Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30: Cao thủ tề tụ, gió Đông đã đến

Chương 30: Cao thủ tề tụ, gió Đông đã đến


"Di Hồn Chưởng"

Nguyễn Thanh Phong từ trên không tụ lực trở thành nhiều cây kim nhỏ li ti vào bàn tay nhắm vào ngực của Hoàng Minh.

"Hổ Trảo Công". Hoàng Minh quay người né tránh, tay bóp thành trảo, nhanh chóng chụp được vạt áo của Nguyễn Thanh Phong.

Ngay lập tức điều động toàn bộ khí lực, tụ khí vào tay trái, một luồng khí xoáy ngưng tụ vào cổ tay, Hoàng Minh xoay người, muốn vật ngã đối thủ.

Nguyễn Thanh Phong không có ý định phòng thủ, thuận theo chiều di chuyển của Hoàng Minh ngưng lực về hai tay.

Lúc chuẩn bị bị Hoàng Minh quật ngã liền chống hai tay xuống đất, nhanh chóng tụ khí vào chân muốn kẹp cổ đối thủ.

Banh!

Tiếng khí lực v·a c·hạm, mặt dù rất nhỏ nhưng đã có những âm thanh đầu tiên.

Hoàng Minh buông tay bật ngược, nhảy về sau, vừa rồi, lúc giao thủ, hắn vận chuyển khí chậm một bước, đã mất đi tiên cơ.

Nguyễn Thanh Phong nhanh chóng sử dụng bộ pháp nhảy theo, hắn muốn tận dụng ưu thế cơ thể đánh liều mạng với đối phương.

Nhưng Hoàng Minh cũng không phải là một tay mơ, ngay lập tức chạy xung quanh, muốn tiêu hao thể lực của bên t·ấn c·ông, hắn sử dụng thân pháp như xà, uyển chuyển né tránh.

"Tên này, thật sự là trơn như lươn". Nguyễn Thanh Phong vừa t·ấn c·ông vừa thầm nghĩ trong lòng.

Thay đổi chiến thuật, Nguyễn Thanh Phong từ bỏ thế công cũng không phòng thủ, muốn sử dụng bộ pháp, nhanh chóng áp sát Hoàng Minh, hắn sẵn sàng chịu vài đòn chóng trả để tiếp cận.

Người sau thấy thế cũng thay đổi chiến thuật, muốn chờ đối thủ vội vàng từ đó đưa ra một kích chí mạng kết thúc trận chiến.

"Bộp, Bộp, bộp"

Nguyễn Thanh Phong vận khí vào toàn bộ hai chân, liên tục dẫm mạnh vào không khí phát ra tiếng nứt vỡ.

Thời cơ đến!

"Hỏa Đ·ạ·n Quyền"

Hoàng Minh ngưng tụ toàn bộ quyền khí vào hai tay, hình thành một luồng khí như thiên thạch màu đỏ dài gần nửa mét, hai tay chuyển động, đấm về phía trước.

"Phi Châm Cước Pháp".

Nguyễn Thanh Phong không chịu thua kém dậm chân lên cao, sau đó hai chân duỗi thẳng, tụ khí từ hai chân giống như chịu áp xuất cực lớn, liên tục quay tròn như mũi khoan.

"Uỳnhhhhhhhhhhh"

Tiếng nổ lớn vang lên, cả hai đồng thời bị đẩy lùi lại phía sau.

Dựa theo khoảng cách từ nơi v·a c·hạm đến khi bị đẩy lùi, hiển nhiên Nguyễn Thanh Phong thân thể vẫn hơn một bật.

"Hừ, lần sau ta chắc chắn không sơ xuất, sẽ đánh cho ngươi không chạy được". Mặc dù thắng nhưng Nguyễn Thanh Phong có vẻ vẫn chưa vừa lòng.

"Ha ha ha, ta chờ". Hoàng Minh vui vẻ cười khiêu khích, hắn cũng chỉ là vừa có lại được đôi chân mà thôi, hơn nữa hắn tin rằng tài năng của mình không phải ở cận chiến.

Có thể đánh ở những cấp độ luyện thể đầu tiên mà không dùng đến Huyền Môn nhưng chỉ thua Nguyễn Thanh Phong vài bậc Hoàng Minh đã cảm thấy rất hài lòng.

Đặng Phi Long cùng những người khác đang luyện võ công.

Bọn hắn khi thì sử dụng chiêu thức ở tay rồi lập tức dồn khí vào chân để dùng cước pháp.

Khi thì lại tập trung tụ khí vào chân để dùng cước pháp rồi nhanh chóng tản ra xung quanh chuyển qua khinh công.

Mấy người này là muốn luyện tập thuần thục cách vận hành khí công trên cơ thể.

Năm người từ lúc bốn tháng trước cảm thấy cơ thể mình thay đổi rõ rệt đã sớm ngày đều dạy từ sớm để tập luyện.

