Chương 31: Lạc Gia Thiếu Chủ
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng ban mai dịu nhẹ len lỏi qua khe cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp và dễ chịu. Thượng Lục, trong diện mạo mới, tự mình bước ra khỏi căn phòng trọ. Khuôn mặt y giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, trở nên bình thường nhưng không kém phần cuốn hút. Y khoác lên mình bộ y phục gọn gàng, chỉnh tề rồi nhẹ nhàng tiến xuống phía dưới.
Bước chân của Thượng Lục vang lên nhẹ nhàng trên sàn gỗ, y bước vào không gian sinh hoạt chung của khách điếm. Chủ khách điếm, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài phúc hậu, đang bận rộn chuẩn bị cho một ngày mới. Thấy Thượng Lục xuất hiện, ông ta liền niềm nở tiến đến chào hỏi.
“Chào công tử, chúc ngài buổi sáng tốt lành!” Thượng Lục cười nhẹ, gật đầu đáp lễ.
“Hóa ra đây là vẻ mặt của công tử...” Chủ khách điếm không khỏi ngạc nhiên, mắt mở to ngắm nhìn khuôn mặt mới mẻ của Thượng Lục. “Trước giờ ta luôn tò mò không biết diện mạo thực sự của ngài ra sao. Thật là tuấn tú!”
Thượng Lục khẽ cười, giọng điệu ôn hòa: “Lão quá lời rồi. Ta chỉ là một kẻ phong du, nay đây mai đó, diện mạo không quan trọng, chủ yếu là lòng người thôi.”
Chủ khách điếm gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. “Công tử nói rất phải. Trong đời ta đã gặp nhiều người, kẻ giàu sang, kẻ nghèo khổ, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tâm hồn và tính cách. Ngài có muốn dùng chút gì để lót dạ không? Hôm nay chúng tôi có vài món mới.”
Thượng Lục khẽ lắc đầu, từ chối khéo léo: “Đa tạ lão bản, ta đã ăn sáng rồi. Nhưng nếu có thể, ta muốn xin chút trà để nhâm nhi trước khi lên đường.”
Chủ khách điếm lập tức gọi người mang trà ra, không quên kèm theo một nụ cười ấm áp: “Ngài cứ tự nhiên. Thực ra, có một số người khách từng đến đây hỏi thăm về ngài, họ nói rằng ngài là một người đặc biệt.”
Thượng Lục ngồi xuống ghế, nhận lấy chén trà từ tay chủ khách điếm, mắt nhìn xa xăm. “Ta thực chất cũng chả phải người đặc biệt gì cả, chỉ là bọn họ quá lời mà thôi.. Nhưng cũng cảm ơn lão bản đã nhắc nhở cho ta biết.''
Thượng Lục sau khi uống xong chén trà liền bước ra khỏi khách điếm, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu rọi lên khuôn mặt đã được dịch dung cẩn thận, khiến y trông như một nam tử bình thường. Mái tóc đen mượt và bộ y phục giản dị giúp y dễ dàng hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố.
Phía trước là một con phố nhộn nhịp, người dân qua lại, buôn bán, và trò chuyện tạo nên một bức tranh sinh hoạt sôi động. Những quầy hàng đầy màu sắc bày bán đủ loại mặt hàng từ thực phẩm, vải vóc đến đồ trang sức. Tiếng rao hàng, tiếng cười nói hòa quyện với nhau, tạo nên một không khí sôi động và náo nhiệt.
Thượng Lục bước chậm rãi, ánh mắt y quan sát mọi thứ xung quanh một cách thản nhiên. Y dừng lại tại một quầy hàng nhỏ, nhấc lên một chiếc túi nhỏ đựng đầy hoa quả tươi, rồi khẽ cười với người bán hàng trước khi đặt lại chỗ cũ.
Trong khi đó, phía sau y, hai kẻ lạ mặt lén lút bám theo. Họ ẩn nấp khéo léo giữa dòng người, ánh mắt không rời khỏi Thượng Lục. Một tên có dáng vẻ gầy gò, mặc bộ y phục màu xám cũ, người còn lại có thân hình vạm vỡ, khuôn mặt sắt đá. Cả hai đều mang theo ánh mắt đầy toan tính, theo dõi từng động tác, cử chỉ của Thượng Lục.
Thượng Lục cảm nhận được sự hiện diện của những kẻ theo dõi mình từ lâu, nhưng y chỉ nở một nụ cười nhạt. Y bước đi tự nhiên, hòa mình vào dòng người như thể không hề hay biết. Mỗi bước chân của y đều đều và tự tin, không hề có dấu hiệu của sự lo lắng hay sợ hãi.
