Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 65: Thiên ngoại hữu thiên
Võ viện,
Bên trong những áng mây trôi lửng lơ che phủ gần như toàn bộ Vấn Lộ Sơn.
Nơi đây được xây dựng theo một cách đặc biệt, nhiều công tượng sư đã được gọi lại để chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ đảm nhận một vị trí xây bậc thang khác nhau.
Trong suốt quá trình xây dựng, chưa từng có hai nhóm công tượng sư xuất hiện tại cùng một địa điểm.
Ở trong mắt thế nhân, tất cả những gì có thể nhìn thấy, đó là Vấn Lộ Sơn chỉ được xây dựng bởi một nhóm người, không ai biết đến sự tồn tại của nhiều nhóm khác.
Lời đồn về công trình mới nhất của Võ viện khiến nhiều người kinh ngạc.
Có công tượng sư nói những bậc thang chỉ được xây vài bậc ở dưới chân núi.
Công tượng sư khác lại nói, những bậc thang xây dựng cách xa nhau, một cách riêng lẻ, không thể nào di chuyên tới đó được.
Nhiều tin đồn xuất hiện, nhưng không mấy ai tin tưởng.
Bởi vì nhiều người khi quan sát quá trình xây dựng Vấn Lộ Sơn, thì chỉ có một nhóm nhỏ, rất ít công tượng sư đang làm việc mà thội, cho nên người biết chuyện chắc chắn là không nhiều như vậy.
Tuy nhiên có một điểm chung giữa các lời đồn, đó là những công tượng sư xây dựng nên Vấn Lộ Thiên Thê, hoàn toàn không biết, làm cách nào mà bọn họ có thể di chuyển lên cao như vậy.
Tất cả đều cho rằng mình chỉ đi vài bước thì đã đến được nơi cần xây bậc thang tiếp theo.
Mọi người đều cho rằng, Vấn Lộ Thiên Thê giống như chìm trong một thế giới khác, hoàn toàn không giống như những gì có thể nhìn thấy trong tưởng tượng.
Lúc này, trên đỉnh Vấn Lộ Sơn.
Từ trên đỉnh Vấn Lộ Sơn nhìn xuống, nếu có thể quan sát tổng thể, rất nhiều người sẽ nhận ra được hình dạng thực sự của ngọn núi này.
Vấn Lộ Sơn cao đến mức không thể nhìn thấy chân núi.
Những bậc thang được sắp xếp theo một khoảng cách giống như là ngẫu nhiên, không có trật tự, hay quy tắc cụ thể, tất cả được kết nối từ những dải lụa đem theo ánh sáng, nhiều sắc màu.
Chỉ có tám trăm bậc thang đầu tiên là được sắp xếp liên tục giống như những bậc thang thông thường.
Một vạn bậc thang còn lại rải đều xung quanh Vấn Lộ Sơn, không có thứ tự cụ thể.
Khoảng cách mỗi bật thang lúc này xa đến mức khó hiểu, võ giả bình thường cho dù có thể dùng khinh công cũng không nhảy qua được.
Không khó để nhận ra, Vấn Lộ Sơn là thân là cành, Vấn Lộ Thiên Thê là lá, những mảnh lụa tỏa ra quang mang, vắt ngang cành cây kia giống như những dải lụa ước nguyện, đem theo mong ước trên thế gian.
Đây chính là hình dáng của thế giới thụ.
Không thời gian của nơi này có tính chất vô hạn, vô biên, nhưng tất cả giống như bị ép vào một bậc thang nhỏ.
Tương truyền thế giới thụ, nhất diệp nhất thế giới, Vấn Lộ Sơn lấy thang là lá, nhất thang nhất thiên ngoại.
Thiên ngoại hữu thiên, bước thêm một bước chính là thiên ngoại, bước lùi một bước cũng là thiên ngoại.
Người tham gia khảo hạch, khi hạch bước vào Vấn Lộ Thiên Thê sẽ bị thời gian định trụ thần trí, không gian ngăn chặn giác quan, tiềm thức là duy nhất có thể tồn tại sâu bên trong nơi này.
Tiềm thức càng mạnh, bước tiến càng dài.
Bầu trời võ đạo sâu trong tiềm thức của ngươi cao bao nhiêu, tầm mắt muốn hướng đến thế gian rộng lớn bao nhiêu, thì thiên thê mà ngươi nhìn thấy sẽ càng cao, càng rộng.
Mỗi bậc thang là đại diện cho từng giấc mơ vươn ra biển lớn.
Nếu, thế giới trong bậc thang quá nhỏ bé, khi so với thái độ mà người tham gia khảo hạch có thể sẵn sàng bỏ ra cho con đường võ đạo của mình, thì bậc thang cấp cao hơn mới xuất hiện.
Tất nhiên, cái giá mà người tham gia khảo hạch sẵn sàng trả trong tiềm thức cũng phải hợp tình, hợp lý.
Người tham gia khảo hạch sẽ bị hạn chế bởi sự hiểu biết, tầm mắt và bởi tu vi của mình.