Tất cả giờ này đã không thua gì siêu nhất lưu cao thủ.

Nam cơ bắp lộ rõ, nữ đường cong tinh tế, cơ thể bọn hắn đã đạt đến mức tốt nhất của một đứa trẻ.

Đoàn Trí nhìn thấy cảnh này cũng hiểu được, năm người đã bắt đầu đến giai đoạn mở Huyền Môn đầu tiên.

Nhiều tháng nay sao trời trong Nguyên Sơ sơn mạch phát ra ánh sáng mỗi ngày giống như có khả năng tẩy luyện tinh thần, tịnh hóa hồn phách.

Gần một năm tập luyện bọn hắn đã có thể sử dụng thành thạo "Huyền Dẫn Pháp" cùng "Vấn Thể Kinh" để tẩy luyện tụ khí, tăng cường tự thân.

Điều duy nhất mà bây giờ còn thiếu đó chính là việc mở Huyền Môn cần rất nhiều thiên địa linh khí, chính vì vậy mà bọn chúng cần chờ gió Đông thổi đến.

Chờ sau khi năm người mở huyền môn, Đoàn Trí dự định sẽ đi tìm trang viên bí ẩn kia để tìm hiểu thông tin.

Nguyên Sơ sơn mạch vô ngần vô tận, muốn đi cũng không thể ngày một, ngày hai, hơn nữa thực lực không cho phép, hắn không muốn đi bừa.

Bây giờ đã tìm ra được cách thức hoạt động của Khung Cửi Vận Mệnh, nếu như đi củi lúc này, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc.

Chờ những đồ đệ của mình thành công mở Huyền Môn đến lúc đó có thể để bọn hắn tu luyện những loại Tinh Thần thuật căn bản, như vậy mới càng có lực lượng.

..........

Thiên Bình quận, Đại Ngu thành.

Trong một quán ăn đang chuẩn bị đến giờ nghỉ trưa ba bóng người bước vào.

"Ba vị lão tiên sinh, mời ngồi vào bàn"

Tiểu nhị trong quán mặc dù sắp đến giờ nghỉ lại nhìn thấy ba người già yếu bước vào nhưng vẫn vui vẻ đón khách, hòa khí sinh tài.

"Ba vị lão tiên sinh, các ngài muốn dùng gì?"

"Cho chúng ta ba bát mỳ rau cải là được, chúng ta cần phải ăn nhanh để lên đường"

Lão giả có gương mặt hiền lành, lớn tuổi nhất trả lời, nói xong, đặt lên bàn một lượng bạc sau đó phất tay.

"Dạ, dạ, dạ, ba vị lão tiên sinh chờ một chút, chắc chắn đồ của các ngài sẽ đến rất nhanh."

Tiểu nhị kia thấy thế liền vui vẻ ra mặt, tươi cười cầm lấy ngân lượng hớn hở đến trước trưởng quầy

"Hiền Quân ca ca, ngươi nói xem liệu Huyết Vô Tâm tiền bối có phải đang trêu đùa chúng ta hay không?"

Châu Thần Chi nghi ngờ hỏi thăm, hắn không tin được trên đời lại tồn tại thủ đoạn cao cường như vậy, có thể trong năm năm giúp người khác trở thành võ đạo truyền kỳ.

"Thần Chi ca, ngươi lo lắng quá thừa thãi, lấy tính cách của Vô Tâm tiền bối tuyệt đối sẽ không đi trêu đùa người khác.

Ngài ấy cũng là một người luyện võ chân chính, mặt dù ngày xưa là có huyết tinh một chút, nhưng cuối cùng cũng là một võ đạo truyền kỳ à.

Võ đạo truyền kỳ sẽ đi trêu đùa chúng ta?"

Trần Hiền Khanh phủ nhận, hắn thấy lần này nhất định là cơ duyên, không thể nào sai được.

"Hai người các ngươi đừng ồn ào nữa, chúng ta đã đến được đây, có phải là trêu đùa hay không, một lúc nữa chẳng phải sẽ sớm biết?"

Ba người Trần Hiền Quân từ khi nhận được lời mời chào trở thành đạo sư từ Huyết Vô Tâm đã ngày đêm lặn lội đến Đại Ngu thành.

Theo lời trước khi đi của vị võ đạo truyền kỳ kia, bọn họ ba người cần phải đến một địa điểm nằm trong một con hẻm nhỏ.

Nghe Huyết Vô Tâm kể con hẻm đó từ mấy tháng trước đã được Ngũ gia tộc bí mật dùng một mức giá không thể từ chối mua lại toàn bộ.

Cả ba người vì niềm đam mê với võ đạo chân chính đã ngay lập tức khởi hành về nơi được chỉ định.

"Ba vị khách quan, để các ngài đợi lâu, mỳ rau cải của các ngài". Tiểu nhị đem theo đồ ăn đến, bắt đầu dọn ra.

