Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Chân đặt Tâm Sinh, đạo sư tiếp pháp

Chương 67: Chân đặt Tâm Sinh, đạo sư tiếp pháp


Bên ngoài Vấn Lộ Sơn.

Đã sáu giờ trôi qua kể từ khi những thành viên trong Võ viện bắt đầu hành trình vượt thác của mình.

Chỉ có những người đã từng đặt chân vào Vấn Lộ Thiên Thê mới hiểu được cảm giác tâm trí ngưng hoạt động, cơ thể chỉ còn tiềm thức là như thế nào.

Ngươi biết ngươi đang mơ, ngươi biết mình cần phải tỉnh dậy, nhưng cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, lúc đó thứ điều khiển bản thân không phải là ý thức mà là một lực lượng vô định khác.

"Mau nhìn, bắt đầu có người ở phía sau màn sương trên kia"

"Là bậc thứ tám trăm, có người đi đến bậc thứ tám trăm"

"Là vị đạo sư nào?"

"Nhanh các ngươi nhanh nhìn, tiếp tục có người xuất hiện"

"..."

Hiện trường như bầy ong vỡ tổ, tiếng nghị luận nổ ra khắp nơi.

Giang Thừa Vân cùng Lạc Hồng Anh từ Vấn Lộ Thiên Thê bước xuống, vừa nhìn thấy một màn này trong lòng không khỏi cười khổ.

"Chênh lệch vẫn quá lớn à"

Lạc Hồng Anh thì thầm.

Giang Thừa Vân đứng một bên nghe xong cũng gật đầu đồng ý.

"Ngươi đến bậc thứ mấy?" Lạc Hồng Anh quay qua hỏi.

"Ba trăm bảy hai, còn ngươi." Giang Thừa Vân không biểu cảm, đáp.

Lạc Hồng Anh mắt mở to, hiện ra vẻ ngạc nhiên, trầm ngăm phút chốc, cuối cùng đưa ra trả lời. "Bốn trăm"

"Xem ra, vị chấp sự này cũng không phải là dạng tầm thường, chẳng lẽ hắn cũng như ta?"

Cả hai người giờ này nhìn nhau, ánh mắt kinh nghi, trong lòng hiện lên cùng một suy nghĩ, bọn hắn hoàn toàn không biết năng lực của đối phương là gì.

Hai người Lạc Hồng Anh, Giang Thừa Vân đạt đến Ngưng Khí cảnh giới, tại Luyện Thể cảnh thập trọng càng là ngưng tụ mười hai vòng Huyết Khí Tuần Hoàn, tự thân căn cơ đã được đánh giá là Vô Khuyết.

Các vị chấp sự khác trong Võ viện thấp nhất đều là chín vòng căn cơ, thậm chí có nhiều người đạt đến Tiệm Cận Vô Khuyết

Nhưng tất cả chấp sự Ngưng Khí cảnh tối đa chỉ đến tám mươi, chín mươi bậc mà thôi.

Giang Thừa Vân cùng Lạc Hồng Anh có thể đạt đến ba, bốn trăm bậc thang tự nhiên là phải có nguyên nhân sâu xa khác mà chỉ có chính bản thân mỗi người trong bọn hắn mới biết.

Với Giang Thừa Vân đó là khả năng nhìn thấy điều huyền diệu ở sâu bên trong vạn vật.

Với Lạc Hồng Anh là khả năng cảm giác quỹ tích các bánh răng vận mệnh xoay chuyển.

Cả hai người đều từng gặp qua vị vũ trụ chí cường kia, mỗi người đều cảm nhận được sự đặc biệt từ vị kia mang lại, do đó, mà tầm mắt để nhìn võ đạo chi lộ của hai người cũng cao hơn, xa hơn.

Bởi vì bọn hắn đã được chứng kiến thực tế, được cảm nhận, được nhìn tận mắt, chứ không phải là nghe qua lời đồn, thần thoại, truyền thuyết.

Tiên duyên khó cầu, thần đạo khó thông, tình cờ gặp chính là cơ may to lớn.

Nhưng, nhận ra được cơ may to lớn đó lại là một cơ may to lớn khác, trong duyên có duyên.

Những vị chấp sự khác nhìn thấy vị đại năng kia chỉ cho đó là một đạo sư, một cao thủ thần bí bình thường

Bọn họ không đủ may mắn để được ban cho giác quan giúp nhận ra, người thanh niên vui vẻ cười tươi với mình lại là một nhân vật chỉ có thể xuất hiện trong những câu chuyện cổ xưa nhất.

Lạc Hồng Anh cùng Giang Thừa Vân thiên sinh đã được ban cho giác quan đặc biệt hơn người khác, đây có lẽ cũng là thiên phú.

Nhưng cả hai người cũng hiểu rằng, thiên phú của mình sẽ trở nên vô dụng, nếu không gặp được đại năng kia.

..........

Trong Vấn Lộ Thiên Thê.

