch chồng chất, được sắp xếp một cách gọn gàng.
Bàn đọc sách của Thiên Nam quốc chủ có hai chồng sách ở hai bên, hoàn toàn không có một tấu chương tấu thư nào. Hiển nhiên hắn là người thích đọc sách.
"Nhị quốc vậy mà có võ đạo đại năng xuất hiện? Xem ra thế gian thật sự tồn tại tiên thần.
Chỉ là không biết thiên phú võ đạo của ta thế nào? Hy vọng là không quá kém a".
Tự lẩm bẩm một mình xong, Thiên Nam quốc chủ bắt đầu viết xuống hai đạo thánh chỉ, đồng thời cẩn thận cất lại quốc ấn vào hộp.
Từ lúc gặp được Nguyễn Ngọc Chúc, thấy được sự huyền diệu của võ đạo bên ngoài phải tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn kích động không thôi.
Nếu thật sự có thể trường sinh, ai lại ham muốn một quốc gia phàm tục?
Nếu võ đạo tiếp tục phát triển, một quốc gia hoàn toàn có thể bị lật đổ bởi một vài cá nhân.
Đây chính là lý do khi gặp đối mặt với đương thời đệ nhất cao thủ, Thiên Nam quốc chủ hoàn toàn không cảm thấy lo lắng.
Viết xong hai đạo thánh chỉ, hắn đem một đạo thánh chỉ cất xuống một ngăn kéo bí mật bên dưới mặt bàn.
"Người đến, truyền bản quân ý chỉ..........."
"..."
Ngày hôm sau toàn bộ Thiên Nam quốc sôi trào.
Quốc chủ hạ chiếu toàn dân võ đạo, ra lệnh khai mở võ đường, tất cả mọi người đều có thể tiếp cận học tập.
Đồng thời thông báo chiêu mộ công tượng sư rèn đúc, xây dựng đại thành thị ở Lãng sơn nguyên.
Thánh chỉ nhận được nhiều sự ủng hộ của các thế gia bên trong Thiên Nam.
Bọn họ thấy Ngũ gia tộc của Nguyên Việt đều đã trắng trợn xây dựng lãnh địa ở vùng đệm, Thiên Nam cũng không nên tụt hậu lại phía sau.
..........
Tin tức về Thiên Nam quốc nhanh chóng lan ra khỏi biên giới quốc gia.
Tuy nhiên giang hồ không quá quan tâm đến chuyện hoàng thất cùng triều chính.
Giờ phút này tất cả đều đang thảo luận về tin tức mới nhất mà Ngũ gia tộc tuyên bố.
Theo đó, trong năm năm tới, võ viện chính thức mở cửa chiêu sinh.
Hơn nữa không phân biệt sang hèn, địa vị, quốc gia, bất kỳ ai đều có thể tham gia báo danh hoàn toàn miễn phí.
Toàn bộ võ sinh có thể tham gia chương trình học theo nhu cầu, chỉ cần làm ra đầy đủ điểm cống hiến cho học viện đều sẽ được tiếp cận võ học ở cấp độ cao hơn.
Nghe đồn cao tầng cùng võ đạo sư giả đều đã được chỉ định sẵn, những người này đều là đạt đến cấp bật võ đạo truyền kỳ, sẽ không quản chuyện quốc gia, bang phái trong giang hồ.
Trước đây tin tức về võ viện cũng chỉ là phong phanh nghe đồn, không ai dám chứng thực.
Bây giờ Ngũ gia tộc chính thức đưa ra tuyên cáo xác thực, không ít thiếu niên ôm mộng lập chí hướng về Lãng sơn nguyên.
"Các ngươi đoán vì cái gì mà võ viện phải chờ đến năm năm sau mới bắt đầu chiêu sinh?"
"Ngươi không nhìn thấy rất nhiều đại thành vẫn trong quá trình xây dựng sao? Ta nghĩ bọn hắn là chờ đến khi có nơi cho võ sinh lưu trú thì mới mở"
"Ta lại nghĩ, võ sinh trúng tuyển chung quy là có hạn, chỉ cần một vài thành thị là được? Đâu cần phải chờ nhiều đại thành xây dựng xong như vậy?"
"Ngũ đại gia tộc chắc chắn là đang tích góp tài sản, dù sao bọn hắn cũng đã nói báo danh miễn phí, cung cấp học phần cơ bản cũng là miễn phí, chắc chắn cần tài lực nhiều".
"..."