Đám đông càng lúc càng đông hơn, y bước qua những người bán hàng rong, những người đi mua sắm, và cả những đứa trẻ đang chơi đùa. Bất kể sự náo nhiệt xung quanh, y vẫn duy trì sự bình thản, phong thái trầm tĩnh.
Thượng Lục bắt đầu cảm thấy khó chịu khi bọn chúng cứ bám theo y mãi mà không buông nên đã quyết định dẫn hai kẻ theo dõi vào một con ngõ nhỏ, hẹp và tối tăm. Những bức tường cũ kỹ và ẩm mốc bao quanh, tạo nên một không gian u ám và tĩnh lặng, khác hẳn với sự náo nhiệt ngoài phố. Bước chân của y vẫn nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, nhưng dường như vẫn tạo nên một sức hút khiến hai kẻ theo dõi không thể rời mắt.
Khi đã tiến vào sâu trong con ngõ, đột nhiên Thượng Lục dừng lại. Hai kẻ theo dõi vẫn bá·m s·át, mắt không rời khỏi y. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thượng Lục đã biến mất, như thể tan biến vào không khí. Cả hai kẻ theo dõi đứng ngây ra, không khỏi hoang mang.
"Mất dấu hắn rồi! Tại sao ngươi không chú ý?" Tên gầy gò lên tiếng trước, giọng đầy tức giận và lo lắng.
"Ngươi nói gì? Chính ngươi mới là kẻ lơ đễnh!" Tên vạm vỡ phản bác, mắt nheo lại đầy thách thức.
"Ta đã nói ngươi phải cẩn thận hơn. Nếu để mất hắn, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp Lạc thiếu gia nữa!" Tên gầy gò không chịu nhường nhịn, ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ.
"Chính ngươi mới là kẻ vô dụng! Ta đã làm đúng phần việc của mình!" Tên vạm vỡ không kém phần tức giận, nắm tay hắn siết chặt, chuẩn bị lao vào cuộc ẩ·u đ·ả.
Sự căng thẳng giữa hai kẻ theo dõi bùng lên, không ai chịu nhường nhịn. Những lời trách móc và đổ lỗi lẫn nhau khiến không khí trong con ngõ trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Cuối cùng, không kiềm chế được nữa, cả hai lao vào đánh nhau, những cú đấm và cú đá mạnh mẽ vang lên trong không gian chật hẹp.
Trong khi đó, Thượng Lục đứng trên mái nhà gần đó, quan sát toàn bộ diễn biến. Ánh mắt y lóe lên sự thích thú, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy vẻ hài hước.
"Đúng thật là hai tên ngốc," y nói khẽ, giọng nói mang theo chút chế nhạo.
Nhìn hai kẻ dưới kia đang ẩ·u đ·ả, Thượng Lục cảm thấy mọi chuyện thật nực cười. Y đứng thêm một lúc, ngắm nhìn cuộc hỗn chiến bên dưới với vẻ thích thú. Cuối cùng, y quyết định rời đi, quay trở lại con phố náo nhiệt bên ngoài.
Như một bóng ma, Thượng Lục lặng lẽ hòa mình vào dòng người đông đúc. Bóng dáng y nhanh chóng biến mất trong đám đông, để lại phía sau con ngõ nhỏ với hai kẻ theo dõi vẫn đang vật lộn với sự thất bại và tức giận.
Tuyết Nhi bước đi trên con phố sầm uất, đôi mắt sáng ngời như những viên ngọc trong sáng. Ánh nắng ban mai chiếu xuống, khiến mọi thứ xung quanh như bừng sáng lên, tạo nên một bức tranh sống động và rực rỡ. Đã rất lâu rồi nàng mới được ra khỏi dinh thự, khỏi những bức tường lạnh lẽo và tối tăm để cảm nhận sự tự do hiếm hoi này. Mỗi bước chân của Tuyết Nhi như nhẹ bẫng, lòng tràn đầy niềm vui và hứng khởi.
Nhiệm vụ lần này của nàng là mua những loại thực phẩm thiết yếu cho bữa ăn hôm nay, đám nô tỳ kia đã giao phó cho nàng công việc này. Tuy nhiên, những món chúng liệt kê đã vượt xa số tiền chúng đưa cho nàng. Tuyết Nhi biết rõ rằng dù cố gắng thế nào, số tiền trong tay cũng không đủ để mua tất cả những thứ cần thiết. Nhưng cô không để điều đó làm giảm niềm vui của mình.
Khi nàng đi qua những quầy hàng tấp nập, hương thơm của các món ăn đường phố, mùi tươi mát của rau củ và trái cây, cùng với tiếng rao hàng của các tiểu thương, tất cả tạo nên một khung cảnh náo nhiệt và sống động. Tuyết Nhi dừng lại ở một quầy bán trái cây, đôi mắt nhìn chăm chú vào những quả táo đỏ mọng, lòng thầm nghĩ đến việc có thể mang về nhà những thứ tươi ngon như thế này.
