Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Hồ nước nóng, dự định trở về

Chương 5: Hồ nước nóng, dự định trở về


Ngoài cổng thôn Vạn An.

Năm con con Bạch Lân Song Giác Mã đang thong dong đứng yên vẩy đuôi liên tục, hoàn toàn không có ý đinh rời đi.

Ba người Đặng Phi Long trở về gặp người kỳ quái kia không đuổi theo lại thấy cảnh này cũng yên tâm phần nào.

Dù sao, Thụy thú tìm cát tránh hung bản tính mạnh mẽ, đã được đưa đến đây, đâm lao thì phải theo lao.

Nhưng để cẩn thận năm người vẫn quyết định đem theo năm thú, từ từ đi vào thôn.

Khi thấy năm thú dễ dàng nằm ngủ buông lỏng cảnh giác. Đỗ Nguyệt cùng Phan Ngọc Lâm liền lấy chăn bông đắp chăn cho kỳ thú của mình.

Năm người cũng theo đó mà tiếp nhận chăn bông cùng sáp ong mà Đoàn Trí đưa tặng.

Tiếp đó chọn một ngôi nhà nhỏ gần xe kéo, đốt lên lò sưởi, say xưa ngủ ngon lành.

..........

Một đêm dài lại trôi qua.

Bình minh vừa ló dạng, Đoàn Trí đã từ cõi thiền mở mắt.

Trải qua hơn mười năm thiền định hắn cũng đã phán đoán được một chút về truyền thuyết, thần thoại của thế giới này.

Mỗi lần hắn hoàn thành một lần thiền định đều cảm giác được tinh thần thanh thản, đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều.

So với thiền định tại thế giới trước là cực kỳ khác biệt.

Dù sao thế giới này nền công nghiệp không phát triển, khói bụi nano là hoàn toàn không có.

Nhưng hiệu quả thiền định chênh lệch quá rõ ràng khiến không thể không liên tưởng đến nơi này thật sự tồn tại linh khí.

Nếu thật sự linh khí tồn tại thì tiên ma, quỷ thần, có lẽ thật sự tồn tại.

Võ thuật của nơi này chỉ đơn giản là cách tụ khí, dồn lực, vận chuyển khí, lực, cách vận khác nhau từ đó cho ra chiêu thức khác nhau.

Ai luyện được tụ khí nhiều, vận chuyển khí nhanh, thì trở thành cao thủ.

Đây hoàn toàn giống như bản năng có sẵn hơn là tu luyện võ đạo.

Ngày trước hắn thường xúi d·ụ·c người trẻ tuổi trong tiệm dệt Vạn An luyện võ cũng chính là muốn nhìn xem rồi học trộm.

Tuy nhiên con cơ thể này của hắn hoàn toàn không cảm ứng được khí như người ở thế giới này.

Mở cửa phòng, hôm nay còn có nhiều việc cần hoàn thành.

Vừa nhìn đến năm con kỳ thú đang nằm say giấc, trên người còn được khoác lên chăn bông.

"Xem ra cũng là một đám trẻ được giáo d·ụ·c tốt."

Từ thái độ tối qua cùng hành động bây giờ.

Đoàn Trí đoán được năm người tối qua không phải con nhà hào môn không não như trong mấy phim cẩu huyết nước ngoài.

Liếc nhìn ngôi nhà nhỏ đối diện xe kéo, lúc này đoàn trẻ tối qua vẫn chưa dạy, hiển nhiên đêm qua là một đêm khó ngủ.

"Nên gọi bọn hắn dậy không? Dù sao trời sáng cũng nên đi về sớm"

"Thôi được rồi, mặc kệ, không liên quan, Lát nữa về bọn hắn chưa dậy rồi tính". Nghĩ một lúc lâu cuối cùng hắn quyết định.

.............

Đoàn Trí đi đến một khúc của hạ nguồn con suối.

Dù thời tiết đang rất lạnh giá, nhưng ở khúc chảy này dòng suối vẫn trong xanh không bị đóng băng.

Sau khi giăng lưới vào giữa dòng, lúc này hắn mới đi thay quần đi đến hạ du phía cuối dòng chảy.

Hạ du con suối chảy về một thung lũng rộng lớn, bao quanh bởi nhiều ngọn đồi nhỏ, hơi nước bốc lên lượn lờ.

Dễ đoán ra có một hồ nước nóng bên dưới.

Đoàn Trí tìm ra nơi này từ khi bắt đầu đến Nguyên Sơ sơn mạch.

Nơi đây sinh trưởng tự nhiên nhiều chủng loài trái cây hoàn toàn không biết tên, lương thực chủ yếu hằng ngày của hắn chính là bắt nguồn từ đây.

Còn về phần trúng độc? Chỉ cần hack còn trong người, hắn cũng không cần lo nhiều.