Giang hồ đồn đại đâu đâu cũng có, tất cả đều thắc mắc vì sao phải đợi lâu như vậy, nhưng càng có phần chờ mong ngày võ viện chiêu sinh.
Đây tuyệt đối là sự kiện lớn nhất trong lịch sử Nhị quốc, mất năm năm chuẩn bị, ai cũng không tin tốn nhiều thời gian chuẩn bị như vậy lại sẽ là đầu voi đuôi chuột.
Phần đông người đều thấy được cơ hội ở Lãng sơn nguyên, tin rằng nơi đây sẽ sớm trở thành thánh địa.
Nhiều thương nhân, bang phái cùng nhau góp một tiền tài xây dựng thành trì của riêng mình. Công tượng sư từ đó cũng trở nên được săn đón.
..........
Nam Tuyết sơn từng được mệnh danh là nhất sơn song tuyệt.
Châu Thần Chi từ khi rời khỏi Thiên Nam quốc đã tìm đến hai người huynh đệ của mình tá túc trong khi chờ gia nhập võ viện.
"Năm năm à, bây giờ chúng ta đã không còn trẻ, xương cốt đã không còn dẻo dai.
Chỉ sợ võ viện sẽ không thu chúng ta những lão già này"
Trần Hiền Quân gương mặt hiền lành, nụ cười đắng chát, đôi mắt hiện lên vẻ đượm buồn.
"Đúng à, chúng ta cuối cùng là bị thời đại đào thải.
Chỉ hy vọng có một chút pháp môn có thể truyền ra ngoài, cho dù là rất thấp rất thấp của võ đạo truyền kỳ cũng được.
Chỉ sợ công pháp truyền kỳ đó đối với chúng ta vô duyên"
Trần Hiền Khanh gương mặt hâm mộ phảng phất nhớ về tuổi trẻ.
Hắn nở nụ cười có phần buông bỏ, trong đầu hiện lên những năm tháng thời còn niên thiếu.
Một bộ dáng thiếu niên phấn chấn, nhiệt huyết tràn đầy tuyên bố muốn hành hiệp trượng nghĩa.
Bỗng hắn sờ tay lên mặt mình, gương mặt anh tuấn mà bản thân từng rất tự hào đã xuất hiện dấu vết thời gian.
Châu Thần Chi im lặng không nói, hắn biết hai người huynh đệ thân thiết của mình hoàn toàn không có ý định đả kích lòng tin của bản thân.
Châu Thần Chi cũng biết mình chung quy là không có tiềm lực, đã qua giai đoạn luyện võ tốt nhất, hắn đến đây không có mục đích gì khác ngoài cầu cơ may.
Mặc dù hắn đoán ra được, cái gọi là cơ may chỉ sợ là không tồn tại, chung quy lại mình thật sự đã già.
"Ta biết, nhưng nếu không thử một lần ta thật sự không cam tâm.
Võ đạo đang ở trước mắt, con đường đã xuất hiện ai chẳng muốn thử một lần?
Lần trước chúng ta ứng chiến trên Hướng Thiên sơn cho dù biết có thể một đi không trở lại nhưng chẳng phải vẫn đi sao?
Tất cả không phải cũng vì tìm kiếm đường đến võ đạo chân chính sao?"
Lần này đến lượt hai huynh đệ Trần Hiền Khanh trở nên trầm mặc.
Bọn họ biết quyết tâm của Châu Thần Chi, người huynh đệ này của bọn hắn đã bán một phần gia sản ở Thiên Nam quốc.
Cho dù cuối cùng có được vào võ viện học tập hay không, hắn sớm muộn cũng sẽ bán hết phần còn lại.
Hắn muốn định cư ở Lãng nguyên sơn, muốn được xem phong cảnh của võ đạo giới.
Nhìn đến Châu Thần Chi quyết tâm như vậy hai huynh đệ Trần Hiền Khanh cũng trở nên phấn chấn.
Ai chẳng có hoài bão của riêng mình? Tu luyện võ đạo ai không muốn được như trong thần thoại, tiêu dao thế gian?
Ba người bọn hắn quen biết từ thuở thiếu thời, cùng hành hiệp trượng nghĩa, cho dù là già cũng đã từng đi qua tuổi trẻ huy hoàng.
Đã không thấy thì thôi, nếu đã thấy được con đường võ đạo chân chính, ước mơ từ thời niên thiếu làm sao có thể không trở về?
Bọn hắn muốn đến võ viện báo danh, kể cả có thất bại cũng coi như đã thiêu đốt hết nhiệt huyết ngày xưa.
