Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 3: Lên đường
Nguyễn Ngọc Chúc nhìn mặt cháu trai nở nụ cười hòa ái tiếp tục mở lời:
"Ông chủ đối với nhân công chúng ta không tệ, hắn rất ít nhận người trẻ tuổi, cũng không yêu cầu làm việc quá nặng nhọc, chỉ cần đủ tiêu chuẩn bình thường.
Hắn nói đây là truyền thống từ ông chủ đời trước."
"Hơn nữa luôn khuyến khích chúng ta luyện võ rèn luyện bản thân, luôn cho chúng ta thêm để đủ chi phí đến võ đường luyện võ."
"Hắn nói với chúng ta muốn làm tiên thần cần trước tiên làm phàm nhân.
Ta cũng vì những lời này mà nhận được sự khích lệ, từ đó chăm chỉ bước vào tập luyện võ học tại Viễn Tinh Đường."
"Cho đến một ngày..." Nói xong hắn trầm ngâm một lúc liếc xuống Nguyễn Thanh Phong.
Nguyễn Thanh Phong lúc này vừa trải qua cảm giác thất vọng đau buồn, lại được nghe gia gia kể chuyện tiếp, một linh cảm khó hiểu trong lòng hắn xuất hiện.
"Rồi sao nữa? ngài tiếp tục kể, đừng ngắt, nhanh tiếp tục nha, gia gia".
Đôi mắt trong veo to tròn mang theo sự mong đợi nhìn gia gia mình.
Hắn có linh cảm hắn sẽ nghe được điều mình mong tìm kiếm, không phải qua những trang sách mà đây là người thật, việc thật, do chính thân nhân trải qua.
Hình dáng một ông lão vẽ tranh hiện về trong hồi ức Nguyễn Ngọc Chúc.
Một ký ức hắn chưa từng kể với ai, bí mật đã theo hắn trong gần tám mươi năm qua lần nữa xuất hiện.
"Lúc đó ta nhận công việc phải giao một kiện hàng đến Đại Hồ thành.
Vừa đúng lúc Đặng gia lão tộc trưởng mừng thọ trăm tuổi, thân là người của Nguyễn gia, ta tự nhiên cũng đến chúc mừng."
Nguyễn Thanh Phong vui vẻ đoán mò, nói:
"Ta đoán được, sau đó Đặng tiên lão tộc trưởng lúc bấy giờ nói cho ngài tung tích thần tiên, để gia gia tìm đến chính vì vậy mới có ngài bây giờ."
"Dù sao ta nghe nói Đặng tiên lão tộc trưởng cũng giống ngài, yêu thích đi ngao du khắp nơi, yêu thích vẽ lại cảnh thiên nhiên, con người thậm chí có cả kỳ thú."
"Hơn nữa ta nghe nói ngài ấy luyện võ bình thường, nhưng lại thọ còn lâu hơn người luyện võ"
"Ngài ấy thông minh hơn gia gia ngài, không bị lừa, chắc chắn đi được rất nhiều nơi, cho nên rất có thể đã gặp được thần tiên trong truyền thuyết."
Càng nói hắn càng cảm thấy mình suy luận rất hợp lý, rất hợp tình tiết, không khỏi trong lòng tự thán phục bản thân là thiên tài.
"Ha ha ha"
"Ngươi nói đúng, nhưng cũng có điều sai.
Đặng tiên lão tộc trưởng lúc đó thật sự gặp thần tiên, nhưng hắn hoàn toàn không biết, tuy nhiên gia gia ngươi lại dễ dàng nhận ra".
Nguyễn Ngọc Chúc cười to, vuốt cằm nói.
"Chẳng lẽ Đặng tiên lão tộc trưởng vẽ tranh cho thần tiên?"
"Vô lý nha, lúc đứng trước mặt thần tiên, Đặng tiên lão tộc trưởng còn không nhận ra.
