Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 334: Hiểu lầm (2)
Nhưng đã quá muộn, tốc độ ra đòn của Trần Hùng là quá nhanh, ngay khi ông Quang hô lớn, cũng là lúc con dao sát đến cổ Với.
Ánh nói không sai, nếu không phải nàng vừa kịp lúc ra ngoài ngăn cản Trần Hùng, thì khả năng tên vệ sĩ này đ·ã c·hết trăm lần.
Nhưng lần này lại khác, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy nhục nhã đến vậy.
Ông ta nhanh chóng bước tới trước mặt Với, nắm vai thằng nhóc mà nói.
Người ta nói thẹn quá hoá giận!
Con xe nổ máy, chầm chậm rời đi căn biệt thự.
“Con xem đi!” Ông Quang vất lên bàn một sấp ảnh, cùng với đó là tư liệu cá nhân của Thắng mà ông thu thập được.
Thấy thế, Ánh cũng nhanh chóng thu hồi cốt tiên.
Trong quá khứ, gã từng được bà Hồng cứu một mạng, luôn giữ ân nghĩa chờ ngày báo đáp.
Nên ngay khi thấy tên vệ sĩ muốn dùng dao chém c·hết đối phương, ông ta đã không kìm được mà hô lớn ngăn cản.
Vừa rồi nàng có thể cảm nhận được một tia sát khí từ trong con ngươi của Với. Tuy nhỏ bé nhưng không thể nào qua mắt được nàng.
“Cái gì? Cậu ta là Đinh Công Với!?” Ông Quang kinh ngạc hô lên, đôi mắt đang từ lạnh lẽo cũng chuyển sang nhu hoà không ít.
“Trần Hùng!”
Chỉ thấy cu cậu hơi ngả người ra sau, tránh né cú đấm móc hàm đầy uy lực, nhân lúc đối phương còn đang trong thế công, chưa kịp thu về thủ người, Với đã dơ chân quét mạnh vào phần ức, khiến người đàn ông trung niên đau đớn gào to, cơ thể cũng theo đó bay xa một đoạn, miệng phun ra một ngụm máu tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quả không hổ danh là con trai của chị Hồng, thân thủ rất tốt..”
Gọi là thua nhưng vẫn có chút thể diện.
“Con gái!”
“Thì ra là con trai của ân nhân, Trần Hùng ta quá vô lễ rồi...”
Ông Quang đứng tại một bên kinh hãi, lo lắng nhìn về phía người vệ sĩ hô to.
Vút!
“Các anh không lo làm, lại còn ngồi đấy chơi!?”
Qua những hình ảnh khác thì vẫn là người thanh niên đó, nhưng lại cầm đao kiếm cưỡi mô tô, c·hém n·gười không thương tiếc.
Trần Hùng lúc này cũng vậy. Ngay khi bị Với một cước đánh bay, liền sinh ra tâm tư muốn g·iết người.
“Cha tới đây là có việc gì?” Ánh ngồi ngay ngắn tại trên sofa, nghi hoặc nhìn cha mình.
Dừng lại một chút, ông Quang lại quay đầu nhìn Ánh, nói.
Đám người theo tiếng nói nhìn lên thì thấy cách bọn họ vài mét có một chiếc camera không biết được lắp từ lúc nào, bên cạnh còn có một cái loa nho nhỏ, và tiếng phát ra từ đó.
Trần Hùng đang điên cuồng chém tới cổ Với thì bỗng có một cây trường tiên bằng xương khô dùng tốc độ cực nhanh bay qua. Như một con bạch xà, quấn quanh con dao găm quân dụng.
Để giảm cái cảm giác hổ thẹn, gã chỉ có thể hướng Với xin lỗi mà thôi. Còn ân tình của bà Hồng, gã sẽ tìm cách trả lại cho Với.
...
Nhưng mới đây nghe tin đối phương đã mất, ân tình cũng chưa trả được khiến y cảm thấy bứt rứt. Hiện tại lại có ý định g·iết con của ân nhân, khiến y cảm thấy hổ thẹn trong lòng, thực không dám đối mặt với Đinh Công Với.
“Anh Phi, anh làm cái gì đấy!?”
“Là tôi, Ánh đây! Đừng thấy tôi không ở nhà mà thích làm gì thì làm. Tôi đã đặt sẵn camera rồi, dù không ở công trường nhưng tôi vẫn đang giá·m s·át các người đấy! Lo mà làm đi!”
Với không hề biến sắc mặt, chỉ hơi nhướng mày một cái, bàn tay nắm chặt Trấn Ma Thương, đang định ra đòn phản công thì bỗng từ trong căn nhà lao ra một thân ảnh yểu điệu.