Cô mỉm cười tươi tắn, nụ cười như ánh nắng ban mai, lan tỏa niềm vui đến những người xung quanh. Một vài người đi ngang qua không khỏi chú ý đến cô gái nhỏ bé, xinh đẹp trong bộ quần áo đơn sơ nhưng lại rạng rỡ như đóa hoa giữa phố phường đông đúc. Dù trong lòng biết rằng việc hoàn thành nhiệm vụ với số tiền ít ỏi là khó khăn, Tuyết Nhi vẫn cảm thấy hài lòng và hạnh phúc vì ít nhất, cô đã có một khoảnh khắc tự do, thoát khỏi những khổ đau trong dinh thự.
Tuyết Nhi tiếp tục bước đi, bàn chân nhỏ bé của nàng chạm nhẹ trên con đường lát đá. Mỗi bước đi là một sự khám phá mới, là niềm vui của sự sống mà cô đã bỏ lỡ quá lâu. Những quầy hàng rực rỡ sắc màu, những tiếng cười nói của người dân, tất cả như hòa quyện lại, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt diệu của cuộc sống.
Cô gái nhỏ cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình, từng hơi thở của cuộc sống, và dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tuyết Nhi đã thấy mình thực sự được sống, được cảm nhận và yêu thương. Chính những điều giản đơn và nhỏ bé này đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng, giúp nàng vượt qua những khó khăn và thử thách đang chờ đợi phía trước.
Tuyết Nhi đang bước đi giữa dòng người tấp nập thì bỗng nhiên bị thu hút bởi một rạp hàng nhỏ bán rau củ ở góc đường. Người bán hàng là một đứa bé khoảng 6-7 tuổi, với bộ quần áo rách nát và khuôn mặt lem luốc đầy vẻ đáng thương. Đôi mắt to tròn của cô bé sáng ngời, nhưng ẩn chứa trong đó là nỗi buồn sâu thẳm và sự mệt mỏi.
Những vị khách đi ngang qua chỉ khẽ liếc nhìn hàng rau củ của cô bé rồi lại rời đi, chẳng ai quan tâm hay dừng lại mua hàng. Điều này khiến cho Tuyết Nhi không khỏi thương cảm. Cô bước tới gần hơn, lòng chợt dâng lên niềm xót xa. Cô bé bán hàng ngước lên nhìn Tuyết Nhi, đôi mắt chợt lóe lên một tia hy vọng.
“Chỗ củ cải này muội bán giá bao nhiêu?” Tuyết Nhi dịu dàng hỏi, ánh mắt ấm áp nhìn cô bé.
Cô bé ngập ngừng một lúc rồi lí nhí đáp: “Dạ, mười đồng một củ thưa tỷ tỷ.”
Tuyết Nhi mỉm cười, tay nhẹ nhàng nhặt lên một củ cải. “Tỷ lấy tất cả chỗ này được không?”
Đôi mắt cô bé mở to, không tin vào tai mình. “Thật sao, tỷ tỷ? Tỷ muốn mua hết thật ạ?”
Tuyết Nhi gật đầu, nụ cười vẫn không tắt trên môi. “Đúng vậy, tỷ muốn mua hết. Muội có thể gói lại cho tỷ được không?”
Cô bé nhanh chóng lấy ra một tấm vải cũ, cẩn thận gói gém những củ cải vào trong. Đôi tay bé nhỏ của cô bé run run vì xúc động. Tuyết Nhi nhìn thấy hết, lòng càng thêm xót xa. Khi cô bé đã gói xong, Tuyết Nhi trao tiền cho cô bé, không quên cho thêm vài đồng bạc.
“Đây là tiền rau củ và phần dư để muội mua thêm chút gì đó ăn nhé,” Tuyết Nhi nói, giọng dịu dàng như gió thoảng.
Cô bé nhận lấy tiền, đôi mắt rưng rưng, cúi đầu cảm ơn. “Muội cảm ơn tỷ tỷ nhiều lắm! Tỷ thật tốt bụng.”
Tuyết Nhi xoa đầu cô bé, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và ấm áp. “Không có gì, muội cứ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Cô bé gật đầu, đôi môi nhỏ nở một nụ cười hạnh phúc. Tuyết Nhi cầm gói củ cải bước đi, lòng nhẹ nhõm và ấm áp lạ thường.
Tuyết Nhi vừa bước đi, lòng còn ngập tràn niềm vui vì đã giúp đỡ được cô bé bán rau, thì bỗng nghe thấy tiếng khóc và tiếng cãi vã từ phía sau. Nàng quay lại, thấy một gã đàn ông to lớn đang đứng trước rạp hàng của cô bé, t·rấn l·ột hết số tiền mà nàng vừa trao. Đó là cha của cô bé, một người đàn ông bợm rượu, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt hung dữ.
