Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 38: Truyền thuyết về Đặng tiên lão tộc trưởng
"Tiên sinh có chỗ không biết, Thiên Nam quốc từ hơn ba mươi năm trước có một đại bí ẩn chưa từng có người biết được"
Lạc Hồng Minh gương mặt nghiêm trọng, giọng nói mang theo âm trầm nhưng nhỏ nhẹ, giống như là sợ bị người khác nghe thấy.
"Ồ, bí ẩn gì?" Đoàn Trí bắt đầu cảm thấy hứng thú với câu chuyện.
Có thể được Lạc Hồng Minh cam đoan là bí ẩn, hơn nữa chưa từng có người biết, chỉ riêng điều này cũng đủ khiến người ta tò mò.
"Hơn ba mươi năm về trước, lão tộc trưởng của Đặng gia, Đặng tiên lão tộc trưởng đã đến Thiên Nam quốc.
Đây chính là nơi cuối cùng mà ngài ấy đặt chân đến trước lúc lâm chung."
Nguyễn Ngọc Chúc một bên gật đầu, tỏ ý tán đồng, hắn cũng biết hơn ba mươi năm trước vị trưởng bối đáng kính của hắn đột nhiên muốn đi về phương Đông để du hành lần cuối.
"Ban đầu, tất cả mọi người đều nghĩ Đặng tiên lão tộc trưởng ưa thích đi du hành thế gian, nhìn thấy cảnh đẹp.
Tuy nhiên ít ai biết được một sự thật chôn sâu bên trong, tiên lão tộc trưởng từ trước đến nay không hề yêu thích phong cảnh.
Nếu để ý kỹ những bức tranh mà ngài ấy vẽ luôn luôn xuất hiện những sinh vật khác bên trong."
Nghe được lời này từ Lạc Hồng Minh, Nguyễn Ngọc Chúc giường như cũng chiêm nghiệm lại được hồi ức gì đó, gương mặt cũng trở nên chăm chú hơn.
"Hơn ba mươi năm trước, Bát hoàng thúc của ta, cũng chính là Thiên Nam Quốc Chủ hiện tại là người đã đích thân tiếp đón Đặng tiên lão tộc trưởng.
Bát hoàng thúc của ta đã kể lại rằng, ngày đầu tiên vị tiên sinh kia đến, câu đầu mà người ấy hỏi không phải là cảnh đẹp của Thiên Nam.
Lão tộc trưởng khi ấy chỉ đích danh muốn được gặp phụ hoàng của ta, người lúc đó vẫn đang đảm nhận vị trí Quốc Chủ.
Mục đích muốn gặp mặt càng kỳ lạ hơn nữa, ngài ấy muốn vẽ tranh tặng cho phụ hoàng của ta".
Nói đến đây, Lạc Hồng Minh trở nên hoảng sợ, có lẽ hắn cũng không tin điều mình sắp kể lại.
"Trong suốt quá trình vẽ, Bát hoàng thúc cùng những vị hoàng thúc, hoàng bá khác đều thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của Đặng tiên lão tộc trưởng.
Từ đầu đến cuối mắt ngài ấy chỉ hiện lên nét mặt vội vàng, nhìn chằm chằm vào phụ hoàng của ta, đây cũng là lần đầu tiên người hầu thân tín bên cạnh thấy chủ nhân của hắn như vậy.
Thiên Nam từ trước đến nay lấy võ lập quốc, các đời quốc chủ đều tu luyện kiếm thuật đến mức tinh diệu tuyệt luân, đủ để so với ngũ tuyệt trong mỗi thời đại.
Nhưng bức tranh mà Đặng tiên lão tộc trưởng vẽ ra cha ta lại môt tay vác côn, một tay bóp kiếm ấn."
Lạc Hồng Minh hồi tưởng lại.
"Vậy thì đại bí ẩn mà ngươi nói là gì?"
Đoàn Trí thắc mắc, hắn cũng đã từng được vị tiền bối kia vẽ tranh cho, tuy nhiên bản thân lại không phát hiện điều gì kỳ lạ.
Nguyễn Ngọc Chúc đứng ở một bên, nghe được đến đây lên tiếng tiếp lời:
"Tiên sinh không phải là người của ngũ gia nên chưa biết.
Đặng tiên lão tộc trưởng được nhiều người cho là có khả năng nhìn thấy những điều sâu bên trong sinh vật, tranh của ngài ấy vẽ, đôi khi sẽ đi sai với thị giác của mọi người.
Chúng ta cũng chưa từng chứng thực thông tin này, nhưng nếu Hoàng gia bẩm sinh có thể thấu hiểu tinh tượng thì tin đồn này cũng không phải là vô căn cứ."
