Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Rồng

Chương 17: Rồng


Belle là ả điếm bồi bàn ở quán rượu ban chiều Mad và Kei ghé vào, cũng là người mà Mad đã giúp trên hành lang dãy trọ. Đúng như cái tên, Belle là một người đàn bà đẹp, đối với một ả điếm, nhưng những vết bầm tím và sưng tấy trải dài trên mặt đã che đi mất vẻ xinh đẹp yểu điệu của ả.

Trước ánh nhìn chòng chọc của Mad và Kei, Belle không tỏ ra bối rối hay lúng túng. Ả mò mẫm túi áo, lấy ra một gói thuốc lá và cái bật lửa. Sau một hồi loay hoay, cánh tay run rẩy của ả cuối cùng cũng châm được đầu thuốc, ánh lửa tàn thụt lùi vào trong khi ả rít vào một hơi thuốc sâu.

"Anh đáng lý ra phải xem chừng con gái mình kỹ hơn chứ, ở đây toàn những tay điên khùng thôi." Belle trầm luân trong khói thuốc, màn khói mỏng bao quanh ôm ấp đôi gò má tím tái của ả, dịu dàng vuốt ve những v·ết t·hương hở miệng. Hoàn toàn không thể nhìn ra được ả là kẻ vừa mới b·ị b·ạo h·ành cách đây ít lâu.

"Con bé không phải con gái ta." Mad nhăn mũi khi làn khói thuốc lăm le đến trước mặt gã, gã phẩy tay, xua đuổi đám hơi trắng toát kia đi.

"Vậy là nhân tình nhỏ?" Belle nhướng một bên chân mày, biểu cảm hững hờ pha lẫn chút đánh giá. Thoáng thất vọng khi nghĩ gã cũng chẳng khác lũ đàn ông ngoài kia là bao.

"Ta không có bệnh hoạn như thế."

Belle khẽ à một tiếng, đôi mắt hẹp dài ẩn đám mi giả dài quá lố liếc tới Kei. Con bé trốn sau lưng Mad như một con mèo nhỏ, thật đáng yêu làm sao.

"Một đứa trẻ lạc và một người đàn ông tốt bụng, thật điển hình." Ả đung đưa đầu, điệu cười õng ẹo vẫn không rơi khỏi cánh môi chẳng biết là đỏ do son hay do những vết trầy trong lòng môi.

"Thôi ngay cái kiểu dò đoán đó đi. Tại sao cô lại mang Kei ra đây?" Mad gạt phăng đi vẻ giả tạo của Belle để vào chuyện chính ngay. Gã không ngại ra tay với phụ nữ đâu.

Nghe thấy tên mình được đề cập đến, Kei lúc này mới giật mình nhớ ra tình cảnh mình đang lâm vào là gì. Cô bé níu lấy cánh tay đang căng cứng vì gồng mình của Mad, ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn gã.

"Mad, không phải đâu. Cô ấy đã giúp tôi." Con bé giải thích, nhanh lẹ và gấp gáp như thể sợ Mad sẽ xông tới đấm người kia nếu không cho gã ngay một lời giải thích.

Mad nhìn vào mắt Kei, dần bình tĩnh lại, có lẽ là gã đang hơi căng thẳng quá rồi. Nếu như không phải cô ả Belle đã bắt con bé thì chẳng lẽ nó lại bị mộng du, bằng đường cửa sổ?

"Đúng là một cô bé ngoan, nói cho cha nuôi của cưng nghe đi nào." Ả điếm vuốt ve lọn tóc mai của Kei, không tỏ ra tức tối hay cáu kỉnh khi cánh tay bị người tóc đen hất ra ngay sau đó.

Mad không kì thị g·ái đ·iếm nhưng ở Belle có điều gì đó khiến gã không ưng ý, không thể phủ nhận rằng ả rất cuốn hút và cũng có chút quen thuộc nữa. Bỏ qua hết những định kiến, gã cực kỳ gai mắt với vẻ giả tạo của ả.

"Người đã bắt tôi nằm ở đằng kia kìa." Kei chỉ tay về một phía, nơi có một người đàn ông nằm dài trên nền đất. Còn lý do cậu ta lăn ra ngủ như vậy thì lại là một câu chuyện dài nữa.

Kei và tên b·ắt c·óc, gần như vậy, đã có một cuộc tranh cãi nho nhỏ về vụ việc ra tay tương trợ không đúng lúc của cậu ta. Sau khi mọi chuyện đã dần chìm vào êm đẹp, khi mà cậu ta tức tối quay lưng bỏ đi, thì Belle xuất hiện và cho cậu ta một gậy, khiến cậu ta lăn quay ra đất ngay và luôn. Thành ra chỉ trong một đêm, Kei đã gặp được hai vị hiệp sĩ lạ lùng.

Mad vừa nghe câu chuyện lạ đời của Kei, vừa bước từng bước vững chắc về phía kẻ vẫn đang ngủ say. Đó là một người đàn ông độ trẻ hơn gã vài tuổi, tóc xám khói, vẻ mặt non choẹt ngu ngơ và khoé môi chảy dãi thành dòng. Bỏ qua những đặc điểm ngoại hình không đáng nhắc đến kia thì thứ trên người cậu ta thu hút ánh nhìn của Mad ngay từ lúc đầu chính là cặp sừng đen như than nhú trên đỉnh đầu. Đây chắc chắn không phải là con người.