Cô bé gào khóc, nước mắt rơi lã chã, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy gấu áo của người đàn ông, van nài: “Phụ thân, xin đừng lấy số tiền này. Đây là tiền để mua thuốc cứu mẫu thân! Mẫu thân đang bệnh nặng, nếu không có thuốc mẫu thân sẽ c·hết mất!”
Người đàn ông gạt tay cô bé ra, giọng thô lỗ: “Câm miệng! Ta cần tiền uống rượu, ngươi không biết sao? Mẫu thân ngươi sống hay c·hết ta không quan tâm.”
Cô bé ngã xuống đất, tiếng khóc càng thêm thê lương. Trái tim Tuyết Nhi đau nhói, không thể đứng nhìn cảnh tượng này thêm nữa. Nàng vội vã quay lại, bước tới trước mặt gã đàn ông to lớn, ánh mắt kiên quyết.
“Đại thúc, ngươi không thể làm thế. Đây là số tiền mà tiểu muội đã vất vả kiếm được. Ngươi hãy trả lại số tiền đó cho tiểu muội!” Tuyết Nhi nói, giọng nói mạnh mẽ.
Gã đàn ông quay lại, nhìn Tuyết Nhi từ đầu đến chân, rồi cười khẩy: “Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ta hả? Cút đi nếu không muốn b·ị đ·ánh.”
Tuyết Nhi không lùi bước, đôi mắt ánh lên sự kiên định: “Ngươi không thể đối xử với con gái mình như này. Số tiền này là để mua thuốc cho mẫu thân tiểu muội, không phải để ngươi uống rượu. Nếu ngươi không trả lại, ta sẽ báo quan.”
Gã đàn ông mặt đỏ gay, tức giận quát lên: “Báo quan? Ngươi nghĩ quan lại sẽ tin lời ngươi sao? Ta là phụ thân của nó, ta có quyền làm gì ta muốn!”
Cô bé bán rau đứng dậy, chạy tới nắm chặt tay Tuyết Nhi, nước mắt vẫn lăn dài trên má: “Tỷ tỷ, đừng... đừng gây chuyện với phụ thân. Phụ thân sẽ đánh tỷ mất...”
Tuyết Nhi quay lại nhìn cô bé, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo, tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội.”
Tuyết Nhi đang lau những giọt nước mắt trên má của cô bé thì bỗng nhiên, tên đàn ông bợm rượu quay lại, giơ tay lên định đánh vào nàng. Hắn gầm gừ: "Đúng là tên nhiều chuyện, muốn xía vào việc nhà người khác!"
Khi cánh tay hắn vừa sắp chạm đến Tuyết Nhi thì đã bị chặn lại bởi một bàn tay mạnh mẽ. Người nam tử trẻ này không ai khác chính là Thượng Lục. Ánh mắt y lạnh lùng, không chút do dự, bẻ gãy cổ tay của tên bợm rượu và hất hắn ra xa. Hắn đau đớn kêu la, ngã lăn ra đất, ôm lấy tay mình.
Thượng Lục quay lại, nhìn Tuyết Nhi với ánh mắt dịu dàng: "Cô không sao chứ?"
Tuyết Nhi ngạc nhiên nhìn Thượng Lục, trong ánh mắt có chút biết ơn lẫn bối rối. Nàng khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: "Ta không sao... cảm tạ công tử."
Thượng Lục khẽ gật đầu, rồi quay lại nhìn tên bợm rượu đang lăn lộn trên đất. Giọng y trầm tĩnh nhưng đầy uy lực: "Ngươi nên biết điều mà tránh xa cô bé này. Nếu ta còn thấy ngươi làm hại họ, lần sau sẽ không chỉ là gãy tay."
Tên bợm rượu run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi. Hắn lồm cồm bò dậy, không dám nói thêm lời nào, vội vã bỏ chạy.
Cô bé bán rau nhìn Thượng Lục với đôi mắt tròn xoe, đầy kính trọng: "Ca ca... cảm tạ ca ca..."
Thượng Lục cúi xuống, xoa đầu cô bé, nở nụ cười dịu dàng: "Không có gì. Muội là một cô gái ngoan.''
Tuyết Nhi đứng bên cạnh, nhìn Thượng Lục với ánh mắt cảm kích. Nàng cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Giữa những khó khăn và bất công, vẫn có những người sẵn sàng đứng ra bảo vệ kẻ yếu.
Thượng Lục quay lại nhìn Tuyết Nhi, ánh mắt chăm chú: "Nếu cần sự giúp đỡ, cô có thể tìm đến ta. Ta sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ."
