Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Tiệm Quỷ Quyệt

Chương 4: Tiệm Quỷ Quyệt


Bên trong Tiệm Quỷ Quyệt cũng dị hợm không khác gì vẻ ngoài của nó. Cách bài trí bên trong rất đơn giản nhưng lại rối rắm đến rườm rà. Hơn nữa, dường như mọi thứ có hơi xiêu vẹo thì phải.

Kei lướt mắt qua những món đồ kì lạ trong tiệm, chẳng biết đó là đồ trang trí hay là đồ để bán nữa. Mà cửa tiệm này bán buôn thứ gì vậy nhỉ? Chỉ dựa vào cái tên thì Kei khó lòng mà đoán ra được. Con bé tự hỏi Mad cần gì ở đây.

"Đừng có táy máy tay chân. Ta sẽ không bỏ ra một xu nào để đền mấy món đồ nhóc lỡ tay làm hỏng đâu." Mad quay lại cảnh báo Kei, dường như gã biết con bé sẽ vào theo nên đã nán lại để chờ nó.

Kei ậm ừ gật đầu, con bé cũng không có ý định chạm tay vào bất cứ món đồ dị hợm nào. Tiến vào trong cửa tiệm sâu hơn, loạt hàng hóa hiện ra trước mắt Kei rõ hơn. Con bé dòm ngó từng món đồ, phân tích chúng kỹ lưỡng như một nhà định giá đồ vật. Dường như con bé biết chúng là gì rồi.

Trong căn tiệm lụp xụp, bé tẹo chỉ đủ để rảo dăm ba bước chân ngang dọc, khắp nơi đều là quỷ. Đúng hơn là đồ vật làm từ quỷ. Treo dày trên bốn bức tường cũ kỹ là đồ trang trí hoặc chỉ đơn giản là các xúc tu, các chi dài của con quỷ, lòng thòng trên trần nhà thấp là xác quỷ khô, mắt quỷ và những phần cơ thể nhỏ hơn thì được đựng trong những lọ lớn nằm trên kệ.

Tính tò mò trong Kei dâng cao hơn bao giờ hết, con bé tự hỏi Mad cần gì từ xác những con quỷ đ·ã c·hết. Chẳng lẽ gã cần lương thực khô để dự trữ khi đi đường sao?

Không như Kei nghĩ, Mad không đến đây để mua, gã đến để bán.

Mad tiến nhanh vào căn quầy nhỏ thó nằm trong góc phòng, bước chân của gã kiên định và thoải mái, gã đâm thẳng một đường như thể đã xác định đích đến từ trước khi tiến vào đây. Gã nhăn mũi, nhìn đống hổ lốn trên quầy, mớ hỗn tạp này bừa bộn và bẩn thỉu quá thể. Mad ngó nghiêng, động tác lóng ngóng đó chỉ dừng lại khi gã tìm thấy ông chủ tiệm. Lão ta đã bị che khuất bởi cái quầy chứa đầy chai lọ, những cái lọ dơ hầy cao quá đầu ông lão.

Không rảnh rang để đợi đôi mắt chậm chạp kia hướng lên mình, Mad thô bạo ném một cái bọc vải căng đầy, nặng trịch lên quầy.

"Lõi quỷ." Gã nói. Ngắn gọn, s·ú·c tích.

Mad tranh thủ chút thời gian để quay sang ngó chừng Kei. Thật may là con nhóc rất nghe lời, nó không táy máy bất cứ thứ gì mà chỉ đưa đôi mắt cú vọ của mình soi mói từng món hàng một. Và có vẻ như nó đã chú ý đến bên này rồi, gã thấy nó vừa nhìn mình và cả cái quầy kín bưng đằng sau.

Chủ tiệm bây giờ mới xoay khớp cổ già cỗi của mình lên nhìn Mad, đôi con ngươi mờ đục của ông phải tiêu tốn mất một khoảng thời gian để nhìn rõ người đối diện. Mắt xanh, tóc đen, nét mặt lạnh tanh, khó ở. Lại một tay thợ săn quỷ điên cuồng nào đây.

Lão chủ tiệm không nói một lời, những ngón tay cằn cỗi chậm chạp mở bọc vải ra rồi đổ ra bàn toàn bộ số lõi. Có tổng cộng mười ba cái lõi, kích thước to nhỏ khác nhau nhưng cái nào cái nấy đều to hơn ngón tay cái.

"Thật chăm chỉ." Lão chủ tiệm gật gù trong lúc mở ngăn bàn ra để lấy mắt kính.

Sau khi đeo kính vào, lão ta như biến thành một con người khác, động tác của lão nhanh hơn thấy rõ. Mười đầu ngón tay của lão cẩn thận mân mê từng cái lõi quỷ một khi đưa nó lên gần mắt để quan sát. Lõi quỷ đối với vài người thì trông chẳng khác gì một hòn than nhiều góc cạnh biết toả ra chút ánh sáng mờ nhạt, nhưng đối với những người đam mê nó, nó chẳng khác gì đá quý cả.

"Được thật. Được thật." Mỗi cái lõi được lấy lên đặt xuống là mỗi lần lão chủ tiệm cà lăm tán thưởng.

