Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 44: Kiếp trước, kiếp này
Thần Đô Nguyên Việt quốc.
Đại Nội thành phồn hoa rộng lớn là nơi tập trung nhiều thế gia vọng tộc có tiềm lực kinh người, là thiên hạ của kinh thương
Giang gia là một trong số các đại gia tộc trong Nguyên Việt quốc, nổi tiếng khắp nơi nhờ việc kinh doanh tơ lụa, mọi nơi ở Nhị quốc đều có bóng dáng của bọn hắn, thậm chí trang phục của hoàng thất cùng văn võ bách quan phần lớn đều là sản phẩm do Giang gia cung cấp.
Chính vì vậy tài sản của Giang gia không cần nói cũng biết là rất giàu có.
Tuy nhiên, khác với những đại gia tộc khác, Giang gia hoàn toàn lấy kinh thương làm chủ, không quá quan tâm đến vấn đề võ đạo, do đó cho dù tài phú kinh người, nhưng thành phần võ giả chủ yếu là thuê từ nơi khác.
Giang gia trang viên.
"Võ đạo đại thế đã tiến đến, chúng ta không thể nào tụt lại đằng sau được.
Từ xưa đến nay gia tộc chúng ta không quan tâm giang hồ chỉ chú trọng đến tiền bạc, nếu bây giờ võ học không theo kịp tiền tài chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề"
Giang gia tộc trưởng Giang Kỳ Võ ngồi ở thượng toạ, nét mặt nghiệm túc lên tiếng.
"Tộc trưởng nói rất đúng, thuận theo đại thế để phát triển mới có cơ hội tiến thêm một bước.
Chúng ta trước giờ khinh thường những chuyện thần tiên, đại năng viễn vông.
Nhưng bây giờ nếu sự thật đã bày ra trước mặt, tư duy cố hữu cũng nên thay đổi"
"Không sai, chính là như vậy."
"..."
Các thành viên trong trưởng lão đoàn của gia tộc tỏ ý tán thành.
Bọn hắn là không phải là người cổ hủ mà là những thương nhân, thương nhân tự nhiên sẽ có cái nhìn thực tế.
Trước đây không tin vào truyền thuyết chỉ đơn thuần là bởi vì chưa tận mắt chứng kiến, lại không có ai xác thực do đó đương nhiên sẽ không tin tưởng.
Thời thế hiện tại đã thay đổi, võ đạo truyền kỳ xuất hiện, hệ thống tu luyện cho dù chỉ được phổ cập đến cảnh giới thứ tư, nhưng đạt đến Thông Huyền cảnh lại có thể tự do ngự không phi hành.
Tu luyện võ đạo không chỉ tăng cường thực lực mà còn gia tăng tuổi thọ.
Trên đời này có người nào không muốn sống lâu?
Có người nào không muốn tự do du hành thiên địa?
"Những lão già như chúng ta có lẽ là không có cơ hội gia nhập Võ Viện, nhưng hậu bối thế hệ này lại có nhiều người có thiên phú.
Thừa Vân mấy tháng trước đã được Hoàng gia nhị trưởng lão chọn đi tu luyện tại Võ Viện, hôm qua vừa gửi thư về thông báo đã thuận lợi đạt đến đạt đến giai đoạn Khai Mạch trong Luyện Thể Cảnh.
Hơn nữa, trong thư còn đề cập đến tri thức võ đạo, công pháp ở đó nhiều vô kể, những thứ được truyền ra chỉ là phần rất nhỏ, rất yếu khi so sánh với những gì có bên trong"
Giang Kỳ Võ trầm giọng.
"Ta cảm thấy Thừa Phong cũng không kém, hắn thật sự rất thông minh.
Các ngươi có ai từng thấy một đứa trẻ hai tuổi biết tự mình đọc sách sao?
Thừa Phong tương lai nhất định sẽ trở thành võ đạo cường giả, nói không chừng ba năm sau Võ Viện chiêu sinh, hắn còn có thể được tuyển chọn"
Một vị trưởng lão lên tiếng, trong giọng nói không che giấu sự tự hào.
Nghe được lời từ vị trưởng lão kia, tất cả đều gật đầu, tỏ ý tán thành.
Giang Thừa Phong là ấu tử của Giang Kỳ Võ, được sinh ra từ hơn hai năm trước.
Khi vừa sinh ra, Giang Thừa Phong đã có dấu hiệu của một thiên tài, hắn không khóc như những đứa trẻ khác mà đón chào thế gian bằng một nụ cười kháu khỉnh.
Hai năm qua đi, Giang Thừa Võ bây giờ đã biết đọc sách, thích tìm hiểu về lịch sử Nhị quốc.
Tuy nhiên khi tri thức võ đạo được truyền bá hắn lại không mấy hào hứng, mà chỉ đọc lướt sơ qua một lần.
