Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thêu Dệt Khởi Nguyên
Unknown
Chương 80: Cổng dịch chuyển
Phía Nam Nguyên Sơ sơn mạch, theo hướng xuất phát từ Võ viện.
Một chiếc phi thuyền phi hành trên không trung lấy tốc độ nhanh nhất tiến về trước.
Trên phi thuyền là một nhóm người, trong đó lấy năm người trẻ tuổi cùng bốn nam tử trung niên cầm đầu.
Nhóm đồ đệ của Đoàn Trí cùng với bốn vị đạo sư đưa mắt nhìn về phương xa.
Màn sương dày đặc, tưởng như một ngày nào đó sẽ sớm nhấn chìm Nhị quốc ngày xưa, giờ này đã tan biến.
Không ai ngờ được, sâu trong Nguyên Sơ sơn mạch lại có quang cảnh rạng ngời như vậy.
Linh khoáng ẩn tàng, linh dược mọc đầy khắp nơi, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.
Nguyễn Thanh Phong đôi mắt xanh thay đổi, đồng tử chuyển sang màu đỏ đen, có hoa văn như một bông hoa nhiều cánh, chuyển di tầm nhìn về phía trước.
Những người dẫn đoàn khác giống như cũng cảm ứng được gì, đôi mắt xanh đồng loạt thay đổi.
Chỉ thấy, từ phương xa, một vòng xoáy khổng lồ đang xoay tròn trên đỉnh một ngọn núi.
Vòng xoáy có màu như ánh lửa đỏ cam, xung quanh có vài phần lôi điện đang chớp giật.
"Đây chính là những cánh cổng liên kết Niệm Huyền Thiên mà sư phụ nói sao?
Kết cấu lực lượng thật sự là kỳ lạ, ngoại trừ Huyền lực của sư phụ, ta không thể đoán được phần còn lại là gì"
Đặng Phi Long lên tiếng mở đầu, mang theo thán phục, nói.
Trước đây chỉ nghe sư phụ nói sơ qua một lượt về Niệm Huyền Thiên, không ai biết chi tiết là gì.
Đọc vạn quyển sách chẳng bằng đi một dặm đường, do đó mọi người đều mang tâm lý muốn tự mình khám phá xem sự đặc sắc của thế giới này.
Bây giờ được chứng kiến cổng dịch chuyển, không khỏi khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lạc Hồng Minh nhìn về cánh cổng kỳ lạ kia, nhắc nhở, nói: "Ta nhớ được, đây chắc là cổng khởi đầu dành cho Chân Cương cảnh, lần này tổ chức luận võ cũng là vì mục đích này".
"Không biết thế giới đằng sau cánh cổng sẽ có hình dáng gì? Thật đáng mong chờ nha"
Nói xong, Hoàng Minh sử dụng Huyết Luân Nhãn của bản thân, ngưng tụ ra hai con phượng ảnh lao đi, ý đồ muốn đi xuyên qua.
Những người còn lại không lên tiếng ngăn can ngăn hành động này, hiển nhiên, ai cũng muốn xem xem, sự thần kỳ của vòng xoáy như ngọn lửa tròn ở phương xa.
Dù sao đây là thủ đoạn do thế gian chí cường tạo ra, nếu có thể, tất nhiên là phải cố gắng mở mang tầm mắt.
Hai con phượng ảnh trong suốt mang bên trong mình tinh đồ tiếp cận gần vòng xoáy, nhưng khi đến gần, năng lượng từ vòng xoáy toả ra khiến đòn tấn công tan vào hư vô.
Hoàng Minh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt trở lại thành màu xanh, nói: "Rất mạnh, không phải là chúng ta có thể tưởng tượng, lực lượng hình thành cánh cổng quá thần diệu, không thể nào dùng lực để phá huỷ, ít nhất bây giờ ta vẫn chưa làm được"
Vừa rồi hai con phượng ảnh, mặc dù chỉ là một kích tiện tay, mang tính thăm dò, nhưng khi gặp cánh cổng, còn chưa kịp tung chiêu, đã giống như muối bỏ biển, biến mất vô tung, vô hình.
Càng kỳ quái hơn là không ai nhận ra khí tức ba động từ vòng xoáy kỳ lạ kia.
"Trình độ của sư phụ không phải là những người như chúng ta hiện tại có thể thăm dò"
Đặng Phi Long nghiêm túc gật đầu. tỏ ý đồng tình.
Qua một hồi lâu, Võ viện cao tầng tản đi, Lạc Hồng Anh từ từ tiếp cận Lạc Hồng Minh, theo sau còn có hai huynh đệ Giang gia, bộ dáng có phần thấp thỏm.
Giang Thừa Vân cùng Giang Thừa Phong rất muốn biết mục đích chuyến đi lần này, đồng thời cũng muốn tìm hiểu đại sự sắp diễn ra.