Tuyết Nhi khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự biết ơn: "Tiểu nữ sẽ nhớ. Cảm tạ công tử."
Thượng Lục nhìn Tuyết Nhi, ánh mắt đầy vẻ quan tâm và chân thành. Sau khi giúp cô bé bán rau và đảm bảo sự an toàn của nàng, y biết rằng đây là cơ hội để hỏi thêm về Tuyết Nhi, người mà y đang tìm kiếm.
"Cô nương, có thể cho ta biết nơi ở của cô hiện tại là ở đâu không? Ta cảm thấy cô có một nét quen thuộc và có lẽ tại hạ có thể giúp đỡ được gì đó," Thượng Lục nói, giọng trầm ấm.
Tuyết Nhi nhìn Thượng Lục, lòng đầy sự ngạc nhiên. Dù vẫn còn hơi bối rối, nàng cảm nhận được sự chân thành từ y và không thể phủ nhận rằng y đã giúp nàng thoát nguy vừa rồi.
"Vâng... nếu công tử muốn biết, nhà của tiểu nữ ở dinh thự của thương nhân nổi tiếng, Lạc Tâm Vũ." nàng nhẹ nhàng nói, ánh mắt khẽ ngước lên nhìn Thượng Lục.
Thượng Lục giả vờ không biết, chỉ gật đầu nhẹ và nói: "Ta sẽ ghi nhớ chỗ ở của cô nương."
Bỗng nhiên, Tuyết Nhi ngước lên nhìn Thượng Lục, ánh mắt đầy tò mò. "Công tử có phải người mới tới đây không?"
Thượng Lục hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Ừm, đúng vậy. Ta mới đến đây chưa lâu."
Tuyết Nhi cười nhẹ, mắt sáng lên. "Giọng nói của công tử không giống với người ở địa phương này, và một số chi tiết khác trên người công tử cũng vậy. Công tử đến từ xa phải không?"
Thượng Lục cũng cười, nhún vai. "Ra là vậy."
Cả hai nói chuyện thêm một chút, dường như càng nói, cảm giác thân thiết giữa họ càng rõ rệt. Tuyết Nhi không còn cảm thấy xa lạ nữa, mà thay vào đó là một sự gần gũi khó tả.
Tuy nhiên, nàng bất chợt nhìn lên trời, nhận ra thời gian đã không còn sớm nữa. Ánh nắng ban mai dần chuyển sang màu vàng nhạt, báo hiệu buổi trưa sắp tới. "Công tử, tiểu nữ phải nhanh chóng đi mua toàn bộ những thứ cần thiết, không thể chậm trễ được."
Nàng cúi xuống nhặt từng chút rau bị vương ra đặt vào vị trí ngay ngắn cho cô bé. Ánh mắt đầy sự chăm chú và ân cần, như thể nàng muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo trước khi rời đi. Cô bé nhìn Tuyết Nhi với ánh mắt biết ơn, đôi mắt long lanh như muốn nói lời cảm ơn nhưng không thể thốt lên lời.
Tuyết Nhi khẽ vuốt tóc cô bé, nhẹ nhàng động viên. "Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Muội hãy chăm sóc mẹ thật tốt nhé."
Trước khi rời đi, Tuyết Nhi quay lại cúi người trước Thượng Lục, ánh mắt tràn đầy sự chân thành. "Cảm ơn công tử đã giúp đỡ tiểu nữ. Mong rằng công tử sẽ luôn gặp may mắn và bình an."
Thượng Lục nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Tuyết Nhi vội vã cầm theo chiếc rổ nặng trịch, hơi thở gấp gáp, chân bước nhanh trên con đường lát đá dẫn về phía dinh thự. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang rọi xuống con phố sầm uất, khiến nàng càng thêm sốt ruột. Bàn chân nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy, từng bước đều là nỗi lo lắng và hối hả.
Khi đến trước cánh cửa gỗ lớn của dinh thự, Tuyết Nhi gõ mạnh, những tiếng gõ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, và một tên gia nhân đứng tuổi xuất hiện. Lăng Thúc, với ánh mắt thương cảm nhìn Tuyết Nhi, khẽ thở dài.
"Tuyết Nhi tiểu thư, người sao lại về muộn như này. Đám người Lệ Hoa đang vô cùng tức giận vì thấy người vẫn chưa về."
Tuyết Nhi cúi đầu, nét mặt mệt mỏi. "Cảm ơn Lăng Thúc, ta biết rồi."
Nói xong, nàng nhanh chân tiến vào bên trong dinh thự, không để lãng phí thêm chút thời gian nào. Hành lang dài với những bức tranh cổ kính và đèn lồng treo cao như kéo dài vô tận. Tuyết Nhi bước đi, lòng không ngừng cầu nguyện để kịp về trước khi đám tỳ nữ tàn nhẫn kia hành động.
