Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Nhập Băng Sơn (2)
Ba người Hàn trưởng lão ngơ ngác nhìn biến cố vừa xảy ra trước mắt. Không ngờ được tên thanh niên mặt trắng này vậy mà có bản lĩnh kinh người đến thế, vừa ra tay đã một phát ăn ngay. Cho tới bây giờ, ba người mới cảm nhận được lực khống chế ghê gớm của thú sư, chỉ nghe nói thú sư đối linh thú có lực ảnh hưởng lớn, lại không ngờ có thể lớn đến mức này.
Nhưng kỳ lạ thay, chính thanh âm nhỏ yếu này lại khiến Băng Lang đang treo lơ lửng trên không run rẩy sợ hãi, giống như nhìn thấy thiên địch mà lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Ta…ta thử xem”. Thanh niên mặt trắng run run, trong giọng nói phảng phất nghe được tiếng nức nở. Thực lực Tụ Khí hai tầng như hắn quả thực là không có cách nào phản kháng ba người Lập Hải trường lão.
Ầm ầm ầm! Không biết thanh niên mặt trắng rốt cuộc làm gì, nguyên thạch bị vung ra bắt đầu từng viên nổ mạnh. Cuộn lên gió lớn cùng tuyết trắng, dư ba kéo dài trong vòng phạm vi hai mươi mét. Ba vị trưởng lão phải nhanh chóng lui lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ ngươi ngươi ngươi….cút đi”!!!
Ba vị trưởng lão lúc này nhìn về phía Lưu Mân, ánh mắt đã hoàn toàn khác hẳn. Hàn, Lâm trưởng lão kéo hắn đứng dậy, tuy rằng ban nãy bọn hắn cũng chưa dốc toàn bộ lực lượng ra tay, nhưng trong lòng hiểu rõ, cho dù toàn lực đối chiến, giải quyết con Băng lang kia cũng nhất định không thể nhanh hơn Lưu Mân.
Không sao, bọn ta hai người mỗi người thêm 200 nguyên thạch”. Hàn trưởng lão cùng Lâm trưởng lão lập tức đồng thanh.
“Như vậy hình như không tốt lắm…” Thanh niên mặt trắng rất ra vẻ ta đây là người công băng nói “Các ngươi xem, Nhiếp trưởng lão một người ra 400, hai vị lại mỗi người chỉ ra 200, này không phải rõ ràng chiếm tiện nghi của người khác sao? Chuyện không công bằng như thế này, Lưu Mẫn ta tuyệt đối không làm.”
“ Ta có một môn đuổi thú tuyệt kỹ, có thể dùng nguyên thạch làm vật dẫn, sau khi kích hoạt có thể phát ra gấp năm lần lực lượng đuổi thú, chỉ là….tiêu tốn khá nhiều….” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi tiếp áng chừng khoảng 10 phút, Hàn trưởng lão dừng lại tại một giao lộ khe núi có địa hình phức tạp nói.
“ Đa tạ các vị, có số nguyên thạch này, Lưu Mân ta chắc chắn đủ sức đem đám Băng lang này đuổi đi”
“Ta vừa rồi xua đuổi con Băng lang kia….đã dùng hết toàn lực. Mong rằng trong chốc lát, nếu lại có Băng lang xuất hiện, các vị trưởng lão đừng lại khoanh tay đứng nhìn.”
Hàn trưởng lão đi đằng trước dẫn đường, bốn người men theo bờ sông tiếp tục di chuyển, không ai trong số họ phát hiện ra đằng sau còn bám theo một cái đuôi.
Một thân một mình đứng giữa bầy sói dữ. Lưu Mân có chút run lẩy bẩy. Mở ra túi tiền trong tay, vung ra một lượng lớn nguyên thạch.
Thật ra hai người họ cũng Nhiếp trưởng lão suy nghĩ giống nhau, chỉ cần tiếp cận được Băng Tâm Thảo, vậy ai còn quan tâm thế cục cân bằng này. Kiểu gì cũng phải có một trận ngươi sống ta c·h·ế·t. Đánh c·h·ế·t một tên tính một tên, đánh c·h·ế·t hai tên thì lại càng tốt.
“ Lưu tiểu huynh đệ yên tâm, đợi lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì, lão phu cũng sẽ liều cái mạng già này bảo vệ ngươi bình an. Mong rằng lát nữa tìm được Băng Tâm Thảo, Lưu huynh đệ không cần giữ lại thủ đoạn gì, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ trách ba vị Lập Hải trưởng lão đều chỉ là trưởng lão của vài môn phái nhỏ ở Tử Huyết Hải. Đối với thú sư cũng hiểu biết rất ít, nếu không chắc chắn sẽ nhận ra thủ đoạn mà thanh niên mặt trắng sử dụng, chắc chắn không phải thủ đoạn của thú sư thông thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba tên trưởng lão đứng xa xem sự việc diễn biến. Đàn sói này tổng cộng có sáu con, chỉ cần Lưu Mân đuổi đi được một nửa Băng lang, bằng thực lực của bọn họ, Băng Tâm Thảo chắc chắn về đến tay.
