Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 338: Rục rịch
Ngay khi Thắng đang đủng đỉnh nằm xem bản tin về mãnh hổ quân thì các nước đế quốc cũng đang lăm le rục rịch điều quân cùng tài lực tới phía đông và phía tây Trung Hoa.
Chắc chắn ông còn giữ lại cho mình lá bài tẩy có thể lật ngược tình thế đi...
Còn bản thân hắn thì đi vào trung tâm thành phố với lý do “Ẩn mình trong lòng địch”. Đám lính đánh thuê vốn cũng định cùng hắn tiến vào thành phố thám thính, nhưng đều bị hắn đuổi khéo đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bản tin trong ngày tới đây là kết thúc, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành!”
Tô Văn Minh rời đi không chút lưu luyến.
Bọn họ thực không ngờ... nhà nước vậy mà thành công nghiên cứu ra tân nhân loại, mang sức mạnh siêu việt thường nhân. Với những ai đã từng xem qua Maverl thì đều biết, đội trưởng Mỹ có thể một mình cân trăm tên lính đặc công, đủ thấy tân nhân loại mạnh tới cỡ nào. (không biết đội trưởng Mỹ có thể một mình cân 100 người lính đặc công hay không, nên chỉ có thể bốc phét cho thêm chút thú vị)
Mang theo niềm vui thú, hắn đi vào trung tâm thành phố Tứ Xuyên. Thuê một căn phòng trọ, mướn một chiếc xe máy để một mình ngao du đó đây.
Chương 338: Rục rịch
“Việc tiến vào lòng địch là quá nguy hiểm, chỉ cần một người vào là được. Đi đông sợ bị chú ý. Ba người tại bên ngoài ẩn nấp, nếu có thông tin gì thì tôi sẽ hướng ba người truyền tin...”
Vì nhiệm vụ lần này đòi hỏi các binh sĩ phải ẩn mình, giả dạng thường dân để xâm nhập vào các thành phố; nên s·ú·n·g ống không được mang theo, chỉ có một chiếc bộ đàm cùng mấy thanh dao găm q·uân đ·ội nhỏ bé mà thôi.
Có một tên không chịu được sự im ắng, đã mất kiên nhẫn hướng người đàn ông đang ngồi ghế chủ tọa mà hỏi.
“Không phải người bình thường? Vậy họ là...” Nữ phóng viên lúc này đã hoàn toàn quên mất việc bản thân đang phát sóng trực tiếp trước toàn dân, vô thức quay người hỏi chủ tịch nước Tô Văn Minh.
Oanh! Người đàn ông ngồi tại ghế chủ toạ dùng tay đập mạnh xuống bàn, đôi mắt sắc bén nhìn về phía kẻ vừa đứng dậy hỏi kia.
Thắng nằm trên giường, tiện tay cầm lấy cái điều khiển mà ấn loạn lên.
Đã quá ba ngày kể từ khi quân đoàn trinh sát do trung tướng người ấn Gurkiran chỉ đạo tiến vào lãnh thổ Trung Hoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy là cả ba tên lính đánh thuê đều vui vẻ ra khỏi thành phố, tìm tới những căn nhà bỏ hoang để giấu mình. Chờ đợi Thắng truyền tới tin tức liền sẽ ngay lập tức gửi về tổng bộ chỉ huy.
Ông ta phóng nhãn nhìn lên trời xanh, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Cuộc họp tan rã, các vị thủ trưởng, đại tướng... đều nhanh chóng rời đi, chỉ để lại vị chủ tịch nước Tiền Triêu ngồi lại một mình trong phòng.
“Ngài tính sao? Ngài Park? Chúng ta sẽ theo phe nào? Anh cả Trung Quốc, hay là đám người...”
Thật hài hước... Chỉ vài lần gặp mặt, tôi cũng biết con người ông thuộc loại gì. Con cáo già gian manh... sẽ không lý nào một kẻ cẩn thận như ông lại đi tiết lộ toàn bộ lá bài tẩy cho bàn dân thiên hạ thấy.
Mỗi nhóm chỉ có tối đa ba người cùng một tên tiểu đội trưởng. Nhiệm vụ của bọn họ chủ yếu là xâm nhập vào lãnh thổ của địch, thăm dò địa hình và tình hình địch, xác định các khu vực quân sự gần nhất rồi liên lạc về tổng bộ chỉ huy.
Lần này bản tin không còn đơn giản là thông báo tình hình đất nước cùng chính sách chuẩn bị chống giặc, mà thay vào đó là trực tiếp màn phỏng vấn người đứng đầu của nhà nước Trung Hoa, ông Tô Văn Minh.
Tô Văn Minh, tôi mong rằng sự lựa chọn của tôi ngày hôm nay là sự lựa chọn đúng đắn... đừng làm tôi thất vọng! Tô Văn Minh!!!”
