Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Lại là ngoài ý muốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Lại là ngoài ý muốn


Tôn Huyết Lệnh nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra, nhưng đầu hắn đau như búa bổ, đôi mắt vẫn còn mơ hồ.

Bỗng một đồ vật lấy tốc độ kinh khủng đáp xuống, người nằm trên đất hơi cau mày, cảm giác một thứ mát lạnh đè lên khuôn mặt của mình. Hắn chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt chớp chớp vài lần để điều chỉnh với ánh sáng lờ mờ xung quanh.

Mặc dù cuộc chiến đang diễn ra ngay gần đó, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn đã được phát hiện. Đôi mắt hắn khép chặt, không một cử động, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng cho thấy hắn vẫn còn sống. Trong khi hai gã tu sĩ đấu đá không ngừng, hắn nằm đó, hoàn toàn bị bỏ qua trong cơn bão pháp thuật và xung đột.

“ Không biết thứ đồ cực phẩm mà Hàn huynh nói đang ở đâu? Vì sao còn tồn tại loại hung thú thượng cổ bậc này? Đây chính là một hành tinh hoang phế mấy trăm năm, trừ bỏ cách hai ba năm sản xuất chút Huyết Viêm Thuỷ, căn bản không có nơi nào đặc biệt, ngươi cũng không cần nói giỡn”.

“ Nhiếp trưởng lão yên tâm, ta từng chính mắt gặp qua tiểu tử này ở Huyễn Ma Cốc đuổi lui Hoả Ngưu yêu thú”

Sau một lúc lâu, cảm thấy không thể chạy tiếp được nữa, phía sau cũng không còn bóng người truy đuổi, Tôn Huyết Lệnh mới dừng lại, há to miệng thở hổn hển, lết tới tảng đá gần đó dựa vào nghỉ ngơi.

Xa xa, chỉ cách cuộc chiến một khoảng cách không quá lớn, một người nằm bất động dưới một gốc cây khô, cơ thể hắn bị chôn vùi dưới lớp bụi mù mịt và những mảnh vụn đất đá. (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Hàn trưởng lão, ngươi nói chỉ bằng tên Tụ Khí nhất nhị tầng như hắn, thực sự có đuổi đi huyết thú năng lực? Tại Tử Huyết Giới, thú sư cũng không phải thường gặp”. Người phụ nữ duy nhất ngữ khí hoài nghi hỏi.

“Băng Tâm Thảo là bảo vật hi hữu bậc nào? Cho dù chỉ là một mảnh lá cây, chỉ cần chúng ta ăn vào, lại cẩn thận ngồi thiền cảm nhận quy luật trong đó, liền có khả năng đột phá trở thành cường giả Lập Hải trung kỳ.

Thế giới này bị bao trùm bởi một bầu trời đỏ rực, ánh sáng chói lòa như ngọn lửa không bao giờ tắt. Những đám mây cũng không phải là những cụm bông mềm mại thường thấy, mà là những dải khói đen ngùn ngụt, uốn lượn như những con rồng lửa khổng lồ đang vờn quanh bầu trời.

“Ha ha ha, không dấu gì các ngươi, 3 ngày trước, một đồ đệ chưa Tụ Khí của ta tiến vào Diệm Cốc, lại ngu ngốc đến nỗi ở trong hang bị lạc đường, chưa kịp tìm thấy Huyết Viêm Thuỷ, đã bị rơi vào sông ngầm, thấy được núi băng ngầm, cũng ở ven sông….. tìm được một gốc Băng Tâm Thảo.

Đập vào mắt chỉ toàn là một màu đỏ, không khí nơi đây dày đặc và khô khan, mỗi hơi thở như nuốt vào những tia nhiệt nóng bỏng, khiến phổi cháy rát, xung quanh cát đá bay mù mịt. Nhưng sự chú ý của hắn nhanh chóng trở lại với cảm giác khó chịu trên khuôn mặt. Vươn tay lên, sờ soạng vài cái, theo phản xạ đem nó nhét vào túi áo trước ngực.

Hai lão già cùng một bà dì xô đẩy một thanh niên mặt trắng đi qua, thanh niên này da mặt trắng nõn, bị lão già mặc áo đen hung hăng xô đẩy, khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng bệch.

Cơ thể nặng trĩu, hắn từ từ đứng dậy, một vài nhánh cây khô từ trên người lặng lẽ rơi xuống đất. Trước khi hiểu rõ mọi chuyện, chỉ thấy từ đằng xa loáng thoáng hai bóng dáng đang lao nhanh về phía này, ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên trong tay họ—rõ ràng là vũ khí.

