Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Con đường tu luyện, leo thiên thê

Chương 64: Con đường tu luyện, leo thiên thê


"Hóa Tâm Quyển, Pháp môn linh hồn đặc thù cảnh một.

Tu luyện thành công cho phép tạo ra sáu thuộc tính Không, năm thuộc tính Vô, năm thuộc tính Trí để phân phối vào các linh hồn tiếp điểm tương ứng"

Nhìn linh hồn công pháp trong tay, Giang Thừa Phong hiện lên vẻ mặt vui sướng.

"Thuộc tính "Không" có tác dụng phân cực những thuộc tính khác, được quy ước chỉ tồn tại trong cõi Không của các thuộc tính.

Thuộc tính Không khiến hỏa tự khắc hỏa, kim tự khắc kim, hỏa có thể hòa hợp với thủy với kim,...

Nếu ta sử dụng thuộc tính Vô để dung hòa thánh lực chấp vá, như vậy chẳng phải là giải quyết vấn đề linh hồn khuyết thiếu sao?

Hơn nữa nhờ vào thuộc tính Không ta có thể dễ dàng phân cực hai luồng ý thức.

Sau đó lại bổ xung thuộc tính Trí cho tiềm thức nguyên bản bị thiếu thốn của chủ thể, chẳng phải khi đó ta sẽ có hai luồng suy nghĩ trong cùng một thời điểm sao?"

Linh hồn của Kiếm Huyền Phong cùng Giang Thừa Phong mặc dù đã được kết hợp, nhưng chung quy là không thể hòa hợp ý thức.

Bây giờ nhìn thấy Hóa Tâm Quyển, Giang Thừa Phong liền nhận ra, đây chính là pháp môn sinh ra để dành cho bản thân mình.

Hóa Tâm Quyển có thuộc tính Vô có thể làm mờ đi dấu vết chắp vá trên linh hồn.

Chỉ c·ần s·au này có thuộc tính Vô đủ nhiều thì hoàn toàn có thể xóa sạch dấu vết chắp vá, hợp hai làm một.

Hơn nữa, nhờ có thuộc tính Không đi kèm thuộc tính Trí, cho nên có thể giải quyết thêm vấn đề ý thức linh hồn bị hỗn loạn.

Sử dụng ý thức có sẵn để huấn luyện nên một phần ý thức khác, hai dòng suy nghĩ có cùng tính chất, cùng dùng chung một tính cách, một linh hồn, một thân thể, sẽ không sinh ra xung đột.

Đến khi đó, từ việc bị thiếu hụt linh hồn lại trở thành lợi thế rất lớn của bản thân.

"Xem ra kiếp này, ta nên đặt chuyện tu luyện tinh thần lực lên hàng đầu.

Không nên quá chày cối, chấp nhất với võ đạo."

Giang Thừa Phong lẩm bẩm, tính cách của kiếp này không còn giống với kiếp trước.

Vừa rồi, khi nhìn vào tinh thần lực pháp môn, trong linh hồn của Giang Thừa Phong đã sinh ra dao động.

Hắn biết, đây là tính cách của linh hồn nguyên bản.

Trong khi Kiếm Huyền Phong của kiếp trước thích luyện kiếm cùng võ đạo thì linh hồn nguyên bản của Giang Thừa Phong lại thích luyện kiếm cùng tinh thần lực.

Bởi vì trước đây, pháp môn tu luyện tinh thần lực của vị thánh giả kia không phù hợp với thần hồn chấp vá của bản thân, cho nên Giang Thừa Phong mới phải miễn cưỡng tu luyện võ đạo.

Nhưng kể từ lúc bước vào Công Pháp Các, con đường tu luyện tinh thần lực xem như đã được chiếu sáng, hoàn toàn không có lý do để từ chối.

Mang theo niềm háo hức, Giang Thừa Phong quyết định lựa chọn Hóa Tâm Quyển cùng hai môn tinh thần lực võ học dùng cho việc phòng thủ, đem đến báo danh cho ba vị chấp sự.

"Chấp sự, ta lựa chọn ba cuốn này, cần phải ghi chép gì sao?"

Giang Thừa Phong kính cẩn hỏi.

"Không cần, ngươi chỉ cần đặt công pháp lên chiếc chuông gió gió treo ở mỗi giá sách là được"

Một vị chấp sử chỉ chỉ về chiếc chuông treo ở một ngăn sách.

Giang Thừa Phong quay lại, làm theo chỉ dẫn.

Vừa đặt Hóa Tâm Quyển đến gần chiếc chuông bạc kia, một tiếng chuông xuất hiện, trong đầu của Giang Thừa Phong lúc này, không biết bằng cách nào đó đã nhanh chóng thuộc khẩu quyết.

