Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 11: Mục Tiêu
Mad cưỡi trên hai tên khổng lồ, tay cầm kiếm liên tay đâm chém. Tuy gã đang b·ị t·hương nhưng điều đó không ảnh hưởng gì nhiều bởi gã di chuyển nhờ vào các xúc tu quỷ. Máu tuôn ra từ những vết chém, không rỉ rích mà cứ thế ào ào như thác đổ. Mad múa kiếm như múa bút, vẽ nên một bức tranh nhuốm màu đỏ thẫm.
Kei đứng tần ngần như trời trồng, đắm mình trong cơn mưa máu đang lăm le cuốn trôi cô bé. Dạ dày cô bé nôn nao, cái bao tử trống rỗng quặn lại như đang cố đẩy tất cả mọi thứ trong nó ra ngoài. Nhưng vì chưa có gì bỏ bụng từ sáng, chẳng có gì trào ngược khỏi dạ dày Kei ngoài chút ít dịch vị. Vị đăng đắng, chua chua tràn ngập trong khoang miệng Kei, chực chờ đốt cháy cả đầu lưỡi lẫn cuống họng cô bé nếu cô bé còn cứng đầu níu giữ đường thoát của chúng. Và cô bé nuốt ngược chúng trở lại.
Lúc Kei còn đang đè nén cơn ho xuống cuống họng, Mad đã triệt hạ xong hai tên khổng lồ để trở về với mặt đất. Khắp thân thể gã lúc này không chỗ nào là không có máu, thứ chất lỏng sóng sánh, nhớp nháp ấy còn đọng lại một vũng trong đôi giày ống của gã, khiến bước chân của gã ọp ẹt như bước trên bùn lầy. Gớm c·hết đi được. Ngay lúc này gã chẳng thỉnh cầu gì hơn một nguồn nước sạch và vài cái khăn lau để gột rửa sự nhơ nhớp này.
Gã ngó xuống cẳng chân của mình, nó gấp khúc như một góc tù và đau tê tái đến mất cảm giác. Phần xương bị gãy sẽ sớm lành lại nhờ vào khả năng phục hồi của quỷ nhưng để tránh làm nó trở nặng hơn, gã cần nghỉ ngơi.
"Đi thôi nhóc con, chúng ta còn cả một đoạn đường dài nữa đấy." Mad gạt đi lớp máu còn ấm trên mặt, quét sạch hai mí mắt nhất có thể. Gã tiến lại chỗ Kei, tính xem xét sơ qua con bé trước khi kéo nó rời đi. Nhưng trước khi gã kịp đưa tay ra để xoay vòng con bé, nó đã thoát khỏi tầm tay gã.
Theo bản năng, Kei thụt lùi lại một bước. Hành động vô tình ấy khiến Mad đang cau có khó chịu cũng khựng người lại đầy bàng hoàng. Kei giương đôi mắt đen trống rỗng nhìn gã, bao vây gã trong hai vũng lầy đen ngòm sâu hoắm. Trong một khắc, cả cô bé lẫn Mad chìm trong lặng thinh.
Sau một hồi im bặt gượng gạo, Mad rầm rì: "Nhóc sợ ta à?"
Chắc là vậy rồi. Gã lúc này gớm ghiếc, nhớt nhát và tanh nồng mùi máu tươi. Còn chưa kể đến biểu cảm tàn nhẫn, khát máu lúc nãy của gã nữa. Kei, con bé dù có chín chắn, dị hợm đến mấy thì cũng chỉ là một đứa con nít, sợ hãi những kẻ như gã cũng là một chuyện dễ hiểu. Thế mới nói gã không hợp với trẻ con.
Kei lắc đầu, mạnh đến mức Mad sợ con bé bị trật khớp cổ. Sợ gã không tin, con bé liên miệng phủ nhận: "Không có."
"Được rồi. Còn lắc nữa là đầu nhóc văng khỏi cổ luôn đấy." Mad thở dài, rời mắt khỏi con nhóc có mái đầu đỏ lòm. Nhưng rồi ánh nhìn của gã lại quay lại với con bé khi thoáng thấy nó bước về chỗ hai cái xác tàn tạ bên kia.
"Vẻ mặt đó là sao? Nhóc thương hại bọn chúng à?" Mad không phớt lờ biểu cảm đờ đẫn của Kei, gã cũng không hiểu tại sao mình lại để tâm đến cảm nhận của một đứa con nít.
Nhìn nét mặt vô hồn vốn có của Kei nay còn pha thêm chút hụt hẫng cùng thương sót, Mad lắc đầu, lầm bầm: "Chỉ mới qua một cuộc trò chuyện ngắn ngủi thôi đấy."
"Bọn họ không phải người xấu." Kei nói lí nhí, giọng con bé lọt thỏm giữa những tiếng lầm bầm chửi rủa của Mad. Phải đến một lúc lâu, sau khi lắng tai nghe ra những gì cô bé vừa nói thì Mad mới phản ứng lại.
"Không phải người xấu?" Mad nhướng mày, mí mắt gã bị kéo căng theo, để lộ đôi con ngươi xanh sẫm màu nước biển.
"Bọn chúng đã tàn sát cả một ngôi làng đấy. Lúc ta đến, trong miệng bọn chúng còn đang nhai rộp rộp mấy cái xác trắng dã, con người cũng chỉ như đồ ăn vặt với bọn chúng thôi." Giọng gã nặng nề, mang theo âm điệu bực tức.