Cho nên khi hai người nhìn thấy Lạc Hồng Anh có ý định đến dò hỏi Hồng Minh đạo sư, cả hai liền xin phép "vụng trộm" theo sau.
"Chân Cương tầng tám, rất không tệ, cũng coi như là có chút tư cách xuất nhập nơi đó"
Lạc Hồng Minh nhìn người huynh đệ thân thiết từ thuở nhỏ của mình, nhẹ giọng khen ngợi.
Ngày xưa, khi Lạc Hồng Minh còn nhỏ, hắn cùng Lạc Hồng Anh chơi thân với nhau từ thời còn ở Thần Vương phủ, cả hai người đều theo học một sư phụ đó chính là Châu Thần Chi.
Chỉ có điều Lạc Hồng Minh là ở một bên học lỏm, trong khi Lạc Hồng Anh mới là đệ tử chân truyền.
Trong Võ viện, Lạc Hồng Anh xem như là chấp sự có giao du rộng rãi, bối cảnh cứng rắn nhất.
Hắn là thành viên Thiên Nam hoàng thất, lại còn là đệ tử hai mươi năm của Châu Thần Chi, có thể nói gần phân nữa số đạo sư cao tầng đều quen biết vị chấp sự này.
"Ca ca, ngươi có chuyện gì muốn kể cho ta nghe sao?"
Lạc Hồng Anh nhìn đạo sư ca ca của mình, miêng cười vui vẻ, hỏi.
Vừa trở về Võ viện liền được giao cho nhiệm vụ đi cùng với thành viên cao tầng, hơn nữa trong đó còn có hai người quan hệ thân thiết với mình, Lạc Hồng Anh như đang mở cờ trong bụng.
Hắn muốn nhân cơ hội này, tìm hiểu thêm về mấy sự kiện sắp tới, thỏa mãn trí tò mò.
"Ca, ngươi nói nơi đó, nơi đó là nơi nào nha?"
Không chờ Hồng Minh ca ca trả lời câu trước, Lạc Hồng Anh tiếp tục hỏi.
Giang Thừa Vân cùng Giang Thừa Phong đứng ở một bên, ánh mắt vô tội như nhìn đi nơi khác, nhưng thi thoảng vẫn liếc nhìn về Hồng Minh đạo sư, hiển nhiên, bọn hắn cũng rất muốn hóng chuyện.
"Đây không phải chuyện quan trọng gì, các ngươi muốn nghe thì đến ngồi cùng đi"
Lạc Hồng Minh nhìn thấy bóng dáng lấp ló từ xa, cảm thấy có chút buồn cười, liền ra hiệu cho hai huynh đệ Giang gia đến gia nhập.
Giang Thừa Vân, Giang Thừa Phong từng được tiên sinh khen ngợi, hơn nữa Giang Thừa Phong còn chủ động cung cấp rất nhiều tin tức hữu ích cho Võ viện, do đó nhóm cao tầng vẫn có phần ưu ái hai người này.
Giang Thừa Vân nghe xong lời mời của Lạc Hồng Minh liền đại hỷ, vội vàng kéo theo đệ đệ, đi đến tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Lần sau không cần phải ngại như vậy, các ngươi muốn biết gì thì có thể hỏi.
Nếu vấn đề có thể trả lời, các đạo sư tự nhiên sẽ cho đáp án, còn nếu không thì cũng chẳng ai chê trách hai ngươi cả"
Lạc Hồng Minh từ tốn dặn dò, sau đó, tiếp tục nói: "Đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng, sớm muộn mọi người đều sẽ biết, tiết lộ sớm thông tin cho nội bộ cũng không sao"
Nói rồi, Lạc Hồng Minh đem chuyện về Niệm Huyền Thiên kể ra, đồng thời đưa tay chỉ chỉ vòng xoáy như như lửa ở phía xa.
Những người khác nghe xong, cũng thuận theo, đưa mắt về hướng chỉ tay.
Vừa rồi, cả ba người đã nhìn thấy Tứ tiểu sư Hoàng Minh xuất thủ, chỉ là không ai biết thứ trước mặt là gì, bây giờ nghe được giới thiệu trong lòng sinh ra chấn kinh.
Thứ nhìn như ánh lửa tròn này lại thông hướng đến một thế giới khác?
"Hồng Minh đạo sư, vậy nơi này là lối ra vào của một bí cảnh sao?"
Giang Thừa Phong thắc mắc, hỏi thăm.
Bí cảnh là nơi nằm ở không gian độc lập, hoặc là một chiều không giác, thông thường cần phải tìm ra được lối vào.
Bí cảnh phân ra nhiều loại, trong đó cơ duyên vô số, nếu là bí cảnh vô chủ, hoặc là cộng đồng cùng hưởng thì chắc hắn sẽ xảy ra đổ máu.
Trước đây, Tàng Kiếm Thánh Địa cũng sở hữu một bí cảnh, mặc dù đẳng cấp không cao, nhưng đủ để khiến người xung quanh nhỏ dãi, đây đồng thời là nguồn gốc giúp một thánh địa đứng vững bước chân.