Cởi bỏ hết quần áo, ngâm vào hồ nước nóng,

Hồ nước rộng cũng rất sâu, khi lần đầu tiên nhìn xuống hắn ước đoán nơi này sâu hơn 20 dặm. Phải biết rảnh sâu nhất Trái đất còn chưa tới 7 dặm.

Tận cùng bên dưới là một vật trong như tảng đá khổng lồ liên tục tỏa ra nhiệt.

Đây cũng chính là lý do khiến nơi đây quanh năm ấm nóng.

Mặc dù rất muốn xem thử đó là gì, vừa nhìn liền đoán ra đó tuyệt đối không phải phàm vật.

Tuy nhiên cuối cùng thực lực không cho phép nên đành phải từ bỏ.

Ngâm mình hoàn tất, Đoàn Trí dẫn theo lưới đánh cá trở về.

Hôm nay cá rất nhiều, phơi khô đủ để giành hơn một tháng.

"Giờ chắc là dậy rồi". Ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, hắn thầm nghĩ.

...........

Mặt trời lên cao.

Thôn Vạn An, một căn nhà gỗ nhỏ.

Đặng Phi Long là người đầu tiên mở mắt, hắn từ từ ngồi dậy mở cửa.

Nhìn bên ngoài tuyết đã dịu đi, năm con kỳ thú vẫn yên bình say giấc, lại bước ra ngoài nhìn cảnh quan xung quanh.

Đêm qua quá khẩn trương, mang tâm lý đề phòng.

Do đó hắn cùng đồng bạn hoàn toàn không để ý đến cảnh vật chung.

Bây giơ, vừa trải qua một đêm sâu giấc, tinh thần thoải mái, rốt cuộc có cơ hội.

Không thể không nói nơi đây đúng là thế ngoại đào nguyên, trời đông nhưng cỏ hoa vẫn tồn tại, tuyết phủ trắng xóa bên ngoài nhưng lại không rơi quá dày trong đây.

Mái nhà dóc nhẹ về một phía khiến băng hoàn toàn không bị đông cứng trước cửa ra vào.

"Nơi đây chắc từng có rất nhiều người sinh sống". Nhìn một xung quanh nhiều ngôi nhà bỏ trống, hắn thầm nghĩ.

Lúc này, Nguyễn Thanh Phong, Hoàng Minh những người còn lại cũng lần lượt thức giấc, sau một hồi kiểm tra giống Đặng Phi Long, cũng nhịn không được cảm thán.

"Nơi này giờ chỉ còn một người sinh sống, chỉ sợ không đủ đồ ăn chia cho chúng ta để đi đường dài".

Đỗ Nguyệt lau đi vẻ mặt buồn ngủ, đôi mắt linh động, lên tiếng mở đầu nói.

Những người còn lại cũng đồng ý với ý kiến này.

Nơi đây mặc dù cảnh vật đẹp, nhưng cuối cùng chỉ có một người ở đây.

Cuối cùng sức người giới hạn vẫn còn hiện rõ ở đó, tất nhiên không thể đòi hỏi cao.

Hoàng Minh mở lời:

"Hay chúng ta ở đây một thời gian nữa? dù sao mùa đông cũng sắp trôi qua"

Nói xong hắn chỉ ngón tay về phía ngoài cổng thôn, một vùng đất vuông vức.

Hiển nhiên Hoàng Minh muốn nhắm đến vùng ruộng bị tuyết phủ kia.

"Chờ đã, người kia đi đâu rồi?". Đỗ Nguyệt đầu tiên phản ứng lại, nghi ngờ hỏi.

Những người còn lại mới kịp phản ứng lại bọn hắn giờ cũng phát hiện ra chủ nhân nơi này hiện đang không có ở nhà.

"Trời đông giá rét như vậy, hắn đi đâu?" có người lên tiếng hỏi.

Lại nhìn về năm con kỳ thú vẫn còn ngủ, tất nhiên người đó đi không xa.

"Ta đoán...."

"Dậy rồi à?". Một giọng nam vang lên cắt ngang cuộc thảo luận.

Đoàn Trí đi từ cổng thôn, thấy nhà nhỏ đã mở cửa liền lên tiếng hỏi dò.

Lại đi thêm một lúc đã đến trước cửa nhà liền đã thấy năm gương mặt nhỏ bé đang nhìn về phía mình.

"Các người đi vào đây được bao lâu rồi?".

Hồi sáng kiểm tra túi lương thực bị vơi đi hơn 9 phần hắn có phần đoán được, xem ra những đứa nhóc trước mắt này gan không nhỏ.

"Chỉ sợ là đi đường rất dài". Lại quay đầu về phía năm con kỳ thú sau lưng, hắn lại càng khẳng định. "Thật sự là bất phàm."

Có một điều trong tâm Đoàn Trí dám khẳng định những người trước mắt có thể bình an đến đây tuyệt đối là công lao của đám kỳ thú này.