Bước vào Vấn Lộ Thiên Thê, nếu Thị Cảnh Lộ trong tâm thức đủ rõ ràng thì hoàn toàn có thể nhìn thấy được con đường phía trước phải đi.

Khi tiềm thức của lãng khách đã sẵn sàng để bước tiếp thì tầng thế giới tiếp theo sẽ xuất hiện.

Một bước, hai bước, ba bước,...tám trăm.

Năm người Đặng Phi Long cùng những đạo sư ưu tú của Võ viện từng được Đoàn Trí dẫn đạo, từng được chứng kiến dòng thời gian trôi qua một cách lệch lạc trong Nguyên Sơ sơn mạch.

Hơn nữa căn cơ của mỗi người đều đạt đến từ Tiệm Cận Vô Khuyết trở lên.

Họ, là năm người tu luyện Huyền Môn Chi Đạo là đệ tử chính thống của Huyền Môn.

Họ, là những vị đạo sư căn cơ Vô Khuyết ở cả hai đại cảnh giới đầu tiên như Châu Thần Chi, hai huynh đệ họ Trần.

Họ...là những đạo sư hồn võ song tu đạt đến trình độ cả hai loại căn cơ đều từ Hoàn Mỹ cho đến Vô Khuyết, như Tàn Lão Cốc đệ nhị cốc chủ Tàn Đăng, Ma Nhân Môn môn chủ Lâm Chí Hải.

Tất cả những người này hội tụ đủ yếu tố từ tu vi cho đến căn cơ cảnh giới, từ chứng kiến cường giả cho đến chứng kiến hiện tượng siêu nhiên không có lời giải.

Do đó việc bước đến phần cuối của Thị Cảnh Lộ đối với bọn hắn giống như một điều hiển nhiên phải xảy ra.

Thử thách chính hôm nay của những thành viên cao tầng trong Võ viện là phải bước ra một bước cuối cùng, đặt chân vào Tâm Sinh Lộ.

Giống như Huyền Môn, hay cách tu hành của Võ viện, mỗi người đều là cá thể duy nhất, không ai giống ai, vì vậy mà đường đến Tâm Sinh Lộ của mỗi người cũng sẽ khác nhau.

Khi đặt chân đến cuối đường Thị Cảnh Lộ, tất cả những người tham gia đều chỉ nhìn thấy vực thẳm ở phía trước, một bước hụt chân sẽ là vạn kiếp bất phục.

Mọi người cần phải tự tìm ra con đường cho bản thân.

Nếu tiềm thức có thể tác động đến nét mặt, thì có lẽ gương mặt của tất cả những người đang đứng ở cuối đường Thị Cảnh sẽ là sự mê mang, bất định.

Không ai biết phải tiếp tục đi như thế nào, không ai hình dung ra con đường võ đạo tiếp theo sẽ ra làm sao.

Nhưng rồi, cuối cùng tất cả cũng nhớ đến, người xây dựng nên khảo hạch này đã từng nhấn mạnh.

Đây là khảo hạch chỉ dành riêng cho hiện tại, không phải là khảo hạch để đầu tư cho thiên phú của tương lai.

Nếu năm người Đặng Phi Long không may mắn gặp được sư phụ của mình, nếu nhóm đạo sư không hành hiệp để gặp được tiên sinh dẫn đạo, thì bọn hắn hiện tại cũng chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi.

Nhưng chung quy lại là một chữ "nếu như".

Nếu tương lai có nhiều biến số như vậy, còn cần phải lo lắng cho con đường võ đạo trong tương lai làm gì?

Tương lai được xây nên bằng hiện tại, bọn hắn chỉ cần tập trung vào những gì mình đang có chẳng phải là việc nên làm sao?

Nếu giỏi kiếm thì luyện kiếm, nếu giỏi tinh thần lực thì luyện tinh thần lực, nếu giỏi luyện đan thì tiếp tục luyện đan,...

Vấn Lộ có nghĩa là hỏi đường, nếu đã không biết đích đến, nơi muốn đến thì đi đường nào mà không được?

Nhận ra điểm này, tiềm thức của mỗi người trở nên buông lỏng, cơ thể dần lấy lại được cảm giác.

Có người lựa chọn tiến về phía vực thẳm như Châu Thần Chi, hai huynh đệ họ Trần, võ đạo trong lòng bọn hắn thẳng tiến không lùi như khi quyết đấu Huyết Vô Tâm.

Nhóm Đặng Phi Long lại im lặng hồi tưởng về duyên phận với sư phụ của mình, có người trầm mặc không nói.

Cũng có người tìm thấy bản thân mình như Tàn Lão Cốc cốc chủ Tàn Đăng.

Khác với mọi người, Tàn Đăng lựa chọn lùi bước về phía sau một bậc.

Từ trước đến nay, vị Tàn Lão Cốc cốc chủ này luôn canh cánh trong lòng về cánh tay phải bị mất, sẽ khiến con đường võ đạo sau này gặp trắc trở, đây là một bước lùi to lớn.

Nhưng, giây phút nhận ra ý nghĩa của Tâm Sinh Lộ, Tàn Đăng đã hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói.

