Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Nhập Băng Sơn (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Nhập Băng Sơn (1)


Sau đó tiến về phía trước vài bước, Hàn trưởng lão dừng lại ở một mảnh đất bằng. Xem ra vì tìm được Băng Tâm Thảo, hắn cũng tốn không ít công sức. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không được”. Áo đen Lâm trưởng lão nhấc chân lên, đá mạnh vào mông thanh niên mặt trắng, trước tiên đem hắn đá xuống miệng hố. Chỉ nghe vài tiếng “thịch bang bang” của vật nặng khi rơi từ trên cao xuống cùng “ A aaaa!” Kêu thảm thiết. Ngay sau đó ba vị tầm bảo trưởng lão cũng nhanh chóng biến mất trước miệng hố đen.

Tiếng gió rít mạnh bên tai, cảm giác bị trọng lực kéo xuống càng lúc càng nhanh. Chỉ trong chớp mắt, “thịch” một tiếng, Tôn Huyết Lệnh đột ngột dừng lại, đáp xuống nền đất lạnh lẽo. Tiếng va chạm của thân thể vang vọng trong không gian rộng lớn. Cố gắng ổn định hơi thở và lấy lại bình tĩnh, đợi cơn đau qua đi, hắn đánh giá cảnh tượng trước mắt.

Có loại bảo bối như Băng Tâm Thảo dụ hoặc, Lâm trưởng lão cùng Nh·iếp trưởng lão lập tức nhiệt tình hẳn lên. “Đã có Băng Tâm Thảo cỡ này bảo vật, lại thêm Băng sơn như vậy rộng lớn, nói không chừng còn có thể tìm được bảo bối khác. Ha ha ha!” Hai người nhìn nhau cười to, vẻ tham lam hiện rõ ra mặt.

Hàn trưởng lão giơ chân một cát sút thẳng thanh niên mặt trắng đang xụi lơ trên mặt đất, đáp ngay bên dưới miệng Băng lang.

Tôn Huyết Lệnh cẩn thận nép người vào vách đá đầu ngã rẽ, sau khi tìm được nơi ẩn nấp thích hợp lại nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy bốn người kia quay lưng về phía hắn, trên cao một con sói hình thể to lớn dữ tợn nhảy lên. Hắn sợ tới mức tim như sắp bắn ra khỏi lồng ngực.

Tôn Huyết Lệnh suy nghĩ miên man, hắn nhận thức được sự nguy hiểm của thế giới này, nhưng có cách nào không? Nhất định phải trở nên cường đại hơn mới có thể sống sót. Vậy đành phải liều thôi, ban nãy nghe đám người kia đang tìm kiếm bảo vật, có vẻ rất quý hiếm. Nếu mình bám theo ăn mót, chắc là cũng nhặt nhạnh được tí gì. Chỉ cần cẩn thận một chút, không để bọn hắn phát hiện, sau khi rời khỏi nơi này hắn cũng coi là có chút đảm bảo, chắc hẳn sẽ tìm được đường ra.

Thở sâu một hơi, hắn nhắm lại hai mắt “phịch” một cái nhảy vào bên trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là hiện giờ hắn mọi thứ lạ lẫm, không biết nên bắt đầu từ đâu. Đừng nói tu tiên này kia, hắn ngoại trừ thân thể, đến một vật ngoài thân cũng không mang theo. À, không đúng, còn có cuốn sổ ghi chép. Nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì! Không xu dính túi, có lẽ chưa tìm được con đường tu tiên thì đã ngỏm củ tỏi rồi.

Lại ngồi xổm một hồi, quan sát xung quanh không có người lại đến, Tôn Huyết Lệnh mới từ mỏm đá nhô đầu ra, hắn nuốt một ngụm nước miếng, trái tim đập kinh hoảng. Vừa rồi nghe ba người kia nói chuyện, khiến hắn mơ hồ đoán được mình đang ở nơi đâu. Lại nhìn thấy thủ đoạn không tầm thường của bọn họ, hắn càng thêm chắc chắn suy nghĩ này.

“ Không sao cả, dựa vào lực lượng của ba người chúng ta, đối phó Băng lang chỉ là vấn đề nhỏ, lão phu chẳng nhẽ lại sợ mấy con sói yêu?”.

Cho dù ở dộ cao như vậy, vẫn có thể rõ ràng mà nhìn thấy hai hàng răng nanh sắc bén đang nhe ra, nếu là há to miệng cắn xuống một ngụm, đem cả người hắn nuốt vào cũng không nói chơi.

Nếu thư sinh mặt trắng đã xua đuổi qua Hoả Ngưu yêu thú, như vậy cho dù hắn có năng lực lớn đến mức nào, cũng không thể mảy may ảnh hưởng đến con Băng lang trước mặt này. Xem ra gã thanh niên này chỉ có thể trở thành món tráng miệng của Băng lang.

“ Đây là Băng lang? Thật là mẹ nó to vãi chưởng”.

