Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 339: Chuẩn bị
Nếu là bình thường, khi xác định được vị trí sắp diễn ra chiến đấu, nhà nước sẽ cho di tản người dân để tránh nạn. Các du khách tới đây thăm quan chắc chắn sẽ bị ngăn lại, không cho tiến vào vùng nguy hiểm.
Ngoài việc làm nơi trú ẩn, tránh bom đ·ạ·n... hắn còn định biến nơi này thành căn cứ tạm thời, dùng để chứa con tàu thời gian.
Để phòng bất chắc, hắn quyết định nhanh chóng tới đây trước khi chiến tranh sảy ra, đào sẵn hầm trú ẩn để ẩn thân.
Thời gian cách chiến tranh thế giới lần thứ ba chỉ còn lại 4 ngày, địa điểm sảy ra bom đ·ạ·n nhiều nhất lại chính là nơi đây, tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.
Quả là hàng nội địa Trung Quốc, bền khỏi nói!
Lợi thế của người biết trước tương lai thật là tốt, có thể ra tay chuẩn bị trước tránh cho bản thân gặp bất lợi.
Ngồi trong xe, Thắng hơi ló đầu ra ngoài đánh giá tình hình xung quanh.
Người dân nơi đây vẫn nhộn nhịp sinh sống, người lớn thì đi làm kiếm tiền, trẻ nhỏ thì tụ tập đùa nhau, trông rất bình dị, an nhiên... không có gì gọi là sắp có chiến tranh.
Cũng sau cuộc chiến đó, Thanh Hải mới thu hẹp lại phạm vi, phong tỏa lại toàn bộ tuyến đường không cho người từ tỉnh thành khác tiến vào, nâng cấp nơi đây thành khu quân sự tác chiến chống địch tạm thời.
Chính vì sợ bị như vậy nên hắn mới nhanh chân đến Thanh Hải trước khi có chiến tranh để đào hầm trú ẩn.
Cũng vì vậy mà nhà nước Trung Hoa không mấy chú tâm tới nội địa Thanh Hải, chỉ dồn trọng tâm về phía Tân Cương và dãy núi Côn Lôn mà thôi nên binh sĩ tại đây khá lỏng lẻo, chỉ có ngàn tên mãnh hổ quân và trăm tên thần ưng quân tọa trấn.
Theo như kế hoạch, sau khi tuyên truyền huyết thanh mãnh hổ quân, địch nhân chắc chắn sẽ đánh vào vùng Tân Cương và Tây Tạng, một đường thẳng tiến đến dãy núi côn lôn (côn luân). Dãy núi cắt ngang hai tỉnh Tân Cương và Thanh Hải, nơi có cơ sở khoa học quân sự bí mật dùng làm địa điểm thí nghiệm huyết thanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi họa phù tạo ánh sáng, hắn cần gia cố thêm sức chịu đựng cho các bức tường đá cùng với đó là truyền tống môn.
Không hề kén cá chọn canh, khi hắn vừa mới nhìn thấy căn hầm này đã lập tức ưng ý, nhanh chóng tìm đường đi xuống căn hầm.
Đừng tưởng hắn là main có thể sáng tạo thế giới thì thích làm gì thì làm, trông vậy chứ gà bỏ mẹ.
Chương 339: Chuẩn bị (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một hồi mò mẫm, hắn cũng chọn được cho mình một căn hầm rộng khoảng 10 mét vuông, tuy có hơi ẩm mốc nhưng được cái phía trên đỉnh đầu lại có một lỗ thông khí nhỏ, to bằng bàn tay. Dù lỗ thông khí này không quá lớn để đưa ánh sáng từ bên ngoài vào nhưng với hắn như vậy là vừa đủ.
“Đừng trách ta không thể cứu được mọi người... phải trách chính quyền của các ngươi đang tự tìm đường c·h·ế·t mà thôi!”
Lần này tự ý rời vị trí chính là để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp sửa sảy ra.
Vì nơi này hiểm trở, phù hợp làm nơi chôn thây địch nhân nên Tôn Văn Minh đã chọn nơi này làm bẫy rập. Cho di dời toàn bộ trang thiết bị tới Thanh Hải trong âm thầm, tung tin cho nội gian về khu căn cứ tại Côn Lôn để dẫn dụ địch nhân tới rồi một mẻ hốt gọn.