Lấy ví dụ, một người võ giả bình thường có tiềm thức sẵn sàng trả toàn bộ sinh mạng để một lần trở thành cấp độ vũ trụ cường giả.
Mặc dù cái giá bỏ ra đối với người đó là rất lớn, nhưng, một võ giả bình thường không thể dùng mấy trăm năm tuổi thọ mà trở thành vũ trụ cường giả được?
Muốn leo lên vũ trụ thì ít nhất ngươi cũng phải biết bay, muốn biết bay thì ít nhất phải đến Thông Huyền, muốn đến Thông Huyền thì ít cũng phải đến Chân Cương để lột xác ra linh thức.
Phải đủ hiểu, phải từng thấy qua thì mới coi như là mở mang tri thức, mở mang tầm mắt.
Cho dù đó có là siêu cấp thiên tài hay bất cứ điều gì đi nữa đều sẽ có giới hạn, cho nên sẽ không có chuyện một phàm nhân bất thình lình đăng đỉnh.
Đoàn Trí khi xây dựng Vấn Lộ Thiên Thê, chỉ muốn nhìn hiện tại, không muốn nhìn quá khứ hay tương lai.
Quá khứ đã ở phía sau, không thể nào đuổi kịp, tương lai quá mơ hồ, tràn ngập bao biến số.
Con đường nhân sinh muôn kiếp, muôn màu, mỗi bước chân là một lần in dấu, không thể có chuyện một bước lên mây được.
Lúc trước Đoàn Trí phải trầy trật hơn trăm năm, mới bắt đầu tìm ra được công năng của Khung Cửi Vận Mệnh.
Đến khi có thể vận dụng Khung Cửi dệt ra đạo pháp thì hắn cũng không thể tu luyện mà phải nhờ người khác.
Có thể thấy, cho dù là có siêu hack trong người thì cũng chưa chắc đã có thể ngay lập tức thành tài, chứ đừng nói đến những người bình thường khác.
Do đó, Vấn Lộ Thiên Thê khảo hạch chỉ nhìn tiềm thức, bầu trời võ đạo bên trong mỗi người, thái độ đối với việc tu hành võ đạo, còn về phần thiên phú thì hoàn toàn bỏ qua.
..........
"Hai vị đạo sư cũng muốn tham gia cuộc thi đến Vấn Lộ Sơn?"
Đặng Phi Long nhìn Lạc Hồng Minh cùng Tàn Đăng đạo sư, mỉm cười, chào hỏi.
"Không chỉ là hai người bọn họ, còn có lão phu"
Ma Nhân Môn môn chủ Lâm Chí Hải xuất hiện từ đằng sau, lớn giọng lên tiếng.
Đặng Phi Long cùng bốn người khác quay đầu, nhìn về nam tử trung niên có đôi mắt xanh, gương mặt ửng đỏ đang đi đến.
"Ngài lại uống rượu trong giờ giảng dạy?"
Đỗ Nguyệt thấp giọng, lên tiếng phê bình kín đáo vị trưởng bối này.
Nguyễn Thanh Phong cùng những người khác cũng nghiêm túc gật đầu.
Ma Nhân Môn môn chủ từ sau khi sư phụ của năm người Đặng Phi Long rời đi, thường xuyên uống rượu đến say bét nhè.
"Hừ, các ngươi còn nhỏ, biết cái gì? Đây là tiên sinh dạy ta"
Lâm Chí Hải lên tiếng phủ nhận.
"Sư phụ ta dạy hư cho ngài?"
Đặng Phi Long nhướng mày, mở to mắt ra, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Không sai, tiên sinh bảo ta cho dù tu hành có thành quả, thì cũng không nên quên mất bản tâm.
Hừ, trong năm năm tu hành ta thường xuyên kiêng rượu, bây giờ tiên sinh rời đi, còn chưa trở thành "thợ dệt" thì ngài ấy đã đi mất.
Ta phải giải tỏa nỗi sầu trong lòng đây"
Nói xong, Lâm Chí Hải cầm một bình rượu trên tay nốc thẳng vào bụng.
"Sảng khoái, ngân ngân"
Nghe được tiếng cười của Lâm Chí Hải, những người đến tham gia khảo hạch xung quanh có chút khó mà tin tưởng.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, đạo sư phải là những nhân vật siêu phàm thoát tục.
Cho dù là từng sống trong giang hồ, nhưng một khi đã gia nhập Võ viện thì phải trở nên gương mẫu mới phải.
Nhìn Ma Nhân Môn môn chủ hiện tại, trong lòng mọi người có chút cảm giác khó tả.
Nhóm đồ đệ của Đoàn Trí cùng hai người Lạc Hồng Minh, Tàn Đăng gương mặt có chút co rúm lại.
Ngày xưa khi tu luyện ở Vạn An thôn, mặc dù mang tiếng là chia đều tài nguyên.
Nhưng rượu linh quả của tiên sinh hết ba phần là do Lâm Chí Hải uống sạch, bây giờ hắn còn nói bản thân kiêng rượu?