Nếu không phải kiêng kỵ sự hung tàn của lũ sói đó, hắn còn lâu mới có lòng tốt tìm đến Lâm, Nhiếp hai người này cùng nhập Băng sơn tầm bảo. Đương nhiên những lời này không cần thiết phải nói ra.

Thú sư tại tu chân giới quả thực là vô cùng thưa thớt. Không ai có thể nói rõ thú sư sinh ra bằng cách nào, lại làm sao phân biệt bọn họ. Nhưng điều chắc chắn là, một thú sư thông thường chỉ có thể ảnh hưởng tới một loại linh thú, tiến hành xua đuổi hoặc nô dịch chúng nó.

Áo đen Lâm trưởng lão nhìn con quái thú đang nhảy cao hơn hai mươi mét trước mặt, mắt lồi ra, cằm như sắp rơi xuống.

Chương 4: Nhập Băng Sơn (1)

Hàn, Lâm, Nhiếp ba vị trưởng lão vội vàng tế ra vũ khí, một trận chém lung tung, nhưng lớp da trên người Băng lang vừa cứng vừa dày, chỉ thấy vài vết xước nhợt nhạt, căn bản không thương đến nó mảy may. Băng lang bị chọc giận, hú lên một tiếng, từ dưới tuyết lại bật mạnh lên lần này còn cao hơn lần trước.

“Tiểu…tiểu bối có thể không đi xuống sao?” thanh niên mặt trắng yếu ớt đưa ra lời đề nghị.

“Nơi này chính là lối vào gần nhất để tiến vào Băng sơn, ba người chúng ta hợp lực đem chỗ này nổ vỡ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc trước còn tưởng rằng Băng lang chỉ là một loại yêu thú ăn thịt thông thường, bây giờ xem ra, con thú này rõ ràng đã thành tinh.

Một nhánh sông băng dài uốn lượn, mặt sông trong suốt như thủy tinh, lấp lánh màu xanh lam mờ ảo. Những tia sáng nhảy múa, phản chiếu qua các mặt băng sắc cạnh, tạo nên những vệt sáng loang lổ. Bên bờ sông một mảnh đất liền khổng lồ, được bao phủ bở một tầng tuyết dày đặc, nhìn về phía xa xôi, chỉ thấy những dãy băng sơn sừng sững. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay sau khi Hàn trưởng lão lên tiếng, hai người còn lại triệu ra vũ khí của mình, chỉ thấy trong đó một cây búa lớn, một thanh kiếm dài, cùng một chiếc lắc tay khổng lồ bay ra. Ba người thi triển pháp thuật, cát bụi cuộn lên, làn gió hoà quyện cùng với đất cát tạo thành lốc xoáy, ba loại vũ khí mang theo lốc xoáy nện mạnh xuống nền đất.

“ Ngươi đi đuổi thú, hoặc là tìm cách cho nó ăn no cũng được”

“Chỉ là mấy con sói yêu?”. Nghe lũ đồng bọn khoác lác, Hàn trưởng lão trong lòng cười khẩy. Đó là các ngươi không nhìn thấy thảm trạng của tên đồ đệ ngu ngốc kia. Nghĩ đến đây, lại hồi tưởng cảnh tượng mà mình nhìn thấy ba ngày trước đó. Hắn bỗng nhiên rùng mình một cái.

—————

“Phú quý hiểm trung cầu, bỏ lỡ lần tầm bảo này, không biết tới khi nào mới có khả năng xoay người” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôn Huyết Lệnh lần theo dấu chân còn sót lại, cẩn thận di chuyển trên nền tuyết. Một lúc sau, khi tới gần một khe núi, hắn nghe được mấy âm thanh quen thuộc ban nãy

“ Bây giờ nói không phải cũng như nhau sao?” Hàn trưởng lão cười cười: “chỉ là bên cạnh Băng Tâm Thảo có Băng lang bảo hộ, cho nên ta mới phải mang theo một thú sư”.

Lại trầm ngâm một hồi, Tôn Huyết Lệnh cẩn thận bước tới gần miệng hố đen vừa nãy bị ba tên trưởng lão đào ra, nằm bò xuống, hơi duỗi cổ vào bên trong đánh giá. Không nhìn thấy được gì, hắn lại đứng lên, đi qua đi lại quanh miệng hố.

Đệ tử đáng thương kia của hắn nháy mắt bị một con Băng lang từ trong mặt tuyết lao vút ra, gặm thành bộ xương, hình ảnh này trong óc hắn vẫn còn mới mẻ.

“Ầm ầm ầm! Từng tảng đất lớn nứt ra, không lâu sau liền xuất hiện một cái hố sâu, cái hố này đen ngòm, mơ hồ cảm giác được không khí lạnh lẽo từ bên trong tán dật mà ra. Đúng như Hàn trưởng lão nói, bên dưới nền đất quả thật che dấu núi ngầm Băng sơn.

“Cường giả ắt hẳn không đi tầm thường lộ, hiện tại cơ hội đã ở ngay trước mắt ta”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Nhập Băng Sơn (1)