Khống Chế Thành Nghiện
Tây Tây Đặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Đây không phải là tình yêu
Chuyện tình cảm chính làmộtmớ bòng bong, càng muốn tính toánrõràng ai sai ai đúng nhiều hơn, càng muốn biết ai là người trả giá nhiều hơn,thìcàng tínhkhôngrõđược.
Nhìn từng sợi tóc mềm mại củacôlen giữa ngón tay của mình, Tần Chính mím môi – “khônguốnganhkhôngngủ được.”
Đời này củaanh, nhất định nằm trong tay Đường Y Y.
Đường Y Y ngồi bên cạnh vừa rót nước vừanói– “Như mọi người.”
“Vậythìmauđingủđi.” – Lưu Đình Vân sờ sờ mặt Đường Y Y – “Nhớ đắp mặt nạ tớ đưa cho cậu,khôngcần rửa lại, bổ sung độ ẩm cho da.”
Tiếng mắng chửi từ lầu dưới truyền lên, Đường Y Y dừng lại động tác lau tóc, rồicôlại tiếp tục.
khôngcó người trả lời.
nóigiản lược về chuyện đầu tư, ba người ai về phòng nấy.
Đường Y Y nghiêng đầu.
Chỉ có thể nghĩ đến điều này, ngoài ra,côkhôngnghĩ ra chuyện gì có thể khiến choanhmất khống chế đến mức này.
Lưu Đình Vân im lặngmộtlúc mới quay đầu lại trả lời – “thậtsựkhôngcó chuyện gì.”
“Vết thươngtrênđầuanhcần băng bó lại.”
Tiết Thú cười khổ - “Tôikhôngtin được thằng cháu trai của mình.”
Đường Y Y cũng bưngmộtly trà, ngheanhnóivậy,côgiương mắt nhìn lên, ánh mắt người đàn ông đối diệnđanghíp lại phân nửa,côkhôngbiếtanhđangnghĩ gì.
trênchóp mũi mùi máu tanh thoáng qua,cômuốn đẩy Tần Chính ra nhìn xem,thìbản thân càng bị siết chặt đến mức cơ hồkhônghít thở được.
mộtlúc lâu sau, Đường Y Y cất tiếngnói– “Chỉ là mơ thôi.”
Lưu Đình Vân đau đến hút khí – “khôngphải làcôấy ở cạnhanh…”
Tiếng máy sấy vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Đường Y Ynói– “Ông có thể trực tiếp dùng cổ quyền của mìnhnóichuyện với Tiết Ngũ.”
Đời này hai người họ hoặc là tổn thương lẫn nhau, hoặc làyêuthương nhau sống cạnh nhau,khôngcó khả năng thứ ba xuấthiện.
Đường Y Y xoay người, nhìn về hướng phòng ngủ - “Vậy chú tìm tôi vì cái gì?”
Đường Y Y hỏi điều khác – “Tinh trạng tinh thần của Hoàng Tiêu như thế nào?”
Đường Y Y lãnh đạm nhắc nhở - “anhấy và Tiết Ngũ làanhemđãmấy chục năm.”
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Mặtcôkhôngchút biểu cảm đặt điện thoại về chổ cũ.
Đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông trước mắt nhìncôchằm chằm, mùi máu tanh càng nồng nặc lởn vởn trongkhôngkhí, da đầu Lưu Đình Vân run lên,côcố gắng nặn ramộtnụ cười méo xẹo – “côấy có thể ở ngoài vườn hoa.”
“Tôi đồng ý đánh đổi tất cả những gì mình có.” – Tiết Thú trầm giọngnói– “Kể cả cổ phần ở Tiết Thị của mình.”
Ánh sáng trong rạp khiếncôbuồn ngủ, nếukhôngcôcũngkhôngngủ say như vậy.
Hàm dưới của Tần Chính tựa lên vai Đường Y Y – “anhbiết em vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của quá khứ, em sợanh, sợ mình lại bị tổn thương.”
đangđêm, Tần Chính bỗng dưng mở mắt ra, cả ngườianhđều là mồ hôi,anhvô thức sờ vào chổ nằm bên cạnh – lạnh như băng.
Khóe môi Đường Y Y chậm rãi cong lên, kéo thànhmộtđường thẳng.
Đường Y Y cảm thấy hơi luống cuống,mộtlúc lâu sau,cômới nâng hai tay lên, đểtrênlưng củaanh, vỗ vỗ.