"Hắn có làm gì nhóc không?" Mad quay lại khám xét Kei, con bé trông vẫn ổn, ít nhất thì nó cũng không mất một miếng thịt nào.

"Không có, đó chỉ là hiểu lầm thôi." Kei lắc đầu nguầy nguậy, con bé không nhớ mình đã phải giải thích bao nhiêu lần rồi nữa.

Vụ lộn xộn dần dà lắng xuống cũng là lúc sự lặng thinh bao trùm, nó hoà lẫn vào bóng đêm, lăm le nuốt chửng những con người nhỏ bé. Mad thở dài, đôi mắt mỏi mệt khẽ khép lại. Dạo gần đây gã thiếu ngủ quá.

Ả điếm tóc đen đã chán ngán việc nhập bọn với những con người chán ngắt, ả quay ra sau, nơi những ánh đèn lập lòe đã thưa thớt đến đếm được trên đầu ngón tay. Chủ nhân của những ánh đèn trầm buồn kia không ai khác ngoài những người đồng nghiệp bạc mệnh của ả. Cuộc sống này thật mệt mỏi.

"Nếu mọi người đã ổn định cả rồi thì tôi xin rút trước đây, nói chuyện vui vẻ nhé." Belle vứt điếu thuốc tàn xuống đất, day mũi giày để dập tắt đốm lửa tàn.

Trước khi đi ả còn quay lại nháy mắt với Mad: "Quý ngài quái vật."

Mad nhăn mặt tỏ ý khó chịu, gã thật sự không thích ả Belle này. Bây giờ, tuy rằng mọi chuyện đã tạm sáng tỏ nhưng bộ đôi Mad và Kei vẫn nán lại ít lâu để đợi người kia thức giấc, Mad có vài chuyện cần hỏi cậu ta. Để thời gian chờ đợi được rút ngắn, Mad chủ động vả vào mặt cậu ta vài cái để gọi cậu ta dậy.

"Aaaa!" Cậu thanh niên tóc xám khói gào thét ầm ĩ, chẳng biết lấy sức lực từ đâu ra mà cậu kéo lê mông mình lùi ra xa khỏi Mad cả một đoạn dài. Khi không vừa mới tỉnh dậy thì chắn trước tầm nhìn của cậu là khuôn mặt hung tợn của tên quỷ dữ, cảnh tượng quá kinh hãi dù có là trong mơ.

Mad bất mãn nhíu mày, tên này đúng là ồn ào quá thể.

"Ngươi là ai? Tại sao lại bắt Kei đi?" Gã rảo bước tới chỗ người kia, dùng sức ép của mình để cậu ta im họng lại và bắt đầu tra hỏi.

"Kei?" Cậu ta lầm bầm, đôi mắt xám tro bất giác liếc tới bóng người tóc đỏ. Chẳng hiểu tại sao nhưng cậu ta lại cảm thấy như mình vừa bị phản bội.

"Con bé ngu ngốc, cái đồ vô ơn, đáng lý ra ta nên mặc xác ngươi cho tên quỷ này mới phải…"

Những lời rầm rì chửi rủa đột ngột im bặt khi cậu ta bắt gặp ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Mad. Không thể phủ nhận là trông gã đáng sợ hết sức.

"Làm sao ngươi biết ta là quỷ? Ngươi theo dõi ta à? Tốt nhất là ngươi nên thành khẩn khai báo đi." Mad hạ giọng hỏi, mí mắt gã thu hẹp đầy phán xét.

"Mắc mớ gì ta phải nói? Nghĩ ta sẽ sợ ngươi sao?" Tuy đã run như cầy sấy nhưng cậu ta vẫn mạnh miệng chống chế, sau đó là giơ tay đầu hàng khi bị Mad trừng mắt nhìn, giống như một chu trình vậy.

Không quá khó để Mad lấy được hết mọi thông tin từ tên thỏ đế này, cậu ta khai hết mọi thứ, kể cả những thông tin chẳng ai có nhu cầu được nghe. Ra là những rắc rối này đều xuất phát từ cái ngày Mad bị hai tên khổng lồ bắt đi. Tên này cũng nằm trong nhóm người b·ị b·ắt, thế là cậu ta đã chứng kiến tất cả. Sau khi vô tình gặp lại Mad ở làng Gras này, phần lương tri trong cậu ta đã hóa thành lòng dũng cảm để giải cứu loài người đáng thương là Kei. Xem ra cũng là một câu chuyện cảm động, chỉ là…

"Vậy, ngài b·ắt c·óc…" Kei có điều muốn hỏi, nhiều là đằng khác, nhưng cô bé bị ngắt lời ngay lập tức.

"Ta không phải 'ngài b·ắt c·óc' tên ta là Drake, hậu duệ của loài Rồng vĩ đại."

Đúng như những gì Mad nghi ngờ, Drake là một con Rồng.

Chương 17: Rồng