Tuy nhiên điều này cũng không khiến bản thân hắn quá kinh ngạc.

Phải biết, võ giả khi tu luyện, bởi vì liên tục vận hành công pháp trong thời gian dài mà từ đó trở thành trí nhớ cơ bắp, thói quen tinh thần.

Đây cũng chính là lý do vì sao việc sưu hồn để tìm kiếm phương pháp tu hành trở nên vô cùng khó khăn.

Sưu hồn chỉ có thể tìm thấy ký ức, hoàn toàn không thể nhìn ra trí nhớ cơ bắp, thói quen tinh thần của người tu luyện

Điều này giống như việc, mọi người đều luyện tập để biết đi, biết chạy, nhưng không ai có thể giải thích, vì sao mình biết đi, biết chạy.

Võ giả bình thường đã có trí nhớ cơ bắp rất tốt, càng không nói đến các thể loại thiên tài, các võ giả cấp cao.

Do đó, trừ khi là võ giả, hồn giả chỉ vừa mới tu luyện công pháp được một hai giờ, hoặc là bọn hắn chính miệng khai ra, hoặc là mang theo công pháp tu hành bên người.

Nếu không, việc sưu hồn để tìm kiếm là không thể, hoặc là chỉ có thể suy luận được các pháp môn cấp thấp.

Hơn nữa, từ xưa đến nay, công pháp cấp cao vô cùng phức tạp rắc rối, các đạo thống cũng có cách để giữ vững pháp môn của mình không bị truyền ra ngoài, chính vì vậy mà muốn đánh cắp là bất khả thi.

"Xem ra đây chính là cách truyền pháp của vị đại năng kia"

Giang Thừa Phong lầm bầm.

"Aizz, ta nói ngươi này nhóc con, ngươi có thể nhanh lên sao?

Chúng ta còn muốn đóng cửa chạy đi coi khảo hạch đây"

Từ đằng xa, một vị chấp sự lên tiếng thúc d·ụ·c.

Giang Thừa Phong có chút xấu hổ, hắn giống như nhà quê vừa tìm đến thành thị, bản thân hắn đã lần mò cả Công Pháp Các gần nửa ngày, bây giờ cũng sắp đến giờ đóng cửa.

"Vâng, vâng, chấp sự tiền bối, ta lập tức rời đi đây"

Giang Thừa Phong vội vàng để lại công pháp cùng võ học vào chỗ cũ, nhanh chóng rời đi.

Hắn cũng muốn đến xem, Vấn Lộ Sơn cuối cùng là khảo hạch cái gì.

"Vấn Lộ? Hỏi đường? Thiên thê chỉ có một hướng đi lên, vậy còn cần hỏi cái gì đây?

Vị Tuyên Cổ Cấm Ngôn kia nếu xây dựng khảo hạch, chắc chắn không phải để cho có.

Công pháp trong Võ viện đa dạng, không có yêu cầu quá cao về mặt thiên phú, cho nên thiên thê có lẽ không liên quan đến yếu tố này.

Chỉ là không biết, ta có thể leo đến mấy tầng?"

Giang Thừa Phong vừa chạy đến Vấn Lộ Sơn vừa nhẹ nhọng thì thầm.

..........

"Aizz, khó quá à, thật sự có người trèo lên được bậc thứ hai mươi sao?"

Một người tham gia khảo hạch lên tiếng than thở.

"Không sai, các ngươi nhìn, từ nãy đến giờ, thậm chí còn chẳng có nỗi một người leo lên được tầng mười"

"Thiên thê kia quá quỷ dị, ta thậm chí còn không nhớ mình leo lên bằng cách nào?"

"Các ngươi có nghĩ, Võ viện không có ý định để chúng ta gia nhập?"

Nhiều người khác cũng lên tiếng, tỏ ý đồng tình.

"Không thể nói như vậy, bằng hữu của ta là võ sinh được tuyển thẳng.

Hắn nói trong nhóm võ sinh, rất ít người leo lên được tầng mười tám, cho dù là Ngưng Khí cảnh chấp sự cũng rất ít người leo lên được tầng bảy mươi"

Mọi người quay đầu nhìn về người đang nói, đó là một công tử trông giống như thư sinh lên tiếng.

"Vị công tử này, ngươi lại muốn tiếp tục thử?

Ngươi thử hơn trăm lần rồi đi?". Một người ánh mắt hiện lên vẻ thán phục.

Những người ở dây đều biết, công tử giống như thư sinh này là một cái kỳ nhân.

Ban đầu hắn thậm chí còn không leo lên nổi tầng hai, hơn trăm lần thử, cuối cùng mới miễn cưỡng bò đến tầng sáu được.

