Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Mad

Chương 14: Mad


Mad và Kei ghé vào một quán rượu xập xệ ở cuối đường, nó trông cũ kỹ và mục nát như có thể ngã sập bất cứ lúc nào. Quán rượu là nơi tệ nạn nhất trong một con phố tệ nạn, Mad biết điều đó nhưng Kei cần phải ăn, con bé ắt hẳn đã chán mớ thịt rừng mà gã săn cho nó rồi.

Mad mở cửa đi vào, thoải mái và ngang nhiên như thể không nhìn thấy ánh mắt lạ lùng của những người trong quán. Những ánh nhìn soi xét, toan tính và đê hèn dõi theo gã và Kei đến tận lúc cả hai yên vị trên một chiếc bàn trống nằm trong góc. Ở đây có đủ loại người, cũng có đủ loại âm mưu, và chúng sẽ ập lên đầu những kẻ yếu đuối, vậy nên Mad phải tỏ ra cứng rắn. Cũng không khó lắm, mặt gã vốn đã đáng sợ sẵn rồi.

Ông chủ quán rượu là một người đàn ông trung niên lùn béo, có lẽ ông ta đã nhớ mặt tất cả các vị khách của mình nên khi nhìn thấy Mad, một khuôn mặt mới toanh và mang trên người mùi gió cát của lữ khách, ông ta nghĩ thầm trong bụng là mình sẽ kiếm chát được chút đỉnh. Vậy nên thay vì sai nhân viên, ông ta đích thân đến bàn gã để mời gọi.

"Quý ngài và quý cô đây cần gì?" Ông ta chắp hai tay vào nhau, xoa xoa theo nhịp. Gương mặt tròn trĩnh, đê tiện của ông ta làm Mad bực bội.

"Một suất ăn tốt nhất mà ông có." Gã lạnh nhạt, mạnh bạo đẩy tên chủ tiệm ra khỏi Kei khi ông ta giở trò hít ngửi con bé.

Căn tiệm ọp ẹp từ nhốn nháo trở thành cực kỳ nhốn nháo trước động thái của Mad. Có vài tên đứng dậy khỏi ghế, ra mặt thị uy với Mad để rồi lẳng lặng ngồi lại khi bắt gặp ánh nhìn hung tợn của gã; cũng có vài người cười phá lên, đập bàn cỗ vũ cú ngã đẹp mắt của tay chủ tiệm. Dù phản ứng xung quanh có là phản bác hay ủng hộ thì Mad cũng không để tâm, chỉ biết là gã hiện sẽ nằm trong tầm ngắm của khá nhiều thành phần bất hảo ở đây.

Tên chủ tiệm lụi cụi quay về căn quầy lụp xụp của mình, miệng không ngừng chửi rủa nhưng tuyệt nhiên không có chút oán hận nào, có lẽ ông ta đã bị đối xử như vậy riết thành quen. Sự xôn xao trong tiệm cũng dần dà vơi đi bớt, vẫn đâu đó có vài ánh mắt vẫn không rời khỏi tên khách lạ ngồi trong góc.

Kei không nói gì từ sau đoạn hội thoại ngắn với Mad ngoài phố, con bé lẳng lặng quan sát và đánh giá ngôi làng này trong âm thầm. Nơi này hỗn loạn, tàn nhẫn, u tối,... Và chắc chắn là không phải một nơi phù hợp để ở lại.

"Ngài quái vật, ngài định sẽ để tôi ở lại đây sao?" Kei hỏi, giọng điệu không giấu được nỗi buồn rầu cùng thất vọng.

"Nhóc nghĩ cái gì thế? Tất nhiên là không rồi. Trừ khi nhóc muốn." Mad đọc ra nỗi bất an trên mặt Kei, con bé n·hạy c·ảm hơn gã nghĩ đấy.

Kei lắc đầu, liên tục và đủ mạnh để người kia nhìn thấu sự chán ghét của con bé dành cho nơi đây. Làm gì có ai thích ở lại cơ chứ. Một đứa yếu ớt như Kei không thể sống sót ở đây nổi một ngày chứ đừng nói cả đời, con bé sẽ phải làm việc trong nhà chứa, bị chà đạp và coi khinh hơn cả loài sâu bọ. Một tương lai tồi tệ nhất mà con bé có thể nghĩ ra.

"Chúng ta chỉ nghỉ lại ở đây một đêm thôi, ngày mai lại tiếp tục lên đường. Có vẻ như ta sẽ bị dính với nhóc khá lâu nữa đấy." Mad trấn an Kei, gã vờ như không nhìn ra tia bừng sáng xoẹt qua mắt con bé.

Tuy đã biết mình sẽ không bị bỏ lại nhưng Kei vẫn không ngừng quan sát xung quanh, đó là thói quen của con bé rồi, gần như là một kỹ năng sống.

"Ngài quái vật, những người mặc giáp đằng kia không phải là binh lính à?"

Ngồi ngay cạnh cửa ra vào là một nhóm người quần áo xộc xệch, thứ làm bọn họ nổi bật là những mảnh giáp trầy trụa, v·ũ k·hí dắt bên hông và vẻ mặt bặm trợn không mấy thân thiện. Ngoài kiếm, giáp ra thì họ không giống binh lính lắm Kei dường như đã nhìn thấy những người tương tự trước đây rồi nhưng con bé không biết rõ họ là gì.

