Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Bí ẩn

Chương 28: Bí ẩn


Thiên Nam quốc chủ ra hiệu cho tất cả người tùy hành dừng lại, sau đó xuống liễn xa bước vào phủ.

Biệt phủ rộng lớn đúng với quý cách của một vị hoàng thân, cây trồng được cắt tỉa thường xuyên, Bát Hiền Vương là một người ưa thích cây cảnh.

Hồ cá sinh động được xây dựng nối dài xung quanh toàn bộ nội phủ, đàn kỳ thú có loại hình cá chép được thả đầy bên trong.

Nhìn nơi mình từng được nuôi lớn, Thiên Nam quốc chủ hồi tưởng về ngày xưa, ngày mà...

"Vi thần tham kiến quốc chủ"

Một tiếng nói mang theo mấy phần vui vẻ, cắt ngang mạch suy nghĩ của người đang im lặng, thơ thẩn.

Nghe được tiếng nói quen thuộc này, Thiên Nam quốc chủ nở nụ cười, quay người vui vẻ nói:

"Bát hoàng thúc nói đùa, đừng tiếp tục gọi ta là quốc chủ, ngài cứ gọi ta là Hồng Minh như ngày xưa là được".

Thiên Nam Bát Hiền Vương Lạc Tinh Hà gương mặt hiền hậu, trạc tuổi thất tuần, là một người luyện võ, nhìn qua vô cùng trẻ trung.

Khi còn nhỏ, Thiên Nam quốc chủ Lạc Hồng Minh yêu thích võ thuật, thần tiên đại năng.

Chính vì vậy được đương nhiệm quốc chủ lúc đó đã gửi con trai đến nuôi dưỡng ở Thần Vương biệt phủ.

Thiên Nam, Nguyên Việt đến tuổi chỉ định có thể được miễn phí học văn hóa, lịch sử.

Thông thường chỉ có những gia đình khá giả một chút mới đem con mình gửi vào võ quán, môn phái không dính dáng đến chuyện giang hồ để luyện võ.

Hắn cùng với con trai của Bát Hiền Vương là vương tử hoàng thất tự nhiên có thể tiếp cận rất nhiều đạo sư để học tập

Hơn nữa còn có Bát Hiền vương, không chỉ tinh thông võ thuật còn là văn nhân nổi tiếng khắp Nhị quốc.

Có một vị văn võ song toàn là người đi trước thường xuyên chỉ dẫn, người trẻ tuổi bọn hắn cũng được rèn luyện rất nhiều thứ.

"Ha ha ha, nhóc con ngày nào thích trèo mái nhà của ta bỏ trốn chơi trò hành hiệp trượng nghĩa, giờ đã lớn.

Hơn nữa còn trở thành đương nhiệm quốc chủ."

Lạc Tinh Hà cười nói tự nhiên, giống như không quan tâm đến thân phận địa vị quốc chủ của người trước mắt.

"Ha ha, hoàng thúc lại cười ta.

Đúng rồi, Hồng Anh đệ đệ đâu? Lâu như vậy không gặp, lại quên mất người ca ca này?"

Lạc Hồng Minh ngại ngùng, nhìn xung quanh, tò mò hỏi.

Lạc Hồng Anh từ trước đến nay đều thân với hắn, bây giờ không gặp lòng có chút nuối tiếc.

"Hắn? đứa con không ra gì của ta là lây bệnh của ngươi, không thích ở nhà."

Nhìn thấy đối phương lườm mình, Lạc Hồng Minh chỉ có thể cười trừ qua chuyện

Một hồi hàn huyên vui vẻ, ôn lại đủ loại chuyện xưa.

Lúc này, Lạc Tinh Hà lên tiếng vào thẳng vấn đề.

"Hôm nay ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?"

Vị này Bát Hiền vương không tin, không có chuyện gì quan trọng Lạc Hồng Minh thân là Thiên Nam quốc chủ lại rảnh rỗi đến ôn chuyện với hắn.

Hơn nữa hôm nay lại sử dụng thân phận quốc chủ, đến không báo trước điều này không giống như tính cách đứa cháu trai mà mình nuôi lớn.

"Ta đến gặp ngài thật sự là có vài chuyện xin được giải đáp, cũng tiện thể đưa đồ cho hoàng thúc."

Lạc Hồng Minh một mặt nghiêm túc trả lời.

Nói xong, Lạc Hồng Minh bắt đầu kể về chuyện bắt được Thụy thú Tử Văn Tinh Lộc cùng chuyến đi với Nguyên Việt Hoàng gia tộc trưởng vào sâu trong Nguyên Sơ sơn mạch.

"Ta vốn dự định có thể mô phỏng ra được bản đồ tinh tượng như Tĩnh Lặng chi lâm.