"Ít nhất, qua trăm lần ta còn có chút tiếng bộ, nói rõ chỉ cần tiếp tục tiến đến, không chừng có một tia hy vọng để tạo ra kỳ tích"

Thư sinh kia ánh mắt kiên định, không còn nói nhiều, tiếp tục hướng đến cổng vào của Vấn Lộ Thiên Thê.

"Aizz, thật sự là khâm phục nghị lực của người này"

"Đúng vậy, nếu một thư sinh như hắn có thể leo lên được năm bậc sau trăm lần, chẳng lẽ chúng ta lại không thể?"

"..."

Như được tiếp thêm động lực, hàng trăm võ giả cũng từ bỏ tạp niệm, đi thẳng đến lối vào.

Từ phía xa.

Cao tầng Võ viện nhìn thấy cảnh người tham gia khảo hạch phải chật vật leo lên từng bậc thang, nhưng trong mắt của nhiều người vẫn ánh lên vẻ kiên định, không có chút gì là bỏ cuộc, trong lòng âm thầm tán dương.

Nên biết rằng, những người tham gia khảo hạch không hề hay biết ý nghĩ của những bậc thang kia.

Người leo thang giống như bơi trong sương mù, không biết được đích đến, càng không biết điều kiện để bơi về đích là gì, cho dù vậy bọn hắn vẫn bị buộc phải hướng về phía trước.

Có thể giữ được lòng tin để liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần dặm chân tại chỗ mà không nản chí đây cũng xem như là có ý chí kiên định.

Đáng tiếc, võ đạo chi lộ trong tâm của những người này vẫn là quá ngắn, chưa thể đáp ứng yêu cầu mà tiên sinh đặt ra.

Rất nhiều người trong Võ viện đã tự nhận ra, nếu như không gặp được cao thủ chân chính, không được tiếp xúc sớm với Võ viện thì rất nhiều người thậm chí còn thua xa những người đang khảo hạch dưới kia.

"Ồ, là hai vị chấp sự trẻ tuổi kia, bọn họ cũng muốn leo lên thiên thê?"

"Là vị chấp sự cầm chuông khảo hạch lúc nãy"

Đúng lúc này, hai người trong đoàn chấp sự của Võ viện tiến đến.

Một người gương mặt khôi ngô, ánh mắt hiện lên vẻ bất cần đời.

Một người khác có nét mặt tuấn mỹ, đôi mắt tinh tế.

Cả hai người đều đang hướng thẳng về Vấn Lộ thiên thê.

"Không phải chứ, người của Võ viện cũng muốn leo thang?

Chẳng lẽ ở trên đỉnh núi kia thật sự tồn tại cơ duyên gì?"

"Ta nghĩ, Võ viện nhìn thấy chúng ta nghi ngờ nội dung khảo hạch cho nên cử người ra để chứng minh"

"..."

Tiếng nghị luận nổ ra xung quanh, bầu không khí giống như có phần được giảm bớt sự căng thẳng.

"Mau nhìn, đạo sư cũng xuất hiện"

"Đó chẳng phải là Tàn Lão Cốc cốc chủ trước đây sao?"

"Ngươi nhìn người trẻ tuổi kia, đó là Thiên Nam tiền nhiệm quốc chủ, người mà năm năm trước đã nhường ngôi"

"Ngay cả đạo sư cũng muốn phân định thắng thua bằng việc leo thang?"

"..."

"Nhìn, năm người trẻ tuổi kia chẳng phải là những tiểu chủ đã m·ất t·ích của Ngũ gia tộc sao?"

"Đúng là năm người m·ất t·ích lúc trước, bọn hắn cũng đến đây tham gia khảo hạch?"

"Chậc, chậc, ngũ gia không cho đi cửa sau, quả nhiên là tin chuẩn"

...

Năm người Đặng Phi Long nhìn thấy thiên thê trong lòng chợt nhớ đến sư phụ của mình.

Trước khi đi, sư phụ đã dặn dò bọn hắn, nhất định phải thường xuyên rèn luyện tâm cảnh ở Vấn Lộ Sơn.

Điều này không chỉ là nói riêng với năm người mà còn nói với toàn bộ thành viên của Võ viện, bao gồm cả võ sinh, chấp sự đoàn.

Không ai biết trên đỉnh của Vấn Lộ Sơn kia là gì, nhưng những đạo sư đã suy đoán ra được một chút manh mối.

Trên đỉnh núi chọc trời kia, có lẽ tồn tại cơ duyên mà bất cứ ai từng đến Vạn An thôn đều muốn được cầu học.

Hôm nay rất nhiều đạo sư ưu tú nhất của Võ viện lần nữa tập trung trước Vấn Lộ Thiên Thê.

Mục đích của bọn họ đều rất đơn giản.

Trở thành "thợ dệt".

Chương 64: Con đường tu luyện, leo thiên thê