Lão già bận áo đen ban nãy còn tuyên bố muốn chém thư sinh mặt trắng lập tức hai mắt sáng rực. “Huyễn Ma Cốc Hoả Ngưu yêu thú cũng có thể đuổi lui? Ngay cả bản thân ta cũng không muốn giao thủ với loại đối thủ khó chơi này, xem ra vừa rồi là ta ánh mắt thiển cận, ngươi tên là gì a tiểu đệ đệ? Lão già bận áo đen cười nhếch mép, lộ ra hàm răng xỉn vàng.

Hắn sờ soạng toàn thân một lần, chỉ là cảm giác đau nhói lúc đó vẫn như cũ in sâu trong tâm trí. Trong lúc Tôn Huyết Lệnh bận rộn đánh giá bản thân, phía trước bỗng nhiên có vài bóng người lén lút đi tới, hắn nhanh chóng chạy ra phía sau tảng đá, khom người xuống, cũng may tảng đá này đủ lớn, có thể che khuất hắn.

Nụ cười khủng bố của hắn khiến thanh niên mặt trắng da đầu tê dại, hai chân bủn rủn, run run trả lời: “ tiểu bối Lưu…Lưu Mân.

Hành tinh này thật sự là một hoang tinh, hơn nữa thường xuyên có động đất làm người ta lầm tưởng lõi hành tinh đã mục nát. Nhưng là không có ai biết, dưới lớp đất đá này lại là một mảnh Băng sơn. Trong núi Băng lang dày đặc, cực kỳ hung hãn”.

“Băng Tâm Thảo?”. Nghe Hàn trưởng lão thả ra tin tức giống như một quả bom nổ, mặc áo đen Lâm trưởng lão lập tức kích động kêu ngao ngao.

“Chuyện tốt như vậy, lão già hồ đồ nhà ngươi sao tới tận bây giờ mới nói ra?” Áo đen Lâm trưởng lão hưng phấn hai mắt phát sáng, cả người run rẩy.

Người phụ nữ tức khắc kêu ra tiếng, bà ta đối với thư sinh mặt trắng không có hứng thú, lại bị hai chữ “ Băng lang” trong miệng Hàn trưởng lão làm kinh sợ.

Tôn Huyết Lệnh hoàn toàn không biết, thứ mà hồi nãy trong lúc mơ màng khiến hắn lầm tưởng là sổ ghi chép tiện tay đút túi lại là bảo vật trong miệng hai gã to con kia. Hắn lúc này chỉ biết cắm đầu chạy một mạch.

Hắn năm đó cũng từng là nhân vật phong vân ở trong tông môn, hai mươi tuổi Tụ Khí, ba lăm tuổi Lập Hải, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, chính là hơn một trăm năm sau đó, vẫn luôn dừng lại ở Lập Hải tiền kỳ. Tuy nói cường giả Lập Hải vẫn có giúp ích cho tông môn, nhưng những ngày tháng hô mưa gọi gió đó đã một đi không trở lại. Nếu thực sự không thể tăng lên cảnh giới, chỉ e lại qua vài năm nữa, hắn liền phải trở về với cát bụi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôn Huyết Lệnh biết mình chắc hẳn đã xuyên không tới một thế giới khác. Hắn cúi xuống đánh giá bộ đồng phục đang mặc, may mắn, cơ thể này vẫn là cơ thể của hắn. Nhưng lại hơi nghi hoặc, không biết lực lượng nào đã đưa hắn tới đây. Nhớ lại cú va vào cơ thể khiến mình bay xuống đường trước khi ngất lịm đi vì đau đớn, Tôn Huyết Lệnh híp híp mắt cảm nhận

“Mười tầng Tụ Khí, hoá khí Lập Hải, từ khi ta bước vào con đường tu luyện, dành thời gian 15 năm Tụ Khí, Lại mất 15 năm Lập Hải, thời gian thoắt cái mà qua, thực mau liền phải đi tới 200 năm tuổi thọ cuối cùng. Nhưng vẫn chưa thể ngưng thành nhánh Linh Hà thứ hai”.

Hai gã tu sĩ đang tranh đấu kịch liệt, trong đồng tử chưa đầy thịnh nộ, không hề chú ý đến bất kỳ thứ gì khác ngoài đối thủ trước mặt.