Khi Tuyết Nhi bước vào nhà bếp, đám tỳ nữ đã đứng chờ nàng sẵn ở cửa. Dẫn đầu là Lệ Hoa, ánh mắt đầy tức giận và căm ghét. Không một lời cảnh báo, Lệ Hoa vung tay tát thẳng vào mặt Tuyết Nhi, lực đánh mạnh đến mức khiến nàng ngã xuống đất, toàn bộ đồ trong rổ văng tung tóe ra ngoài.
Tuyết Nhi đau đớn ôm lấy má, vết hằn bàn tay đỏ ửng, cảm giác bỏng rát lan tỏa. Nhưng nàng không khóc, chỉ cúi đầu yên lặng chịu đựng. Ánh mắt Lệ Hoa càng thêm khinh miệt khi nhìn thấy sự nhẫn nhịn của nàng.
"Chỉ nhờ ngươi ra ngoài mua chút đồ mà cũng làm không xong, đúng thật là thứ vô dụng," Lệ Hoa nói, giọng đầy hả hê và độc ác. "Để ta xem phu nhân sẽ xử lý ngươi ra sao."
Lệ Hoa quay sang hai tỳ nữ đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy thích thú. "Hai người các ngươi, nhốt con tiện nhân này vào trong ngôi nhà kho bẩn thỉu đó, bỏ đói hai ngày cho ta."
Hai tỳ nữ kia, tuy không muốn nghe lời Lệ Hoa, nhưng không dám cãi lại. Lệ Hoa rất được phu nhân sủng ái vì tài nịnh hót, nên họ đành phải tuân lệnh. Họ tiến đến, mỗi người một bên nắm lấy cánh tay Tuyết Nhi, kéo nàng đứng dậy. Tuyết Nhi không phản kháng, chỉ cúi đầu lặng lẽ đi theo họ.
Trên đường dẫn đến ngôi nhà kho, ánh mắt Tuyết Nhi lướt qua cảnh vật xung quanh. Những bông hoa trong vườn vẫn nở rộ, tỏa hương thơm ngát, nhưng đối với nàng, cảnh sắc đẹp đẽ này chỉ là một sự mỉa mai cho số phận bất hạnh của mình.
Khi đến nơi, hai tỳ nữ mở cửa nhà kho, đẩy Tuyết Nhi vào bên trong. Cánh cửa đóng sầm lại, âm thanh vang lên lạnh lùng và cô độc. Trong bóng tối, Tuyết Nhi ngồi xuống, tay ôm gối, đôi mắt ngấn nước nhưng không rơi lệ. Nàng biết rằng mình phải kiên cường, phải sống sót để còn có cơ hội thay đổi số phận.
Tối đến, màn đêm buông xuống phủ kín dinh thự Lạc gia, ánh trăng mờ ảo len lỏi qua những tán cây, tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch và lạnh lẽo. Trên đỉnh dinh thự, một bóng đen đứng im lặng, thân hình mờ ảo như hòa quyện vào bóng tối. Đôi mắt sắc bén của hắn dõi theo căn nhà kho bỏ hoang phía dưới, ánh nhìn sâu thẳm, lặng lẽ.
Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng rì rào của lá cây, nhưng bóng đen vẫn đứng đó, không hề lay động. Hắn nhìn vào căn nhà kho, nơi ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu le lói qua khe cửa. Bên trong, Tuyết Nhi đang ngồi co ro, đôi mắt mệt mỏi và buồn bã. Cảnh tượng ấy khiến lòng y chùng xuống, như một nỗi đau âm ỉ len lỏi trong tâm hồn.
Thời gian trôi qua, bóng đen vẫn đứng đó, im lặng quan sát. Rồi đột nhiên, thân ảnh của hắn khẽ rung động, như một làn gió nhẹ thoảng qua. Chỉ trong nháy mắt, y đã biến mất khỏi vị trí, như chưa từng xuất hiện.
Phía dưới, căn nhà kho vẫn tĩnh lặng, chỉ có Tuyết Nhi ngồi đó, không hay biết rằng số phận của mình có thể sẽ thay đổi. Trong bóng tối, hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu le lói, như ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, chờ đợi một kỳ tích xảy ra.
Đêm đã khuya, căn phòng trọ của Thượng Lục chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu le lói. Thượng Lục nằm trên giường, hơi thở đều đặn, đôi mắt nhắm hờ như đang chìm trong giấc ngủ sâu. Bên ngoài, bóng đêm bao trùm mọi thứ, tạo nên một không gian tĩnh mịch, nhưng đột nhiên, có một tiếng động khẽ vang lên.