Mặc dù vậy, biểu hiện của Giang Thừa Phong cũng đủ để nhiều người đặt kỳ vọng lớn lao vào đứa bé chỉ mới hai tuổi này, mọi người đều nhất trí cho rằng hắn chính là tương lai của Giang gia.
Một bên khác.
Trong tàng thư lâu của Giang gia.
Lúc này, một tiểu hài tử đang ngồi cười trong gốc phòng để mò mẫm những cuốn sách xung quanh.
Tiểu hài nhìn qua giống như chỉ mới một hai tuổi, tay chân đầy đặn, gương mặt mũm mĩm đáng yêu, hai má phúng phính, mắt của hắn trông như đang cười.
Giang Thừa Phong một bên đọc về Nhị quốc, một bên suy nghĩ về kiếp trước.
Kiếp trước, Giang Thừa Phong chính là Tàng Kiếm Thánh Địa đương nhiệm đệ tam thánh tử, thân mang thể chất bất phàm Long Kiếm Thánh Cốt, từ nhỏ đã được sư tôn là một vị trưởng lão nhận nuôi, đặt tên là Kiếm Huyền Phong.
Thiên phú của hắn có thể xem là rất tốt, hơn hai mươi tuổi đã tu luyện đến Thông Huyền cảnh, trở thành một trong các thánh tử trẻ tuổi nhất tại thánh địa, tương lai rộng mở, có hy vọng cạnh tranh cho chức vị thánh chủ sau này.
Nhưng rồi trong một lần Kiếm Huyền Phong rời đi làm nhiệm vụ, không biết vì lý do gì mà hành tung bị kẻ thù phát hiện, đối phương toàn bộ đều là Thiên Võ cảnh cường giả, mạnh hơn hắn quá nhiều, hơn nữa còn giăng ra thiên la địa võng chờ sẵn.
Mãi cho đến lúc thân thể nằm xuống, Kiếm Huyền Phong cũng không biết được rốt cuộc người s·át h·ại mình là ai, dù sao mâu thuẫn giữa các thế lực là không thể tránh khỏi, cho dù là thánh địa cũng không ngoại lệ.
May mắn nhờ có quyển cổ thư bí ẩn mà sư phụ tặng cho, Kiếm Huyền Phong mới có thể sống lại trong thân phận mới.
Lúc đưa tặng cuốn kỳ thư bí ẩn, sư phụ hắn đã liên tục nhắc đi nhắc lại không được để cho ai biết sự tồn tại của thứ này, một lúc nào đó cổ thư sẽ trở thành át chủ bảo mệnh bản thân mình.
Bây giờ Kiếm Huyền Phong đã biết được, cổ thư là một bản ghi chép truyền thừa của một vị tinh thần lực thánh giả, nhờ có một luồng tinh thần thánh lực hộ thể mà linh hồn của Kiếm Huyền Phong được bảo vệ một phần.
Tuy nhiên lần chuyển thế này giống như có gì đó không đúng lắm.
Trước khi ngã xuống, Kiếm Huyền Phong đã kịp bóp nát tử mẫu châu để sư phụ mình có thể tìm ra vị trí.
Nhưng rồi không biết vì nguyên nhân gì khiến bản thân mình lại bị hút vào thời không vô định, xuất hiện ở một nơi kỳ quái, thời gian giống như ngừng chảy.
Hơn bốn mươi năm trước, một nhóm thám hiểm tìm thấy được cổ thư chứa linh hồn, nghĩ nhầm là cổ vật đem đến đấu giá ở Lãng sơn nguyên, cuối cùng rơi vào tay Giang gia.
Trong thời gian ở Giang gia, Kiếm Huyền Phong chỉ có thể chờ đợi sâu trong cổ thư kia với sự vô vọng.
Hắn không thể đoạt xá, cũng không muốn hèn hạ đoạt xá.
Muốn đoạt xá, lấy trình độ Thông Huyền cảnh của hắn là không thể được.
Hơn nữa linh hồn của hắn chỉ còn lại một phần, cho dù là Tàng Kiếm Thánh Địa cũng chỉ có thể giúp kéo dài hơi tàn, ổn định lại linh hồn, muốn giúp hắn tái tạo nhục thân tuyệt đối là rất khó.
Nếu tái tạo lại nhục thân thì thể chất cũng không còn, trừ khi phải tìm ra được thân thể đã b·ị đ·ánh cắp của mình trước đó.
Kiếm Huyền Phong có thể sống sót đều phải dựa vào luồng tinh thần thánh lực kia không bị tiêu hao trong khu vực thời không bất động.
Hơn hai năm trước, phu nhân của Giang gia tộc trưởng mang thai, tuy nhiên linh hồn của đứa bé trong bụng nàng lại bị khuyết một phần, điều này sẽ khiến đứa trẻ khi sinh ra thần trí khiếm khuyết.
