Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 10: Lòng Tham Vô Đáy
"Chúng ta sẽ làm món nướng." Kuttol đề xuất, cũng không hẳn là đề xuất, nó giống một thông báo hơn. Hắn đã xác định trước thứ mình cần làm rồi.
Tuy Kuttol đã vạch sẵn thực đơn hợp lý cho hôm nay nhưng vẫn vấp phải sự phản đối của Vocarl, hắn đã phát ngán các món nướng rồi. Dạo này hắn cứ phải ăn thịt người, không tươi thì nướng, không nướng thì tươi, ngán c·hết được. Sau một ngày nhiều biến động như hôm nay thì hắn phải hưởng đãi ngộ đặc biệt mới phải chứ.
"Chiên giòn đi." Hắn thỉnh cầu.
"Không, tốn thời gian lắm. Với lại dầu ở đâu ra mà chiên, chúng ta còn không có nồi nữa." Kuttol dứt khoát từ chối. Hắn chất đống số cây dùng để làm que xiên, cẩn thận tính toán nên xiên bao nhiêu người một que.
Vocarl tính cãi lại là hãy lấy mỡ của những đống động vật c·hết kia để làm dầu nhưng vấn nạn không có nồi khiến hắn không cự nự nữa. Thôi thì chấp nhận ăn tạm cho qua ngày.
"Ăn nhanh nhanh để mà còn chạy tiếp, để bọn người đuổi đến thì toi." Kuttol liếc nhìn về đằng xa, hắn chỉ tạm yên tâm khi không thấy có dấu hiệu của binh lính.
"Về đến nhà tao sẽ làm đủ món cho mày ăn." Kuttol nói tiếp, coi như là an ủi Vocarl thêm một lần. Nhưng mà ông bạn này vẫn cứ lắm chuyện, như thể đang muốn thách thức sức chịu đựng của hắn vậy.
"Nhiêu đây thì sao mà ngủ đông được. Đang ngủ chắc tao phải bật dậy vì đói quá." Vocarl lầm bầm, mãi đến khi bắt gặp ánh nhìn khó chịu của Kuttol thì hắn mới ngậm miệng để làm việc.
Người khổng lồ ăn rất nhiều, rất rất nhiều là đằng khác. Bởi vì cơ thể của họ quá to lớn nên họ cần một nguồn năng lượng dồi dào. Ngủ đông không thực sự cần thiết đối với người khổng lồ nhưng họ vẫn lót ổ để nhắm mắt ngủ cho qua cơn đói của mùa đông, mùa lương thực khan hiếm. Chỉ có những tên khổng lồ đủ ăn đủ uống mới không cần phải lo lắng tích trữ lương thực để đi ngủ đông.
Vocarl không thích việc ngủ cho qua cơn đói bởi sau khi tỉnh dậy hắn trông chẳng khác gì bộ xương khô với một cái dạ dày trống rỗng nhưng hắn chẳng thể làm gì hơn. Biết nói sao được, nghèo nó mệt thật.
Cơn hậm hực của Vocarl nhanh chóng chuyển thành cảm xúc bực tức, và hắn đổ mọi thứ lên đầu tên đã c·ướp mạng đồng đội của mình.
"Phải rồi, mình phải băm vằm tên đồ đen kia ra đã." Hắn rầm rì tức giận.
Và đó là lúc Kei nhảy ra.
Nhìn con nhóc tóc đỏ bé tẹo như con mắm đang đứng chôn chân nhìn mình chằm chằm, Vocarl lấy làm lạ. Con nhỏ này ngộ thật.
"Kuttol, có con nhóc nào lọt ra ngoài này." Hắn gọi, quơ quơ tay để lôi kéo sự chú ý của người bạn đồng hành. Thầm trề môi chê bai tại sao con nhóc này lại gầy như thế.
"Tao nhớ mình hốt toàn mấy đứa đ·ã c·hết thôi mà." Kuttol bỏ mấy cái xiên que qua một bên, bước từng bước nặng nề tới bên Vocarl.
Kei nhìn hai tên khổng lồ, đôi mắt cô bé không thể nhìn hết được cả hai cùng một lúc nên cứ phải đảo điên qua lại. Sẽ là nói dối nếu nói cô bé không sợ nhưng cô bé biết cách để vượt qua nỗi sợ đó.
"Các ngài là người khổng lồ?" Kei hỏi, giọng điệu bình bình khó để nghe ra độ rung nơi cuống họng.
"Mi có thể tự nhìn thấy mà." Vocarl đứng thẳng dậy để thân hình hắn cao lớn hơn chút, nụ cười tự mãn nở trên đôi môi rộng toác của hắn khi cái bóng khổng lồ của hắn nuốt chửng lấy con người bé nhỏ dưới kia.
"Có chuyện gì?" Kuttol không hào hứng giống Vocarl, hắn cẩn trọng hơn nhiều. Vì lo sợ Kei là người thuộc q·uân đ·ội loài người nên hắn chốc chốc cứ phải nhìn ra sau cô bé để kiểm tra.
