Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 221: rời đi chùa ba vàng.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 221: rời đi chùa ba vàng.


“Thực vậy sao?” Minh Vương có chút nghi hoặc nhìn Thắng.

Trên đường đi, hắn liên tục được các binh sĩ của Hắc Dạ cúi đầu chào hỏi, khiến hắn mũi sắp cao quá đầu.

“Vậy được rồi, tôi ra trước!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi, vậy ngài ra cổng chính của chùa đi, ta qua bên đó lấy xe. Đợi ta vài phút, chúng ta sẽ khởi hành!” Minh Vương đưa tay chỉ về phía nhà xe.

Chương 221: rời đi chùa ba vàng.

Nếu được hắn còn muốn cùng đám binh sĩ này uống rượu vườn đào, kết tình huynh đệ đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Haizz nếu thế chúng ta phải đi tới một nơi, cách nơi đây gần hai chục cây số mới có trường thương cho ngài!” Minh Vương bất lực thở dài, đành tiết lộ chút thông tin cho Thắng biết.

“Thật thần kì...” Minh Vương thấy vậy liền hâm mộ thầm hô.

Tuy được mọi người kính trọng, tôn sùng như vậy nhưng Thắng lại không hề tỏ ra trịnh thượng, trái lại còn niềm nở hết sức đây.

Hiện tại bên người Thắng không có cao thủ cấp giới toạ, cũng chẳng có Tiểu Thử, kẻ biết chạy cận thân, chỉ có thể đặt hết niềm tin vào Dạ Vũ, nên hắn là không tiếc giá nào cày cấp cho con hàng này.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, dạo gần đây nơi đó bỗng xuất hiện hai tên zombie cấp giới toạ, t·ranh c·hấp nhau giành địa bàn.

Tốc độ cực nhanh khiến Minh Vương phải choáng váng.

Hắn là dân ở đây, khoảng cách từ căn cứ Hắc Dạ để tới nhà hắn phải mất đâu đó khoảng hai chục cây số, đi xuyên qua trung tâm thành phố, tới quốc lộ bên ngoài mới tới nơi.

Minh Vương bắt đầu điều khiển chiếc xe từ từ đi xuống dốc, khi đến đoạn đường bằng hắn mới vít ga, hướng về phía trung tâm thành phố phóng đi, chỉ để lại phía sau là khói bụi mù mịt cùng hình bóng đang mờ dần của cả hai.

Minh Vương cùng đám anh em của hắn vừa hay bắt gặp bọn chúng đánh nhau, biết nơi đây không thể tiếp tục tới, liền rút về Hắc Dạ căn cứ.

“Được rồi, đi thôi!” sau khi đã an ổn, Thắng liền thúc giục cho Minh Vương khởi động.

Chỉ cần có hai con mồi này, chắc chắn Dạ Vũ sẽ từ giới toạ sơ kỳ tầng một tiến giai đến tầng hai đỉnh phong, sức mạnh phòng thân cũng theo đó tăng lên một đẳng cấp.

Phần thân chiếc xe cũng đã được động tay động chân, bình xăng trước đây vốn đã hầm hố, nay được cải tạo lại, lắp thêm nhiều tấm thép lên trên, khiến nó trông khá đồ sộ.

“Nhưng ta không thích nha, cầm thương vẫn là ngầu.” Thắng lắc đầu quả quyết, muốn tìm cho mình một cây thương chơi.

Có thể thấy, lúc này danh vọng của hắn tại trong Hắc Dạ là lớn cỡ nào! Nếu không phải nữ thủ lĩnh còn tại, đám người này thực muốn đưa Thắng lên thay thế...

Không những vậy, các hợp kim nhôm của vỏ chiếc xe cũng được thay hoàn toàn bởi những tấm sắt thép thô cứng, gai góc, khiến người khác vừa nhìn liền liên tưởng tới một con quái vật hung tợn.

Nên hắn hay dẫn anh em của Minh Vương bộ đi tới đó thu thập tài nguyên, vật liệu, nhân tiện ghé qua nhà thăm chút, tưởng nhớ về ngày xưa.

“A, người anh em!”

Tiếng xe nổ oanh oanh, nhưng vì bô xe đã được độ lại nên âm thanh cũng không quá lớn...

Minh Vương hơi híp lại đôi mắt, như thả mình lại trong hồi ức khi xưa.

Để đảm bảo an toàn, cũng như luôn giữ được trạng thái đỉnh cao, hắn cần kiếm cho mình một cây v·ũ k·hí thuận tay, sử dụng cho lũ quái vật cấp thấp, tránh sử dụng pháp tắc gây tiêu hao thần hồn.

Thắng chặn họng Minh Vương, hắn lười quản đối phương nhìn thấy cái gì, hiện tại cái hắn cần là kiếm một cây v·ũ k·hí thuận tay, sắp sửa tiến về rừng rậm yên tử, tuy đường đi không quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, phải mất hơn ba chục cây mới tới nơi, mà trên đường đi khó tránh khỏi v·a c·hạm với lũ quái vật.