Nhưng cuối cùng chúng ta làm liên tục mấy ngày đều thất bại."

Nhìn hoàng thúc đang trầm ngâm, Lạc Hồng Minh tiếp tục nói.

"Càng vào sâu, tinh tượng quy tắc thay đổi càng nhanh chóng, hơn nữa hoàn toàn không có quy luật.

Chúng ta không biết đi được bao lâu sương đêm được chiếu sáng như ban ngày, ngày đêm lẫn lộn.

Đi được một lúc lâu, thụy thú giống như gặp phải thứ gì cho nên chúng ta đành lùi bước."

Lạc Tinh Hà suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định nói ra

"Ngươi rất giống phụ hoàng của mình.

Hơn bốn mươi năm trước, từ khi lên quốc chủ hoàng huynh đã bắt đầu chú ý đến màn sương phía Nam kia."

Một hồi ức chợt về, Lạc Tinh Hà nhớ đến những ngày hoàng huynh của hắn còn tại vị.

Phong cách làm việc, tầm nhìn có phần vượt qua người khác của hoàng huynh lúc đó không khỏi khiến người khác bội phục.

"Vậy sau đó thì sao?"

Lạc Hồng Minh vội vàng hỏi.

Hắn nhớ được, phụ hoàng lúc đó đang ở thời kỳ khỏe mạnh, thời gian tại vị tuyệt đối còn rất dài.

Người khác đều nghĩ Thiên Nam hoàng thất đã thoái lui nhường lại sân khấu cho thế hệ tiếp theo.

Nhưng sự thật là bọn hắn đã m·ất t·ích, nếu không một người trẻ tuổi như hắn làm sao trong một đêm lập tức phải lên kế vị?

"Giống như ngươi nghĩ, phụ thân ngươi cùng các vị hoàng thúc, hoàng bá của ngươi đều biến mất ở Nguyên Sơ sơn mạch."

Nét mặt trở nên buồn bã, cuối cùng Lạc Tinh Hà chấp nhận nói ra suy đoán trong lòng.

"Ta e là các vị huynh trưởng, lành ít dữ nhiều.

Lúc trước cả bảy vị huynh trưởng đem theo ba con kỳ thú tốt nhất của Thiên Nam lúc đó.

Nhưng sau cùng chỉ có một mình Ngưu Sư thụy thú là mang theo v·ết t·hương, chật vật trở về."

Thiên Nam khác với Nguyên Việt.

Nguyên Việt đi từ kinh thương trở thành một quốc gia hùng mạnh thì Thiên Nam lại có xuất phát điểm trái ngược.

Thiên Nam khởi nguyên chỉ là một làng chài nghèo ven biển, người dân chài lưới quanh năm chiến đấu với sóng dữ, hải ngư to lớn.

Chính vì vậy Thiên Nam mặc dù được mệnh danh là đời đời minh quân nhưng lại lấy võ làm gốc để lập quốc.

"Thế gian lúc đó chỉ biết Châu Thần Chi, Giang Đào là đương thời đệ nhất.

Nhưng không ai biết nếu hoàng huynh thật sự muốn tranh giành, cả hai người kia làm sao có thể qua được huynh ấy?

Có thể khiến các vị hoàng huynh bỏ mặc cho Long ngưu chật vật chạy trốn như vậy, ta e sợ...ta e sợ bọn họ đã gặp phải chuyện chẳng lành"

Lạc Tinh Hà gương mặt bi thương, giống như sắp khóc nghẹn giọng nói.

"Hoàng thúc không cần quá đau buồn, như ta đã nói hôm đó sao trời chiếu rọi sương đêm.

Ta cùng Hoàng tộc trưởng đều cảm nhận được đây là điềm lành, chưa hẳn phụ hoàng cùng các vị hoàng bá, hoàng thúc khác sẽ không thể gặp dữ hóa lành."

Ngoài miệng nói an ủi như vậy, nhưng trong lòng Lạc Hồng Minh cũng nặng nề không thôi.

Nguyên Sơ sơn mạch không phân ngày đêm, hắn cùng Hoàng Chung đều không thể cảm giác thời gian quỹ tích, chỉ sợ ở trong quá lâu sẽ khiến thần trí trở nên mơ hồ.

Hơn nữa lúc đó siêu thụy thú Tử Văn Tinh Lộc lùi bước bất an, tất nhiên là cảm giác được có điềm đại hung phía xa.

Phụ thân cùng các vị hoàng thúc, hoàng bá khác lạc ở trong đó đã bốn, năm năm chỉ sợ......

"Chúng ta tạm thời chưa lo được chuyện này, tam thời không nên suy nghĩ nữa.

Đúng rồi bát hoàng thúc, đây là thứ Hoàng tộc trưởng nhờ ta gửi cho ngài."

