Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 337: song trùng
“Sư huynh!” Thắng điên mừng rỡ, kích động hô lên khi thấy đối phương.
“Sao sư phụ không tới đây? Nếu có sư phụ ra tay thì đám người kia c·hết chắc!” Thắng điên khó hiểu nhìn sư huynh mình.
Cái này cũng không thể trách bọn họ tầm nhìn hạn hẹp, bởi dù sao hiện thực cũng không phải ai muốn là thấy được cương thi tồn tại. nên độ nguy hiểm của nó tới đâu, bọn họ cũng không biết.
Bảo hắn quay lại chiến đấu? Xin chịu! Đến sư phụ hắn còn ăn phải thua thiệt, vì sợ hãi đối phương tìm tới cửa mà sư phụ đã mang theo hắn đi biệt xứ. Chỉ với nhiêu đây hắn cũng hiểu đối phương đáng sợ tới mức độ nào, hắn căn bản không phải là đối thủ.
“Sư phụ đang tại một nơi khác khống thi. Người vừa tính toán thấy ngươi g·ặp n·ạn, nên phái ta tới đây ứng cứu...”
Một thằng tên Thạnh, một thằng tên Thắng. Thạnh là người đã theo lão từ lúc rời đi bản làng, là đệ tử đầu tiên mà lão thu vào quỷ đạo. Kẻ thứ hai tên Thắng, là một tên lưu manh đầu đường xó chợ. Vì tên này có quỷ thể, là thiên tài trong quỷ tu nên được lão ta chú ý, thu vào môn hộ.
Cỗ cương thi đang bị cốt tiên trói bỗng được thả tự do, liền vui sướng đứng dậy, toan quay người chạy đi thì cũng ngay lúc đó, cây cốt tiên đã bay vọt tới với tốc độ cực nhanh.
“Xong... xong rồi?” Ông Quang cùng Trần Hùng ngơ ngác nhìn nhau.
Hắn thực sợ bản thân sẽ biến chất, biến thành một cỗ t·hi t·hể chỉ biết nhảy nhót tung tăng trong màn đêm vô tận để tìm người hút máu. Cuộc sống như vậy hắn thực không muốn thử chút nào.
“Con sẽ chăm chỉ tu luyện, chờ đến khi con mạnh lên, con sẽ giúp hai người đòi lại công đạo!”
Ánh quát nhẹ một câu, sau đó huy động cây cốt tiên bắn lên cao, lôi điện liên tục phát ra những tiếng tạch tạch.
“Cái... cái này... Ma! Chạy a!” Đám đàn em của Thắng điên hoảng sợ tứ tán, mặc kệ thằng đại ca đang nằm chật vật tại một bên.
Cây cốt tiên như hoá thành lưỡi đao, chém mạnh xuống cơ thể chứa đầy quỷ khí của cương thi. Khiến cơ thể nó tách đôi, chia làm hai nửa.
Biết bản thân không thể phục thù một kẻ mạnh mẽ như Thắng, nên lão ta mới quyết định nhận tên lưu manh 15 tuổi này thành đệ tử của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện trường rơi vào hoảng loạn, đám người chèn ép nhau chạy ra khỏi nơi này.
Như cảm nhận được gì, Ánh liền đảo mắt nhìn qua.
“Khụ... khụ... kiếp này, Mo Lang ta thề không đội trời chung với các ngươi!!! Khụ khụ...”
Thắng điên gật đầu im lặng, ngoan ngoãn để đối phương nâng đỡ lên
“Tiểu thư....” Trần Hùng cũng quýnh hết cả lên, tính lao tới giúp Ánh một tay nhưng mới bước được nửa chừng thì bị cô nàng ngăn lại.
Bản lĩnh thì có đấy, nhưng thấy ma vẫn phải sợ hãi thôi!
Đoạn, cây cốt tiên đang quấn quanh cơ thể của đầu cương thi bỗng loé lên một hồi lôi điện tí tách.
Thực khiến tam quan của hai người về loài vật siêu nhiên này bị lật đổ.
Thực con mẹ nó quá tà môn!
Chương 337: song trùng
Không những thế... tên này còn có khuôn mặt giống hệt kẻ thù của lão, người đã phá hỏng chuyện tốt tại bản làng.
Vừa rồi khi bị Ánh nhìn phải, hắn liền sợ hãi không thôi, sợ đối phương đuổi theo truy g·iết đến cùng. Nên đã thục mạng cõng Thắng bỏ chạy.
Thù này... mo lang ta quyết trả cho bằng hết!
Nghe vậy, Trần Hùng vừa định lao lên đã kinh hãi, vội dừng lại động tác.
Thì ra, cương thi dễ đối phó như vậy... (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy bóng dáng hai n·gười đ·ã k·huất sau cửa lớn, Ánh mới thu hồi ánh mắt, tập trung tinh thần vào tên cương thi đang dãy dụa trước mặt.
“Khốn kh·iếp... lại một bảo bối của ta bị đ·ánh c·hết!”
“Không. Là con ả!” Người thanh niên lắc đầu, chỉ tay về phía Ánh đang dùng cốt tiên trói lại cương thi.