Giờ phút này, Lạc Hồng Minh cùng Nguyễn Ngọc Chúc ánh mắt trở nên thâm thuý.
"Phụ thân của ta trước khi lên ngôi từng đi đến vùng núi phía Nam đồng thời nhặt được một vật kỳ lạ, cũng nhờ đó mà ngài ấy cùng huynh đệ có tuổi thọ cao hơn thường nhân.
Các thành viên khác của hoàng thất có lẽ Ngọc Chúc tiền bối vẫn chưa gặp, nhưng Bát hoàng thúc của ta đã hơn bảy mươi tuổi nhìn vào vẫn rất trẻ trung.
Vật kỳ lạ mà ta nói chính là cây gậy xuất hiện trong bức tranh kia, hơn nữa lúc đó phụ thân ta không đem theo bên người, Đặng tiên lão tộc trưởng càng không biết sự tồn tại của thứ kia.
Ta nghe các vị hoàng thúc kể lại, Phụ thân cùng Đặng tiên lão tộc trưởng đã mật đàm với nhau gì đó trước khi chia tay.
Nhiều năm trước, khi Thiên Nam hoàng thất thám hiểm Nguyên Sơ sơn mạch, bọn họ đã đem theo bức tranh có bút tích thực được vẽ ra lúc đó.
Ta nghĩ, tin đồn về Đặng tiên lão tộc trưởng khả năng cao là sự thật, ngài ấy là một kỳ nhân, có thể nhìn thấy rất nhiều điều mà đôi mắt chúng ta không thể phát hiện."
Đoàn Trí nhìn về hướng Nguyễn Ngọc Chúc, người sau đeo lên nét mặt nghiền ngẫm
"Ngũ gia tộc đều có những điểm mạnh riêng biệt, Hoàng gia từ xưa đến nay nổi tiếng am hiểu tinh tượng, tương truyền có thể nhìn thấu thế gian.
Tuy nhiên, toàn bộ quyết sách năm đó của ngũ gia tộc hoàn toàn là do Đặng tiên lão tộc trưởng một người nắm quyền, thậm chí là can thiệp vào việc chọn tộc trưởng trong gia tộc khác.
Chức tộc trưởng Nguyễn gia của ta lúc đó, ngoại trừ có phụ thân là Thái Huyền Đế ủng hộ, còn được quyết định bởi vị kia.
Ngài ấy cũng chính là một trong những người đã lực bài chúng nghị để ta có thể tự do đi tìm đại năng học đạo.
Cha ta nói rằng, ta may mắn vì được Đặng lão ủng hộ, bây giờ cuối cùng ta đã hiểu được ý nghĩa câu nói này"
Nguyễn Ngọc Chúc kể lại quá khứ.
"Xem ra vị Đặng tiên lão tộc trưởng này, chính xác có điều hơn người". Ánh mắt Đoàn Trí toát lên vẻ khâm phục.
Có thể vượt qua Hoàng gia được mệnh danh là am hiểu thế gian để quyết định vận mênh toàn bộ ngũ gia tộc há có thể là người bình thường?
Hơn nữa, vị Đặng tiên sinh này không chỉ có duyên gặp được Đoàn Trí mà bức tranh hắn vẽ còn kéo theo rất nhiều hệ quả sau đó.
Ngày xưa Nguyễn Ngọc Chúc được người này toàn lực ủng hộ, chỉ sợ không phải là tình cờ.
Có lẽ đúng như lời đồn của Ngũ đại gia tộc, Đặng tiên lão tộc trưởng có thể cảm giác được dòng chảy của vận mệnh.
Về phần câu chuyện về thụy thú b·ị t·hương, thoi thóp trở về của Lạc Hồng Minh khả năng cao là liên quan đến dấu vết lạnh sống lưng mà những nhóm người như Huyết Vô Tâm, Đặng Phi Long từng gặp.
Đoàn Trí nghe xong cũng rơi vào trầm tư, chuyến đi này chỉ sợ không yên bình.
Tuy nhiên suy nghĩ lại thì vẫn có nhiều chỗ để an tâm.
Đầu tiên nếu thật sự tồn tại thứ gây ra sát cơ nguy hiểm thì khả năng cao là bọn hắn sẽ có rất nhiều điều kiện bị hạn chế, hoặc là thực lực không mạnh.
Bằng chứng là nhóm Huyết Vô Tâm cùng Đặng Phi Long có thể cảm giác được sát ý lạnh thấu xương, nhưng lại có thể thoát đi an toàn.
Thậm chí con Ngưu Sư thụy thú của phụ thân Lạc Hồng Minh đều có thể sống sau khi trúng phải đòn sát thương của nó.
