Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Giả cừu săn sói

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Giả cừu săn sói


Thượng Lục gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.

Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân nhìn nhau, cảm nhận được sự cứng rắn và quyết đoán từ Thượng Lục. Chúng biết rằng y không phải là người dễ bị lay chuyển bởi những lời hứa hẹn trống rỗng.

Ánh mắt Thượng Lục lóe lên sự tức giận, y đập mạnh tay xuống bàn khiến mọi thứ rung chuyển. "Ông....!" Y hét lên, nhưng Lý Bạch Đình vẫn giữ vững lập trường, tránh né ánh mắt đầy lửa giận của y.

Cả ba người cùng nhau tiếp tục thảo luận chi tiết kế hoạch, từng bước đi được vạch ra cẩn thận, tất cả đều với mục tiêu cuối cùng là đạt được lợi ích to lớn mà không bị ai cản trở. Trò chơi đã bắt đầu, và Thượng Lục biết rằng mình cần phải thật tỉnh táo và khôn ngoan để chiến thắng.

Thượng Lục bước vào khuôn viên rộng lớn, ánh sáng ban mai len lỏi qua những tán cây, tạo nên một khung cảnh rất đẹp. Hai người Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân đã đứng chờ sẵn, vẻ mặt đầy háo hức và hy vọng. Khi thấy y đến, chúng liền chắp tay chào, sự kính trọng và lễ độ toát lên trong từng cử chỉ.

Tối hôm đó, trong căn phòng của Lý Bạch Đình, gió thổi khẽ lay qua khung cửa sổ, làm căn phòng trở nên lạnh lẽo và âm u. Lý Bạch Đình đang chăm chú đọc sổ sách, tập trung vào công việc quan trọng. Bỗng nhiên, ông cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi qua người, khiến ông bất giác nhìn ra phía cửa sổ.

Cả ba người rời khỏi nha huyện với sự thù hận và quyết tâm sôi sục trong lòng, biết rằng cuộc chiến này còn lâu mới kết thúc.

"Đêm qua có lẽ công tử đã mất sức rất nhiều," Lạc Tâm Vũ tiếp lời, nụ cười nham hiểm nở trên môi. "Chỉ cần ngài giúp chúng ta thành công, không chỉ nữ nhân hôm qua, mà ngay cả những vị cô nương tuyệt sắc khác ta cũng sẽ dâng lên cho ngài."

Liên Hoa nhìn y, lòng tràn ngập cảm xúc, liền nở một nụ cười và gật đầu, "Công tử... à, tiểu thư yên tâm, ta sẽ giữ bí mật này giúp ngài."

Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân không giấu được sự tức giận và thất vọng khi kế hoạch của họ bị cản trở bởi một viên quan thanh liêm. Họ trao nhau cái nhìn đầy âm mưu và hiểu rằng phải tìm cách khác để đạt được mục tiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục đẩy mạnh hai người lính ra, ánh mắt sắc bén, "Chúng ta đi!" Y quay người, bước đi trong cơn giận dữ, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn qua Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân.

Thượng Lục mỉm cười nhẹ, ánh mắt sắc bén lóe lên tia nguy hiểm. "Chỉ cần các ngươi thỏa mãn được yêu cầu của ta, chuyện này sẽ không thành vấn đề," y nói, giọng nói trầm tĩnh nhưng chứa đầy uy quyền.

Hai tên kia thấy vậy liền không ngừng vui mừng, ánh mắt nhìn nhau đầy vẻ hài lòng. "Kiệu đã được chờ sẵn, mời công tử," Lạc Tâm Vũ nói, tay dang ra mời chào Thượng Lục bước đi.

Nghe đến đây, Lý Bạch Đình mới thả lỏng cảnh giác, hiểu rằng người trước mặt có ý định hợp tác. "Nếu là chuyện này thì ta có thể bàn bạc với ngươi." Ông ta nói, giọng nói dần dần bình tĩnh lại.

Khi cả ba bước vào, Lý Bạch Đình từ bàn làm việc vội vã tiến đến, cúi đầu chào Thượng Lục, "Lý công tử, không biết ngài đến đây có việc gì?"

