Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Kẻ Cuồng Nộ
Unknown
Chương 12: Phù Thuỷ
Đến tận khi đã chắc chắn rằng giấc ngủ của Kei đang trong giai đoạn sâu nhất, Mad mới kéo ống quần lên để xem xét cái cẳng chân tím tái của mình. Gã không cho con bé biết, không phải vì sợ nó lo lắng mà là sợ nó hỏi nhiều. Không thể tin được là một kẻ không sợ trời không sợ đất như gã lại sợ tuyển tập những câu hỏi của một con bé mười bốn tuổi.
Dưới sự tác động của Mad, gã đã dùng lực để cố định tạm bợ cẳng chân lại, xương chân đang liền lại với tốc độ khá nhanh và v·ết t·hương thì đã khép miệng. Tình hình rất khả quan nhưng cảm giác đau nhức khiến gã nhăn nhó mặt mày. Nối xương chưa bao giờ dễ chịu dù là với một kẻ có sức chịu đựng tốt như Mad.
"Tệ thật." Mad làu bàu, hàng chân mày nhíu chặt đầy đau đớn. Trán gã rịn đầy mồ hôi, vài giọt còn nhỏ vào mắt gã.
Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài đây.
Mad lờ đi cơn đau nơi cẳng chân, nhấn lưng mình xuống lớp lá gã dùng để lót chỗ nằm. Cái lạnh thẩm thấu vào da thịt gã, tiêm vào từng thớ cơ của gã cảm giác tê tái mơ hồ. Trong cơn mê man không hồi kết, giấc mộng của gã chập chờn, lúc ẩn lúc hiện. Mad không thường ngủ mơ, gần như gã đã quên mất sự tồn tại của những cơn mộng mị.
Thế giới trong mộng luôn có nguyên lý hoạt động riêng của nó, Mad chỉ là một lữ khách trên chuyến hành trình quái dị. Gã giống như một con quay hết quay chiều này đến bị xoay chuyển theo chiều khác. Cảm giác này thật khó chịu, gã chưa bao giờ thích bị kiểm soát cả. Để giải thoát cho mình, gã bật tỉnh.
Mad không nhớ mình đã mơ thấy gì nhưng lớp mồ hôi lạnh trên trán cho gã biết đó không phải là một giấc mơ đẹp. Gã ngồi dậy, mệt mỏi đỡ trán. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà gã lại liếc nhìn sang bên cạnh, chỗ đó trống trơn. Kei đã đi đâu mất, trong buổi đêm giá lạnh.
Ánh trăng không quá sáng tỏ nhưng ánh sáng mà nó toả ra đủ để một người tinh mắt như Mad nhìn được xung quanh. Và gã thấy rất rõ ràng, Kei không có ở chỗ đáng lý ra con bé phải ở. Con bé có thể đi đâu được chứ? Mới nãy gã còn thấy nó mà.
Mad lấy làm lạ, gã quắc mắt nhìn quanh và phát hiện ra một cái bóng lấp ló đằng xa. Cái bóng đen lướt nhẹ như ru, chầm chậm, chầm chậm tiến vào màn đêm. Cảnh tượng kỳ quái như một vở kịch kinh dị nhưng Mad trước nay không sợ quỷ thần, gã đứng dậy và đi theo cái bóng. Tuy không chắc chắn nhưng gã nghĩ nó là Kei.
Mad áp sát cái bóng, chậm chạp và thận trọng với một tâm thế nâng cao phòng bị. Chân của gã vẫn còn đau, sẽ rất rắc rối nếu bất thình lình có thứ gì lao ra.
Khi khoảng cách giữa Mad và cái bóng đã vừa đủ để gã nhìn thấy được sắc đỏ trên mái đầu xoăn lọn sóng của nó, gã nhẹ thở phào vì đã biết chắc đó là Kei. Nhưng gã không gọi con bé ngay vì dường như con bé không hề biết mình đang làm cái gì, nó còn không nhận ra gã đang ở ngay sau mình.
Trong đêm tối, mắt của những con cú vọ sáng quắc màu vàng ngà, trơ trơ dõi theo từng chuyển động của hai người lạ mặt. Mùi ngai ngái của mặt đất ẩm ướt xộc lên trong không khí, để lại dư âm khó tả trong cuống họng.
Sau khi theo sau Kei một đoạn ngắn, Mad dừng lại theo con bé. Kei không đi nữa nhưng cũng không quay về, con bé đứng tần ngần như trời trồng, đơ cứng như một pho tượng. Mad đi vòng lên trước, gã bắt gặp đôi mắt khép hờ của Kei. Ra là mộng du.
Mad không bị mộng du cũng chưa từng gặp người bị mộng du, thành ra gã chẳng biết phải xử lý như thế nào. Bối rối một hồi, gã thận trọng chạm vào vai Kei để đánh thức nó dậy.
"Kei?" Gã gọi.