Quá vô sỉ!
"Lâ·m đ·ạo sự, ngài không định vừa uống vừa leo bậc thang đi?"
Nguyễn Thanh Phong từ trước đến nay ham vui, không ngại lớn chuyện, gương mặt hứng thú hỏi thăm.
"Ta say, nhưng tâm ta tĩnh, đừng khinh thường lão già ta"
Lâm Chí Hải hừ hừ hai tiếng khiến gương mặt say khước của bản thân càng trở nên đỏ hơn.
"Được rồi, vậy chúng ta thi xem, ai leo lên được nhiều bậc hơn?
Cả tám người chúng ta?"
Nhìn thấy hiếm khi có cơ hội đông đủ như vậy, Nguyễn Thanh Phong hớn hở ra đề.
Lạc Hồng Anh cùng Giang Thừa vân bị Nguyễn Thanh Phong bỏ quên, trên mặt hiện lên vẻ buồn tủi.
Bọn hắn biết, bản thân mình vẫn là quá yếu, chỉ mới vào Ngưng Khí cảnh hoàn toàn không thể so sánh với những cao tầng trong Võ viện được.
"Đừng buồn, không phải là người ta ghét bỏ hay xem thường các ngươi, chỉ là tu vi của các ngươi hiện tại vẫn còn yếu.
Hơn nữa các ngươi không có danh sư cầm tay chỉ việc, tự nhiên sẽ bị chậm đi một chút.
Người nhìn chúng ta những người ở đây, người nào không được danh sư chỉ dạy? Người nào không được tu hành trong điều kiện thuận lợi nhất?"
Lạc Hồng Minh nhìn thấy đệ đệ bằng bằng hữu của hắn ánh mắt đượm buồn cũng lên tiếng an ủi.
"Đúng à, ta không phải là khinh thường hai vị đại ca.
Vừa tu luyện chính thức được vài tháng đã đạt đến Ngưng Khí cảnh thật sự là rất tài giỏi.
Nhưng mà chúng ta có ưu thế về mặt cảnh giới, hơn nữa may mắn nhận được cơ duyên.
Nếu bây giờ rủ hai người so đấu không khác gì khoe mẻ bản thân, đạp người khác để tô điểm cho mình à"
Nguyễn Thanh Phong giống như cũng phát giác ra bản thân mình có hơi vội vàng xúc động, cũng lên tiếng bày tỏ, ánh mắt chân thành.
"Ha ha, chúng ta chơi với nhau từ khi còn bé, ta có thể không hiểu tính ngươi?
Chúng ta buồn là bởi vì thực lực còn quá yếu, không thể tham gia náo nhiệt"
Hai người Lạc Hồng Anh, Giang Thừa Vân nghe xong cũng vui vẻ trả lời lại.
Cả hai đều biết, đối phương không có ý xem thường bọn họ.
Nguyễn Thanh Phong là tiểu sư của Võ viện, theo lý thuyết, thân phận còn cao hơn hai người, nhưng chưa từng hất hàm lên mặt, vẫn gọi hai người bọn hắn là đại ca, đây đã xem như rất cho mặt mũi.
Nếu Nguyễn Thanh Phong kéo hai người bọn họ vào cuộc thi của mấy vị Chân Cương cảnh đỉnh cao ở đây thì đến lúc đó mới khó xử.
"Hai vị đại ca đừng nói như vậy, sư phụ ta đánh giá rất cao hai người, từng đặc biệt nhắc đến tên của hai vị chấp sự đại ca"
Hoàng Minh nhìn về hướng hai vị chấp sự trẻ tuổi trước mặt, lắc đầu, tỏ ý không đồng tình.
"Là...là thật? Đại năng thật sự nhắc đến chúng ta?"
Lạc Hồng Anh cùng Giang Thừa Vân lắp bắp hỏi.
Có thể dạy dỗ năm vị tiểu sư, có thể đào tạo ra các đạo sư của Võ viện, không cần nói cũng biết chắc chắn là vị vũ trụ chí cường kia.
Bây giờ vũ trụ chí cường vậy mà lại khen bản thân mình? Hai người Lạc Hồng Anh có chút mộng.
"Là thật, bọn hắn có thể làm chứng"
Hoàng Minh gật đầu, chỉ tay về bốn người đồng môn.
Sư phụ trước khi đi từng nói qua, trong võ viện, ngoại trừ đạo sư thì có ba người đặc biệt.
Một là Giang Thừa Phong, Nguyễn Thanh Phong đã từng kiểm chứng qua.
Còn lại hai người chính là Lạc Hồng Anh cùng Giang Thừa Vân.
Trong lòng Hoàng Minh cũng rất tò mò, Lạc Hồng Anh thì hắn không biết, nhưng Giang Thừa Vân có quan hệ tốt đẹp với Hoàng gia, tuy nhiên Hoàng Minh lại không nhìn ra bất kỳ điều gì đặc biệt ở vị đại ca này.