Mad đã phải nghe tổng cộng mười ba lời tán dương của lão ta, có khi là hơn, một vài cái lõi được lão săm soi đến muốn mòn và ngừng cả việc tỏa sáng. Vì quá chăm chú vào quá trình thẩm định giá lõi quỷ nên Mad không nhận thấy Kei đã đến bên quầy từ bao giờ.

Lại nữa. Rõ ràng Mad rất nhạy, gã có thể phát hiện ra địch từ khoảng cách rất xa, nhưng đối với Kei thì gã lại chẳng thể cảm nhận được gì. Con bé cứ thế lù lù xuất hiện bên cạnh gã. Không chút tiếng động cũng chẳng có lấy một tiếng thở, khiến cho gã không kịp trở tay. Giống như nó là ma vậy.

"Để xem nào. Mười ba cái lõi…" Lão chủ tiệm lẩm bẩm tính, mong là lão không lẩm cẩm tới mức tính sai tiền.

"Vậy là năm Glin kèm bảy Brut và hai Ciin nhé." Lão tổng lại tiền, bắt đầu lần mò đút chìa khóa vào hộc tủ đựng tiền.

"Tôi chỉ lấy năm Glin và bảy Brurt thôi." Mad mạnh tay bo lão chủ tiệm hai Ciin, chỉ thấy lão ta cười như sặc.

Mad cầm trên tay năm đồng vàng và bảy đồng bạc, gã không nhét vào túi ngay mà cọ chúng trong lòng bàn tay. Tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau làm xua đi bớt những căng thẳng của gã. Ít nhất thì vài tháng tới gã không cần lo gì nhiều về chuyện tiền nong.

Ánh nhìn đen láy từ người bên cạnh Mad dán chặt trên mặt gã, không chút gián đoạn. Hình như Kei luôn biết cách để lôi kéo sự chú ý thì phải.

"Đừng nói là nhóc chưa nhìn thấy tiền bao giờ nhé? Có biết mệnh giá của các loại tiền không vậy?" Gã nghiêng đầu, hỏi bằng giọng điệu cợt nhả.

"Tôi biết mà. Một Ciin bằng mười Brurt, một Brurt bằng một Glin." Kei không nhận ra đó là một câu nói mỉa, con bé đáp lại ngay thẳng như đang trả bài.

Nhìn con bé thật thà như vậy, Mad hơi khựng lại. Gã cảm thấy tội lỗi vì đã đùa cợt con bé à? Còn lâu gã mới thể hiện điều đó ra ngoài.

"Nếu đã biết rồi thì tại sao nhóc lại nhìn ta?" Gã hỏi.

"Tôi đâu nhìn ngài vì mấy đồng tiền đó. Tôi nhìn ngài vì có chuyện muốn hỏi thôi."

"Về cái cửa tiệm lúc nãy hả? Nhóc cũng biết rồi còn gì, tiệm đó chuyên buôn bán xác quỷ."

Hoạt động buôn bán này không được phổ biến rộng rãi lắm, phần lớn người thường còn không biết đến sự tồn tại của thương vụ này nữa là. Cũng không phải ở đâu cũng có một "Tiệm Quỷ Quyệt" vậy nên Mad mới thường tích trữ lõi quỷ để đợi đến được một tiệm nào đó để bán.

"Tại sao lại buôn bán xác quỷ, chúng thì có ích gì?" Lại một câu hỏi dễ đoán nữa đến từ Kei.

"Nhiều là đằng khác. Chúng có thể là dược liệu, là nhiên liệu, và còn là t·huốc p·hiện nữa."

Mad nghe Kei ồ lên một tiếng, nét mặt con bé nghiêm túc như đang cố ghi nhớ những kiến thức mới này. Như mọi lần, ngay khi Mad nghĩ mình đã thoát khỏi buổi vấn đáp của Kei thì con bé lại lao ra chặn đường rồi tặng cho gã một thắc mắc gì đó, phần lớn là rất ngớ ngẩn.

"Ngài quái vật. Vậy ngài săn quỷ là vì tiền sao? Để làm gì cơ chứ, ngài đã có đủ ăn rồi còn gì."

Loại câu hỏi đần độn gì vậy chứ? Đúng là trẻ con.

"Nhóc ngu quá đấy. Nhu cầu của con người đâu chỉ có mỗi ăn."

"Tôi không nghĩ đến mức đó, vì trước đây chỉ kiếm mỗi cái ăn thôi đã đủ làm tôi kiệt sức rồi." Kei nhún vai, giọng con bé vẫn mơ màng như vừa mới ngủ dậy.

Mad quay xuống nhìn Kei, chỉ thấy nét mặt con bé rất bình thản, không chút buồn rầu hay than thở. Chẳng trách tại sao nó lại nhỏ thó như thế.

Cả hai không ai nói với ai câu nào nữa, chỉ lặng nhìn cảnh vật thay đổi. Đến khi những rặng cây dần thưa đi để nhường chỗ cho các ngôi nhà gỗ, đá thì Mad mới có chút rục rịch.

Mad thảy vào tay Kei một đồng vàng.

"Cho nhóc. Giờ, biến khỏi mắt ta đi." Gã hất mặt về phía ngôi làng đằng xa.

Mad toan quay đi nhưng rồi âm thanh rầm rầm và sự r·úng đ·ộng của mặt đất đã níu giữ bước chân gã lại. Không phải đ·ộng đ·ất, nó giống như… người khổng lồ.

Chương 4: Tiệm Quỷ Quyệt