Nhìn đám trẻ con lô đùa, tung tăng trên con đường phố... bỗng lòng Thắng cảm thấy trĩu nặng mà thở dài. Hôm nay bọn trẻ còn lành lặn, vui vẻ bên nhau... nhưng chiến tranh tới chúng sẽ ra sao? Sợ là sẽ c·h·ế·t oan dưới lòng s·ú·n·g vô tình, tàn tận do bom mìn không mắt, mất thân nhân do lòng người nguội lạnh...
Nhìn cái công trình kỳ vĩ này Thắng thực không dám tin đây là tạo vật do nhân loại tạo ra... bởi chúng quá bền rồi.
Thắng không tiếp tục nhìn ngắm nơi này, chỉ thấy hắn hơi đảo mắt về phía trung tâm sơn động, rồi nhanh chân rảo bước xuống.
Tiến vào sâu bên trong, ngoài những tảng đá đã nứt toác của tự nhiên ra thì những bức tường bằng cốt thép vẫn kiên trì sừng sững tại trong động, chỉ là bề mặt thô cứng của chúng đã được bảo phủ một tầng rong rêu xanh mượt, nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra chúng là những bức tường được xây dựng bằng bê tông.
BIết rõ chiến tranh chỉ còn cách có vài ngày là diễn ra, Thắng không dám để nước tới chân mới nhảy. Bởi nước nơi này sâu lắm, nếu không nhảy nhanh sợ là sẽ chìm nghỉm.
Hẳn là lâu ngày không sử dụng, lại không người qua lại nơi đây nên đường mòn dẫn tới căn hẩm đã bị cỏ dại mọc lên chen chúc, um tùm. Nếu không phải hắn có thiên nhãn thông, sợ là mò không tới.
Tiếc là... phương thế giới đó của hắn đã bị biến mất, nên giờ đây mới yếu nhược như vậy.
Xe khách chầm chậm mang theo các hành khách tiến vào thành phố Hải Tây, đây là một châu tự trị chiếm phần lớn tầng phía bắc cũng như một phần phía tây nam của tỉnh Thanh Hải, cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Kẻ địch của hắn hiện tại đã là cao thủ ngoài vũ trụ, cấp bậc ra sao hắn cũng không rõ. Chỉ biết đối phương mạnh kinh khủng, nếu tu luyện từng ngày thì có đến chục năm hắn cũng không thể chống lại đối phương.
...
Chiến tranh khốc liệt, s·ú·n·g đ·ạ·n lại không có mắt, trong khi đó muốn thu được nhiều năng lượng linh hồn thì bắt buộc hắn phải thiền định, tịnh tâm để điều động phệ hồn pháp. Sợ trong quá trình thôn phệ linh hồn, chẳng may có một viên đ·ạ·n không mắt ghim vào đầu hắn thì đúng là con mẹ nó đen như c·h·ó!
Hắn muốn dựng một bộ truyền tống môn tại đây với thế giới bên ngoài, rồi bịt kín lại thông đạo dẫn tới căn hầm, tránh cho người lạ tiến vào khi hắn đang thôn phệ sinh mệnh người c·h·ế·t. Chiến tranh nổ ra, chắc chắn người dân nơi đây sẽ nhớ tới nơi này mà dẫn nhau lên núi tránh nạn. Để đề phòng bị phá đám, hắn chỉ nấp lại thông đạo dẫn tới căn hầm của mình mà thôi, còn những căn hầm khác hắn vẫn để đấy cho người dân lên trú.
Vì khu căn cứ khoa học quân sự đang nghiên cứu huyết thanh tân nhân loại đã được di dời tới Thanh Hải, nên nơi đây đã vô tình trở thành mặt trận khốc liệt nhất toàn quốc. Nơi mạng người chỉ như ngọn cỏ, c·h·ế·t đi cũng không tồn tại một chút giá trị nào...
Chỉ cần người hắn thương không phải đau lòng... là hắn mãn nguyện rồi...