Khi tìm khắp phòng ngủ, cũngkhôngtìm đượccô, hơi thở Tần Chính bắt đầu khẩn trương lên.
Đường Y Y từ chối – “Chuyện này tôikhôngthể giúp được.”
Tần Chính đưa tay, giậtnhẹcổ áo của mình,trênđó còn có vết nước.
Chương 66: Đây không phải là tình yêu
Khóe miệng Đường Y Y mím mím cười cười.
“Ừm.” Tần Chính l**m l**m miệng vết thươnganhvừa cắn, dưới mi mắtanh, nỗi kinh hoảng ngưng kết lại – “anhmơ thấy em rời bỏanh,anhkhôngđồng ý, em lập tức nhảy từtrênlầu xuống.”
Đường Y Y và Tần Chính vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngườithìngủ thiếpđi, ngườithìxem người kia ngủ, ai cũngkhôngđể ý đến phim chiếu gì, có gì hay hokhông.
Mũianhcọ cọ vào ngườicô, hai tay vẫn siết chặt,khôngcó dấu hiệu buông lỏngmộtchút nào, tựa như sợcôchạy mất.
Nhìn thấy vải xôtrênđầu Tần Chính ứa máu ramộtmảng lớn,khôngbiếtanhđãva chạm ở đâu, Lưu Đình Vân vô cùng khiếp sợ, ban ngàyanhđội mũcôkhôngnhìn ra.
“Đừng đểanhđợi quá lâu,anhkhôngcòn làmộtchàng thanh niên hai mươi tuổi,khôngcòn nhiều thời gian để lãng phí,anhsợ mìnhkhôngđủ thời gian đểyêuemthậttốt.”
Nghe được giọngnóicủamộtngườikhôngngờ tới, Đường Y Y tạm hoãn cuộc trò chuyện,côliếc nhìn về hướng phòng tắm, đẩy cửa bước ra ngoài, đứng ởmộtđầu hành lang,cônhìn bóng đêm bên ngoài qua cửa kính, lúc này thành phố C vừa rạng sáng, đối phương dùng điện thoại của Hoàng Tiêu để gọi chocô, khiếncôcảm thấy việc nàykhônghề tầm thường.
Đường Y Y bước xuống lầu, Lưu Đình Vân ngồi chồm hổmtrênđất lầm bầm lầu bầu, còn chưa thoát khỏi cảm xúc của cuộc tranh cãi vừa rồi.
“khôngxem.” – Tần Chínhnóitỉnh rụi – “trênmạngnóivậy.”
Pha trà là việc Đường Y Y quen thuộc nhất, chẳng những vậy màcôcòn làm chủ cả quá trình pha trà, khi tay chạm vào bộ trà cụ nhẵn nhụi, động tác củacônhư mây bay nước chảy, vẻ mặt đầy nghiêm túc, trầm tĩnh.
Tần Chínhđãbệnh đến mức nguy kịch.
Từ góc nhìn của Lưu Đình Vân có thể thấy từng tia biến hóatrênmặt Tần Chính,côkinh hãi đến mứckhôngthốt ra lời.
Tần Chính cầm máy sấy bước lại gần – “Chuyện gì xảy ra vậy?”
anhrất ít khi nằm mơ,anhlại nằm mơ trong mộng.
Đường Y Y rũ mắt xuống.
anhxem Đường Y Y như mạng của mình.
Đường Y Ynói– “Nhà họ Hoàngkhôngcó ai ra mặt?”
Trước khi ngủ, Đường Y Y thuận miệng hỏi – “anhnóixem Tiết Ngũ có ly hôn với Hoàng Tiêukhông?”
“côkhônggiúp được, nhưng Tần Chính có thể.” - GiọngnóiTiết Thú đầy kích động – “Chỉ cầncôcó thể nhắc việc này trước mặt Tần Chính,thìviệc này có khả năng chuyển biến tốt đẹp.”
“Cậukhôngsao chứ?”
Giọngnóicủa Đường Y Y quyện trong hương trà, cắt đứt luồng suy nghĩ của Tần Chính.
Cầm lấy chiếc quầnđangđặttrênghế,côlấy di động ra.
Đường Y Y đứng ở đầu bậc thang – “Chuẩn bị ngủ.”
Giọngnóicủaanhđột ngột vang lêntrênđầucô– “anhmuốn uống trà.”
âmthanh ồn ào ở tầng dưới kéo dài hơn 1 giờ đồng hồthìyên ắng lại.
“Emnóixem vì saoanhchỉ có thể uống được trà của em pha?”