Nữ phóng viên vui vẻ mỉm cười, rất hoà nhã, lịch sự hướng vị chủ tịch nước phỏng vấn.
“Thưa chủ tịch. Ngài thấy sao về tình hình chiến sự ngay lúc này? Liệu đất nước chúng ta có thể một mình chống lại đám ngoại bang không?”
Nghe cũng có lý.
Bên trong, nàng thấy các binh sĩ kia luyện tập rất cơ cực, vừa nhìn đã biết đây là quy trình huấn luyện thập tử nhất sinh.
Nên ngay khi thông tin về Mãnh Hổ quân bị phát tán ra ngoài, không chỉ người dân Trung Hoa đỏ mắt, mà ngay cả các cường quốc trên toàn thế giới khi biết được nội tình cũng là điên cuồng.
Hừ, ông Gim! Tốt nhất ông nên giữ mồm giữ miệng, kẻo hoạ tới thân lúc nào lại không hay đâu!”
Điều làm bọn họ sôi trào hơn cả vẫn là vì huyết thanh Mãnh Hổ. Thấy bảo chỉ cần là thanh thiếu niên từ 16 đổ lên, nếu chủ động xin nhập ngũ, sau 1 năm huấn luyện sẽ được tiêm một liều huyết thanh Mãnh Hổ, trở thành tân nhân loại, siêu việt thường nhân.
Trong tấm thẻ thân phận không những chứa thông tin cấp bậc, phần trăm hoàn thành nhiệm vụ, mà ngay cả tiền nhiệm vụ cũng được bắn vào bên trong tồn trữ.
...
Các ông đừng quên, Hàn Quốc là con của Mỹ. Nếu Trung Quốc bị dẹp, chúng ta cũng khó tránh khỏi kiếp nạn lần này.” Chủ tịch nước Tiền Triêu ngồi ngay ngắn tại chủ toạ, nghiêm nghị nhìn về phía mấy người.
Khi không có tên ngốc muốn đưa thân vào nguy hiểm thay bọn họ làm việc, ngu gì mà không nhường? Trái lại còn âm thầm vui vẻ dơ ngón tay cái đây!
“Người Tiền Triêu chúng ta là loại người vậy sao? Ăn cháo đá bát? Quay lưng với người đã từng ra tay cứu chúng ta?
Nhìn bề ngoài trông có vẻ tự tin là vậy, nhưng thông qua màn ảnh, Thắng vẫn có thể nhìn ra cô nàng đang run rẩy, nồng ngực đang phập phồng lên xuống không theo nhịp. Hẳn là rất áp lực khi ngồi phỏng vấn một vị đứng đầu toàn bộ quốc gia.
Lúc này, trong một căn phòng trọ bình dân tại Tứ Xuyên Trung Quốc, đang có một thanh niên nhàn nhã nằm xem tivi. Bên phải là đĩa trái cây, bên trái là rượu Ngũ Lương Dịch. Một loại đặc sản của Tứ Xuyên.
Thử tưởng tượng xem.
Để đề phòng bất trắc, các cường quốc lúc bấy giờ đã không tiếc của, cắn răng cắn cổ đầu tư tiền và nhân lực vào mặt trận phía tây Trung Quốc. Nơi Trung-Ấn đang diễn ra c·hiến t·ranh.
Nhàm chán, chả có gì thú vị, hắn lại ấn chuyển kênh, đổi sang bản tin khác.
Đặc biệt là kinh tế, với số lượng nhân lực dồi dào, chúng ta có thể tự sản xuất lương thực, phục vụ c·hiến t·ranh... (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Văn Minh rời khỏi ghế ngồi, tiến tới bên màn chiếu đứng. Hai tay chắp ra sau lưng, đôi mắt híp lại như ưng đảo qua toàn trường. Dù là người dân chỉ thông qua màn ảnh nhìn chân diện mục của vị chủ tịch nước này cũng không nhịn được mà run rẩy vài cái.
“Cô đừng thấy bọn họ huấn luyện như vậy mà nghĩ bọn họ đang tìm c·ái c·hết... để mà nói thì bài huấn luyện này chỉ là cấp độ cơ bản mà thôi, chưa đủ đô với bọn họ... bởi các binh sĩ của chúng ta... không phải người bình thường!”
Sau một hồi ấn loạn xì ngầu, hắn mới yên phận dừng lại một kênh tin tức đang phát trực tiếp của truyền hình Trung Quốc.
Trên các kênh tin tức của Trung Quốc lúc này đều là bản tin thông báo về tình hình chiến sự Trung Quốc với các cường quốc lớn.
“Ông không cần giải thích. Tôi đã quyết định rồi, chúng ta sẽ ủng hộ Trung Quốc tới cùng!”
Vậy là hắn được tự do.