Không có tiếng trả lời, Kei vẫn còn đang say giấc nồng và phớt lờ đi lời Mad. Gã lại bối rối không biết làm gì tiếp theo.
Phiền phức thật. Gã làm sao để đánh thức được con bé? Có nên để nó ở đây không?
"Kei." Mad lại gọi lần nữa, lần này kèm theo một tiếng thở dài.
Những ngón tay khô ráp của Mad với dài ra, và trước khi gã lay lắt đôi vai gầy của Kei lần nữa, con bé quay ngoắt lại nhìn gã, mắt mở trừng trừng. Mad hơi rụt tay lại vì giật mình, có gì đó rất lạ đang diễn ra.
Mắt Kei trống rỗng và vô hồn, sắc đen lan ra toàn nhãn cầu, không cho tròng trắng chút không gian để thoi thóp. Giống như mắt nhện, cũng giống như đó chỉ là cặp hốc mắt trống rỗng. Con bé lúc này như không còn là nó nữa. Thú thật, Mad thấy có hơi rợn.
Mad hoang mang không hiểu chuyện gì, chỉ biết là gã phải lôi Kei trở về. Gã hé môi định gọi con bé lần nữa nhưng lại bị con bé c·ướp mất lượt lời.
"Mang theo uất hận chất chứa trong tim,
Kẻ cuồng nộ sa vào hành trình tối.
Cái ác, kẻ độc mắt mở lim dim.
Vinh quang, héo tàn, nơi đâu ngã gối?"
Từng lời, từng lời của Kei như những mũi kim sắt nhọn đâm xuyên qua màng nhĩ Mad, khiến gã hết hoang mang lại thêm hãi hùng. Gã không hiểu con bé nói cái gì cũng không biết đó có thật sự là lời của con bé không bởi vì cái giọng the thé man rợ kia chắc chắn không phải là nó.
Đột nhiên trong đầu Mad xoẹt qua một suy nghĩ ngớ ngẩn đến điên khùng, phù thuỷ.
Bị chi phối bởi nhiều ý nghĩ, Mad bất giác gọi lớn: "Kei!"
Giọng gã oanh tạc không gian, đâm xuyên không khí để đánh động đến người kia. Kei chớp chớp mắt, sắc đen bao lấy nhãn cầu dần thu nhỏ, trả lại đôi mắt mơ màng thường thấy. Con bé đã tỉnh.
"Ngài quái vật?" Kei ngước mặt lên nhìn Mad, mặt con bé mang theo vẻ mơ hồ của một người vừa tỉnh ngủ.
Nó ngó Mad, người cứ dòm nó chằm chằm, rồi lại quắc mắt nhìn quanh để rồi nhận ra nơi đây thật lạ lẫm.
"Chúng ta đang ở đâu đây?" Con bé hỏi.
Kei đột ngột khựng người lại, như vừa nhớ ra gì đó, con bé lè nhè: "Tôi lại bị mộng du nữa sao?"
Vậy ra con bé có biết về tình trạng của mình.
"Nhóc hay đi lung tung như vậy lắm hả?" Mad chau mày. Theo biểu cảm thờ ơ của Kei thì con bé có lẽ đã bị mộng du như vậy không ít lần.
"Thi thoảng, thường thì tôi sẽ tự tỉnh dậy và tìm đường về, lần gần đây nhất tôi bị thì đã có một người dân trong làng đánh thức tôi giữa chừng. Có lẽ bệnh này của tôi làm mọi người sợ."
Mad nhìn cái dụi mắt của Kei, con bé cũng không thích thú gì việc bất thình lình tỉnh dậy ở một nơi lạ quắc. Biết là con bé đang mệt nhưng Mad không thể không hỏi nó.
"Nhóc có nhớ mình đã nói gì lúc bị mộng du không?"
"Tôi có nói gì sao? Tôi không nhớ." Đối diện với câu hỏi của Mad, Kei chỉ có thể tròn mắt cố gắng nhớ lại.
Con bé chỉ biết mình bị mộng du dựa vào vị trí mà nó ở khi thức dậy và mớ v·ết t·hương chằn chịt trên đôi chân trần chứ không hề có chút ký ức gì về quá trình đi lung tung của mình. Dù gì thì lúc đó con bé cũng đang ngủ.
"Người trong làng cũng bảo tôi có nói gì đó về vận mệnh của ngôi làng, sau đó trùng hợp thế nào điều tôi nói lại thật sự diễn ra. Rồi sau đó… tôi bị đuổi khỏi làng. Tôi cũng không biết đó có là sự thật không hay là bọn họ chỉ lấy đó làm cái cớ để đuổi tôi đi."
Mad nhìn Kei chằm chằm, gã đã hiểu ra vài chuyện, về sự khác biệt của Kei và cả cái danh phù thuỷ mọi người gán cho nó.
"Ta hiểu rồi." Mad lầm bầm, gã nói tiếp: "Về thôi."