Bức tranh do người phàm vẽ làm sao gia gia ngài đoán được dễ dàng?"
Nguyễn Thanh Phong lộ rõ vẽ nghi ngờ với gia gia mình.
Không phải hắn không tin chuyện của gia gia, nhưng hắn nghi ngờ cách gia gia nhận ra thần tiên quá dễ dàng.
"Ngươi đoán rất đúng, Đặng tiên lão tộc trưởng thật sự đã vẽ tranh cho thần tiên."
"Trong số những bức tranh Đặng tiên lão vẽ cảnh Thiên Bình quận, ta ngay lập tức như bị sét đánh khi nhìn thấy bức tranh đó..."
"Một bức tranh màu chì đã phai nhẹ, nhưng gương mặt khá nhẹ nhàng, ông chủ của ta đã xuất hiện trong bức tranh đó."
Một cảm giác không thể tin được xuất hiện trong đầu Nguyễn Ngọc Chúc.
Mãi đến bây giờ, hắn mới hiểu được, vì cái gì một thanh niên chỉ vừa hơn hai mươi tuổi lại làm chủ ở một xưởng.
Vì cái gì từ trước đến nay hắn chỉ tuyển những lão công nhân già, người già cuối cùng sẽ nghỉ ngơi trước khi họ kịp nhận ra ông chủ mình vẫn trẻ mãi như vậy.
Vì cái gì hắn lại động viên người trẻ luyện võ để có tương lai, nếu luyện võ thành tài, ai lại nguyện ý ở lại tiệm dệt vãi chờ xem hắn già đi?
"Ông chủ của ngài xuất hiện thì cũng không đến nổi nhận định hắn là thần tiên đi?"
Nguyễn Ngọc Chúc một mặt mộng bức hỏi.
Ông chủ của gia gia thì liên quan gì đến thần tiên, chẳng phải cuối cùng cũng chỉ là si mê võ đạo, thần thoại truyền thuyết đồng đạo?
"Hắn không già..."
"Ngày Đặng tiên lão tộc trưởng vẽ trên bức tranh cách thời điểm đó đã gần sáu mươi năm, nói cách khác sáu mươi năm sau ông chủ ta vẫn như vậy."
"Ta biết, vận may của mình đã đến, đây chắc chắn là cơ duyên mà ta đánh đổi hoàng quyền để tìm kiếm.
Nười trẻ tuổi luôn cười với ta thật ra là một vị chân chính thần tiên"
"Ta tiếp tục làm việc cho ông chủ thêm hai mươi năm, cho đến khi thần tiên đại nhân quyết định bán sạch cửa tiệm.
Ta ngay lập tức vận dụng tài lực của tổ địa để mua lại toàn bộ từ tay chủ mới"
"Ta lại tiếp tục chờ tại tiệm vãi đợi thần tiên trở về.
Mười năm rồi hai mươi năm ba mươi năm cứ đến rồi đi,
Trong lúc quét dọn phòng ngủ, ta tìm được một phần đạo pháp thần tiên lưu lại."
"Mười năm trước, ta bắt đầu tu luyện thành công đạo pháp.
Từ đó chính thức bước đến đỉnh kim tự tháp võ đạo Nhị quốc, hơn nữa tuổi thọ của ta đã vượt xa võ giả khác..."
Bỗng nhiên lúc này tiếng vó ngựa vội vàng truyền đến cắt ngang mạch kể của Nguyễn Ngọc Chúc:
"Bẩm Chúc lão tộc trưởng, có tin từ Ngọc Thái Huyền Phi truyền đến, cần giao đến tận tay tộc trưởng".
Một người binh sĩ từ lựng ngựa vội vàng nhảy xuống một chân quỳ xuống gào lớn.
"Cho vào." Nguyễn Ngọc Chúc phất tay trầm giọng nói.
Lúc này, một cảm giác bất an chạy dọc khắp người, Ngọc Thái Huyền Phi chính là mẹ ruột của hắn.