Sáng tạo thế giới nghe thì oai, nhưng nếu so với thực tại thì nó chỉ như một trò chơi giả lập, không có giá trị lớn... trừ khi thế giới đó tồn tại song song với thế giới bên ngoài, có lượng lớn chuẩn pháp tắc trở lên giống Tiểu Thế Giới cũ của hắn, phương thế giới được hắn tạo ra từ pháp tắc thôn phệ, cắn nuốt rồi mới đốn ngộ... nếu hắn vẫn còn Tiểu Thế Giới thì dù có là đầu đ·ạ·n hạt nhân thì hắn cũng không thèm để tâm.
*Ps: Cảm ơn KTH 100 đã đề cử và đồng hành ạ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dùng thiên nhãn thông đảo qua khu vực xung quanh, cuối cùng hắn phát hiện tại phía tây của thành phố có một ngọn núi nhỏ, bên trong ngọn núi có một căn hầm trú ẩn bỏ hoang cách mặt đất khoảng 200 mét.
Truyền tống môn là một loại phù do hắn tự nghĩ, sử dụng nguyên lý giống phù trữ vật, chỉ khác là một cái đưa vật vào thế giới khác, còn một cái thì đưa vật và người di chuyển tới vị trí khác trong cùng một thế giới nhưng cách làm lại cầu kỳ hơn.
Trong khoảng thời gian này Thắng đã không còn hứng thứ vui chơi, du ngoạn quanh thành phố Tứ xuyên nữa, thay vào đó hắn đã rời khỏi trung tâm thành phố trong âm thầm. Một mình tiến về hướng Tây Bắc, theo xe khách đi vào Thanh Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc xe lăn bánh, chở hắn tới trung tâm thành phố Hải Tây liền thả xuống.
Những hành tinh mà hắn tạo chỉ là một bản sao cấp thấp, dù có sản xuất ra một đội quân giới tọa tại trong cơ thể thì khi thả ra cũng sẽ bị thiên địa bên ngoài trấn áp giáng cấp. Không những vậy còn yếu tới mức bị sinh vật cấp thấp tại thế giới bên ngoài xơi thịt. Các vị đừng quên có một lần hắn gọi ra một con thanh long đằng vân, còn chưa đằng được phát nào đã bị đám gà cho vào bụng là đủ hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thắng thu hồi ánh mắt, không tiếp tục ngắm khung cảnh phồn hoa bên ngoài. Bởi hắn biết, nơi đây sớm muộn gì cũng thành một bãi chiến trường, trải đầy đường là xác người c·h·ế·t cùng máu đỏ tanh hôi, người sống khi đó chỉ có mãnh hổ quân và thần ưng quân, còn lại thì c·h·ế·t hết.
Được cái mãnh hổ quân và thần ưng quân cũng không phải phế phẩm, tuy Thanh Hải bị tập kích bất ngờ nhưng dưới sự chống trả quyết liệt, đám lính Mỹ cùng bọn đồng minh cũng c·h·ế·t như ngả rạ. Mãnh hổ quân và thần ưng quân chỉ bị thiệt hại chút binh sĩ, người c·h·ế·t nhiều chủ yếu là thường dân.
Vô giá trị với ai thì Thắng không biết, nhưng với hắn thì lại giá trị ngàn vàng. Tất cả đều là năng lượng, đều là tài nguyên quý báu để hắn dùng tới dưỡng uẩn tiểu thiên hà trong thân. Có lượng lớn sinh mạng người duy trì, hắn liền có thể tăng tốc khả năng phát triển môi trường của các hành tinh, đưa chúng tiến vào cấp ngụy tiểu thiên thế giới, khi đó các sinh mệnh có thể đi vào sinh tồn, phát triển tân nền văn minh.
Thời gian cứ vậy thấm thoát trôi qua, bẵng cái đã hết một tuần.
Tuy hắn có tấm lòng bồ tát của Đạo Viên đại sư; nhưng cũng có sự vô cảm, tàn ác của Dạ Minh quỷ tộc. Nếu có sức... hắn chắc chắn sẽ làm thánh mẫu, cứu khổ cứu nạn. Nhưng lúc này đây, hắn chỉ là một con kiến nhỏ... không, phải là kiến hoàng mới đúng. Tuy là kiến hoàng nhưng hắn vẫn chỉ là một sinh vật nhỏ bé so với vũ trụ này, s·ú·n·g đ·ạ·n chưa thể một tay tóm gọn như songoku, nên chỉ có thể giương lên cái tâm vô cảm để nhìn đời.