Càng lớn lên, linh hồn ý thức không được mài dũa sẽ ngày càng yếu ớt, cần linh dược thậm chí là thánh dược, thần dược để chữa trị.
Mặc dù đây là chứng rất dễ trị đối với võ giả, chỉ cần ở giai đoạn Cảm Khí trong Luyện Thể cảnh dẫn khí nhẹ nhàng vào thai nhi, kích thích đại não, linh hồn xung động liền có thể từ từ giải quyết.
Nhưng Giang gia toàn viên, đa số đều không tu luyện võ đạo, võ đạo tri thức của Nhị quốc cũng rất hạn chế, linh dược, linh quả, nhiều loại tài nguyên đều chưa từng xuất hiện, cho nên hiển nhiên là không ai nhìn ra vấn đề này.
Chính vì vậy mà Kiếm Huyền Phong đã tận dụng toàn bộ thánh lực, tẩy lễ cho linh hồn cả hai để bù đắp thiếu hụt, tốn hao toàn bộ lực lượng mới có thể giúp hắn dung hợp thành công.
Bởi vì là dung hòa mà không phải đoạt xá.
Cho nên Kiếm Huyền Phong vẫn có tư tưởng, ý chí của Giang Thừa Phong, khiến bản thân đôi khi sẽ cười ngây dại như đứa trẻ, thói quen, cảm giác yêu ghét đều đã hoàn toàn thay đổi.
Bây giờ Kiếm Huyền Phong đã không còn tồn tại trên đời, mà thay vào đó là sự kết hợp trở thành một người duy nhất chính là Giang Thừa Phong.
Ngưng hồi tưởng về kiếp trước, kiếp này, Giang Thừa Phong cười ngây ngô, tiếp tục đọc sách.
Hắn đã hiểu hết về nơi này, Nhị quốc hoàn toàn không có dấu vết gì về võ đạo, các cao thủ được Giang gia thuê về cũng chỉ dừng ở giai đoạn Cảm Khí.
"Xem ra ta phải cố gắng gia nhập võ viện mới có cơ hội tiếp cận với linh khí, chỉ cần có linh khí để tu luyện, bản thân nhất định có thể quay lại thời kỳ đỉnh cao"
Giang Thừa Phong vừa cười vừa thì thầm.
Theo ghi chép mới nhất từ Võ viện truyền đến, Nhị quốc hoàn toàn không có linh khí, chỉ có Lãng sơn nguyên là có tồn tại vài sơi bị pha loãng.
Về phần Võ Viện có hay không thì trong ghi chép không đề cập đến.
Gần đây trên giang hồ đã có tin đồn linh khí trong võ viện rất dư dả, huynh trưởng Giang Thừa Vân hôm qua cũng đã gửi thư xác nhận vấn đề này.
Giang Thừa Võ không quan tâm đến tri thức võ đạo, thứ duy nhất hắn quan tâm là linh khí.
Nói đùa gì? Kiến thức võ đạo của Nhị quốc hiện tại chỉ dừng ở mức Thông Huyền cảnh mà thôi.
Ngay cả hai vị võ đạo truyền kỳ đều lên tiếng xác nhận cảnh giới của bọn hắn là nửa bước Chân Cương.
Vậy thì Nguyễn Ngọc Chúc mạnh hơn hai người, cùng lắm là Chân Cương cảnh.
Trình độ võ đạo như vậy làm sao có thể dạy dỗ được người đã từng đạt đến Thông Huyền cảnh như Giang Thừa Võ?
Hơn nữa, công pháp, kiếm pháp mà hắn dùng đều xuất phát từ thánh địa, võ học phàm nhân so sánh với thánh địa chỉ giống như đom đóm so với minh nguyệt.
Những công pháp luyện thể được võ viện lưu truyền trên giang hồ hiện tại đối với một vị thánh tử thì cũng chỉ là tạm được mà thôi.
Thậm chí, Giang Thừa Võ đã nghĩ, nếu võ đạo pháp môn ở đây quá thấp, hắn sẽ lén tặng những công pháp cao cấp hơn, coi như là trả ơn vì đã cho mình được tiếp cận với linh khí.
Tuy nhiên Giang Thừa Võ lại không biết những pháp môn Luyện Thể, võ kỹ bình thường đó, toàn bộ đều là Đoàn Trí dệt bừa, qua loa đại khái trên cùng một mảnh lụa trắng mỏng manh mà thôi
Dù sao Luyện Thể công pháp thấp nhất trong võ viện đều là màu xanh có dung tính cực mạnh, ai lại rảnh rỗi đi nghiêm túc dệt vài pháp môn yếu đuối để làm gì?