Kei không nói gì, con bé biết mình không nên tranh cãi lúc này, mà con bé cũng chẳng có ý định tranh cãi. Mad có cái lý của Mad, con bé không phải người có thể xoa dịu cơn phẫn nộ của gã.
"Đi thôi. Ta phải tống khứ nhóc ở một cái làng nào đó khác rồi." Mad thở dài, tút kiếm vào vỏ sau khi đã lau sạch nó, gần như là sạch.
Mặt Kei sáng lên trong tích tắc. Mad không nói thẳng nhưng những gì gã muốn truyền tải khá rõ ràng. Gã sẽ cho con bé đi theo.
Màn đêm ập xuống nhanh như vũ bão, nhấn chìm mọi thứ trong sự tĩnh lặng c·hết chóc. Trong không gian tối như hủ nút, Mad dịch qua một bên, chừa chỗ cho Kei, người vừa đi tắm táp về.
Quay lại chuyến hành trình lúc chiều, Mad và Kei đã di chuyển cả một đoạn đường dài nhưng chẳng thể cập bến ở một nơi tử tế. Làng mạc thì ở quá xa, trời thì trở tối, cả hai chỉ có thể nghỉ qua đêm ở bìa rừng, bên một con suối nhỏ họ tìm được. Cũng không phải quá tệ, một nguồn nước sạch là tất cả những gì Mad cần lúc này rồi.
"Nó hơi rộng." Kei vung vẩy tay áo, cái áo to quá khổ vượt quá cả gối con bé và cổ áo thì trễ xuống tận cái xương sườn số ba, khiến con bé cứ phải kéo ngược nó lại.
"Đó là thứ nhỏ nhất ta có rồi." Mad nhún vai cam chịu. Gã có mang theo bao nhiêu đồ đâu chứ, có thứ cho con bé và bản thân thay đã là may lắm rồi. Tất cả là do lúc chiều gã có hơi quá đà, làm máu của hai tên khổng lồ thấm đẫm cả mình lẫn Kei.
"Nhóc phải mặc nó đến khi cái váy của nhóc khô ráo thôi." Gã nói tiếp, nhẹ thở dài.
Bây giờ, Kei đã sạch sẽ, đến lượt Mad đi gột rửa mớ dơ hầy trên người. Trước khi đi gã còn nhìn lại chỗ ngủ mình đã sắp xếp một lần, Kei đã an tọa ở đó từ bao giờ, trông con bé thoải mái phải biết.
Mad ngụp lặn dưới dòng nước mát, đối với gã, không gì tuyệt hơn được tắm táp. Gã không sợ bẩn, gã ghét bản thân trông lôi thôi. Nhiều người nói gã đĩ, có khi đúng thế thật.
"Ngài ngủ ở đó sao?" Kei lên tiếng hỏi ngay khi vừa thoáng thấy bóng dáng của Mad lấp ló đằng xa, con bé chỉ tay vào một chỗ đã được dọn dẹp sạch sẽ cách mình vài bước chân.
"Ừ." Mad thả người xuống chỗ ngủ của mình, không êm ái nhưng đủ sạch sẽ.
"Nhóc nhìn cái gì?" Gã không trao cho người bên cạnh lấy một cái liếc mắt nhưng vẫn nhận ra con bé đang nhìn mình, nó có bao giờ giấu giếm ánh nhìn của mình đâu chứ.
"Ngài quái vật, tại sao ngài lại săn quỷ?" Kei hỏi, lại một câu hỏi ngu ngốc.
"Ta nhớ mình đã giải thích vấn đề này rồi mà." Mad nói là bất mãn thì cũng không phải, gã chỉ là hơi lười khi phải nói về một chuyện quá nhiều lần. Phòng trừ Kei quên mất rồi hỏi lại, gã bổ sung thêm: "Ta đói."
"Không phải lý do đó. Tôi muốn nói về mục đích, mục tiêu của ngài ấy." Kei không hài lòng với câu trả lời của Mad, con bé bắt ép gã hiểu theo hướng mình ám chỉ đến.
"Vocarl và Kuttol g·iết người vì không muốn bị đói nhưng mục đích của họ là trả thù con người vì đã xâm chiếm đất đai của họ. Còn ngài, ngài chỉ đơn thuần là vì đói nên mới g·iết quỷ thôi sao?"
Nghe kìa, con nhóc này không những nhiều chuyện mà còn thể hiện nữa. Và đôi mắt của nó, đôi mắt đen sâu hoắm như vũng lầy đang chực chờ nhấn chìm gã đến tắt thở.
"Nhóc đừng có dùng giọng điệu biết tuốt đó để nói chuyện với ta." Mad nổi quạu.
Gã thấy Kei thoáng rụt cổ lại nhưng nét mặt lại không chút chuyển biến, giống như đây là biểu hiện thường thấy của con bé vậy. Chẳng lẽ con bé thường xuyên bị quát nạt như vậy?
"Mục đích thì vẫn vậy thôi, ta đói. Còn mục tiêu, đúng thật là ta có một mục tiêu." Bị chi phối bởi cảm giác tội lỗi, Mad buộc miệng.
Kei không nói gì nhưng biểu cảm hóng hớt của con bé còn hơn cả mười vạn câu hỏi vì sao.
Biết rằng Kei không thể đợi lâu nữa, Mad tự khai: "G·i·ế·t chúa quỷ."