Thiên ngoại hữu thiên, tiến một bước là thiên ngoại, lùi một bước cũng là thiên ngoại trên Vấn Lộ Thiên Thê.

Muốn đặt chân vào Tâm Sinh Lộ, không nhất thiết cứ phải tiến về hướng vực thẳm phía trước.

"Vụttttttt......."

Nhiều tấm lụa đem theo ánh sáng không lồ không biết từ nơi nào xuất hiện rơi xuống, mỗi tấm lụa lần lượt trùm lên người những lãng khách vượt qua Thị Cảnh Lộ.

Theo phản xạ, những lãng khách lạc đường nhanh chóng kéo tấm lụa kia ra khỏi tầm mắt của mình.

Đập vào mắt của từng người là quang cảnh bao la rộng lớn như trong tinh không, sao trời chiếu rọi, một dải lụa khổng lồ vắt ngang trên không trung.

Ở phía xa, tưởng chừng như đó là ngoài rìa của vũ trụ, xuất hiện những hòn đảo không lồ như chất chứa cả một thế giới đang trôi nổi lửng lơ.

"Đây chính là thiên thê của Tâm Sinh Lộ sao, thật xa xôi, thật hùng vĩ"

Phan Ngọc Lâm thán phục.

"Đúng là thứ gì xuất phát từ tay sư phụ đều là tinh phẩm"

Nguyễn Thanh Phong thật lòng đồng tình.

"Chúng ta đang đứng trên một bậc thang sao?

Nhìn nơi này giống như một tòa tinh không, chắc hẳn những thiên thê khác cũng không ngoại lệ."

Lạc Hồng Minh nhìn ngó xung quanh, ánh mắt kích động.

Những người khác cũng phấn khích đi tham quan một lượt, bọn họ đều rất ngưỡng mộ Tinh Không Huyền Môn, do đó trong lòng tự nhiên cũng hướng đến vũ trụ rộng lớn ngoài kia.

"Không đúng, ta là người đầu tiên nhìn vượt qua Thị Cảnh Lộ.

Vậy thì làm sao chúng ta có thể gặp mặt nhau trong cùng một lượt như vậy?"

Tàn Đăng lên tiếng thắc mắc, hắn nhớ rõ, bản thân mình là người đầu tiên lấy lại ý thức, khi bị tấm lụa sáng kia che lại những người này vẫn đang bị tiềm thức chi phối.

"Đây chắc là thời không tiếp điểm."

Hoàng Minh vui vẻ giải đáp.

"Lại là thời không tiếp điểm mà tiên sinh từng nhắc qua?". Những người khác chợt bừng tình

Chỉ cần có một võ giả đặt chân lên Vấn Lộ Thiên Thê thì thời không tiếp điểm sẽ lập tức được sinh ra và tồn tại cho đến khi toàn bộ người tham gia khảo hạch rời đi.

Do thời không ở Thị Cảnh Lộ hoàn toàn bị ngưng đọng, và chỉ hoạt động cực kỳ yếu ớt khi lãng khách tiến về phía trước.

Từ đó sẽ không có khái niệm đo đạc thời gian, không gian, tất cả mọi người đi hết Thị Cảnh Lộ đều sẽ được đưa đến một mốc thời gian cố định, duy nhất.

Mốc thời gian này chính là thời không tiếp điểm.

"Xoẹtttttt.......Roạtttttt"

"Xoẹtttttt.......Roạtttttt"

"Xoẹtttttt.......Roạtttttt"

Những âm thanh như tiếng kéo chỉ bị đứt ra thình lình xuất hiện.

Những đạo sư ngay lập tức nhìn về mảnh ngọc lụa mà tiên sinh đã tặng cho mỗi người, trước khi rời khỏi Vạn An Thôn.

Ngọc lụa giống như mất khống chế, tự bay ra ngoài, treo lơ lửng trên không, phát ra tia sáng cộng minh với những mảnh vải khổng lồ đang phủ lên toàn bộ thiên ngoại.

Nhóm đạo sư không biết chuyện gì xảy ra, muốn đưa tay cầm lại vật quý giá được tặng.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh.

Chỉ thấy từ mảnh ngọc lụa kia xuất hiện hai đường chỉ đỏ quấn vào nhau, bay thẳng về phía các đạo sư.

Hai sợi chỉ như có vô hạn khả năng đang nhanh chóng thêu dệt kiến thức vào sâu trong tâm trí mỗi người.

Trong khoảnh khắc đó, gương mặt các đạo sư hiện lên nụ cười, bởi vì trong tâm trí bọn hắn đã xuất hiện hai thông tin quan trọng mà ai cũng khao khát.

Huyền Dẫn Pháp!

Vấn Thể Kinh!

-----------------------------------------------------

Chúc mừng năm mới 2024!

Mình hy vọng mọi người sẽ luôn hạnh phúc, vui vẻ, bình an.

Năm mới an lành!

Chương 67: Chân đặt Tâm Sinh, đạo sư tiếp pháp