Đệ đệ của hắn sớm truyền ngôi cho cháu trai từ đó trở thành Thái Hoàng đế mà phụ thân của hắn cũng theo đó mà thành Thái Huyền đế.
Không cần mở tin hắn cũng đoán được mẫu phi cùng phụ hoàng sức khỏe không còn tốt, chỉ e là một tin dữ.
Nhớ đến mẫu phi cùng phụ hoàng luôn yêu thương.
Lại nhớ đến tiếng thở dài tiếc nuối của phụ hoàng lúc đó:
"Dù sao ai chẳng muốn giống như đại năng thần thoại ngao du thiên địa?" Đó là lúc hắn biết được phụ thân lúc đó đã từng như hắn.
Đến mức bị đuổi ra khỏi cung, hắn biết đó là thử thách cuối cùng, hắn cần phải đưa ra quyết tâm.
Hắn không có đường lui, nếu lùi bước về làm hoàng đế, mãi mãi sẽ tiếc nuối giống như phụ hoàng lúc trước.
Chưa kể tiền bạc đi đường bái sự học nghệ tuyệt đối là đến từ phụ hoàng hắn gián tiếp đưa đến.
Nếu không có hắn sau lưng giúp đỡ một kẻ biến mất khỏi cung hơn hai mươi năm xa xứ như Nguyễn Ngọc Chúc làm sao có thể điều động tiền của Nguyễn gia để mua lại xưởng dệt?
Nguyễn Ngọc Chúc cầm lấy phong thư, hắn muốn nói với phụ hoàng: Ta thành công, để người không còn tiếc nuối.
Toàn bộ Nguyễn gia lúc này đang một trận kinh ngạc, tộc trưởng của trong chớp mắt đã biến mất vô tung.
.....
Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh Phong đem chuyện tối qua nghe được kể cho đồng bạn của mình.
"Hay chúng ta đến xưởng dệt chờ xem một lần?"
Đỗ Nguyệt đưa cao tay nhỏ đề xuất ý kiến.
"Không được, gia gia ta đã nhận được đạo pháp, điều đó nói rõ tiên nhân đã không muốn chúng ta tham lam chờ đợi đạo pháp của hắn.
Ta nghĩ hẳn tiên nhân sẽ không trở về xưởng dệt."
"Ta cũng nghĩ như Thanh Phong".
Đặng Phi Long cùng Hoàng Minh đồng loạt tán đồng với ý kiến của Nguyễn Thanh Phong.
"Nếu không chúng ta đi nơi đó tìm tiên nhân?"
Lần này mọi con mắt đổ dồn về phía Đỗ Nguyệt.
Hiển nhiên không ai tin tưởng luôn tuân thủ luật lệ cô nương lại dám nói ra câu này.
"Chân ta không đi tìm được, tiên nhân cũng sẽ không tự tìm tới ta, tiên duyên không có phần của ta"
Hoàng Minh lúc này cố giữ bình tĩnh, thản nhiên nói.
Tuy nhiên có thể thấy được sự không cam tâm từ đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt của hắn.
Hoàng gia, một trong ngũ đại gia tộc Đại Hồ thành.
Người Hoàng gia bẩm sinh có nhận thức tốt, có thể phân biệt phương hướng dễ dàng.
Rừng Tĩnh Lặng chính là bản đồ do Hoàng gia vẽ, gia tộc họ Hoàng còn đặc biệt tham gia vào nhiều việc liên quan đến xác định mỏ, khai thác, khoáng thạch.
"Nếu ngươi đi, chúng ta chắc chắn có thể tìm ra tiên nhân, đến lúc đó có thể cầu xin ngài chữa khỏi chân của ngươi"
Hoàng Minh sinh ra đã liệt cả hai chân, trong khi chúng bạn chạy nhảy vui vẻ, hắn chỉ có thể suốt ngày ngồi trên xe lăn.