"Đúng vậy," Lạc Tâm Vũ tiếp lời. "Chúng ta rất căm ghét viên quan này, nhưng không thể trực tiếp trừ khử ông ta. Vì vậy, chúng ta cần sự giúp đỡ của ngài, công tử. Chỉ cần ngài dùng quyền uy của người cha ở kinh thành để tạo áp lực, chúng ta sẽ có thể thực hiện được kế hoạch mà không gặp trở ngại nào."

Người lính chạy ra ngoài, mở cổng và kêu họ có thể vào. Thượng Lục, Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân cứ vậy tiến vào. Người lính chỉ dẫn họ đến một căn phòng khách không quá lớn, nơi mà Lý Bạch Đình đang làm việc.

"Hãy nhớ những lời ta dặn." Thượng Lục nhìn Lý Bạch Đình trầm giọng nói.

"Quyền lực không phải là tất cả, công tử. Công lý và lương tâm mới là điều quan trọng nhất," Lý Bạch Đình đáp lại, giọng nói đầy quyết tâm.

Thượng Lục nhìn theo người lính canh vừa rời đi, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy sự kiên nhẫn. "Chúng ta cứ chờ một lát, để xem hắn sẽ tiếp đãi chúng ta thế nào," y nói, giọng nói trầm tĩnh nhưng không kém phần uy quyền.

"Chỉ là một chút tài nguyên nhỏ bé, có đáng để ngài phải kháng cự mạnh mẽ như vậy không?" Thượng Lục nói, giọng nói đầy thách thức.

Thượng Lục thở phào nhẹ nhõm, cảm kích trước sự đồng cảm của Liên Hoa. Ngay lúc này, từ phía bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo tiếng gọi, "Lý công tử, ngài có ở trong đó không, chủ nhân muốn gặp ngài..."

Sáng ngày hôm sau, Liên Hoa dậy từ sớm, xem xét qua cơ thể một lượt thấy bản thân vẫn không sao cô liền thở dài một cái nhẹ nhõm. Quay qua nhìn Thượng Lục vẫn ngồi yên thiền định một góc, nhưng khuôn mặt nữ sắc tuyệt diễm của y lại hiện rõ dưới ánh sáng ban mai làm cho Liên Hoa hết sức bàng hoàng. Trước mặt cô lúc này vẫn là bộ y phục mà y mặc hôm qua, nhưng sao giờ lại là một nữ nhân xinh đẹp quá mức như này... nàng dụi mắt vài lần, kết quả vẫn là vậy.

Thượng Lục tiến sát đến Lý Bạch Đình, ghé vào tai ông ta lẩm bẩm những lời thì thầm. Lý Bạch Đình chăm chú lắng nghe, nụ cười từ từ nở trên môi, thể hiện sự hài lòng và thỏa mãn.

"Ta là ai ngươi không cần biết," Thượng Lục đáp, giọng nói trầm thấp và bí ẩn. "Chỉ biết rằng ta sẽ giúp đỡ ngươi trừ mối họa Lạc gia."

Lạc Tâm Vũ bực tức, quật mạnh tay áo xuống đất, bất mãn nói, "Đúng thật là không coi ai ra gì, chỉ là một chi huyện nhỏ bé mà đã hống hách như thế này

Hai người Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân nghe vậy thì lòng vui khôn siết, chúng nhìn nhau, nụ cười đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt. "Vậy thì chúng ta xin cảm ơn công tử trước. Chắc chắn ngài sẽ không phải thất vọng," Lạc Thiên Nhân nói, giọng đầy phấn khích.

Thượng Lục nhìn Lý Bạch Đình, trong lòng thầm khâm phục sự kiên cường và chính trực của ông. Nhưng y biết rằng mình không thể để bản thân bị khuất phục dễ dàng như vậy. "Ngài nghĩ rằng mình có thể ngăn cản được nhà họ Lạc sao? Ngài không biết rằng quyền lực của họ lớn đến mức nào à?"