"Tôi đã từng được nghe kể về người khổng lồ. Họ là những người to lớn, mạnh mẽ và rất cương trực. Tôi đã nhìn thấy các ngài từ xa, vì muốn tự xác nhận nên mới chạy đến đây xem thử." Kei bịa chuyện, cố để không lấp lửng khi bí từ.
Khỏi phải nói, Vocarl tỏ ra rất hứng thú. Không chỉ hắn, đến Kuttol cũng dần thả lỏng lớp phòng ngự của mình. Cả hai nhìn nhau rồi cùng quay lại nhìn Kei.
"Rồi mi thấy như thế nào?" Vocarl hỏi, không giấu giếm vẻ mong chờ của mình.
"Ngoài sức tưởng tượng. Các ngài còn hơn cả những lời đồn tôi được nghe. Các ngài khổng lồ, cơ bắp, râu ria và ăn rất khoẻ nữa." Biết được chiêu nịnh bợ của mình đang phát huy tác dụng, Kei vui vẻ ra mặt. Cô bé khẩn cầu bộ óc nhỏ bé của mình tuôn ra nhiều lời khen có cánh hơn.
"Con bé này được đấy." Vocarl quay sang Kuttol gật gù, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt hắn.
"Tao cũng thấy vậy." Kuttol cũng vui lòng không kém. Hắn tự thuyết phục mình rằng một đứa nhóc nhỏ thó như Kei không thể là binh lính được rồi buông lỏng cảnh giác với con bé.
Vocarl thoải mái thả người xuống nền đất bụi bặm, hắn chỉ xuống một chỗ ở gần mình như muốn bảo Kei hãy ngồi ở đó.
"Nói cho bọn ta nghe thêm về những… lời đồn đi nào." Hắn nhìn Kei.
Nếu như bên phía Kei mọi chuyện đang tiến triển rất thuận lợi, thì về phía Mad cũng chẳng có trục trặc gì. Những xúc tu của gì gã nhẹ nhàng lướt qua sợi xích sắt, có điều chúng quá rối rắm như một mớ bùi nhùi nên gã buộc phải cắt nhiều hơn số lượng ước tính dẫn đến thời gian thoát thân có thể chậm trễ hơn đôi chút. Hi vọng Kei sẽ trụ được đến lúc đó. Mà gã chắc cũng không cần lo chuyện đó đâu, xem ra con bé rất biết cách hòa nhập.
Kei khen ngợi loài khổng lồ không ngớt, liên tục tâng bốc hai tên khổng lồ lên tận trời cao. Bọn họ cứ hoài cười phá lên đầy khoái trá, hết đập đùi mình đến đập nhau. Đến khi Kei hết 'lời đồn' để nói thì cuộc trò chuyện mới chuyển hướng.
"Vậy là hai ngài không thích ăn thịt người sao?" Kei tròn mắt, hết nhìn Vocarl đến ngó Kuttol.
"Sao mà thích cho được. Thịt người vừa ít vừa tanh, nếu có lựa chọn thì có cho ta cũng không thèm." Vocarl trề môi chê bai, vẻ mặt của hắn không có chút gì gọi là vui vẻ khi nhắc đến món ăn bất đắc dĩ của mình.
"Thế tại sao các ngài lại phải phá hủy ngôi làng đó và bắt mọi người đi?"
Đứng trước câu hỏi của Kei, Vocarl tỏ ra bất bình hết sức. Hắn giãy nãy: "Còn không phải do loài người bọn mi sao? Nếu bọn mi không xâm lấn lãnh địa Gluttony của bọn ta thì bọn ta phải g·iết chóc lại bọn mi để kiếm miếng ăn làm gì."
Kuttol biết Vocarl bức xúc, hắn hạ hỏa cho bạn mình rồi quay xuống nhìn Kei. Không khỏi thở dài: "Nghe này nhóc con, vì quý ngươi nên bọn ta mới khuyên một câu. Con người là những kẻ có lòng tham không đáy, bọn chúng có thể vì lợi ích mà bất chấp mọi thứ. Quỷ thì cũng đáng sợ đấy nhưng ta thấy lòng người còn đáng sợ hơn gấp trăm lần. Mi liệu đừng có biến thành một trong số bọn họ, cũng đừng nên tin bọn họ làm chi."
Kei hiểu, rất hiểu, hai người họ đang nói gì. Chính cô bé cũng là n·ạn n·hân của lòng dạ xấu xí của con người. Không chỉ lòng tham, con người còn làm ra nhiều điều tồi tệ khác khi họ bị nỗi sợ chi phối. Có lẽ đúng như lời Mad nói, con người thật thảm hại. Nhưng Kei vẫn hoài băn khoăn, liệu rồi sẽ có cách hóa giải khuất mắt giữa các chủng tộc chứ? Một phép màu nào đó chẳng hạn?
"Thôi ta đói rồi, phải đi ăn thôi." Vocarl đập gối đứng dậy, giọng hắn lớn đến nổi làm Kei giật mình.
Lúc Kei bừng tỉnh khỏi giấc mộng suy tư, cô bé mới nhớ ra người bị giam cầm đằng kia. Trong lúc cô bé bối rối không biết nên xoay sở kiểu gì, Mad xuất hiện và g·iết c·hết hai người khổng lồ.