Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Kẻ B·ắ·t· ·C·ó·c Lạ Lùng

Chương 16: Kẻ B·ắ·t· ·C·ó·c Lạ Lùng


Gió lạnh thoảng qua tóc mai Kei, làm cô bé giật mình tỉnh giấc. Trong cơn mơ hồ ngái ngủ, cô bé nhìn quanh và nhận ra mình không ở trong phòng. Cảnh vật xung quanh lộn xộn và cứ thế lướt qua trước mắt, những ánh đèn mờ để lại trên giác mạc cô bé những vệt sáng chớp nhoáng. Cô bé lại bị mộng du nữa à?

Kei chớp chớp mắt vài cái cho tỉnh ngủ, cô bé dừng chân lại để đặt điểm kết thúc cho chuyến du ngoạn trong mộng của mình. Mở mắt ra lần nữa, Kei thấy mình vẫn đang di chuyển, gió vẫn vô tình lướt qua đôi gò má cô bé và cảnh vật hai bên đường vẫn lười biếng kéo nhau vụt qua vù vù. Điều kì lạ hơn nữa là chiều di chuyển của cảnh vật ngược đời hết sức, chẳng lẽ cô bé đang đi lùi sao?

Biết được có gì đó không ổn, Kei tự tát mình trong tưởng tượng để ép mình thức tỉnh, cô bé cố hết sức bình tĩnh để đánh giá sự việc. Đến lúc này cô bé mới nhận ra chân mình hoàn toàn bất động, có ai đó đang ôm chặt lấy nó. Hơn thế nữa, người đó còn đang vác cô bé trên vai mà chạy. Cô bé biết được điều đó sau khi nhìn xuống tấm lưng rộng của anh ta, thứ ngay bên dưới cằm mình, và đôi gót chân cứ thi nhau lấp ló của anh. Đây chắc chắn không phải là Mad.

Kei đầu tiên là giật mình sau đó là vùng vẫy, cô bé hoảng hốt đến không nói được lời nào mà cứ thế giãy giụa. Cô bé đấm đánh và vùng mình đầy mạnh bạo, cố hết sức thể thoát ra khỏi người lạ mặt kia.

"Im nào." Không làm thinh nổi nữa, tên b·ắt c·óc to mồm gào. Cậu ta càng ôm Kei chặt hơn mặc cho cô bé đánh muốn nát lưng mình. Con nít đúng là rắc rối.

"Ông định làm gì tôi? Thả tôi ra." Kei hét, luôn miệng kêu gào phản đối.

Cô bé không biết có ai nghe thấy tiếng kêu của mình không bởi vì giờ đây cô bé đã bị bế ra khỏi làng Gras, mà nếu có người nghe thấy thì liệu bọn họ sẽ giúp cô bé chứ, hay là sẽ hùa theo tên này làm hại cô bé?

Kei sợ hãi, cô bé đột nhiên nhớ tới ả điếm lúc tối mình trông thấy, có khi nào cô bé cũng sẽ lâm vào con đường giống cô ả không? Đó quả là một tương lai tồi tệ. Càng nghĩ tiêu cực, cô bé càng chống cự quyết liệt hơn, không thể dễ dàng bỏ cuộc được.

Tên b·ắt c·óc bị trận càn quấy của Kei làm cho bực bội, cậu ta không chịu thua mà trả đũa bằng cách ngắt véo cô bé.

"Ta đang cứu nhóc đó, đã không biết ơn rồi còn ở đó giãy đành đạch." Cậu ta nói còn to hơn cả tiếng hét của Kei, bước chân chậm lại đôi chút vì đã thấm mệt.

"Cứu? Đừng có mà xạo." Kei cào cấu lại tên b·ắt c·óc, điên tiết lên vì bị nhéo. Có lẽ cái tính dễ nóng giận của Mad đã lây qua cô bé rồi.

Mad… Phải rồi, còn Mad nữa. Tuy đã cam đoan rằng mình sẽ không làm gánh nặng cho gã nhưng Kei vẫn hi vọng rằng gã sẽ xuất hiện để cứu mình, giống như mọi lần trước vậy.

"Mad… Mad, cứu tôi với." Kei dùng hết sức bình sinh để kêu cứu, đây có lẽ là lần đầu tiên cô bé chủ động kêu gọi cứu giúp.

"Im cái miệng lại coi nào. Nghĩ sao mà kêu tên đó tới vậy hả? Nhóc có biết hắn ta đã giã đám lưu manh trong quán rượu như giã gạo không hả? Nếu hắn mà ra đây thật là ta với nhóc c·hết chắc đó." Tên b·ắt c·óc bịt miệng Kei lại nhưng không chèn ép cô bé được lâu vì không thuận thế. Cậu ta sợ sệt quay người ra sau để ngó thử xem gã tóc đen đáng sợ kia có đuổi theo không.

Anh ta đang nói cái gì vậy? Kei nhăn nhó mặt mày nghĩ suy. Dường như anh ta đang nghĩ sai chuyện gì thì phải.

"Mad là bạn của tôi." Kei không vùng vẫy nữa, cô bé nghĩ mình nên nói chuyện thì hơn. Người đàn ông này dường như không phải người xấu.