Một tên trộm mặc đồ đen bịt kín, nhẹ nhàng như một con mèo, đang lén lút mở cửa phòng của Thượng Lục. Tên trộm sử dụng những thủ thuật tinh vi, không gây ra một tiếng động nào, cẩn thận từng chút một để không bị phát hiện. Thượng Lục, tuy biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn giả vờ ngủ say, để cho tên trộm tự do hành động.
Tên trộm mở cửa thành công, lẻn vào trong phòng, đôi mắt lóe lên tia tham lam khi nhìn quanh. Hắn bắt đầu lục lọi khắp nơi, lật tung từng góc phòng, nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì quý giá. Sự kiên nhẫn của hắn dần mất đi, hắn tiến lại gần giường Thượng Lục, ánh mắt lạnh lùng như một con rắn độc, định kiểm tra xem liệu có thứ gì giấu dưới gối hay không.
Khi hắn vừa định đưa tay ra, một lưỡi kiếm đoản bỗng xuất hiện, kề sát vào cổ hắn, lạnh lẽo như băng. Sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt tên trộm, hắn cảm nhận được sát khí đáng sợ từ phía sau, toàn thân run rẩy. "Đại nhân tha mạng," hắn lắp bắp nói, giọng đầy sợ hãi. "Chỉ cần ngài tha mạng cho ta, ta sẽ làm theo tất cả những gì ngài nói."
Thượng Lục, đôi mắt sắc lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào tên trộm. "Vừa hay ta cũng có chuyện giao cho ngươi làm đây," y nói, giọng trầm tĩnh nhưng đầy uy lực. "Nếu làm tốt, không chỉ cái mạng nhỏ này của ngươi được tha, mà còn có thù lao hậu hĩnh."
Tên trộm nghe vậy, ánh mắt lóe lên chút hy vọng, vội vàng gật đầu. "Đa tạ đại nhân, tại hạ sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn."
Thượng Lục mỉm cười lạnh lùng, thu kiếm lại nhưng vẫn không rời mắt khỏi tên trộm. "Ta muốn biết về gia thế của Lạc gia ở nơi này,"
Tên trộm cúi đầu thật thấp, cố gắng nhớ lại mọi thông tin mà hắn biết về Lạc gia. Hắn hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể, giọng trầm đục và đầy sự căm phẫn.
"Lạc gia ở thành Hắc Nham này không chỉ nổi tiếng vì sự giàu có, mà còn vì những tai tiếng lớn. Gia chủ hiện tại, Lạc lão gia, là một người tham lam và tàn nhẫn. Ông ta đã dựng lên một đế chế buôn bán đá quý khổng lồ, nhưng đằng sau sự hào nhoáng đó là những hành vi hèn hạ, ác độc."
Hắn tiếp tục, "Lạc gia sở hữu những mỏ đá quý lớn nằm rải rác khắp vùng núi. Để khai thác những mỏ đá này, họ không ngần ngại bắt người dân địa phương làm việc trong điều kiện khắc nghiệt, thiếu thốn. Những người lao động bị ép làm việc suốt ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi, không được trả công xứng đáng. Nhiều người trong số họ đã bị kiệt sức, bệnh tật, và thậm chí là c·hết vì công việc quá nặng nhọc."
Thượng Lục nghe đến đây, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Tên trộm tiếp tục, "Những người dám phản đối, dám đứng lên đòi quyền lợi cho mình, đều bị Lạc gia bức hại một cách tàn nhẫn. Họ bị đ·ánh đ·ập, t·ra t·ấn, và đôi khi là biến mất một cách bí ẩn. Không ai dám lên tiếng, vì họ biết rằng một khi đã đụng đến Lạc gia, cái giá phải trả sẽ rất đắt."
Hắn hạ giọng, như để thêm phần kịch tính, "Không chỉ có người lao động, mà cả những người yếu thế, người nghèo khổ cũng bị Lạc gia ức h·iếp. Họ thường xuyên thu mua đất đai, tài sản của người dân với giá rẻ mạt, ép buộc họ phải rời bỏ nhà cửa. Những người không chịu nghe theo thì bị đe dọa, hoặc bị gài bẫy vào những vụ việc oan uổng."
Nghe đến đây, Thượng Lục nắm chặt tay, cố gắng kìm nén sự tức giận. Tên trộm nói tiếp, "Lạc Thiên Nhân, con trai của Lạc lão gia, cũng không phải là người tốt. Hắn ta nổi tiếng khắp nơi vì sự ngạo mạn và tàn bạo. Hắn thường xuyên ức h·iếp người khác, nhất là những người yếu thế. Những kẻ đối đầu với hắn thường gặp kết cục thảm hại. Hắn có sở thích bắt nạt, h·ành h·ạ những người không có khả năng chống trả, và điều này đã gây ra biết bao nỗi kinh hoàng cho dân chúng."