Chưa kịp hoàn thành câu nói, Thượng Lục đã biến mất trong chớp mắt và xuất hiện ngay trước mặt Lý Bạch Đình. Thanh đoản kiếm sắc bén kề sát cổ ông, giọng nói lạnh lùng, "Yên lặng, ta đến đây có việc bàn bạc với ngươi."

"Công tử, ta sẽ cẩn thận. Ngài cứ yên tâm," Liên Hoa đáp lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.

Liên Hoa gật đầu cảm ơn, miệng nở một nụ cười ấm áp, không thể giấu nổi sự biết ơn và tin tưởng vào y. Cô đã xác định được rằng Thượng Lục là một người tốt thực sự, dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi về thân phận thật sự của y.

Khi Thượng Lục bước ra khỏi phòng, Liên Hoa đứng lặng nhìn theo, lòng tràn đầy hy vọng và tin tưởng.

Bỗng nhiên, Lý Bạch Đình nhìn Thượng Lục với ánh mắt tôn trọng, đáp lời, "Đại nhân cứ tin tưởng ở ta." Ông cung kính tuân theo những chỉ dẫn một cách tuyệt đối.

"Đối với ngài, đó có thể chỉ là một chút tài nguyên. Nhưng đối với dân chúng ở đây, đó là sinh mạng, là cuộc sống của họ. Ta sẽ không để bất kỳ ai, dù là nhà họ Lạc hay bất kỳ kẻ nào khác, gây hại đến dân chúng của ta," Lý Bạch Đình đáp lại, ánh mắt kiên định.

Lạc Tâm Vũ tiến lên, mặt mày cau có, cáu gắt mắng bốn người lính, "Các ngươi có biết đây là ai không dám mà dám vô lễ? Lý công tử, chính là con trai của Lý đại nhân, Thượng thư Bộ hình!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục mỉm cười lạnh lùng, trong lòng đã có sẵn kế hoạch. "Ta sẽ cho các ngươi thấy quyền lực thực sự là gì. Lý Bạch Đình, hắn sẽ phải trả giá cho sự cứng đầu của mình."

Một bóng người mờ ảo xuất hiện, ngồi trên thành cửa sổ. Lầu hai cách mặt đất khá cao, và sự xuất hiện bất ngờ của người này khiến Lý Bạch Đình không khỏi kinh hãi. "Lý Nguyên, sao ngươi lại vào được đây?!" Ông ta thốt lên, định hét lên gọi người, "Người... đ...!"

Lý Bạch Đình quay lại, giọng điềm tĩnh, "Các ngươi nghe nhầm rồi, ở đây chỉ có mình ta mà thôi."

Sau khi bàn việc xong, Thượng Lục đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía hai người Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân. "Dẫn ta đến chỗ của hắn, ta sẽ nói rõ cho ông ta biết," y nói, giọng nói đầy kiêu ngạo và tự tin. "Chỉ là một chức quan nhỏ bé như vậy, để ta xem hắn có thể làm gì được."

Liên Hoa đứng quan sát, không khỏi kinh ngạc trước màn biến hoá thần kỳ này. Ánh mắt cô ánh lên sự thán phục, như không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.

Thượng Lục gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Lý Bạch Đình nhìn Thượng Lục, ánh mắt không hề não núng. "Lý công tử, việc khai thác đá quý ở khu vực đó có thể gây ra lũ lụt và sụt lún, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống của dân chúng. Ta không thể chấp nhận điều đó."

Nghe thấy vậy, bốn tên lính canh không khỏi kinh ngạc, nhưng dù sao họ vẫn không thể cho phép Thượng Lục và nhóm người vào vô cớ. Một người lính lên tiếng, "Để ta bẩm báo chuyện này cho Lý đại nhân biết. Các ngươi chờ ở đây." Nói xong, hắn mở cửa vội vã tiến vào phía bên trong.

"Người này rốt cuộc là ai? Thật đẹp.'" Liên Hoa thốt lên trong sự ngạc nhiên.

Lạc Thiên Nhân thêm vào, "Đúng vậy, chúng ta sẽ tìm cách khác. Quan trọng là không để kẻ cản trở tiếp tục tồn tại."

Thượng Lục mỉm cười đáp lại, rồi bước ra cửa, chuẩn bị đối mặt với Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân. Bước chân y chắc chắn, ánh mắt kiên định, biết rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu và y cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.