"Bạn? Hắn là quỷ đấy. Nhóc chỉ là một cục thịt dự trữ của hắn thôi."

Ra là vậy. Tên b·ắt c·óc đã biết được thân phận của Mad, cậu ta vì sợ rằng gã sẽ làm hại Kei nên mới bắt con bé đi. Cũng khá khen cho lòng dũng cảm và sự tương trợ của cậu ta, nhưng mà việc tốt cậu ta đang làm tào lao quá rồi đấy.

"Ngài hiểu lầm rồi, Mad không phải người xấu đâu."

Dù cho Kei có giải thích bao nhiêu thì 'quý ngài b·ắt c·óc' cũng đều bỏ ngoài tai hoặc là la hét, chặn họng cô bé để khỏi phải nghe thêm nữa. Cậu ta làm Kei tức điên lên. Cô bé đã dùng lực đẩy ngã cậu ta, và cả hai ngã chổng vó.

"Cái con nhóc này." Tên b·ắt c·óc gầm gừ, lọ mọ bò dậy. Đúng là điên mà, cậu đã giúp nó mà nó lại trả ơn cậu thế kia.

"Ngài phải nghe tôi nói đã chứ, tôi có nhờ ngài chui vào phòng và b·ắt c·óc tôi trong đêm đâu." Kei quát, chưa bao giờ cô bé thấy bực mình như vậy.

Lại nữa đấy, 'quý ngài b·ắt c·óc' lại chuẩn bị phớt lờ cô bé nữa đấy. Sao mà anh ta chẳng chịu lắng nghe vậy nhỉ? Kei thật sự không hiểu được.

"Được thôi. Nếu nhóc đã muốn c·hết như vậy thì cứ việc đi, đến khi bị chén sạch sành sanh thì đừng có mà khóc lóc. Con người ngu xuẩn." Tên b·ắt c·óc rầm rì, sau khi nhận ra mình đã làm chuyện không đâu thì tức tối quay lưng đi.

Rồi trước sự ngỡ ngàng của Kei, cậu ta ngã xuống.


Mad nghe thấy tiếng kêu cứu của Kei, gần như là vậy, gã ngay lập tức chạy về hướng tiếng gọi phát ra. Hi vọng là gã nghe đúng, gã đã chán phải xông vào những nhà thổ, những nơi tụ tập của bọn buôn người lắm rồi. Có lẽ gã là một kẻ bảo thủ và nhiều định kiến khi mà luôn đinh ninh rằng những tên t·ội p·hạm ở đây chính là kẻ đã b·ắt c·óc Kei nên cứ thế xông vào h·ành h·ung bọn họ dù không chắc chắn về sự hiện diện của người mình cần tìm ở gần đó. Chẳng là, cứ nghĩ đến việc có một tên uất ơ nào đó qua mặt được mình là gã lại cáu tiết lên.

Cánh cửa sổ của phòng trọ ở ngay trên đỉnh đầu Mad, thật khó tin khi tên t·rộm c·ắp kia dễ dàng lẻn vào và bỏ đi, cùng với một Kei ngủ say như c·hết, như thế. Giác quan của gã đã suy giảm rồi sao? Đầu tiên là Kei, bây giờ đến một tên trộm cỏn con cũng có thể qua mặt được gã.

Mãi bực tức trong dòng suy nghĩ của mình, Mad đã chạy ra tới rìa làng lúc nào không hay. Những tòa nhà xập xệ thưa dần để nhường chỗ cho cây cối và khoảng không đen đặc của buổi đêm. Thấp thoáng dưới ánh trăng mờ nhạt của vầng trăng khuyết, ở đằng xa kia, mái tóc đỏ rực của Kei nhuộm đỏ cả một góc trời. Đúng là con bé rồi.

"Kei!" Mad gọi, gần giống quát hơn, gã không nhận ra là giọng điệu và nét mặt của mình lúc này trông chẳng khác gì mấy ông bố khó tính.

"Mad." Kei quay ngoắt lại, mừng rỡ.

Nếu nhìn kỹ thì bên cạnh con bé lúc này đang có một cái bóng nữa. Dù không nhìn rõ được hình dáng người đó ra sao nhưng đầu Mad đã tự động nhảy số. Tên b·ắt c·óc đáng khinh. Gã sẽ băm vằm hắn ra. Sát khí của gã tràn ra ngoài, những xúc tu mà gã cố giấu kín rục rịch đâm xuyên qua lớp da rám nắng. Vẻ mặt đó của gã làm Kei sợ hãi.

"Mad, đợi đã." Con bé lao ra chắn trước mặt cái bóng, dang rộng hai tay như đang làm động tác thuần phục thú dữ.

Mad phanh gấp lại, khói bụi mịt mù sau gót chân gã. Gã chưa bình tĩnh hẳn mà phóng ánh nhìn c·hết chóc tới kẻ đáng khinh qua vai Kei, hơi khựng người lại khi nhận ra đó là ai.

"Cô là…" Gã rầm rì.

"Belle, cứ gọi tôi như thế hoặc là 'ả điếm c·hết tiệt' cũng được." Cô ả nhún vai, nụ cười giễu cợt dán trên cánh môi đầy rẫy những vết bầm tím.

Chương 16: Kẻ B·ắ·t· ·C·ó·c Lạ Lùng