“ Tất cả Băng lang nghe lệnh, lập tức sơ tán”
Thư sinh mặt trắng ngồi bẹp xuống đất, có vẻ như đã chấp nhận hiện thực, bắt đầu nghiêm túc cùng ba vị trưởng lão liên thủ đối địch.
Ngay khi ba vị trưởng lão vẫn còn chần chờ, rất ít khi mở miệng Lưu Mân lại tự mình tiến cử.
Một đàn Băng lang….Lâm trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi tận mắt chứng kiến hàm răng sắc nhọn của Băng lang đến giờ vẫn còn khiến hắn sợ hãi không thôi. Nhưng mà vọng về phía xa, đã có thể thấy một gốc Băng Tâm Thảo treo leo trên mỏm đá, ánh sáng chiếu vào từng mảnh lá cây, phát ra từng tia chói mắt.
Chỉ thấy Băng lang thân hình lắc lư, hàm răng ban nãy còn nhe ra hung tợn nay đã bị mõm sói chặn lại, trực tiếp quay ngoắt đầu bỏ chạy, thoắt cái đã biến mất trong nền tuyết trắng. Một loạt các hành động làm người ta ấn tượng khắc sâu.
Đến lúc đó, ai còn thèm quan tâm tám trăm hay một nghìn.
Nói xong mặt mày nghiêm nghị, ôm theo 1000 hạ phẩm nguyên thạch, một loại liều mình như chẳng có đi nhanh về phía trước.
Trên lý thuyết Lập Hải cường giả tại Tử Huyết Hải cũng là hiếm thấy, chẳng qua tu vi của ba người bọn họ đang lúc ở vào bình cảnh, không muốn tiêu hao thực lực của mình, huống hồ ai cũng không muốn trước tiên lộ ra con át chủ bài của bản thân.
“300 thi 300. Chúng ta cả ba người đưa ngươi dư 100, xem như cho tiểu huynh đệ chút phí vất vả.” Lâm trưởng lão sắc mặt đen thui lôi ra túi tiền.
Hàn trưởng lão vỗ ngực đảm bảo, xưng hô thanh niên mặt trắng cũng đã có sự thay đổi.
Chương 5: Nhập Băng Sơn (2)
“Lưu Mân tiểu huynh đệ, ta ra 400 nguyên thạch, mời ngươi dẫn trước xua đuổi Băng lang”. Nhiếp trưởng lão lấy ra túi tiền, trực tiếp ném vào trước ngực Lưu Mân.
“Thế nào? Ngươi có làm hay không?”.giả vờ hào phóng Nhiếp trưởng lão thật ra cũng rất đau lòng. 400 nguyên thạch a, đối với Lập Thể cường giả như bọn hắn cũng không phải số lượng nhỏ.
Đối mặt Băng lang hung hãn, hắn giơ ngón tay vung vẩy lung lung, âm thanh yếu ớt nhỏ hơn cả tiếng dế kêu, không cảm nhận được một chút khí thế nào.
Lời nói ra nghe có vẻ rất thuyết phục nhưng lại thấy hơi sai sai, Lưu Mân lắc đầu nguây nguẩy. Ba vị trưởng lão không ngờ một tên ẻo lả yếu ớt như hắn lại có tính cách chính trực liêm khiết bực này. Không muốn tốn thời gian vào chuyện lặt vặt, Hàn trưởng lão xua tay:
Ba vị trường lão vừa nghe vậy, lỗ tai lập tức vểnh lên
Không có cẩn thận ẩn nấp, rất nhanh đã bị Băng lang phát hiện. Một tiếng sói hú dài, tiếp đến là từng con to khoảng ba mét nhảy ra, nhe răng trợn mắt uy h·i·ế·p kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của chúng. Toàn bộ khe núi nhỏ hẹp nháy mắt bị Băng lang vây kín, tiếng sói hú phát ra liên tiếp.
“Tám…chín… trăm”. Nhiếp trưởng lão tức khắc khoé miệng rút gân, suýt chút nữa sùi bọt mép. Tên này là muốn ả táng gia bại sản đi.
“ Chính là nơi này, phía trước có một đàn Băng lang chiếm đóng, vượt qua cứ điểm của chúng sẽ tới chỗ Băng Tâm Thảo”.
“400?” Thanh niên mặt trắng bị túi tiền quăng tới lùi về sau hai bước, tiếp được xong ước lượng một chút hơi hơi cau mày.
“400 không đủ đâu….” Thanh niên mặt trắng biểu cảm đau khổ nói. “Không phải ta muốn nguyên thạch của các vị, chỉ là…môn tuyệt kỹ này thực sự là quá phí tiền, nếu muốn đạt hiệu quả cao nhất, chí ít cũng phải tốn tám chín chăm hạ phẩm nguyên thạch mới được”.
“Thôi thôi, lão phu ra 300, Lâm huynh ngươi xem thế nào?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.