Bây giờ, thứ có thể khiến các đạo thống bạo phát phân tranh lại xuất hiện ở đây.
Nhưng không ai đến tranh giành, Giang Thừa Phong không khỏi cảm thấy Nhị quốc vẫn rất hòa hảo.
Lạc Hồng Minh lắc đầu, đáp: "Đây không phải là bí cảnh mà ngươi từng kể, đây giống một truyền tống trận hơn, chỉ có điều nó không cần phải tiếp năng lượng để hoạt động"
Những đạo sư trong Võ viện nhờ Giang Thừa Phong, cho nên biết bí cảnh là gì, nhưng cánh cổng này hoàn toàn là một vấn đề khác.
Cổng dịch chuyển không cần phải tiếp thêm năng lượng để hoạt động cho nên không giống truyền tống trận.
Địa điểm dịch chuyển đến của cánh cổng là cố định và có thể tìm kiếm được trên bản đồ.
Do đó, không giống như bí cảnh, có thể cầm nắm mang đi chỗ khác, hơn nữa, bình thường chỉ có thể đi vào từ bí cảnh chi môn.
"Thật không ngờ sâu trong Nguyên Sơ sơn mạch, lại tồn tại nhiều điều bí ẩn như vậy"
Lạc Hồng Anh ngồi ở một bên cảm khái.
"Không phải Nguyên Sơ sơn mạch tồn tại, mà do có người tạo nên"
Lạc Hồng Minh bắt đầu giải thích: "Ta quên nói cho các ngươi, nơi chúng ta sống là Niệm Huyền Thiên, toàn bộ Niệm Huyền Thiên là do có chí cường giả xuất thủ, ra tay kết nối"
Ba người còn lại nghe được lời này, ánh mắt khiếp sợ không thôi.
Một cánh cổng dịch chuyển đã đủ làm mọi người cảm thấy chấn kinh.
Bây giờ đối phương lại còn nói, nơi này là do một cá nhân tạo thành, đây là tồn tại gì? Cả ba không tự chủ mà nhớ đến bức tượng được đặt ở giữa Võ viện.
Huyền Chủ, nếu Võ viện có người có thể làm được điều như vậy, thì chỉ có một mình vị Huyền Chủ thần bí kia là có phách lực này.
"Không cần phải ngạc nhiên, trình độ của vị kia, không phải là chúng ta có thể nghị luận"
Lạc Hồng Minh phất tay, tỏ ý không nên quá chú tâm vào chuyện này.
"Hồng Minh đạo sư, vậy ngài biết, Niệm Huyền Thiên có bao lớn sao?"
Giang Thừa Phong có chút tò mò, hắn rất muốn biết, Tuyên Cổ Cấm Ngôn có thể tạo ra thế giới lớn đến mức nào.
"Về chuyện này ta thật sự không biết"
Lạc Hồng Minh ngẫm nghĩ một hồi, tiếp tục giải đáp: "Cánh cổng mà ngươi nhìn thấy, là cho các võ giả từ Chân Cương cảnh trở lên lập nhóm vào dò xét, còn nơi chúng ta sắp đến tồn tại một cánh cổng chỉ dành cho Thánh cảnh trở lên đi vào"
Nghe xong lời này, Giang Thừa Phong không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
"Vậy....vậy...đạo sư, cổng dịch chuyển cho thánh cảnh chỉ có duy nhất một cái đó thôi sao?
Có cổng dịch chuyển nào chỉ dành riêng cho thần cảnh đi vào sao? Những thứ tà niệm mà ngài kể, sẽ không theo cổng dịch chuyển mà đi xuống đây đi?"
Giọng nói lắp bắp, có phần kinh hoảng.
Giang Thừa Phong có phần hoảng sợ, nếu tồn tại cánh cổng chỉ dành cho Thánh cảnh trở lên đi vào, hơn nữa còn được khuyến khích phải lập đội, vậy thì những thứ bên trong kia sẽ nguy hiểm đến mức nào.
Chưa kể, theo lời của đạo sư, những cánh cổng này là rất nhiều, nhiều bao nhiêu thì vẫn chưa ai biết.
Nhưng, đièu đáng sợ hơn ở đây là, cánh cổng dành riêng cho Thánh cảnh trở lên chỉ cách nơi này mười mấy ngày đi phi thuyền.
Khi đi vào sâu hơn, đồng nghĩa với việc đến với tầng không gian bậc cao hơn, nếu nói không có cánh cổng cho Thần cảnh trở lên, vậy thì ai mà tin?
"Vị kia thật sự chơi lớn như vậy? Dám nuôi nhốt thần linh để phàm nhân lớn lên lại vào săn g·i·ế·t?"
Giang Thừa Phong âm thầm lâu một giọt mồ hôi, lần nữa nhận thức được, những gì trong sách vỡ mà hắn thấy, có lẽ không nên áp dụng ở đây.