Năm người Đặng Phi Long cũng bắt đầu đánh giá rõ hơn người thanh niên xuất hiện trước mặt.

Người này chỉ tầm trên hai mươi tuổi nhìn trông không lớn hơn bọn hắn bao nhiêu. Tuy nhiên so với bọn hắn thì khác biệt nhiều lắm.

Tóc ngắn, sóng mũi cao, ngũ quan sắc sảo anh tuấn như từ tượng gọt tạo nên, không hề nghi ngờ là một mỹ nam.

Dù rất trẻ nhưng đôi mắt sâu như thấu hiểu thế gian, trên mặt giống như chất chứa gió sương.

Hiển nhiên đây là một người từng trải.

Đoàn Trí cũng nhìn về phía năm người Đặng Phi Long thầm cảm thán. "Nam thanh nữ tú, khí chất phát quang."

"Vị huynh trưởng này! Bọn ta đã đi hơn một tháng, muốn xin một ít thức ăn để tiếp tục lên đường."

Phan Ngọc Lâm lên tiếng trả lời, tối qua nàng cũng đã đánh giá người này một lượt, có cảm giác là không có vấn đề.

"Hơn một tháng? Ý của các ngươi là các ngươi đã lang thang trong Nguyên Sơ sơn mạch hơn một tháng?"

Đoàn Trí cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía đám người Phan Ngọc Lâm.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Mọi người cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.

"Vậy các người vào Nguyên Sơ sơn mạch làm gì? Ngoài rừng cây tuyết trắng có gì đáng hấp dẫn sao?"

Lần này Đoàn Trí tò mò hỏi, hắn thật sự không nghĩ ra lý do gì khiến đám cậu ấm cô chiêu này bỏ nhà đi hơn một tháng.

"Cái này....cái này."

Đến lượt đám gười Phan Ngọc Lâm do dự không biết trả lời.

"Không nói à? Thôi được rồi, không nói thì thôi."

"Nhà các ngươi ở đâu? có gần Thiên Bình Quận không?"

Nhìn xem một mặt ngại ngùng không nói lũ trẻ làm Đoàn Trí có chút buồn cười. Xem ra là trẻ con bốc đồng chơi trò bỏ nhà đi bụi.

Không đợi trả lời lại tiếp tục nói:

"Từ đây muốn đến Thiên Bình Quận còn hơn một ngàn năm trăm dặm ta sẽ chỉ đường cho các ngươi".

Hắn chỉ biết duy nhất một đường trở về Thiên Bình quận, hỏi gần hay không chỉ là thủ tục.

Còn về đến Thiên Bình quận làm gì?

Có thể sống sót hơn một tháng trong Nguyên Sơ sơn mạch hơn nữa còn có chuẩn bị được nhiều lương thực, kỳ thú bất phàm như vậy tuyệt đối là con em thế gia có bản lĩnh.

Chỉ cần về được Thiên Bình quận, lấy đám nhóc này bản lĩnh tuyệt đối có thể tìm được đường về.

"Đi, đừng chậm trễ, nơi này sương mù phức tạp, càng về đêm sẽ càng khó di chuyển còn về lương thực ta sẽ tiếp tế giúp các người".

Đoàn Trí bắt đầu hối thúc bọn người Đặng Phi Long.

"Chờ một thời gian, ta cũng nên rời đi".

Hắn quyết định rời đi, chuyển đến hồ nước nóng chờ thêm mấy mươi năm mới trở về. "Hi vọng lúc đó không còn ai nhận ra ta."

Trong đầu bỗng nhớ về một trăm năm trước từng có một người vẽ tranh hắn cùng ông chủ đời trước.

Ngày xưa bản thân đã bỏ công tìm kiếm để hủy bức tranh đó đi nhưng không thành.

Chưa kể hắn từng nhận một thanh niên vào xưởng làm việc, bây giờ nghĩ kỹ lại người đó mới hơn trăm tuổi.

"Chuyển nhà, chuyển nhà sớm." Hắn quyết định sau khi nhóm Đặng Phi Long rời đi sẽ chuyển nhà.

Nghe được Thiên Bình quận chỉ cách nơi này hơn ngàn năm trăm dặm, những người khác cuối cùng buông lỏng.

Đặng Phi Long nhìn Đoàn Trí nét mặt suy tư, nghĩ là vị huynh trưởng này lo cho thức ăn của bọn hắn bèn lên tiếng từ chối:

"Cảm ơn huynh trưởng giúp đỡ, nếu Thiên Bình Quận chỉ cách nơi này hơn một ngàn năm trăm dặm thì chúng ta cũng chỉ cần một ngày đường là đủ."

"Lương thực tiếp tế, bọn ta thật sự không cần."

Những người còn lại cũng nhao nhao tranh thủ cảm ơn Đoàn Trí đã tiếp đãi.

Chương 5: Hồ nước nóng, dự định trở về