Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Biến cố, gặp gỡ

Chương 4: Biến cố, gặp gỡ


Bạch lân song giác mã có vảy màu trắng xanh, thân ngựa, hai sừng mọc vừa đủ dài về sau, tương truyền đây chính là kỳ thú đem đến phước lành.

Hơn nữa loại này kỳ thú bước chạy nhẹ nhàng, sức khỏe vô song một ngày có thể chạy ngàn dặm đường.

Nguyên Sơ sơn mạch, lúc này tuyết trắng bao phủ, gió thổi ríu rít, trời sương mờ ảo, không cách nào nhìn về đường phía trước.

Lúc này, năm con Bạch lân song giác mã kéo một cổ xe trượt, đang chạy nhanh về phía trước.

Mỗi bước đi của chúng rõ ràng mạnh mẽ lại giống như đạp trên không khí, hoàn toàn không để lộ dấu vết trên tuyết.

Nhóm của Đặng Phi Long, Nguyễn Thanh Phong đã rời đi hơn 20 ngày.

Lương thực dự trữ chỉ còn một nửa, càng vào sâu bên trong sơn mạch, tuyết càng lúc càng dày.

Hoàng Minh nhìn xung quanh, ra hiệu cho Đỗ Nguyệt kéo nhẹ cương dừng xe.

"Cần phải trở về". Hoàng Minh nghiêm túc, nhìn những người khác mở miệng nói.

Phan Ngọc Lâm một mặt khó hiểu: "Lương thực vẫn còn đủ đi tiếp, sao không cố thêm một chút?". Nhìn về phía Hoàng Minh nghi ngờ hỏi.

Hoàng Minh tạm không chú ý đến nàng, chỉ tuyết xung quanh lên tiếng giải thích:

"Tuyết mỗi lúc một dày, gió càng lúc càng mạnh, không biết do vị trí hay thời tiết khắc nghiệt hơn.

Càng vào sâu ta càng cảm giác mình không thể xác định phương hướng."

Lúc này, cả nhóm rơi vào trầm mặc, bọn hắn nhìn những người xung quanh.

Tất cả đều đã mặc lên toàn bộ áo bông, quần áo đều phình ra một mảng lớn, nhưng đều cảm giác thời tiết đang xuyên vào.

Bon hắn có thể dám tìm đến đây cơ bản tất cả đều tin tưởng vào khả năng xác định phương hướng của Hoàng Minh.

Nếu hắn đã không dám chắc thì hiển nhiên bọn hắn cũng không dám liều.

Cuối cùng, tất cả không còn cách nào khác đành phải quay về.

......

Đỗ Nguyệt đang lúc cầm dây cương điều khiển năm con lân mã kéo xe quay về.

"Ầm.....ầm...phùuuuuu"

Một cơn cuồng phong thổi về phía bọn hắn.

Hoàng Minh đám người cảm giác được một cơn gió chạy dọc sóng lưng, tóc gáy dựng đứng, tim đập cuồng loạn một cảm giác bất an hiện lên trong tâm trí.

"Hm....hmmmmm"

Năm con Bạch lân song giác mã cũng bắt đầu gầm nhẹ, không nhận khống chế, đưa chân bước về sau.

"Thụy thú bất an, đại hung xuất hiện." Đặng Phi Long nhìn về phía trước thì thầm.

"Đỗ Nguyệt." Nguyễn Thanh Phong gào to về phía người đang cầm dây cương.

Không chút do dự, tất cả cùng nhảy lên xe.

Đỗ Nguyệt dứt khoát dựt mạnh dây cương chạy thẳng vào sâu trong Nguyên Sơ sơn mạch.

Cuồng phong phía sau tiếp tục gào thét, Bạch Lân Mã dùng tốc độ nhanh nhất xé gió chạy về phía trước.

Lúc đó, tất cả đều cảm nhận được một phút chẫm trễ, bọn hắn sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Giờ phút này, những đứa trẻ nhìn đời bằng một màu hồng mới nhận ra.

Bọn hắn lớn lên trong tình yêu thương của thân nhân, bạn bè mà quên mất rằng thế gian nếu thật sự có tiên thần thì cũng tồn tại âm tà.

Không phải lúc nào đường lui của bọn hắn cũng hoàn mỹ.

........

Không biết qua bao lâu, cảm giác bất an mới dần lắng lại, liên tục chạy mấy ngày không dám ngưng nghỉ, Hoàng Minh cuối cùng thở dài một hơi.

Lương thực đã không đủ 10 ngày.

Hoàng Minh hoàn toàn không thể xác định phương hướng, linh cảm cho hắn biết kiến thức của hắn sẽ sai nếu áp dụng ở đây.

Phan Ngọc Lâm nhìn xung quanh gương mặt ai cũng nặng nề cuối cùng đưa ra quyết định.

Nàng lấy một con dao đi đến trước mặt năm con Bạch Lân Mã.