Hai người ở trong thành phố trong đoạn thời gian ồn ào náo động nhất của đêm, khi Đường Y Y và Tần Chính trở lại nhà của Lưu Đình Vân,thìLưu Đình Vânđangngồi ở phòng khách chờ hai người.
Ngoài trừ khả nănganhbị điênthìkhôngcòn lý do gì khác.
Tần Chính ngồi đối diện Đường Y Y, ngón tay thon dài củaanhđánh nhịp lên tay vịn của ghế, dưới ánh đèn thủy tinh, sâu thẳm trong đôi mắtanhlà tình cảm ôn nhuđanglưu chuyển.
Thựcsựngay giây phút giật mình tỉnh dậy, Tần Chính vẫn chìm trong nỗi thống khổ mong chờ màkhôngcó được,anhlại pháthiệnĐường Y Ykhôngcó bên cạnh.
Đường Y Y trở về phòng, bình tràtrênbànđãthấy đáy, trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Tần Chính vuốt vuốt huyệt thái dương.
“Y Y,anhcó thể chấp nhận em thăm dòanh, cũng cho phép em tùy ý làm bậy vớianh,anhbằng lòng đem tất cả những gì mình có phơi bày trước em, cho đến khi em triệt để tin tưởnganh, bỏ xuốngsựđề phòng vớianh, cam tâm tình nguyện ở bên cạnhanh.”
Lưu Đình Vân đứng lên, đưa tay vuốt lại đầu tóc – “Muộn như vậy rồi mà cậu còn chưađingủ?”
“côấy đâu?” – Bắt lấy cánh tay Lưu Đình Vân, Tần Chính hỏimộtcách nghiêm nghị - “côấyđiđâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Y Y nghe đầu dây bên kia có tiếngnóicủa y tá,côđoán là tình hình của Tiết Thú cũngkhôngtốt lắm.
“Chuyện này đều trách tôi, nếu nhưkhôngphải tôi,thìchuyện cũngkhôngđến nỗi như ngày hôm nay.”
Đường Y Y tức giận – “Tần Chính!”
anhnâng ly trà lên, thổi thổi lá tràđanglơ lửng, khẽ nhấpmộtngụm,trêngương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, tựa như từng lỗ chân lông từng mạch máu củaanhđangrung lên vì sung sướng.
Đường Y Y gọicôlại – “Đình Vân,thậtsựkhôngcó gì sao?”
Tần Chính vẫn duy trì tư thế như vậy, sống lưnganhkhẽ cong,khôngđể cho Đường Y Y nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, cũngkhôngđể ý vết thươngtrênđầu mình – “Nửa đời sau củaanh,anhmuốn làm rất nhiều điều, mỗimộtsựkiện trong đờianh, mỗimộtnơianhđiquaanhđều muốn có em trong đó.”
Bất thình lình, Đường Y Y nghe Tần Chínhnói– “Bình thường em ngủsẽkhôngch** n**c miếng.”
Tần Chính nhướng mày,khônghỏi thêm gì nữa.
Cho nênanhmới bối rối như vậy.
Tần Chình bỏ lại Lưu Đình Vân xoay người bướcđimở cửa.
khôngcó trong phòng? Lưu Đình Vân hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy lệ khí trong mắt Tần Chính,côkhiếp sợ kinh hoàng.
anhđangkhóc.
Lưu Đình Vân cười đến bả vai rung rung – “Vậy có nghĩa là khá tốt.”
côbước tới, nghe thấy Tần Chính hỏi – “nóichuyện điện thoại với ai?”
“Chú Tiết, có chuyện gìkhông?”
Đường Y Y im lặng.
“côấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Đường Y Y cảm thấy hoang đường vô cùng – “Tiết Ngũ làm sao có thểyêuai?”
Đó là dấu ấn Tần Chính để lại trong đờicô, mặc kệcôdùng cách gìđichăng nữa – xé rách, đốt cháy kể cả thôi miên –thìdấu ấn đó vẫn còn đó!
Từ chổ ngoặt, người đàn ông cao lớn bước ra ngoài.
Từng màn từng màn trong giấc mộnghiệnvề như lật sách, quấy rối timanh, nỗi khủng hoảng khổng lồ ập đến, lý tríanhsụp đổ ầm ầm.
Dự liệu được câu hỏi củacô, Tần Chính tháo kínhtrênsóng mũi xuống – “Chỉ cần Tiết Ngũyêumộtngười congáinào đó, cậu tasẽmuốn xây dựng gia đình với người congáiđó và sinhmộtđứanhỏ.”
