Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Trái Huyền Linh
Chui vào nơi ẩn nấp đơn sơ mới tạo, Trần Chính vẫn cẩn thận xoa nước bột Long Hương xung quanh chỗ trú ẩn rồi mới dám nghỉ ngơi. Phải công nhận rằng thứ nước thần kỳ này có vẻ đã giúp hắn rất nhiều trong hành trình sinh tồn nơi đây. Những người thợ săn bản địa có thể đời đời sinh sống và săn bắn bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn không phải là không có lý do.
Thoáng nhẩm tính, Trần Chính nhận ra mình đã lưu lạc nơi đây gần một tháng trời. Một tháng trước, hắn đang còn say mê kinh đô phồn hoa, kết giao bạn bè, nâng chén hoan ca. Thế mà bây giờ chỉ còn lại hắn một mình trong cái hốc cây đơn sơ giữa khu rừng hoang vắng, đầy rẫy nguy hiểm luôn rình rập.
Thế sự trêu ngươi a. Trần Chính nghĩ mà có chút buồn phiền. Tuy bước lên đường tu tiên đầy hấp dẫn và mới lạ nhưng hắn vẫn có chút nhớ những ngày làm tiêu dao kiếm khách, khoái ý ân cừu chốn võ lâm. Tiếc nuối giờ cũng chẳng còn đường quay lại, hắn chỉ còn cách mạnh lên để tránh tai họa cho người nhà và bản thân mình.
Bây giờ điều hắn lo lắng duy nhất là gia tộc và cha mẹ đã di tản tránh họa chưa, Hàn gia có truy tra đến trên đầu gia tộc không?
Thu xếp những suy nghĩ ngổn ngang, Trần Chính kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay. Hắn dự định đêm nay sẽ tiếp tục nuốt linh dược dù có lãng phí dược hiệu. Tài nguyên được chuyển hóa thành sức mạnh mới là điều hữu ích nhất hiện giờ. Linh dược không sử dụng, gặp nguy hiểm không có sức ứng phó, c·hết đi thì linh dược có nhiều cũng vô ích.
Nghĩ là làm, hắn bắt đầu nuốt từng cây linh dược tu hành. Phải nói, cắn thuốc và không cắn thuốc là hai hoàn cảnh khác nhau rất xa.
Từng cây linh dược tiêu hao, Trần Chính vui mừng cảm thấy sự tăng trưởng rõ rệt của linh lực. Tốc độ hấp thu linh khí nhanh hơn, tốc độ chuyển hóa linh khí trong kinh mạch, thu nạp về đan điền cũng nhanh hơn. Một đêm tu hành cắn thuốc, hắn cảm thấy tu vi của mình đã sắp chạm tới bình cảnh đột phá tu vi tầng 2.
Trời sáng, Trần Chính tiếp tục liên đường. Theo tính toán của hắn, với tốc độ di chuyển như hôm qua, có lẽ hôm nay hắn sẽ tới khu vực sinh sống của yêu thú cấp 2 và cấp 3. Hắn cảm giác nếu như mình liên tục di chuyển theo hướng la bàn chỉ, càng ngày hắn sẽ càng đi vào sâu trong thập vạn đại sơn.
Ngày hôm qua gặp chủ yếu là yêu thú cấp 1, hôm nay đi gặp toàn là yêu thú cấp 2. Mặc dù biết đường phía trước nguy hiểm sẽ dần tăng cao theo từng bước chân, ánh mắt Trần Chính vẫn cực kỳ kiên định. Đến lúc này chỉ một chữ “Liều”. Hắn đánh cược mạng sống của mình vào vận khí, vào sự cẩn thận và hiệu quả của thứ bột Long Hương kia thần kỳ như lời kể.
Dọc đường đi, Trần Chính cũng gặp một số loài linh dược, có 3 loại cây trong đó hắn không nhân biết. Hắn xác nhận đó là linh dược thông qua lớp linh khí mỏng đang tỏa ra từ thân cây.
Giờ này hắn cực kỳ khát khao lấp đầy lổ hỗng tri thức của mình. Nếu thoát khỏi đây, hắn nhất định sẽ tìm đọc sách linh dược, không cầu tinh thông dược lý nhưng tối thiểu cũng phải nhận biết được đó là loại cây gì, tránh cho sau này, hắn có gặp trường hợp tương tự.
Tuy phát hiện linh dược nhưng hắn cũng không dừng lại, mấy cây này toàn bộ đều có yêu thú cấp 2 gần đó, hoặc là giá trị linh dược thấp không đáng để hắn liều mạng, hoặc là loài yêu thú thủ hộ quá mạnh hắn không nắm chắc. Thế nên đi được nửa ngày, hắn vẫn chưa có thu hoạch. Trần Chính kiên nhẫn tiếp tục di chuyển. Cơ hội chắc chắn sẽ đến.