Ngay lúc mọi người nghĩ nàng muốn sát Bạch Lân Mã để giải quyết lương thực thì...

"Xoẹt, Xoẹtttttt.......Xoẹt"

Toàn bộ dây cương trên người Bạch Lân mã bị cắt đứt, rơi xuống mặt đất.

Một mặt nặng nề chán chường, Đặng Phi Long lúc này cũng mở miệng:

"Ta từng được nghe gia gia kể, thái gia gia lúc trước còn sống từng nói, Bạch Lân Song Giác Mã linh tính cực cao, hơn nữa người mang điềm lành."

"Đây chính là kỳ thú xu cát tỵ hung, cực kỳ mạnh mẽ.

Truyền thuyết, bọn chúng chính là kẻ dẫn lối linh hồn, nếu đã không tìm ra được về, còn không bằng cho bọn chúng được tự do dẫn đường?"

Như thấy được hy vọng, cả năm lần nữa thắp lên đấu chí, lần nữa ngồi lên xe để Bạch Lân Mã tự do di chuyển.

Cả nhóm quyết định ngồi chán chường thất vọng, chi bằng lại tiếp tục hy vọng một lần?

Đây có lẽ chính là điểm mạnh của trẻ thơ, chỉ cần cho bọn hắn hy vọng, dù chỉ là một chút, bọn hắn sẽ không bao giờ có suy nghĩ từ bỏ tiến về phía trước.

.........

Lại đi thêm vài ngày, mặc dù lương thực đã không còn bao nhiêu.

Nhưng nhìn thấy Bạch Lân Mã vẫn ngựa không dừng vó, chưa từng dừng lại ăn uống ngủ nghĩ, Nguyễn Thanh Phong bọn người mới một lần nữa yên tâm.

Sáng sớm hôm đó, tất cả lần nữa vui mừng phát hiện thượng nguồn của một con suối bị đóng băng.

Điều này chứng tỏ chỉ cần đi xuôi theo về hướng hạ nguồn thì chắc chắc có thể tìm được đường ra.

Theo Đỗ Nguyệt, cho dù không tìm được đường về thì chỉ cần hạ nguồn có suối vậy là có thể tìm được sinh vật, không cần phải lo về lương thực.

Thế là tất cả lại tiếp tục leo lên xe chạy về phía hạ nguồn.

Đến tối khuya, tất cả đều trở nên cảnh giác bởi vì bọn hắn thấy được tại một khe núi hẹp đang phát ra ánh lửa.

"Ai lại xuất hiện ở đây?"

"Hơn nữa các người nhìn, xung quanh toàn là núi đồi bao bọc, chỉ có một khe hẹp này để thoát khỏi."

"Trời tối như vậy còn đốt đèn, không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?"

"Chẳng lẽ là âm tà, muốn dụ chúng ta vào đó?"

"..."

Đám người liên tục thảo luận sôi nổi.

Hiển nhiên không ai tin, thần minh mà bọn hắn tìm kiếm lại phải thắp lửa đèn đuốc hơn nữa ẩn sâu núi tuyết thế này.

Trong tưởng tượng trẻ thơ của bọn hắn đã nhiều lần nghĩ đến gặp thần tiên, đại năng trong cung điện lơ lửng, Bạch Ngọc Kinh niết bàn như trong thần thoại.

Nguyễn Thanh Phong chú ý đến bên cạnh Bạch Lân Mã không hề có dấu hiệu bất thường đang mở một đôi mắt to nhìn xem đồng bạn mình líu ríu không ngừng.

Lúc này hắn mới buông lỏng một hơi nói:

"Theo ta thấy vẫn là đi vào xem đi.

Dù sao Bạch Lân Mã không có điều gì bất thường, hơn nữa nếu có chuyện gì chúng ta liền có thể lập tức nhảy lên Lân Mã bỏ chạy"

Nói xong, bọn hắn từ từ đến gần cửa thôn, vết tích quá lâu, đã mờ, không ai nhìn rõ chữ gì.

Đập vào mắt bọn hắn lúc này là một ngôi nhà được dựng lên từ gỗ, đan lát nhiều thứ khác xen kẻ để trở nên chắc chắn.

Lúc này Nguyễn Thanh Phong hét lớn một tiếng:

"Nhanh, ở đây có nhà dân, chạy nhanh, tuyết rơi dày quá."

Nói xong Nguyễn Thanh Phong cùng Đặng Phi Long cùng Phan Ngọc Lâm nhanh chóng xuất hiện trước cổng nhà.

Chỉ để lại bên ngoài Đỗ Nguyệt cùng người bị liệt đôi chân Hoàng Minh ngồi trên xe đề phòng.

..........

Đoàn Trí lúc này đang trong cõi thiền, bỗng nghe được tiếng nói gào to vang lên bên ngoài.

Trong lòng không khỏi thầm nhủ: "Ai lại đến nơi này nhỉ?".