Giống như muốn trút bỏ phiền lo Lạc Hồng Minh lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp, đây chính là nhờ vả của ngày hôm nay.

"Ngài quen biết với Hoàng tộc trưởng?". Lạc Hồng Minh tò mò hỏi.

"Ngũ gia của Nguyên Việt quốc ta không quen biết quá nhiều, nếu có thì chỉ có lão tộc trưởng đời trước của Đặng gia, Đặng tiên lão tộc trưởng.

Nơi cuối cùng ngài ấy từng du lịch để vẽ tranh trước khi rời khỏi thế gian chính là Thiên Nam, hơn nữa rất thân thiết với phụ thân ngươi."

Lạc Tinh Hà lắc đầu phủ nhận, sau đó đưa tay tiếp lấy hộp gỗ đồng thời mở ra xem.

Vừa mở hộp gỗ ra một ánh mắt ngạc nhiên xuất hiện trên nét mặt hiền hậu của Lạc Tinh Hà.

..........

"Ngươi đang nói đúng sự thât?"

Hoàng gia tộc trưởng Hoàng Chung nét mặt nghi vấn nhìn về người đối diện.

Hoàng Thanh Thần ánh mắt chắc chắn, lời thề son sắt như đinh đóng cột khẳng định lời của mình vừa nói.

Vài ngày trước, Hoàng Thanh Thần xe không dừng bánh chạy nhanh về hướng Thiên Nam quốc tìm tộc trưởng đại ca của mình, muốn đem chuyện đã trải qua kể ra.

May mắn vừa đi được mấy ngày đường đã gặp được biểu tượng tinh vân quen thuộc của gia tộc liền tức tốc đuổi theo.

"Ta dám khẳng định ta ở trong Tĩnh Lặng chi lâm thời gian gần một tháng, nhưng rõ ràng ra khỏi lại trở thành chưa tới bốn ngày.

Tộc trưởng đại ca, ngươi cũng không phải là không biết ta đi? Chúng ta từ nhỏ được dạy dỗ về cách thức nhìn tinh tượng, quỹ đạo vận hành.

Trong số những tộc nhân khác ta có thể không giỏi về tinh tượng nhất, nhưng thời gian vận hành ta đếm tuyệt đối là chuẩn xác nhất."

Hoàng Thanh Thần nói đến đây, gương mặt trở nên đầy đắc ý.

Ngày xưa không có ai coi trọng việc hắn đếm chính xác thời gian vận hành của sao trời, dù sao chỉ cần có thể nhìn thấy vị trí thay đổi là có thể suy đoán ra nhiều thứ khác.

Nhiều đạo sư dạy tinh tượng của Hoàng gia chỉ quan tâm đến hình ảnh cùng không gian sai lệch mà vô tình bỏ qua thời gian.

Môn học hắn dạy cho đám hậu bối cũng không được nhiều ngươi quan tâm, phần lớn chỉ lên học cho đủ một chút kiến thức. Nếu không là hỏi câu hỏi của môn khác.

Bây giờ khả năng nhận biết thay đổi thời gian của mình đã phát huy tác dụng, để xem còn ai dám coi thường môn học thời gian tinh tượng của hắn?

Chỉ cần suy nghĩ một chút về sau được mọi người chen lấn cầu học, trong lòng càng trở nên vui vẻ

"Con Hươu mà ngươi nói, có hình dáng thế nào?"

Hoàng Chung không để tâm đến dáng vẻ đắc ý của người trước mặt, tiếp tục hỏi.

"Tất nhiên là giống thần thú Thừa Hoàng trong thần thoại, chỉ có đều trên người con hươu kia có thêm hoa văn màu tím hình giống sao trời.

Ta nghĩ nó chính là con thụy thú đã xổng mất từ hơn bốn mươi năm trước.

Ta cũng vẽ đồ văn sao trời trên người con hươu đó để về nghiên cứu ý nghĩa, ta nghĩ có thể xuất hiện trên người thụy thú, khả năng cao là không đơn giản."

Nói xong, Hoàng Thanh Thần mở bức tranh trên tay ra, đưa lên cho hai vị huynh trưởng quan sát.

Trên Bức tranh là những ngôi sao màu tím trên nền xanh trắng, đang vận chuyển, giống như tạo thành một quy luật nào đó.

Hoàng Chung cùng Quan Tinh Tháp Tháp chủ cũng là Hoàng gia đại trưởng lão nhìn thấy bức tranh.

Trong một khoảnghkhắc cả hai lộ rõ vẽ bàng hoàng, gương mặt của bọn hắn không thể giấu nổi sự kinh hoảng.

"Làm sao có thể....". Một tiếng thốt đồng thời phát ra từ cả hai người.

Chương 28: Bí ẩn