Đường Y Y có thể cảm giác được đầu ngón tay của Tần Chính thong thả luồn qua từng sợi tóc của mình, ma sát da đầu củacô, động táckhôngmạnhkhôngyếu.
“Nhiều năm qua em luôn liên tục theo bên cạnhanh, nhưng…” Tần Chính cúi đầu thở dài – “Cho đến giờanhthựcsựchưa bao giờ có được em trong đời.”
“Kết thúc phim là kết thúc mở.” Tần Chính thản nhiênnói– “Có dấu hiệusẽcó phần hai.”
“Đến lúc đó, Hoàng Tiêu, Tiết Thú và đứa bé kia, đềukhôngnằm trongsựchú ý của cậu ấy nữa.”
Tất nhiên là mơ thấycôbỏ trốn.
Đường Y Ykhôngphản bác.
Đường Y Y cũngkhônggiấu diếm – “Chú hai của Tiết Ngũ.”
“Ừm…” Trong cổ họng Tần Chính hộc ramộtâmtiết, giọng điệu khiến người khác kinh hãikhôngthôi – “khôngđược rời khỏianh!”
Đường Y Ykhôngnhìn thấy vẻ mặt củaanh, nhưng từ trong giọngnóicủaanhcôđoán tâm tình củaanhlúc này hết sứckhôngổn định – “khôngngủ được, em xuống lầuđiloanh quanhmộtlúc.”
côdọn dẹp bàn,đangđịnhđinằmthìdi động rung lên.
Mặt Tần Chính chôn trong hõm vai của Đường Y Y,anhđiên cuồng hít sâu vào lồng ngực hương vị củacô, giọngnóianhkhàn khàn – “Emđiđâu vậy?”
“khôngcó.” – Tần Chính cắt đứt lờicônói– “côấykhôngở trong phòng.”
Khi giật mình tỉnh dậy, cả người vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Tócđãhong khô, Đường Y Y cầm lược tùy ý chải vài cái, Tần Chính bướcđichuẩn bị nước nóng và trà cụ.
Ban ngày ngủ quá nhiều, khiếncônằm xuống suy nghĩ lung tung, nhiều hình ảnh liên tục xuấthiệntrong đầukhôngbiến mất,côkhôngthể làm gì khác, nên mới muốn ra ngoài hóng mát để cho bản thân tỉnh táomộtchút.
Đâykhôngphải làyêu, mà làmộtloại bệnh.
Đêm càng về khuya, tiếng độngnhỏcũng bị phóng đại lên.
Lưu Đình Vân vuốt mặt, chép chép miệng, nhìn về phía Đường Y Y cười cười – “khôngcó gì.”
Chính bản thânanhcũngyêumộtngười congái,thìlàm gì có chuyện gì tuyệt đốikhôngthể.
côthoải mái híp mắt lại, cả người cảm thấy hơi mệt mỏi.
Ông vận dụng tất cả tài nguyên mình tích lũy tất cả những năm qua cũngkhôngthể thay đổi được cục diện, ngược lại càng khiến cho mọi chuyện ngày càng điên cuồng.
“Được rồi.”
Đường Y Y đau đến hút khí, mà người đàn ôngđangcắncôđột nhiên run lên rấtnhẹ,côngẩn người – “anhgặp ác mộng?”
Hai ngườiđivào nhà hàng, ăn món Pháp, nhìn quang cảnh sông Times.
Đường Y Y nhấpmộtngụm nước đun sôi để nguội, cảm giác nhợt nhạt được cuốn trôiđi– “khôngcó lúng túng như tớ nghĩ.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh trong chớp mắt, Tiết Thúnói– “Tôi muốn kính xin Đường tiểu thư giúp tôi mangcôấy ra ngoài.”
“Vậy cũng tốt, chú ý an toàn.”
Cổcônhói đau, Tần Chính cắn,khôngbuông.
Sắc mặt Đường Y Y thay đổi – “Chuyện xảy ra lúc nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chú Tiết, xin lỗi, tôikhôngthể nhận lời.”
Xa đến mứcanhkhôngcómộtgiây cảm thấy chân thực.
Lưu Đình Vân trợn trắng mắt – “Như là như thế nào?”
Lông mi Đường Y Y rung rung,côbỗng dưng mở mắt ra, ánh mắtcônhìn bức tường trắng xanh đối diện,côcảm giác mình có chút mê mang.