"Không, bọn họ chỉ là lính đánh thuê thôi." Mad nhìn theo hướng mắt của Kei, gã bắt gặp vài ba ánh nhìn vừa hay cũng đang hướng tới mình, bọn họ đã quan sát gã ít lâu. Cứ phải soi mói kiểu vậy không thấy mệt mỏi sao?

Gã dứt mắt ra khỏi nhóm người đó trước khi bọn họ lấy cớ gây sự với mình, chán nản chấn chỉnh người đối diện: "Bên cạnh đó, đừng gọi ta là ngài quái vật nữa, nhóc đang kéo thêm sự chú ý về phía ta đấy."

"Vậy…" Kei ngập ngừng, lúc này con bé mới nhớ ra mình không biết tên Mad.

"Mad, gọi ta là Mad."

"Mad…" Kei lẩm bẩm như đang học thuộc tên gã, không được ít lâu thì lại nổi cơn tò mò: "Tại sao Mad lại tên là Mad vậy?"

Mad thở dài. Hơi quá nhiều Mad trong một câu rồi thì phải.

"Ta không biết nữa, có lẽ là vì ta lúc nào cũng tức giận cả." Mad nhún vai, đôi con ngươi xanh sẫm rời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của Kei để dán ánh nhìn hững hờ lên mặt bàn cũ kỹ, nơi vừa xuất hiện một đĩa thức ăn.

"Đây, một suất ăn cỡ vừa dành cho bé gái." Cô ả bồi bàn đặt đĩa thức ăn lên bàn, tranh thủ uốn éo người để 'vô tình' áp bộ ngực căng tròn vào mặt Mad.

Ả ta vui vẻ vuốt cằm Kei, nụ cười l·ẳng l·ơ bên mép môi đỏ chưa từng hạ xuống lấy một lần.

"Còn ngài, ngài không định gọi gì sao? Ở đây chúng tôi có rượu, thịt, và cả… 'niềm vui' nữa." Ả quay qua Mad, phong tình nháy mắt với gã.

"Không, ta ổn." Mad cự tuyệt lách mặt ra khỏi người ả bồi bàn, ả ta sặc mùi nước hoa, nồng nặc đến mức làm gã mắc ói.

Bị từ chối, cô ả bồi bàn không mảy may tỏ vẻ tức giận hay thất vọng, ả ta chỉ cử động lên xuống chân mày rồi rời khỏi góc bàn không chút quyến luyến. Bầu không khí lại trong lành trở lại, gần như là vậy.

"Ăn đi, ở đây chỉ có cái thứ c·hết tiệt này thôi." Mad đẩy đĩa thức ăn về phía Kei, không hài lòng mấy với cách bài trí cũng như mùi hương phát ngấy của nó.

Kei không phàn nàn cũng không ý kiến gì, con bé cầm muỗng lên và bắt đầu xúc từng muỗng cho vào miệng. Không ngon nhưng đây là thứ có vị nhất mà con bé được ăn trong mấy ngày nay rồi, con bé không có ý chê bai gì món thịt nướng của Mad đâu.

Quán rượu này có cho thuê trọ, nói là trọ nhưng đó cũng chỉ là một dãy những căn phòng ọp ẹp nhỏ thó dùng cho việc tiếp khách của mấy ả điếm trong quán và được tên chủ quán kiếm chát thêm chút nhờ vào việc đem cho thuê. Thôi thì có một chỗ ngủ qua đêm cũng là may mắn rồi.

Phòng Mad thuê nằm ở tận cuối dãy hành lang dài hẹp chỉ có vài ba căn phòng nhỏ đối xứng nhau. Ở đây đông người qua lại hơn gã nghĩ, độ hẹp của hành lang khiến việc di chuyển trở nên khó khăn, đặc biệt là với một người to con như gã. Không những vậy còn có vài tên biến thái lợi dụng ngoại cảnh để sờ mó người khác.

"Nếu có tên nào sờ vào người nhóc thì đá vào háng hắn, rõ chưa?" Mad dù đã nhường Kei lối đi sát tường nhưng vẫn không yên tâm căn dặn thêm. Gã dè chừng trước sau, chỉ thả lỏng đôi chút khi bước vào phòng trọ.

Căn phòng nhỏ thó chỉ đủ chỗ cho một cái giường cũng nhỏ như lỗ mũi và một khoảng trống trên sàn. Đúng nghĩa một chỗ ngủ qua đêm, không hơn không kém.

"Thế mà những bảy Glin một đêm cơ đấy, đúng là cắt cổ." Mad rầm rì, thẳng tay ném túi đồ lên giường.

Vì vấn đề an toàn nên Mad quyết định ở chung phòng với Kei, ai biết được có tên điên nào sẽ cậy cửa sổ phòng con bé lúc nửa đêm không chứ. Không nói đâu xa, rắc rối vừa xảy ra ở ngay phòng bên cạnh đây này.

Chương 14: Mad