“Khỏi. Các ông nghĩ hay lắm, nếu ta về phe Mỹ, sau khi Trung Quốc b·ị đ·ánh tan, liệu nước Mỹ có bảo toàn chúng ta?
Để có thể duy trì cuộc chiến bảo vệ đất nước, nhà nước khuyến khích người dân quá tuổi, trẻ nhỏ cùng những người không đủ điều kiện tham gia binh sĩ ở nhà làm kinh tế, nông lâm...
Hiện tại hắn đang ngồi xem tin tức về tình hình chính trị của đất nước tỷ dân này. Hắn muốn biết đám người này sẽ dùng cách gì để động viên lớp trẻ tham gia nghĩa vụ quân sự, không biết là bắt buộc hay khuyến khích người dân... Hắn thực tò mò.
Không chỉ có vậy, nhân dân chúng ta đều là những con người yêu nước. Tôi tin chắc khi biết được đất nước đang lâm nguy, mọi người sẽ tình nguyện tham gia chiến đấu!”
Lần này phân đội, Thắng lại bất ngờ được tên trung tướng Gurkiran chú ý, phong cho làm tiểu đội trưởng, chỉ đạo một tiểu đội trinh sát tiến về phía đông của Trung Hoa để thám thính, nếu thấy có q·uân đ·ội bên phía địch nhân di chuyển thì ngay lập tức báo cáo, để bên phía chỉ huy làm ra kế sách ứng phó.
“Đây là...?” Vị nữ phóng viên kinh ngạc đến há hốc mồm khi nhìn vào đoạn video trên.
Dù biết đây chính là dương mưu do bên Trung Quốc bầy ra để bẫy bọn họ vào thế cục, nhưng vì thứ trước mắt này có giá trị rất lớn, nên các cường quốc không thể làm gì khác hơn ngoài việc cùng nhau diễn một vở tuồng.
Bên trong là một bãi đất rộng lớn, nơi có hàng ngàn tên binh sĩ đặc chủng đang được huấn luyện khắt khe, bài bản.
Trung Quốc thì muốn kéo dài c·hiến t·ranh, lấy thời gian để bù đắp số lượng. Còn các cường quốc thì sợ “tài liệu” hỏng, không dám ra tay quá mạnh. Chỉ có thể ngoan ngoãn dùng phương thức chiến đấu cơ bản nhất... cho lục quân đổ bộ vào đại lục Trung Hoa, đánh chiếm lãnh thổ, thu hẹp khoảng cách với khu căn cứ nghiên cứu, từ từ c·ướp đoạt các loại tư liệu có liên quan tới mãnh hổ huyết thanh.
Đang ngon nghẻ thì được phong làm tiểu đội trưởng, nắm đầu ba tên còn lại theo sau làm đệ, ngu gì mà không làm? Vậy là hắn đã ngay lập tức đồng ý, dẫn theo ba tên lính đánh thuê di chuyển về hướng đông, nơi thành phố Tứ Xuyên toạ lạc.
Tôi không biết thứ ông đang tin tưởng có thể lật ngược tình thế hay không, nhưng không đánh cược thì sao biết được kết quả?
“Thưa quý vị, hiện tại đất nước chúng ta đang đứng trước nguy cơ c·hiến t·ranh. Các nước tư bản đang muốn lăm le chiếm đoạt mảnh đất này...
Lúc này, toàn bộ nhân dân Trung Hoa dân quốc đều là sôi trào. Bọn họ phấn khích không thôi, rất tự hào về nền khoa học kỹ thuật của đất nước mình.
Sau vài giây, nàng ta mới tỉnh táo lại, chột dạ nhìn vị chủ tịch nước đang ngồi trước mặt này. Vừa rồi nàng quên béng đi mất, bản thân đang phỏng vấn trực tiếp...
“Thưa ngài, tuy Trung Quốc đã thành công nghiên cứu ra tân nhân loại... nhưng vẫn không thể một mình chống lại các cường quốc khác. Nếu chúng ta tham gia, sợ là...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Văn Minh đánh mắt, ra hiệu cho người mình khởi động máy chiếu, mở ra một đoạn video.
Các đế quốc, thế lực ngầm trên toàn thế giới cũng theo đó rục rịch. Lần này chén canh... ai cũng muốn được cắn một miếng.
“Cái này là bí mật quân sự, bí mật của nhà nước... nhưng nhìn tình hình diễn biến trước mặt, tôi đành phải tiết lộ chút thông tin cơ mật vậy...”
Tiền Triêu, một đất nước nhỏ nằm tại phía bắc Hàn Quốc lúc này.
“Ồ... nhưng lần này địch nhân mà chúng ta phải đối đầu là cả thế giới... Dù là Mỹ quốc cũng chưa dám khẳng định có thể một mình đánh lại các nước nhỏ xung quanh chứ đừng nói đến các cường quốc...