“Vậy khi nào...” Minh Vương đang định hỏi thời gian xuất phát thì đã bị Thắng chặn họng.

Mà muốn tìm một cây thương vừa tay, hắn cần tìm người nơi đây dẫn đi lấy, chứ một mình hắn, không rõ chỗ nào có thương tồn tại, tìm kiếm cũng thực là khó, dù bản thân là người 2023, nhưng biết đâu thế giới song song này lại khác hoàn toàn với thế giới gốc của hắn, cho nên tìm người bản địa nhờ vả vẫn là tốt nhất.

“Chào người anh em, ngươi hẳn là biết rõ ta là ai.” Thắng mỉm cười đứng trước mặt Minh Vương.

Nếu đổi lại vài hôm trước thì hắn không dám tự tin như vậy, nhưng hiện tại hắn đã có bộ giáp da Dạ Vũ, với cơ thể cấp giới toạ sơ kỳ, kết hợp với thần hồn quân chủ đỉnh phong của hắn, cùng hai loại ngụy pháp tắc, hắn là thừa sức ăn trọn một tên giới toạ.

“Không cần, ta cũng có!” Nói rồi Thắng chạm vào nơi ngực, toàn thân đang mặc một bộ thường phục lập tức hoá thành trang phục hắc sắc, phía trên đầu cũng xuất hiện một chiếc mũ tinh xảo bao bọc quanh đầu.

“Khi đi đường, sợ là sẽ rất nguy hiểm. Ngài đội mũ bảo hộ, vừa tránh gió lại an toàn!” Minh Vương đưa mũ bảo hộ cho Thắng tại phía sau.

“Vậy thì tốt, chúng ta mau tới nơi đó thu đồ a!” Thắng hào hứng thúc giục Minh Vương.

Vì yên sau cao hơn yên trước, nên khi ngồi lên, Thắng cao hơn Minh Vương hắn một cái đầu.

Nhưng khi hắn vừa rời khỏi bụi cỏ, lập tức bị một thanh âm từ phía sau gọi lại.

“A, ta ta đi nhầm a...” Minh Vương sợ hãi, khoa tay múa chân hướng Thắng giải thích.

“Ta có làm gì ngươi đâu...” Thắng khó hiểu phàn nàn, rõ ràng hắn chưa có làm gì đối phương a, tự nhiên lại tỏ ra sợ hãi như vậy, thực khiến hắn hoài nghi bản thân có phải hay không đã thành quái vật.

Vì muốn tán được nữ thủ lĩnh hay không cũng là nằm ở đám người này, chỉ cần mỗi ngày, từng người đi qua trước mặt nữ thủ lĩnh, câu một câu hai đều bàn tán về hắn, tình yêu lứa đôi của hai người, về lâu về dài đất ắt sẽ ngấm nước thành bùn.

“Cấp giới toạ? Nơi đó có cấp giới toạ sao? Hahaha, ngươi yên tâm, chúng cứ để ta xử lý, không có gì phải sợ!” Thắng tràn đầy tự tin, cười phá lên hơ hớ.

Chờ đâu đó khoảng năm, sáu phút, từ nơi nhà xe đi ra một con Aprillia RVS4 Factory 2010.

“Ta biết, ngài là tân thủ lĩnh... tân thủ lĩnh, vừa rồi ta là chưa thấy gì...” Minh Vương ánh mắt vô tội nhìn Thắng.

Thắng rút đầu ra khỏi kẽ hở của lan can, thả người nhảy xuống tầng lầu, nhanh chóng hướng về phía Minh Vương vọt tới.

Trải qua 7749 lần gật đầu chào hỏi, Thắng cuối cùng cũng tới cổng chào.

Hẳn là vì tránh sự chú ý của lũ zombie, đám người này mới chế ra chiếc bô này. Nếu lũ chiến thần xạ lộ hiện đại mà sắm cái bô này, thì người dân đi ngủ hẳn là ngon giấc a!

“Là trường thương a!” Thắng hướng Minh Vương trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy đối phương không muốn đề cập tới chuyện vừa rồi, hắn liền vui vẻ. Chỉ là đối phương đề cập tới thương, khiến hắn có chút không xác định là thương lạnh hay thương nóng.

“Nơi đó là xưởng rèn sao? Hay là trường dạy võ?” Theo như Thắng biết, khả năng chỉ có hai địa phương này mới có trường thương tồn tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi Thắng liền quay người, hướng cổng chính của chùa Ba vàng rời đi.

“Tân thủ lĩnh là muốn một cây trường thương sao? Không phải là một cây thương nóng, s·ú·n·g ống?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thực nha, ngươi nhanh dẫn ta đi lấy thương a!” Thắng đứng bên cạnh hối thúc.

Phía đầu xe, tấm kính chắn gió đã được thay hoàn toàn bởi một tấm sắt lớn, phía trên chỉ khoét một khe dọc dài, hẳn là dùng để nhìn.