"Không sai, không cam tâm nha.
Đã là võ giả, ai lại không muốn tu luyện chân chính võ đạo đâu?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của ba người.
Tất cả quay đầu lại, một người trung niên một bên mắt có màu xanh đang lên tiếng về phía bọn hắn.
"Huyết tiền bối."
Chợt như phát hiện ra điểm gì, cả ba trừng mắt kinh ngạc. "Gương mặt, cơ thể của ngài....."
Ba người phát hiện, gương mặt Huyết Vô Tâm đã già đi không ít, giống như không còn mấy năm có thể sống.
"Đừng quan tâm đến tình trạng của ta.
Các ngươi nghe được tin tức về võ viện sao?"
Huyết Vô Tâm phẩy phẩy tay tỏ ý không quan trọng, sau đó hỏi.
"Chúng ta đã biết, năm năm sau võ viện sẽ bắt đầu chiêu sinh.
Hơn nữa nghe nói võ sinh sẽ được tiếp xúc với võ đạo chân chính.
Nhóm cao từng cùng lão sư giảng dạy đều là những võ đạo truyền kỳ tương tự như tiền bối trước đây."
Trần Hiền Khanh biết gì nói nấy một mặt thành thật đáp. Suy nghĩ một hồi, tựa hồ có chút ngượng ngùng nhưng vẫn quyết định nói tiếp:
"Vừa rồi chúng ta đang bàn nhau làm thế nào để được nhận vào võ viện.
Mặc dù biết bản thân đã già, nhưng vẫn hy vọng có một chút kỳ tích sẽ xuất hiện, nếu không thành công chúng ta sẽ yên lặng qua ngày, nhìn xem võ đạo giới phát triển."
Hai người Châu Thần Chi cùng Trần Hiền Khanh gật đầu tỏ ý tán đồng.
Bọn hắn là dự định nếu không thể tham gia vào lịch sử, cũng có thể trở thành người chứng kiến lịch sử, mặc dù thời gian chứng kiến là không nhiều.
Dù sao ai cũng biết tu luyện có thể tăng tuổi thọ, số năm còn lại của bọn hắn chỉ sợ là không nhìn được những điều đặc sắc, đây mới chính là tiếc nuối lớn nhất của co người.
"Vậy các ngươi biết, vì cái gì võ viện cần đến năm năm sau mới khai môn chiêu sinh sao?"
Huyết Vô Tâm vừa rồi bước vào đã nghe được lời của bọn hắn cộng với lần trước giao chiến, trong lòng cũng là tán dương tinh thần võ đạo của ba người.
Rõ ràng biết bản thân không phải đối thủ của người khác, một khi giao thủ khả năng cao sẽ không về được nhưng vẫn giữ lòng tin cùng võ đạo chấp niệm.
Sẵn sàng đổi mạng chỉ để một lần được nhìn thấy con đường chân chính, hơn nữa những người này tính cách hào hiệp, là một nhân tuyển tốt.
"Về phần này chúng ta thật sự không biết. Tiền bối nếu biết được thông tin gì có thể chia sẻ cho chúng ta nghe sao?"
Trần Hiền Quân ba người một mặt tò mò, đồng loạt nhìn về phía Huyết Vô Tâm, chờ đợi người sau giải thích.
"Thật ra, võ viện đến bây giờ hoàn toàn chưa có đạo sư, vẫn chưa có ai đạt đến cảnh giới võ đạo truyền kỳ như trong giang hồ đồn thổi.
Hơn nữa tất cả công pháp võ đạo đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện, chỉ có hai cuốn công pháp tàn khuyết, không hoàn chỉnh.
Tu luyện những công pháp này sẽ rất vất vả, tốc độ cũng sẽ không quá nhanh, uy lực tự nhiên cũng không lớn"
Tê!
Nghe được Huyết Vô Tâm nói ra lời này, Trần Huyền Quân ba người trong phút chốc trở nên sụp đổ.
Nếu đây là sự thật chẳng lẽ từ đầu đến cuối võ viện chỉ là một chiêu thức lừa người?
Đây chẳng phải nói Ngũ gia thả ra tin tức mục đích chính là muốn dấy lên lòng tin thừa cơ thu mua tài sản đang trượt dốc.
Châu Thần Chi gương mặt bỗng trở nên nhạt đi, lắc đầu cười tự diễu.
Xem ra đến cuối cùng mình mãi mãi không thể nhìn thấy được chân chính võ đạo trong truyền thuyết