“Tôi...”
Nhờ Sát Lang làm việc chăm chỉ nên Thắng mới sướng được như ông hoàng.
Nếu làm không khéo, khả năng cao sẽ làm mất lòng dân, khiến dân chúng bất bình mà trở mình c·hống p·há n·hà n·ước. Lần này Trung Quốc đã nằm trên chảo dầu. Giặc trong lẫn giặc ngoài đều dòm ngó.
Ngài có thể cho tôi cùng các thính khán giả biết... sao ngài lại tự tin như vậy được không?”
Tô Văn Minh lộ ra một nụ cười sảng khoái, tràn đầy tự tin mà trả lời.
Hỏi hắn lấy tiền từ đâu mà nhiều vậy? Thế cũng phải hỏi! Tất nhiên là từ tấm thẻ thân phận của tên Sát Lang rồi.
“Haha. Nếu xét về mặt khoa học, kỹ thuật... chúng ta hiện tại đang dẫn trước thời đại hẳn một kỷ nguyên.
Nghe bảo Tứ Xuyên là tỉnh thành có cảnh quan đẹp đẽ, sản vật phong phú, từ xưa đã được gọi là Thiên phủ chi quốc. Lần này hắn muốn tới tận nơi xem xem có đẹp như lời đồn.
Vốn tính hiếu chiến, thích b·ạo l·ực của người Hán đã ngấm vào trong máu, nên ngay khi biết nhà nước chủ động cung cấp thuốc tiến hoá cho binh sĩ, đã có nhiều thường dân điên cuồng viết đơn xin gia nhập, chỉ mong kiếm một chút huyết thanh, thay đổi vận mệnh mình.
Sau một hồi, đâu đó khoảng 2-3 tiếng. Tô Văn Minh mới hoàn thành việc diễn thuyết, giải thích về mãnh hổ quân cho quần chúng nhân dân nghe. Kết thúc buổi phỏng vấn trước sự ngỡ ngàng, kinh ngạc lại có chút kinh hỉ của người dân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì sợ bị địch phát hiện, tên trung tướng này đã dùng chiến thuật phân tán, tán nhỏ quân đoàn lớn ra thành các nhóm nhỏ.
Vì tình hình nguy cấp, nhà nước bắt buộc các công dân từ 18 trở lên phải tham gia nghĩa vụ quân sự...
“Haha. Mọi người đều hẳn là rất tò mò đi!? Được rồi, tôi sẽ không úp mở nữa. Nhóm binh sĩ này... tên là Mãnh Hổ quân....”
Vậy nên lần này, Tiền Triêu bọn tôi quyết định sẽ cùng Trung Hoa dân quốc lên chung một thuyền...
Người này không ai khác chính là main của chúng ta, Thắng!
Trong màn ảnh nhỏ, nữ phóng viên xinh đẹp chớp chớp đôi mắt quyến rũ nhìn về phía người đàn ông chững chạc, lạnh lùng đang ngồi đối diện.
Bản thân đang là một tên yếu kém, nâng 1 cục tạ 50 cân cũng không nổi. Nhưng chỉ với một liều huyết thanh đã đưa một tên yếu đuối như vậy trở thành một siêu nhân, sức mạnh hơn người. Hỏi xem có ai là không động tâm?
Trong một tòa nhà rộng lớn, xa hoa nằm tại trung tâm thành phố Tiền Triêu, đang có một đám người ngồi chung với nhau ngay ngắn nghiêm nghị. Trên khuôn mặt bọn họ treo đầy sự phiền muộn, sầu khổ không thôi.
Tuy Tứ Xuyên có vị trí cách phòng thí nghiệm khá xa, nhưng hắn cũng không vội. Bởi c·hiến t·ranh cũng phải tới tháng sau mới diễn ra trên toàn bộ lãnh thổ Trung Hoa, khi đó mới là lúc hắn tiến hành hái rau hẹ.
Giờ rau còn xanh lắm, muốn chủ động thu sớm cũng không thể được. Đành vậy, hắn quyết định tận dụng đoạn thời gian này nhàn nhã ngao du sơn thủy, ngắm cảnh vật hữu tình nơi đây, sau đó thưởng thức món ngon bản địa.
Một tên khác đứng dậy, thần sắc lo lắng khuyên can.
Để dễ bề hành động, đi chơi không có người soi mói. Hắn đã chủ động giải tán tiểu đội, cho ba người kia tự tìm chỗ ẩn nấp, tiến hành thám thính xung quanh.
Nghe cũng có lý, nếu Trung Quốc mà tan rã, thì kết cục của bọn họ cũng chả tốt đẹp gì. Biết bản thân đã lênh đênh trước biển, bọn họ không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhắm mắt, dũng cảm đương đầu với bão giông mà thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.