Tên trộm ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Thượng Lục, "Đại nhân, Lạc gia không chỉ là một gia tộc giàu có, mà còn là một đế chế tàn ác, áp bức người dân. Những việc làm của họ đã gây ra biết bao đau khổ cho người dân nơi này."
Thượng Lục nghe xong, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh hơn. Y biết rằng để đối phó với Lạc gia, y cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ và cẩn thận. Y mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên sự toan tính.
"Ngươi còn biết gì về Lạc gia không? Đặc biệt là về những kẻ khác trong gia tộc?" Thượng Lục hỏi thêm.
Tên trộm gật đầu, tiếp tục kể, "Còn một kẻ nữa, thậm chí còn độc ác và nguy hiểm hơn, Lạc Tâm Vũ, đệ đệ ruột của Lạc lão gia. Hắn ta có tham vọng làm Luyện Thần Sư, nhưng trời sinh lại không có Lõi Thuật Lực để tu luyện. Điều này khiến hắn vô cùng căm ghét các Luyện Thần Sư. Sở thích quái đản của hắn chính là sưu tầm các bảo vật mà các Luyện Thần Sư hay sử dụng."
Hắn hạ giọng, giọng nói đầy sự căm hận, "Lạc Tâm Vũ không ngần ngại b·ắt c·óc và t·ra t·ấn các Luyện Thần Sư để lấy bảo vật của họ. Những ai rơi vào tay hắn đều phải chịu đựng những cực hình khủng kh·iếp. Hắn còn có sở thích bệnh hoạn là trưng bày các bảo vật c·ướp được như một dạng chiến lợi phẩm, như để chứng minh sự quyền lực và tàn nhẫn của mình."
Tên trộm kể tiếp, "Lạc Tâm Vũ còn là người đứng sau nhiều vụ b·ắt c·óc và t·ra t·ấn người dân để thu thập thông tin về các Luyện Thần Sư và bảo vật của họ. Hắn đã gây ra không biết bao nhiêu tội ác, và người dân ai cũng kh·iếp sợ khi nghe đến tên hắn."
Thượng Lục nghe đến đây, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Y biết rằng, đối phó với Lạc gia không chỉ là đối phó với sự tham lam và tàn nhẫn, mà còn là đối phó với những kẻ có tâm địa hiểm ác và tham vọng bệnh hoạn.
Thượng Lục mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên sự toàn tính. "Ngươi sẽ giả làm gia nhân cho ta một thời gian," Thượng Lục nói, giọng nói đầy sự quyết đoán. "Ta cần ngươi thu thập thêm thông tin về Lạc gia. Mọi động tĩnh, mọi hành vi của họ, ngươi phải báo lại cho ta. Chỉ cần ngươi làm tốt, không chỉ cái mạng nhỏ này của ngươi được giữ lại, mà ngươi còn có thể nhận được thù lao hậu hĩnh."
Tên trộm gật đầu mạnh, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. "Ta hiểu rồi, đại nhân. Tại hạ sẽ không làm ngài thất vọng."
Thượng Lục nhìn tên trộm một lúc lâu, ánh mắt sắc bén nhưng không kém phần bình tĩnh. Y tiến sát đến gần hắn, ghé vào tai và nói nhỏ, "....''
Tên trộm nghe xong mỉm cười gật đầu, đôi mắt ánh lên sự kiên định. "Đại nhân yên tâm. Ta sẽ làm đúng như lời ngài dặn."
Thượng Lục nở một nụ cười lạnh lùng, vỗ nhẹ lên vai tên trộm. "Tốt. Ngày mai, hãy làm theo kế hoạch mà ta vừa nói.''
Tên trộm cúi đầu thật thấp, cảm nhận được sự uy nghiêm trong giọng nói của Thượng Lục. "Ta hiểu rồi, đại nhân. Tại hạ sẽ không làm ngài thất vọng."
Trước khi hắn rời đi, Thượng Lục chợt hỏi, "Ngươi tên gì?"
Tên trộm ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành. "Ta tên là Lưu Khang."
Thượng Lục gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm. "Lưu Khang, nhớ kỹ những gì ta đã nói. Ngày mai, hãy bắt đầu nhiệm vụ của ngươi. Ta sẽ đợi tin từ ngươi."
Lưu Khang cúi đầu lần nữa, rồi rời đi như cách đã vào, nhẹ nhàng và không để lại dấu vết. Thượng Lục nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần trong bóng tối, đôi mắt lóe lên sự toan tính và quyết đoán. Đêm vẫn còn dài, và cuộc chiến chống lại Lạc gia mới chỉ bắt đầu.