"Tiểu nhị, con hẻm Khúc Tĩnh cách nơi này còn bao xa? Ngươi biết sao?". Trần Hiền Quân nhìn qua tiểu nhị, mong muốn dò đường.

"Ba vị khách quan, hẻm Khúc Tĩnh chỉ cần đi ra rẽ phải, qua một con chợ nhỏ nữa là sẽ sớm đến.

Nơi đó từ mấy tháng trước đã được thu mua, nghe nói, người mua ra giá rất cao. Các gia đình trong đó đều đã dọn đi.

Tuy nhiên, cuối cùng lại không có ai đến ở, nơi đó từ trước đến nay rất vắng người, sẽ không có ai để ý."

Tiểu nhị cặn kẻ giải thích cho ba người.

"Cái này thưởng cho một mình người". Châu Thần Chi lập tức cao hứng thưởng bạc.

"Cảm ơn lão tiên sinh, cảm ơn lão tiên sinh.

Ba vị tiên sinh còn có việc gì thắc mắc xin cứ dặn dò, tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy".

Trần Hiền Quân phất tay ra hiệu tiểu nhị lui xuống.

"Xem ra tin tức mà Huyết tiền bối nói có độ tin cậy càng lúc càng cao"

Châu Thần Chi cùng Trần Hiền Khanh gật đầu.

"Cộc....cộc.....cộc......cộc......cộc...."

Chợt, ba người để ý đến một người cưỡi một con kỳ thú giống như hươu, yên cương, thú giáp che hết toàn bộ cơ thể của nó.

Tuy nhiên nhìn vào đầu có thể thấy được hai khe hở để lộ ra một đôi mắt to, trong xanh như ngọc biển.

Người cưỡi con kỳ thú giống như hươu đó là một người đeo mặt nạ có hình xương, răng nanh kéo dài trông khá đáng sợ.

"Quỷ diện nhân". Châu Thần Chi vô ý thốt lên.

Nghe được lời này, Trần Hiền Quân cùng Trần Hiền Khanh ngay lập tức bỏ đũa, ngừng ăn, Châu Thần Chi cũng bỏ đũa rời đi.

Giờ phút này, cả ba người trong lòng chỉ toàn là sự phấn khích, bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hẻm Khúc Tĩnh.

Phía xa xa, dần dần xuất hiện nhiều thân ảnh hơn.

Những người này bộ pháp nhanh nhẹn, khinh công lã lướt.

Bóng của bọn họ như những bóng ma đổ lên mái nhà trong nắng trời gay gắt.

Nếu có bất kỳ ai thông hiểu về thế sự trên giang hồ, tuyệt đối có thể nhận ra đây chính là những cao thủ xuất chúng từng tuyên bố phong sơn lên đường du hành.

Nguyễn Ngọc Chúc xuất hiện như một ánh chớp, chỉ trong một cái nháy mắt đã di chuyển đến nơi khác, liên tục lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.

Nhiều cao thủ đang trên đường đến nơi hẹn trước, khi này, đã bắt gặp được hình bóng của cả hai vị võ đạo truyền kỳ là Lý Tiêu Dao cùng Huyết Vô Tâm.

Thường nhân hoàn toàn không thể nhận biết sự hiện diện của bọn họ, thậm chí những người luyện võ hơi yếu đều không thể nhận ra được.

Tất cả các cao thủ từng hành hiệp trượng nghĩa được giang hồ công nhận đã họp mặt ở Đại Ngu thành.

Đích đến cuối cùng của bọn hắn không nơi nào khác ngoài hẻm Khúc Tỉnh, xưởng dệt Vạn An.

..........

Đoàn Trí nhìn thấy sao trời một lúc một sáng tỏ hơn liền ngẩn ngơ ngây người, sau đó quay đầu về năm người đồ đệ, môi nở nụ cười nói:

"Gió Đông đã đến, tất cả các ngươi đã đến lúc phải khai mở Huyền Môn.

Ta đã từng nói, ai nhập môn trước sẽ là đại đệ tử, bây giờ đã đến lúc các ngươi nhân cơ hội này để chọn ra lão đại."

Năm người nghe xong gương mặt trở nên hưng phấn, càng có động lực để tu luyện hơn.

Trở thành lão đại đương nhiên quan trọng, nhưng khai mở Huyền Môn càng quan trọng hơn, đây chính là minh chứng cho việc bọn hắn đã bước vào cánh cửa của võ đạo chân chính.

Chính thức trở thành đệ tử của Huyền Môn chi đạo. Trong lòng dâng lên một cảm giác chờ mong.

"Ngày mai ta sẽ rời khỏi một chuyến, rất nhanh liền sẽ trở về. Lần này trở về ta có thể giúp các ngươi bớt đi sự buồn tẻ trong lúc tu luyện."

Nói xong Đoàn Trí quay người rời đi, để lại năm đứa trẻ bừng bừng sức sống

Chương 30: Cao thủ tề tụ, gió Đông đã đến