"Vâng, thưa công tử," Lạc Tâm Vũ nói, cúi đầu nhẹ nhàng. "Chúng ta gọi ngài tới đây để bàn về kế hoạch khai thác đá quý ở khu vực gần con sông Hắc Thủy. Như ngài đã biết, khu vực này rất giàu tài nguyên, nhưng cũng rất dễ gây ra sụt lún và lũ lụt nếu không được khai thác đúng cách."

Thượng Lục bước đến gần Lý Bạch Đình, giọng đầy uy h·i·ế·p, "Có lẽ ngươi cũng biết cha ta là ai. Lý Bạch Đình, với chức quan bé này của ngươi, ta chỉ cần nói với cha ta một câu, có lẽ ngươi cũng biết kết cục bản thân ra làm sao?!"

Khi ra khỏi nha huyện, Thượng Lục quay sang hai người, giọng nói lạnh lùng và đầy quyết tâm, "Được lắm, để ta xem ông còn giữ được cái chức quan này bao lâu nữa."

"Công tử đến rồi," Lạc Thiên Nhân lên tiếng trước, giọng nói tràn đầy sự kính cẩn.

Thượng Lục mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, "Ta đến đây để bàn về việc khai thác đá quý ở khu vực gần con sông Hắc Thủy. Ngài là một người thông minh, chắc chắn ngài sẽ hiểu được lợi ích của việc này."

"Vì con sông này nằm gần đoạn kênh lớn, việc khai thác đá quý ở nơi đây rất dễ làm vỡ đê và gây ra sụt lún. Nhưng như ta nói trước đó, thì vẫn có kẻ ngăn cản việc này nên ta mới cần ngài giúp đỡ," Lạc Thiên Nhân giải thích, giọng nói đầy bực tức.

"Thứ lỗi, tiểu nhân có lẽ đã nghe nhầm," hai người lính cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, tiếp tục nhiệm vụ canh gác bên ngoài.

Vị quan thanh liêm mà Thượng Lục đang nhắm tới là Quan Tri huyện Lý Bạch Đình. Ông là người đứng đầu huyện Kinh Nham một khu vực giàu tài nguyên nhưng cũng đầy rẫy khó khăn. Lý Bạch Đình là một người có danh tiếng tốt, luôn đặt lợi ích của dân chúng lên hàng đầu. Ông đã từng cứu giúp nhiều người dân thoát khỏi cảnh đói khổ, bệnh tật bằng cách triển khai nhiều chính sách an sinh xã hội hiệu quả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Bạch Đình nổi tiếng với việc áp dụng các biện pháp chống tham nhũng nghiêm ngặt. Ông đã điều tra và xử lý nhiều quan chức tham nhũng, tạo ra một môi trường làm việc minh bạch và công bằng. Đặc biệt, ông luôn phản đối mạnh mẽ các hoạt động khai thác đá quý bất hợp pháp của nhà họ Lạc, bởi ông biết rõ những hậu quả nghiêm trọng mà nó có thể gây ra cho dân chúng và môi trường.

Lý Bạch Đình không chút não núng, đáp lại bằng giọng kiên quyết, "Ta rất biết cha của ngài là ai, nhưng cho dù là vậy, muốn ta làm trái lại với lòng tin của dân chúng, thứ lỗi, Lý Bạch Đình ta có c·h·ế·t cũng không làm cái chuyện thất đức đó." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Trông chừng giúp ta một lát," Thượng Lục nói, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự khẩn trương. Liên Hoa nghe vậy liền gật đầu đồng ý, không một chút do dự, rồi tiến ra phía cửa để canh chừng. Thượng Lục thấy vậy, yên tâm hơn, liền đi đến phía bàn gương.

Thượng Lục từ từ bỏ thanh đoản kiếm xuống, ánh mắt vẫn sắc bén. "Tốt, ta sẽ kể chi tiết cho ngươi nghe?"

Cảnh đến nhà của Quan Trí huyện:

"Luyện Thần sư?" Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ mở, cảm thán nói.