Tuy khuôn mặt và thần sắc có chút u ám, đen đúa, nhưng vẫn có nét giống với Thắng.
“Mẹ nó, giờ là mấy giờ mà ngồi nghỉ!? Không thấy chủ nhà ép thời gian xây dựng sao? Còn không mau đứng dậy đi làm? Thích c·hết cả lũ à!?”
“C·hết sao được! Ngồi nghỉ có tí... với lại cô Ánh có ở đây đâu mà lo lắng...” tên thợ xây cầm lên cái điếu cày, phì phò vài cái.
Vừa nhìn thấy Ánh, Với cùng ông Quang đều đồng thanh hô lên.
Mấy hôm nhìn thằng nhóc Với tu luyện, nàng biết rõ cấp bậc cùng khả năng võ học của thằng nhóc. Mạnh siêu việt thường nhân.
Đầu cây trường tiên như có linh tính, uốn lượn vài vòng rồi quất mạnh vào tay Trần Hùng, khiến y đau đớn, không nhịn được mà buông dao găm ra.
Để tránh điều đáng tiếc xảy ra, nàng mới buộc phải ra tay ngăn cản. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cha... đây là...?”
Với lúc này đã dừng luyện công, đưa mắt nhìn theo bóng hình chiếc xe đang ngày một xa. Đợi tới khi chiếc xe khuất bóng, cu cậu mới quay lại tu luyện.
“Không! Anh ấy không phải là người như vậy!” Ánh lắc đầu, không tin lời nói của cha mình.
Ánh theo chân cha mình rời khỏi phòng khách, đi vào xe ô tô.
“Chị Ánh!”
“Là thằng người yêu của con đấy! Vì thằng nhóc Với, con của dì Hồng da cũng găm đen nên lúc mới đầu ta nhận nhầm....
Nghe vậy, ông Quang có chút ngốc trệ nhìn Với. Không biết nên nói cái gì.
Hiện tại biết thằng nhóc đó không phải thằng lưu manh kia, ta cũng đỡ cảm thấy tiếc...”
Mặc kệ đau đớn, người vệ sĩ tên Trần Hùng vẫn cắn răng đứng dậy, rút ra một con dao găm tại bên hông điên cuồng vọt tới.
“Cha!” Ánh rống lớn, khiến ông Quang đang thẫn thờ liền tỉnh táo lại. Chợt nhớ tới mục đích thực sự của lần đi về nơi đây là gì.
“Không được, Trần Hùng. Mau ngừng tay!”
Thấy vậy, thần sắc Ánh đọng lại, không dám tin nhìn cha mình.
Nàng đã cùng đối phương sinh hoạt với nhau một đoạn thời gian, biết rõ con người cùng nhân cách của Thắng, không thể nào khốn nạn tới mức như lời cha mình nói được.
“Được rồi, tôi còn đang bận luyện công. Cảm phiền mấy người vào nhà tâm sự...” Với không thèm nhìn sắc mặt ông Quang, tiếp tục cầm lên Trấn Ma Thương múa máy.
Thấy vậy, ông Quang cũng là kinh hãi.
Một giọng nói quen thuộc đầy nữ tính vang lên, khiến cả đám giật mình, nháo nhác nhìn quanh.
Thấy Với tỏ rõ sự chán ghét, ông Quang cũng không mặt dày tiến tới tâm sự, đành phải mang theo Trần Hùng cùng Ánh tiến vào trong nhà tâm sự.
Bên trong là hình ảnh một người thanh niên trẻ tuổi, đang ngồi xổm trên đường, lưng dựa tường hút chích.
Không những không thể chạm tới đối phương, lại còn bị một cước đá cho thổ huyết. Trong khi đó tuổi của thằng nhóc đó chỉ bằng con cháu mình, hỏi sao không cảm thấy thẹn?
“Con không tin? Vậy thì chúng ta đi xem hắn!” Thấy thần sắc con mình không tin những gì mình nói, ông Quang liền hơi nhíu mày.
“Ai?”
“Cha, cha nói gì vậy? Đó là Với, là con trai của dì Hồng mà, chẳng phải cha là người nhờ con đón thằng nhóc về đây hay sao?” Ánh nghi hoặc nhìn cha mình.
“Được, vậy chúng ta đi xem!” Ánh không tin Thắng có thể là con người khốn nạn như những gì cha nàng nói, liền gật đầu đồng ý, muốn chứng thực một phen.
Nếu tên nhóc bên ngoài thực là thằng nhóc khốn nạn mà bản thân đã điều tra, ông ta thực sự thấy tiếc cho một tuyệt thế cao thủ. Muốn thu vào trướng cũng là sợ nhân cách đối phương không tốt, nên khi biết Với không phải là Thắng, ông ta cũng là vui vẻ trong lòng.