Minh Vương vẫn có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tự tin của Thắng, hắn mới vơi đi phần nào hoài nghi.

Trước đây phụ thuộc chủ yếu vào pháp tắc, nên v·ũ k·hí hắn cũng không thèm quan tâm, nhưng hiện tại bản thân không còn cận vệ cấp giới toạ cùng Tiểu Thử mang hắn đi chạy trốn, mọi hành động là tự mình đến giải quyết, trong khi đó sử dụng ngụy pháp tắc nhiều sẽ dẫn tới hao mòn thần hồn nhanh chóng.

Thắng theo cánh tay nhìn tới, vì nhà xe nằm thấp hơn so với chính điện, cộng với việc cây cối che chắn nên Thắng không thể thấy rõ khu vực nhà xe.

Để đảm bảo, hắn muốn trước khi tới đó kiếm một cây v·ũ k·hí thuận tay.

Nhìn theo bóng lưng dần khuất của tân thủ lĩnh, Minh Vương cũng lặng lẽ đi về hướng nhà để xe.

Vừa hay nghe được đối phương nhắc tới giới toạ tồn tại, rất phù hợp làm chất dinh dưỡng cho Dạ Vũ tấn cấp, nên Thắng thực không kìm lòng được mà phấn khích, muốn nhanh chóng tới đó săn hai đầu quái vật kia, cho Dạ Vũ bồi bổ.

Nhìn thấy nụ cười này của Thắng, Minh Vương cảm giác có chút ớn lạnh, hắn đang nghĩ rằng đối phương là đang muốn g·iết người diệt khẩu đây, hẳn là vì bản thân đã chứng kiến cảnh xấu hổ vừa rồi, nên muốn bịt miệng, không cho tiếng xấu đồn xa...

“Ngài là không biết, từ đây tiến về đó có rất nhiều zombie, không những vậy còn có hai tên giới toạ tại đó làm chủ. Nếu chẳng may để chúng phát hiện, sợ là sẽ nguy hiểm tới tính mạng...” Minh Vương sợ hãi kể lại.

Nếu không phải từ phía trên hắn tìm được tem nhãn, thì hắn thực không dám khẳng định, bởi chiếc xe lúc này đã được cải tạo trông cực kỳ khác với nguyên gốc.

Thắng lúc này thực vội, ngày mai là tiến về phía rừng rậm rồi, chỉ có hôm nay là rảnh rỗi, hắn muốn hôm nay lấy được luôn cây thương để mai lên đường đây.

Hắn quay lại nhìn thì thấy Thắng đang ngồi bệt trên hành lang, đầu thò ra lan can nhìn hướng bên này.

Muốn đẩy thuyền thì phải có gió, muốn cháy to thì phải thêm dầu! Có nằm được trên giường đối phương hay không cũng là nhờ miệng lưỡi của đám người này, vì vậy hắn mới đối xử với đám binh sĩ không khác gì anh em một nhà.

Từ chính điện đi xuống cổng chào của chùa, Thắng phải mất hai phút đi bộ.

Minh Vương đứng bên cạnh hướng Thắng đưa ra chút lời khuyên.

Điều làm Thắng kinh ngạc hẳn là bô xe máy, bởi nó được thay đổi hoàn toàn, tiếng động cơ nổ không quá vang như những dòng phân khối lớn mà hắn từng biết, trái lại nó kêu rất nhỏ nhẹ, êm tai.

Chờ cho nữ thủ lĩnh đi xa, Minh Vương mới lén lút rút lui.

“Ngươi thấy gì thì mặc kệ ngươi! Ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết nơi này của các ngươi có thương không?”

“Không, nơi đó là nhà của ta trước đây! Cha ta từng có sở thích săn đồ cổ, nên trong nhà có chứa lượng lớn binh khí kỳ lạ, từ thời xa xưa... trong kho tàng đó có một cây trường thương trông cũng rất kỳ lạ, dù đã trải qua muôn ngàn tuế nguyệt nhưng nó vẫn giữ được độ sáng bóng...”

Miễn là đối phương đi lẻ, còn đi đôi thì hắn thực không dám khẳng định a, chạy chắc là được!

Minh Vương vừa dừng xe lại, Thắng lập tức nhảy lên phía sau xe.

Nghe được trong lời Minh Vương có hai con zombie cấp giới toạ tồn tại, Thắng phấn khích không thôi.

“A, cái này khó... bởi trong căn cứ không có loại v·ũ k·hí này, đa phần anh em sử dụng đều là đao kiếm... nhất là katana, loại này rất đắt hàng vì chúng ngầu! Ngài không xem xét tuyển chúng làm v·ũ k·hí?”

Dù đêm qua đã chứng kiến đối phương thi triển thần uy, nhưng địch nhân lần này là giới toạ, cẩn thận chút vẫn hơn!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 221: rời đi chùa ba vàng.