Trần Hùng lẫn ông Quang lúc này cũng là kinh ngạc nhìn về phía cỗ t·hi t·hể đang quằn quại, rồi lại nhìn lên màn sương khói đang vặn vẹo kia.
“Ánh!” Ông Quang một bên lo lắng hô to, ông rất sợ con gái rượu của mình gặp nguy hiểm.
Đến lúc đó... cháu e là sẽ không thể cứu được chú đâu!”
“Cái gì? Còn có kẻ mạnh hơn sư phụ?” Thắng điên kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ thấy một cảnh tượng linh dị như vậy.
Lão biết, chắc chắn tên này cùng với tên kia có quan hệ mật thiết tâm linh. Nói thẳng ra là một cặp song trùng.
“Là tên võ giả kia sao?” Thắng hơi quay người, chỉ tay về phía Trần Hùng đang há hốc mồm nhìn l·ên đ·ỉnh đầu.
Nếu chú tới gần, để nó hút được máu... không những giúp nó phục hồi sức mạnh, chú cũng bị đồng hoá thành cương thi.
Với lại... chiêu thức mà Ánh vừa dùng là dẫn lôi pháp. Thông qua phù văn tại trên cốt tiên, nàng đã mượn nhờ thiên địa nơi này lôi hệ pháp tắc tới tiêu diệt cương thi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốt, tốt... chỉ cần nghe vậy là ta vui lòng rồi... được rồi, hai con đi nghỉ ngơi trước đi.” Thầy mo lang phất tay, ra hiệu đuổi hai thằng nhóc về phòng.
“Xụyt! Khẽ tiếng một chút... chúng ta mau rời đi.” Người thanh niên đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu đối phương nhẹ tiếng.
Lão sẽ dùng tên này để đối phó tên kia!
Nàng không hề hay biết, chính việc bản thân không thèm để tâm mà vô tình thả hổ về rừng... để rồi sau này chính nàng phải rước họa vào thân.
Lần này nàng tới đây là để xem tính thực hư thế nào, có giống lời cha nàng đã nói về Thắng hay không.
Gào!!!
“Không được, con ả thấy chúng ta rồi!” Người thanh niên rụt cổ, vội vàng nâng đỡ Thắng điên rời đi, không dám quay đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong tư tưởng của bọn họ, cương thi hay xác sống đều là những sinh vật có sức mạnh và khả năng hơn con người. Nhất là cương thi, đây là loài không phải dễ dàng chêu chọc.
“Sư phụ! Con đưa Thắng về rồi!...” Thạnh đỡ Thắng qua một bên, mệt mỏi thều thào.
Trần Hùng cũng vậy, kinh ngạc không kém, cũng đã tin tưởng trên cõi đời này thực có quỷ ma.
Hai người họ thấy dễ dàng cũng phải.
Một người theo chủ nghĩa duy vật như ông Quang vốn không tin vào mấy chuyện thần thánh ma quỷ, nhưng lần này tràng cảnh ma quái lại đập vào mắt, khiến ông ta không tin không được.
Ánh chỉ hơi nhìn một chút, rồi không thèm để tâm.
Hiểu ý, Thạnh qua bên cạnh Thắng, đỡ đối phương đứng lên, rồi dìu vào trong phòng. Chỉ để lại tên thầy mo lang đang tức giận, ho lụ khụ trước điện thờ nhỏ nhoi mới được dựng lên không lâu...
“Sư phụ đâu sư huynh?” Thắng nhẹ giọng.
“Tốt rồi... chỉ cần thằng nhóc này sống khỏe... Chăm chỉ tu luyện, chúng ta liền có thể trả lại được mối thù của ngày hôm nay!” Mo Lang nắm vai Thắng, tin tưởng mà nhìn đối phương.
Chỉ sau một hồi, lão ta bỗng dưng dừng lại, miệng há lớn, phun ra một búng máu tươi đen ngòm.
Nếu chỉ dùng ánh mắt d·ụ·c vọng tầm thường thì không có gì để nói, cái đáng nói là đối phương thế mà coi nàng như thức ăn. Từ trong đôi mắt đó, nàng như thấy một con thú hoang đang muốn xâu xé mình.
Lúc này, tại một căn nhà hoang gần nghĩa địa, cách xưởng may hoang một cây số đang có một tên thầy mo quỳ gối trước điện thờ riêng mà lẩm bẩm, làu bàu.
Ánh tin chắc tên này hẳn là song trùng của Thắng. Một phiên bản đối lập.
Hiện trường hoảng loạn, cộng với dị tượng hiện hữu. Khiến ba người quên đi sự tồn tại của tên Thắng điên.
Cứ thế là xong rồi à? Không phải đánh nhau đến thừa sống thiếu c·hết sao? Sao nhanh vậy đã giải quyết xong xuôi rồi? Con cương thi này... cũng quá gà đi!
Sau khi giải quyết xong đầu cương thi, bọn họ có đảo qua xưởng may hoang này một lượt, xem đám nhóc này có tàng trữ chất cấm hay không. Nếu có thì báo công an, không có thì thôi.