Nhưng y không ngờ tới, trong đám cao tầng lại xuất hiện một tên hán gian. Tên hán gian này đã bán thông tin mật cho nước Mỹ, để bọn họ ra tay đánh vào Thanh Hải.
Thời gian cách chiến tranh còn có vài ngày, hắn cần chọn một nơi trú ẩn thích hợp trong sơn động này. Vì nơi này khá rộng, lại nhiều ngõ ngách nên hắn cần phải tìm nơi nào đủ rộng rãi, thoáng mát để bản thân có thể thuận tiện sinh hoạt.
Trước hắn có ý định phá hủy con tàu chỉ là suy nghĩ nhất thời, khi đó tinh trùng lên não nên chỉ nghĩ tới Ánh, quên mất bản thân còn có một tên địch nhân bá đạo đang tại bên ngoài không gian. Dạo gần đây hắn thi thoảng lại bị đau đầu, chính những cơn đau này đã đánh tỉnh hắn, để hắn nhớ tới cái tên Thần Minh.
Cũng vì vậy mà kế hoạch phá hủy con của hắn đã ngay lập tức được dẹp bỏ, chuyển sang kế hoạch khác là thu hồi tàu không gian.
Dù muốn hay không, Thắng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Bản thân hắn còn không đủ khả năng bảo vệ chính mình, thì lấy đâu ra sức mà cứu vớt người khác?
Nếu ngăn không cho tận thế hàng lâm thì xác định hắn không thể nào mà mạnh lên được, việc chống lại Thần Minh cũng là điều không thể. Còn nếu để tận thế buông xuống thì sợ là nhân loại nơi đây sẽ rơi vào tình thế nguy cấp, cha mẹ Ánh sẽ khó thoát cảnh hóa zombie, khi đó người hắn yêu sẽ rất đau khổ... mà hắn lại không nhẫn tâm để người phụ nữ của mình phải đau lòng...
Nên hắn quyết định rồi, hắn sẽ thu hồi con tàu, dùng nó để xuyên về quá khứ, khi mà các sinh vật cổ đại còn sinh sống, các nền văn minh mà hắn tạo ra chưa bị tuyệt diệt để tu luyện. Dù có phải xa Ánh, hắn cũng bằng lòng, miễn sao người hắn yêu không phải chịu cảnh người thân hóa zombie.
Hắn chỉ sợ không có không khí mà thôi, còn ánh sáng thì hắn có thể tự chế được. Đừng quên hắn là một tên biết họa phù. Chỉ cần vài ba vết khắc trên trần đá là hắn có ngay cho mình một mảnh trời riêng.
Nhưng vì trận đánh này diễn ra trong âm thầm, không phải ai cũng biết rõ nơi đây sẽ thành lòng chảo chiến tranh. Đến chủ tịch nước Tô Văn Minh cũng không nghĩ tới đám người Mỹ dám đánh trực tiếp vào tỉnh Thanh Hải đây. Nếu không phải Thắng có đoạn ký ức mờ ảo tại trong tiềm thức thì hắn cũng không biết đám liên minh phương tây dám đánh thẳng vào thành phố có đông dân cư này.
Cũng phải thôi, đến chủ tịch nước còn không nắm bắt được khi nào địch nhân đổ bộ thì sao dân chúng biết được mà tiến hành di cư!
Đi xuyên qua những bụi cây, bụi cỏ chằng chịt, vượt qua những đá tảng to lớn, Thắng đã nhanh chóng có mặt tại một sơn động. Bên ngoài sơn động được phủ lên một tầng bê tông cốt thép dày cộp, phía trên là một lớp rêu xanh nhẵn mượt che đi dòng chữ đỏ to lớn trên bức tường. Từ những vết đứt quãng của dòng chữ, với kiến thức ngôn ngữ của Sát Lang, Thắng có thể đọc ra “Trú ẩn” hai từ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.