Đây là tiếng trẻ con chưa lớn nhìn bên ngoài trời đã về khuya hơn nữa tuyết rơi mịt mù không khỏi tò mò.

Tất nhiên không thể nào là yêu ma quỷ thần được, đã hơn 10 năm rồi hắn không còn quan tâm Hack là thứ gì.

10 năm này hắn chỉ có thiền định, sống như một người bình thường, hoàn toàn không thèm để ý mô hình máy dệt vải trong người hắn.

Tuy nhiên hắn vẫn biết rõ, chính nhờ thứ đó khiến Đoàn Trí có thể sức lực trường sinh, dung nhan bất lão đồng thời bỏ qua bình chướng nhìn thiên địa nhân.

Chứng tỏ đôi mắt này hoàn toàn có thể phát hiện yêu ma, quỷ thần.

Đó là lý do biến nơi đây trở thành nơi định cư thích hợp, tránh xa thế nhân, lại không cần hoang mang nhiều điều kỳ bí.

Hôm nay, trời tối lại nghe thấy tiếng người lần đầu tiên sau hơn 60 năm, lại trong hoàn cảnh đặc biệt, người phát ra tiếng nói càng khiến hắn không khỏi thắc mắc.

Không do dự, Đoàn Trí đi ra mở cửa.

Đập vào mắt là ba thân ảnh ăn mặc quần áo cực kỳ nhiều lớp, đếm sơ qua cũng hơn 7 lớp dày, hiển nhiên là bị rét không hề nhẹ.

Cả ba đều trạc bảy tám tuổi.

Thế giới của các võ giả được tạo hóa ưu ái ban cho hài tử sự cơ trí thể hiện lên mặt, không bị ảnh hưởng bởi nội dung xấu xa trên internet như thời của hắn

Một nam hài, mắt ngài mở to, đuôi mắt thon như mắt phượng, nét mặt thông minh, thanh tú.

Một nam khác đôi mắt to tròn, nét mặt không kém phần thanh tú, nhưng gương mặt hơi mũm mĩm khiến hắn có phần tinh quái.

Nữ hài mũi cao, mặt thon tinh xảo, đôi mắt linh động, đang đánh giá từ trên xuống dưới của hắn.

Xa xa ngoài cổng nhờ tác dụng của Hack, Đoàn Trí cũng phát hiện còn có 2 người trên một cỗ xe trượt tuyết có năm con kỳ thú đang vào vị trí sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Nhìn năm con kỳ thú, lập tức một cảm giác hiện lên trong đầu hai chữ: Cực kỳ bất phàm. Đây là cảm giác Hack mang lại.

Nghĩ thầm trong bụng:

"Chắc hẳn bọn chúng là nhờ vào đám kỳ thú kia mới đến được đây, có được loại này kỳ thú khả năng cao là con em thế gia."

Nghĩ xong, sau đó lại nhìn về phía ba đứa trẻ trước mặt.

Thấy ánh mắt cảnh giác từ đối phương hướng về phía mình, hắn có chút buồn cười lên tiếng hỏi:

"Các ngươi con cái nhà ai, đêm hôm khuya khoắt, thời tiết như vậy làm sao còn chạy đến một nơi như thế này?"

"Ngươi...ngươi là người hay quỷ?". Vừa nói nữ hài tử vừa run tay chỉ về phía hắn giọng run run. "Đừng đến gần bọn ta".

Theo Đặng Phi Long đám người nghĩ, thanh niên trước mặt nhất định là âm tà chi vật nếu không làm thế nào một người trẻ tuổi như vậy là xuất hiện ở đây?

Đám này nhóc con thật không biết trời cao đất rộng, ta là quỷ các ngươi sớm đã chầu trời, trong bụng thầm nghĩ nhưng cuối cùng vẫn Đoàn Trí vẫn nói:

"Được rồi nơi này không có quỷ, có ma gì cả, chỉ có một mình ta.

Về phần đồng bọn của các ngươi, cũng gọi bọn chúng vào đi, tuyết dày như vậy, đã tìm đến thì cũng nên ngủ lại đi."

Nói xong, hắn quay vào lấy ra một đống chăn bông, đây là thu hoạch bông rồi lười làm, nên hắn quyết định độn vào chăn vẫn là đỡ phung phí nhất.

Không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến, quả nhiên mọi thứ điều có lý do tồn tại.

"Chọn một căn rồi vào"

Chỉ tay về phía mấy ngôi nhà hắn xây cho đoàn thám hiểm đến sau, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó hắn tiếp tục:

"Không sợ thì chọn mấy căn cũng được."

"À, còn cả cái này nữa". Đoàn Trí chạy nhanh vào nhà lấy ra một phần sáp ong. "Trẻ con nha, sợ bóng tối, ngủ sớm, đừng làm phiền ta".

Nói xong hắn mặc kệ một mặc đang mộng bức đám người quay người vào nhà đóng cửa tiếp tục thiền định.

Chương 4: Biến cố, gặp gỡ