Cỗ t·hi t·hể đi được vài bước thì ngã quỵ xuống đất. Quỷ khí nằm tại bên trong đầu cương thi này cũng bị lôi điện đánh tan, mọi thứ cứ vậy tan biến, chỉ để lại trên mặt đất một cỗ t·hi t·hể lạnh ngắt, tím tái mà nặng mùi.
Cỗ xác sống gào thét, quỷ khí cũng theo lôi điện từ cốt tiên đánh lên mà phun trào. Chúng bay lơ lửng trên đầu cỗ t·hi t·hể, hoá thành một màn sương khói, liên kết lại thành một khuôn mặt vặn vẹo, đau khổ.
“Đến rồi... dẫn lôi phù, thiên lôi oanh tạc!”
Đám người xung quanh đều là sợ đến há hốc mồm nhìn l·ên đ·ỉnh đầu.
“Vẫn là con nhóc lần trước đi cùng tên khốn kia! Hai đứa chúng nó như đám cô hồn các đảng, bá·m s·át không buông...khụ khụ...”
Nhưng sau những cử chỉ, hành động của tên Thắng điên. Đối phương hoàn toàn không biết nàng là ai, lại còn lộ ra ánh mắt thèm muốn.
Đang lẩm bẩm lầu bầu, vỗ ngực cho bớt cơn ho thì cánh cửa bỗng vang lên vài tiếng kẽo kẹt. Định thần nhìn qua, tên thầy mo lang thấy người tới là hai tên đệ tử của mình thì cũng thở phào một hơi.
Đôi mắt này hoàn toàn không phải của Thắng. Bởi hắn chưa từng nhìn nàng với đôi mắt như vậy, cái hắn trao cho nàng là đầy ắp tình yêu thương, ấm áp.
Lúc này, tại trong đám người đang láo nháo, hoảng loạn bỗng xuất hiện một tên thanh niên trẻ tuổi, dáng người lực lưỡng đi tới bên Thắng điên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người thanh niên trẻ tuổi lắc đầu. “Không hẳn, chỉ là đối phương tồn tại như khắc tinh. Có pháp bảo bên người, nếu không có thứ đó... chúng ta cũng không phải sợ bọn chúng làm gì...”
Cương thi vốn đã sợ lôi điện, bởi lôi điện chính là chí dương chí cương. Giờ đoàn lôi điện này lại được mượn từ thiên địa, tồn tại như một chuẩn pháp tắc. Nên đầu cương thi này không thể chịu được một kích cũng là lẽ đương nhiên.
Ánh nhếch mép, để lộ ra một nụ cười tràn đầy sự tự tin, nói. “Cha yên tâm, đối với cỗ cương thi này... con chỉ cần một chiêu!”
Từ những dữ kiện này, nàng hoàn toàn tin đối phương chỉ là trùng hợp. Tên và diện mạo giống nhau cũng là lẽ thường tình, dù sao trên thế giới cũng có trường hợp như vậy sảy ra. Họ gọi đó là song trùng.
Khi đã hiểu rõ, Ánh cũng không thèm bận tâm tới tên Thắng kia, chỉ toàn tâm toàn ý cùng cỗ cương thi trước mặt đối chiến. Dù nhìn thấy đối phương muốn chạy trốn, nàng cũng chẳng thèm bận tâm.
“Chú Hùng. Chú không được qua đây! Đây là cương thi, hiện tại đang bị ảnh hưởng từ ánh nắng mặt trời, cộng thêm cốt tiên trói buộc, nó mới yếu nhược như bây giờ.
“Cứ tưởng tới đây là an ổn tu luyện, ai mà ngờ... khục khục... vẫn để hai tên khốn này tìm tới. Đáng hận nhất là cỗ cương thi mà ta mất bao công sức luyện chế cứ vậy bị đối phương đ·ánh c·hết...”
Nhưng sau một hồi tìm tòi, không thấy có gì khả nghi. Ba người mới quay lại xe để trở về căn biệt thự.
Thắng điên cũng là biết phối hợp, cùng tên thầy mo lang này phụ hoạ.
“Ngu dốt! Trong đám người đó có một tên cao thủ. Tên này lại là khắc tinh của sư phụ, nếu đánh. Sư phụ thua chắc!”
Nàng thấy nơi xa, cuối cánh cửa ra vào đang có hai thân ảnh đứng đấy nhìn nàng.
Vốn là fan cuồng của Lâm Chánh Anh, nên ông Quang lẫn Trần Hùng đều biết được loài này nguy hiểm tới mức nào. Đến s·ú·n·g ống còn không làm gì được, vậy mà đơn giản chỉ với một cú quất roi của Ánh, nó đã trở thành một bộ xác khô.
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Ông Quang cũng là sốt vó.
Một tên là Thắng điên, tên còn lại nàng là không biết. Chỉ thấy đối phương mặc một thân trang phục dân tộc vùng cao, vừa nhìn là biết người mường, bởi khi thăm viếng bà Hồng, nàng thấy Với cũng mặc một bộ như thế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.