Đường Y Y hỏi – “Có lẽ Lưu Đình Vânđangtranh cãi với Ben.”
Đường Y Ynhẹthở dàimộthơi.
Sau khi phim kết thúc, người xem phim thỏa mãn rời khỏi rạp.
Đường Y Y dùng tay chống đầu – “Khuya lắm rồi.”
“côấykhôngcó điên,côấy vô cùng bình thường!” Tiết Thú thở hổn hển, phun ra hai ngụm trọc khí, trong giọngnóiđầy vẻ yếu ớt – “Chỉ cần rời khỏi Tiết Ngũ,côấysẽtrở lại làmộtngười bình thường.”
côquảthậtsợ hãi.
Đường Y Y che miệng ngápmộtcái – “anhcó xem?”
Nếukhônganhthậtsựkhôngbiết bản thân mìnhsẽlàm ra điều gì.
Đường Y Y sững sờ, cảm thấy rất lúng túng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những chuyệnđãxảy ra trong hơn hai mươi năm qua,khôngphảinóiquên là quên,khôngphải chỉ đơn giản quênđi,thìnhững chuyệnđãxảy rasẽkhôngtồn tại.
Vừa đắp mặt nạ lên, Đường Y Y nhận đượcmộtcú điện thoại, là số từ thành phố C.
Chỉ cần chạmnhẹ,thìnỗi tuyệt vọngđãtrải quasẽngóc đầu trở lại.
côkhoát khoát tay với Đường Y Y – “Ngủ ngon.”
Đúng dịp khi đó Lưu Đình Vânđangthức dậy rót nước uống,cônghe thấy động tĩnhtrênlầu,đangdo dự xem có nên lên xemmộtchút haykhông,thìgặp Tần Chính bước xuống lầu, vẻ mặt cực kỳkhôngbình thường, tựa như thất hồn lạc phách.
Tần Chính đứng dậy – “đithôi.”
GiọngnóiTiết Thú đầy vẻ chắc chắn – “Tần Chính nhất định đứng về phíacô.”
Trong giọngnóicủaanhcó tiếng thở dài trong im lặng.
anhkhôngcòn phân biệt được đâu là mộng đâu làthật.
Trong giọngnóicủa Tiết Thú đầy vẻ thất bại và lo âu – “Hôm qua.”
trêncổ có chất dịch ấm áp chảytrênlàn dacô, cảm giác rấtrõràng, Đường Y Y giật mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu Đình Vân lớn tiếng hướng vềtrênphòng gọi – “Y Y!”
“Đường tiểu thư, tôi là Tiết Thú.”
trêngương mặt của Tần Chínhkhônglộ chút biến hóa nào, tựa như việc đókhôngliên quan đến mình – hờ hững.
rõràngcôở ngay dưới mí mắt mình, nhưng lại có cảm giác xa xôi như vậy.
Tần Chính nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Y Y – “khôngcó gì là tuyệt đối.”
Bắt lấy cơ hội, Lưu Đình Vân tóm Đường Y Y hỏi chuyện hai người làm gì cả ngày.
Cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, bóng dáng Tần Chính xuấthiệntrước mặtcô, Đường Y Y mặtkhôngđổi sắcnóivới người trong điện thoại – “Trước hết cứ như vậyđi.”
khôngkhóc khàn cả giọng, tiếng nghẹn ngào củaanhhầu như bị tiếng hít thở bao phủ.
“Sao…”
Lưu Đình Vân gọi điện thoại tới, Đường Y Ynóihai ngườiđangdùng bữa tại nhà hàng, nênsẽvề khá trễ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn Đường Y Y còn đứng đăm chiêu,anhcúi người, kéocôvào lòng mình.
“Tiết Ngũkhôngmuốn buông thacôấy.” – Tiết Thúnóitrong tức giận – “Tôikhôngbiết Hoàng gia tính toán ra sao, nhưng theo tình hình trước mắt,thìngười nhà đósẽlấy đại cục làm trọng,sẽbỏ rơicôấy.”
“anh…anhtrước tiên bình tĩnh lạiđã.”
Bên ngoài cửa, tay đẩy cửa của Đường Y Y dừngtrênkhôngtrung, miệng chưa kịp thốt ra lờithìbịmộtvòng tay ôm ấp giam cả ngườicôlại, đôi cánh tay ômcôthậtchặt, sức lực vô cùng mạnh bạo, siếtcôđến mức cả xương cũng đau.
trênmàn hình hiển thị người gọi đến là Tiết Ngũ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.