Tuy nhiên, làm bạn từ nhỏ với hắn đám Đặng Phi Long biết.
Chân của Hoàng Minh tàn, nhưng tâm hắn không tàn, trí hắn không phế.
Lúc trước ham chơi trong Nguyên Sơ sơn mạch, nếu không phải linh cảm của Hoàng Minh phát huy tác dụng bọn hắn đều đã không còn đứng được ở đây rồi.
"Nhưng trời đang tuyết lớn, chân của Hoàng Minh...."
Phan Ngọc Lâm lên tiếng, ngước nhìn trời tuyết lớn lại nhìn xuống chân của Hoàng Minh. Một mặt xoắn xuýt muốn nói lại thôi.
Tuyết rơi dày, xe lăn của Hoàng Minh rất khó di chuyển.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, tất cả đồng loạt nhìn về hướng Đỗ Nguyệt.
Đỗ Nguyệt không chút do dự đáp lời: "Tối ngày mai tập trung ở chỗ cũ". Nói xong quay người rời đi,
Nàng là người thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra ý đồ của bọn hắn, với sức bọn hắn chắc chắn là không thể đi tìm được tiên nhân học đạo.
Cần phải mượn ngoai lực.
Bốn mươi năm trước Đỗ gia đưa ra giá trên trời đấu giá được năm con kỳ thú Bạch Lân Song giác mã, ấu niên cực kỳ quý hiếm.
Tương truyền đây chính là thụy thú sẽ đem lại điềm lành, phước phần cho chủ nhân.
Đỗ gia muốn đem tặng bốn con cho bốn gia tộc còn lại.
Nhưng Đặng tiên lão tộc trưởng lúc bấy giờ lên tiếng ngăn cản, thế hệ này của ngũ tộc đã già, thụy thú lại đang còn non yếu.
Phung phí cơ duyên chẳng bằng một lần đặt cược vào thế hệ tương lai?
Bởi chính lý do đó, Đỗ Nguyệt mới không chút do dự "tặng trước" cho đám đồng bạn, sớm muộn cũng tặng cho bọn hắn, không bằng ngày mai liền lấy ra?
Chiều hôm đó nhóm Đặng Phi Long sau khi trở về liền tất bật lén chuẩn bị rất nhiều thức ăn, nước uống dự trữ, đồng thời cũng viết một phong thư giấu sẵn trong nhà.
Ngày hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, Phan Thị học đường vẫn mở cửa võ quán.
Nguyễn lão tộc trưởng Nguyễn Ngọc Chúc vẫn chưa trở về Nguyễn gia.
.......
Hoàng gia tổng dinh, Hoàng gia nhiều đời tinh thông địa lý, hiểu phương hướng, thiên tượng.
Trong đó Quan Tinh tháp nổi tiếng khắp Nhị quốc, đây chính là nơi có thể dễ dàng quan sát sao trời, trách kiểm thời tiết.
Đương đại tộc trưởng Hoàng Chung đang trắc kiểm tinh tượng, lúc này thở dài:
"Chu kỳ trăm năm tuyết lớn lại bắt đầu."
Từ Quan Tinh tháp có thể nhìn về phía Nam cổng thành, nơi có tổng dinh của Đặng gia.
Lúc này đây, năm con kỳ thú thân như ngựa sừng mọc dài phía sau, lân phiến có phần hơi xanh lẫn trắng cực kỳ bất phàm đang kéo theo một xe lớn hàng hóa theo dòng thương nhân ra khỏi thành.
Đêm khuya hôm đó, Đại Hồ thành đèn đuốc rực rỡ, khắp nơi điều có thể nghe tiếng kỳ thú đang rộn ràng tìm kiếm.
Rất nhanh tin tức được lan truyền, ngũ đại tiểu chủ của Đại Hồ thành biến mất cùng năm con Lân mã thụy thú.
Ngay lập tức, lệnh treo thưởng cho ai tìm được thông tin năm người lập tức được ban hành.