“Băng sơn?? ” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn chống tay ngồi dậy cố gắng đánh giá xung quanh, trong tầm nhìn mờ mờ, phát hiện mình đang ngồi trên một nền đất lạ lẫm, bao quanh là những thân cây khô cằn, đen nhẻm, với những chiếc lá đỏ rực như đang bốc cháy, rất khó để phát hiện những tia lửa nhỏ toả ra khi có gió thổi qua, phía xa vọng lại từng tiếng nổ mạnh, cát đá là từ hướng đó bay tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt đất bên dưới rực cháy với những tảng đá đỏ sậm, nứt nẻ, tỏa ra hơi nóng hừng hực. Địa hình gồ ghề, đầy những khe nứt sâu thẳm, Những ngọn núi lửa khổng lồ đứng sừng sững khắp nơi, miệng núi không ngừng phun trào những cột lửa khổng lồ và tro bụi, tạo nên những cơn mưa lửa rơi xuống, khiến cả không gian như bừng lên trong ngọn lửa vĩnh cửu, Ngay cả ánh sáng ở đây cũng mang theo một sắc đỏ ngột ngạt, không có dấu hiệu của bất kỳ sự dịu dàng hay yên bình nào.

Tới tận lúc này, hắn mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đây chắc chắn không phải thế giới hiện đại mà hắn sinh sống hơn 25 năm.

“Nhanh lên đi, tiểu tử thúi, đàn ông thanh niên gì mà chậm như rùa bò, mang theo ngươi đúng thật mệt c·h·ế·t bọn ta, đợi lát nữa không đuổi được thú, lão tử chém c·h·ế·t ngươi”.

“Băng lang?”

Những đòn t·ấn c·ông của họ không ngừng v·a c·hạm vào nhau, tạo ra những âm thanh như tiếng sấm sét, không gian xung quanh bị lấp đầy bởi ánh sáng chói chang và bụi bặm.

Trên một cánh đồng hoang sơ, bụi đất và ánh sáng pháp thuật văng tứ tung. Những cú đấm pháp thuật và sóng khí xung kích cuộn lên, tạo thành những vết nứt lớn trên mặt đất, khiến không khí quanh như rung chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ai ai cũng nói tu tiên có thể một bước lên trời, nhưng chỉ có những người chân chính đặt chân lên con đường này mới biết rõ, này một bước chưa kịp bước ra, lại bị mắc kẹt ở bình cảnh lại thê thảm biết bao nhiêu.

Hai người đằng sau giờ khắc này quả thực hối hận đến đau phổi. Tranh đấu nửa ngày, bảo vật lại bị một tên ất ơ không biết từ đâu chui ra cuỗm đi mất. Mấu chốt là bọn hắn còn đuổi không kịp, thật là mất mặt về đến nhà.

“Thật là thứ tốt a, khó trách Hàn huynh mời chúng ta cùng tới”

Một gã thân trên cởi trần, chỉ quấn đúng một chiếc khố đỏ bên hông, đang tạo ra một vòng bảo hộ bằng những ánh sáng chói lòa, trong khi gã còn lại, trang phục cũng không khác là mấy, chỉ là chiếc khố hắn mặc màu xanh thẫm, đang dồn sức vào một cú đánh mạnh mẽ khiến đất đá bay lên như mưa.

Tên Hàn trưởng lão ngữ khí so với hai cái đồng bạn hoà ái hơn rất nhiều, nhìn thanh niên mặt trắng ánh mắt cực kỳ hiền từ.

Chương 3: Lại là ngoài ý muốn

“Cơ thể hoàn hảo, người cũng không đau”.

Hàn trưởng lão khoanh tay đắc ý, như thể đã dẫm lên đỉnh băng sơn.

Tim hắn đập mạnh, adrenaline bùng lên như lửa đốt, bản năng sinh tồn nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ. Không chần chừ thêm một giây, hắn quay lưng và bắt đầu chạy thục mạng, đôi chân lướt trên nền đất gồ ghề, như bị thôi thúc bởi một lực lượng vô hình. Phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng hô “ đứng lại”.

“Được rồi Lưu Mân, đợi lát nữa nếu ngươi giúp bọn ta đuổi lui Diệm Lang, ngươi cũng không cần lo sợ bị thiệt thòi.”

Hàn trưởng lão chỉ để ra một chút tin tức nhỏ tí tẹo, nhưng đã làm cho Nhiếp trưởng lão cùng mặc áo đen Lâm trưởng lão đứng ngây ngốc tại chỗ. hàn trưởng lão nhìn dáng vẻ này của bọn họ, trong lòng càng đắc ý, hắn chính là muốn hiệu quả như vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Lại là ngoài ý muốn