Điều này chứng tỏ, hoặc là thứ đó đuổi theo không kịp, hoặc là bọn chúng đã bị giới hạn bởi thứ gì đó khiến việc truy đuổi trở nên khó khăn.
Thứ hai là thời không ở nơi đây quá mức hỗn loạn, tảng đá kia quá thần bí, lực lượng của nó đã là một tấm lụa đỏ hoàn hảo.
Nếu thứ sát cơ kia mạnh đến mức có thể vượt qua lực lượng của tảng đá thần bí, vậy thì chỉ cần thổi nhẹ một hơi con Ngưu Sư kia tuyệt đối là không sống nổi.
Đằng này, Ngưu Sư mặc dù nhận nhiều v·ết t·hương như vậy nhưng cuối cùng vẫn sống, chứng tỏ trình độ của thứ sát cơ kia không thể vượt qua được năng lực thời không của táng đá.
Do đó lợi thế của Đoàn Trí gần như là tuyệt đối.
Mắt của hắn không cần phải nhìn sương mù, có thể nhìn từ khoảng cách rất rất xa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ lực lượng thời không.
Huyền Dẫn Pháp cung cấp từ mấy sợi chỉ có thể để linh giác của hắn vượt xa nhóm người Đặng Phi Long, Huyết Vô Tâm.
Cho dù có biến số xảy ra, Đoàn Trí tự tin mình hoàn toàn có thể trốn được.
Điều duy nhất băn khoăn lúc này, đó là sát cơ mà những người này gặp phải có phải là cùng một loại, cùng một thứ phát ra hay không.
Nếu là có, vậy liền dễ làm hơn rất nhiều.
"Được rồi, ta đã hiểu vấn đề của ngươi, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ta hoàn toàn có thể tìm ra phụ thân ngươi cùng huynh đệ của hắn.
Tuy nhiên đây chỉ là chữ nếu như, ta không thể khẳng định suy đoán của bản thân là đúng hoàn toàn.
Cho nên chỉ có thể hứa hẹn như vậy"
Đoàn Trí đáp lời Lạc Hồng Minh, người sau ngay lập tức dập đầu cảm tạ. "Tạ ơn tiên sinh, tạ ơn tiên sinh".
"Còn về chuyện của ngươi, tốt nhất là không nên kể cho ai, tránh gây ra hoang mang không cần thiết.
Các ngươi chỉ cần ở lại Vạn An thôn, ta đảm bảo linh khí, đạo pháp đều đầy đủ các ngươi tu luyện.
Tuyệt đối không được tự ý ra khỏi thung lũng này".
"Vâng, tiên sinh". Nguyễn Ngọc Chúc nghiêm túc gật đầu, đáp ứng.
..........
Bên ngoài cổng thôn Vạn An.
Giờ phút này mọi người đều mang theo vẻ lưu luyến nhìn về phía bóng lưng của Đoàn Trí.
Chợt, một giọng nói như sấm in sâu vào tâm trí mỗi người.
"Tất cả mọi người, kể cả năm người Đặng Phi Long, không được rời khỏi thôn Vạn An cho dù là nửa bước.
Nếu không, sinh tử tự chịu.
Trong thời gian ta không có ở đây, chỉ được luận võ bình thường, điểm đến là dừng, không được xảy ra ẩ·u đ·ả, xô sát.
Mọi người riêng phần mình phải cố gắng tu hành, rượu linh khí sẽ do tất cả đồng thời chia đều."
Đoàn Trí suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phải căn dặn cẩn thận một lượt.
Lần căn dặn này chủ yếu là cho năm người đồ đệ của mình nghe, chính là vì sợ bọn hắn sẽ chủ quan, tiếp tục chạy đến hồ linh khí ham chơi mà rơi vào thời không hỗn loạn.
Kể từ lần linh khí ngưng sương lần trước, nhờ Khung Cửi Vận Mệnh mà bản thân đã nhìn ra, rất nhiều thứ trong Nguyên Sơ sơn mạch đang dần dần thay đổi.
Đoàn Trí nhìn lên bầu trời, hắn có cảm giác, mười hai ngôi sáng chói nhất treo trên kia giống như đang nhìn xuống thế gian này.
Hoàng Minh từng kể cho mọi người nghe về truyền thuyết của tổ tiên mình, chùm sao đó cũng chính là biểu tượng gia tộc của một trong ngũ đại gia tộc, Hoàng gia.
Không còn suy nghĩ miên man, Đoàn Trí bước nhanh trở về Đại Ngu thành.
"Mục tiêu lần này, Lãng sơn nguyên thẳng tiến". Mang theo sự tò mò về thế giới, một lữ khách đi tìm những điều bí ẩn.