Đang di chuyển bất chợt hắn nghe tiếng yêu thú gẩm rống ở xa vọng lại. Hắn nghi hoặc dừng bước chân. Theo lý thuyết, bây giờ đang lúc giữa trưa, các loài yêu thú đa số sẽ nghỉ ngơi chứ rất ít hoạt động. Theo âm thanh vọng lại thì tiếng thú rống dường như chắn ngang đường tiến lên của hắn.
Thu liễm hơi thở, hắn định đi vòng tránh khỏi con yêu thú này. Mới đi vài bước, hắn lại nghe tiếng gầm của một con hung thú khác cũng từ hướng kia truyền lại. Dừng bước chân, hắn suy tư.
Dường như có hai con yêu thú đang giao chiến với nhau. Thường thì vào ban ngày, chúng sẽ nghỉ ngơi trên địa bàn của mình, rất ít khi di chuyển sang địa bàn của yêu thú khác đánh nhau vào lúc này. Hay là…
Trần Chính chợt nghĩ đến điều gì đó. Hắn quay lại, chầm chậm đi về hướng âm thanh phát ra. Theo hắn suy đoán, có thể hai con yêu thú giao chiến với nhau vào lúc này chỉ có thể vì bảo vật hoặc linh dược nào đó.
Hắn khom mình, thu liễm hơi thở dần tiếp cận vị trí của yêu thú.Đi được tầm 150 mét, trong tầm nhìn của hắn xuất hiện một con vượn yêu màu trắng cao hơn hai mét đang vỗ ngực, miệng thét lên đe dọa một con hổ yêu màu đen kích cỡ tương đương nó.
Hai con yêu thú gầm gừ đe dọa nhau nhưng chúng chưa bắt đầu lao vào cuộc chiến, dường như đang chờ đợi thứ gì đó. Xung quanh, yêu thú cấp thấp bị đe dọa bởi hơi thở mạnh mẽ của chúng đang chạy trốn tán loạn theo bản năng.
Trần Chính không dám tiếp cận chúng. Hắn núp trên cây cao, đứng xa xa để không gây ra sự chú ý của bọn chúng. Hắn căng mắt tìm kiếm thứ gì đó.
Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy, cách hai con yêu thú tầm ba mét có một cái cây cao tầm một mét rưỡi. Trên ngọn cây có 3 trái linh quả màu đỏ căng bóng. Dường như nhớ ra điều gì đó, hơi thở Trần Chính dồn dập hơn một chút nhưng rất nhanh đã bị hắn điều chỉnh.
Hắn nhớ ra cây này tên là Huyền Linh. Mười năm trưởng thành, một năm ra hoa kết quả, trái cây của nó cần ba năm mới chín. Trái Huyền Linh có giá trị rất cao bởi nó có thể ăn sống giúp tăng trưởng rất nhiều linh lực đối với tu sĩ luyện khí mà không lãng phí dược hiệu. Tất nhiên, nó cũng là thành phần luyện chế một số đan dược tăng trưởng tu vi giai đoạn luyện khí.
Dù rất thèm khát linh dược, Trần Chính không liều lĩnh. Hắn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Có lẽ khi hai con yêu thú hùng mạnh đánh nhau, sẽ có cơ hội cho hắn “ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”. Hai con yêu thú tập trung nơi đây, chắc hẳn giờ trái chín đã tới gần.
Nửa tiếng sau, hai con yêu thú bắt đầu nôn nóng không kiên nhẫn. Chúng rất muốn đuổi kẻ trước mặt đi độc chiếm bảo vật. Con vượn yêu là người phát động t·ấn c·ông trước. Nó vỗ ngực rồi lao về phía con hổ với tốc độ cực nhanh. Một cánh tay đưa lên cuộn thành nắm đấm đập về phía con hổ.
Tất nhiên dám đứng đây tranh đấu, con hổ cũng không phải kẻ bình thường, nó không hề lùi tránh, ngược lại còn tiến lên phía trước tát móng vuốt vào phía ngực con khỉ. Yêu thú không hổ với cái danh hung tàn của bọn chúng. Chiêu chiều đều là trí mạng, đều muốn đẩy kẻ thù vào chỗ c·hết.
Cả hai tách ra với mỗi bên một v·ết t·hương nhưng có vẻ cơn say máu đã lên, chúng liên tục lao vào cắn xé nhau. Theo quan sát của Trần Chính thì con hổ có vẻ mạnh hơn nhưng con khỉ lại thắng ở sự linh hoạt. Dẫn đến cuộc chiến rất giằng co.
Tranh thủ lúc hai con yêu thú đã say máu, bước vào cao trào của cuộc chiến, Trần Chính nhẹ nhàng đi vòng qua chúng, vẫn giữ một khoảng cách đủ xa để không tác động đến cuộc chiến.
Tới mặt bên kia, hắn xem chừng khoảng cách giữa mình và cây Huyền Linh rồi tính toán. Tuy nhiên hắn không dám lao thẳng xuống c·ướp như mọi lần. Hai con yêu thú quá mạnh, nếu kinh động khiến chúng đừng cuộc chiến, bất kì con nào cũng có thể đuổi kịp tốc độ của hắn rất nhanh.