Vừa rồi ông ta đã chửi bới sư phụ của hắn, lại còn nói sư phụ không có cửa với nhà họ Vũ bọn họ. Mới nghe đã không ưa rồi, nếu không phải đối phương là cha ruột của sư mẫu hắn, hắn đã một thương đâm nát mồm đối phương rồi.
Tuy nói ông ta rất ghét những thành phần lưu manh, muốn dùng b·ạo l·ực để ngăn cản tình yêu mù quáng của con gái mình. Nhưng ông ta chỉ muốn tống cổ đối phương ra xa Ánh mà thôi, hoàn toàn không muốn g·iết người.
Ánh ngồi trong xe, tức giận nhìn vào màn hình điện thoại, nói một tràng.
“Cảm ơn đã khen.” Với lạnh nhạt gỡ tay đối phương ra, tỏ ý không muốn làm thân. “Một thân bản lĩnh này là do sư phụ tôi dạy bảo lên, không phải do người phụ nữ đó chỉ dạy. Xin ông đừng nhầm lẫn!”
Biết không thể lươn lẹo, đám công nhân đành phải đứng dậy quay lại làm việc.
Con phải nhanh chóng đuổi thằng nhóc kia đi ngay!”
Ông Quang thấy thế cũng không nói thêm gì nhiều chỉ ra hiệu cho Trần Hùng ra trước chuẩn bị xe, bởi ông biết, nếu không để con bé tận mắt chứng kiến, chắc chắn nó sẽ không tin những gì mình nói.
Chương 334: Hiểu lầm (2) (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cha! Sao cha tới đây mà không báo trước? Lại còn để chú Hùng đánh người!? Nếu không phải con ra kịp, thì chắc giờ đã có người m·ất m·ạng!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nuốt ngụm máu tươi ngược vào trong họng, Trần Hùng cầm theo dao găm vọt tới thằng nhóc, đưa dao ra chém, muốn cắt yết hầu đối phương.
Nàng biết ngoài võ học, còn có luyện khí tu tiên. Một hệ phái còn bá đạo hơn các cao thủ võ học. Bởi chính nàng cũng đang tu luyện tiên hệ đạo pháp.
“Một thân bản lĩnh này hẳn là do mẹ cậu dạy bảo đi? Chị Hồng quả là kỳ nhân, không chỉ bản thân hơn người, mà ngay cả con trai cũng được dạy bảo thành một cao thủ tuyệt thế.”
“Lần này ta tới đây là muốn khuyên con, chia tay thằng lưu manh kia đi...”
Bỏ mặc Với còn đang tần ngần một bên, Ánh bước nhanh tới trước mặt cha mình, gằn giọng chất vấn.
Trần Hùng đang chật vật một bên nghe tới chị Hồng hai chữ cũng là co rụt lại con ngươi, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Với nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu đổi lại trước đây, nàng sẽ tin tưởng Trần Hùng là người mạnh nhất trong số những vệ sĩ mà cha nàng thuê. Nhưng khi tiếp xúc với Thắng, tầm nhìn của nàng cũng đã rộng mở.
Sau vài phút tránh né công kích của người đàn ông trung niên, Với bắt đầu cảm thấy nhàm chán, quyết định ra tay trấn áp đối phương.
Chỉ là ông ta cũng rất kinh ngạc về thân thủ của con gái mình. Từ bé tới lớn, ông ta chưa từng thấy con gái mình luyện võ hay múa tiên (roi) lần này thấy con bé có thể dùng một cây roi xương đánh cho vệ sĩ của mình thất thế liền không dám tin tưởng.
“Ánh. Ta biết con theo đuổi sự tự do. Nhưng lần này ta không thể nhắm mắt làm ngơ tương lai của con được!
Nhưng ông Quang lại không nghĩ vậy, ông ta nghĩ con gái mình đang cố bảo vệ thằng nhóc lưu manh kia. Nên tâm tình có chút không vui.
Đám công nhân cũng là hớn hở nhìn nhau. Chủ nhà đi rồi, bọn họ được thả một hơi rồi.
Ông Quang tấm tắc, vỗ vai Với.
Ông Quang hơi híp mắt lại, nhìn ra ngoài, nơi Với đang chăm chú luyện công.
Từ lúc tiến nhập giang hồ tới nay, đã trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, gặp đủ loại quyết chiến, dù bại trận rất nhiều nhưng không hề cảm thấy nhục nhã. Bởi khi đó cũng một chín một mười, tuy bại nhưng vẫn kéo theo đối phương ăn phải thua thiệt không nhỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.