"Không ngờ loại thuốc kia lại mất tác dụng nhanh đến vậy. Thật may vị cô nương này là người phát hiện ra, nếu không e rằng phải dùng vũ lực thật sự...!" Thượng Lục thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh sự lo lắng và tính toán. Liên Hoa đứng ở một bên, ngơ ngác nhìn y đang trầm ngâm, không hiểu rõ y đang suy nghĩ điều gì.

"Người đâu, tiễn Lý công tử và hai vị đây," Lý Bạch Đình ra lệnh, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng là không còn kiên nhẫn. Hai người lính từ ngoài nghe lệnh tiến vào, định đuổi ba người đi.

Nghe thấy vậy, Thượng Lục khẽ cau mày, nhưng nhanh chóng đổi giọng để đáp lại, "Được rồi, bảo ông ta một lát nữa ta sẽ đến."

Tên gia nhân bên ngoài nghe xong, liền cung kính cáo biệt rồi rời đi.

Thông tin về vị liêm quan:

Lý Bạch Đình nhìn chằm chằm vào Thượng Lục, nhận ra y không phải là Lý Nguyên mà mình biết. Sự hoảng loạn và nghi ngờ hiện rõ trong mắt ông ta. "Ngươi rốt cuộc là ai?" Ông ta nhỏ giọng hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Đại nhân, ta vừa nghe thấy có tiếng động trong đây," một người lính lên tiếng, lo lắng.

Khi đã xong việc, Thượng Lục tiến về phía Liên Hoa, nói với giọng đầy tự tin và thân thiện, "Xong rồi. Cô cứ ở lại trong phòng chờ ta trở về. Nếu có kẻ làm khó cô, cứ gọi cho ta."

Lạc Tâm Vũ gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự mưu tính, "Chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Chỉ cần có công tử giúp sức, không có gì là không thể."

Thượng Lục nghe nàng nói, từ từ mở mắt mà vẫn chưa biết lớp ngụy trang bên ngoài dùng bằng dược liệu dịch dung của bản thân đã bị hết tác dụng. Y nhìn Liên Hoa với ánh mắt hiền hòa và nở một nụ cười dịu dàng, "Cô dậy rồi sao?"

Chương 33: Giả cừu săn sói

Y từ từ lấy ra một lọ thuốc nhỏ, cẩn thận bôi lên mặt mình một lớp mỏng. Nhưng lần này, Thượng Lục dùng thêm thần lực, truyền vào phần dược liệu dịch dung để tăng hiệu quả. Ánh sáng mờ nhạt từ bàn tay y toả ra, lan tỏa khắp khuôn mặt, khiến lớp thuốc nhanh chóng khô lại và hòa vào da một cách tự nhiên. Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt nam nhân của y lại hiện ra như trước.

Thượng Lục bước ra ngoài, đón nhận ánh nắng sớm mai. Trước mắt y là một chiếc kiệu hoa lệ, được trang trí công phu, bốn người lính hầu mạnh mẽ đứng chờ sẵn. Y bước lên kiệu, trong lòng đầy quyết tâm.

Thượng Lục bước xuống kiệu, sau đó là Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân. Trước mặt họ là nha huyện cùng cánh cổng gỗ lớn và bốn tên lính canh đứng nghiêm nghị. Khi Thượng Lục chuẩn bị tiến vào, lính canh liền chặn lại.

"Đúng vậy, công tử," Lạc Tâm Vũ nói thêm. "Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt để đón ngài sau khi kế hoạch thành công."

Liên Hoa, vẫn còn bàng hoàng trước sắc đẹp không tưởng của Thượng Lục, giọng run run hỏi, ''Công tử...ngài? Vì sao lại...?"

Khi đã nói với ông ta những điều cần làm, Thượng Lục quay người, trước khi rời đi, y nói thêm, "Năm hôm nữa ta sẽ cùng hai người bọn chúng quay trở lại đây..." Dứt lời, thân ảnh của Thượng Lục khẽ lay động rồi biến mất trước sự bàng hoàng của Lý Bạch Đình.

Thượng Lục nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt y không biểu lộ cảm xúc nào ngoài sự cao ngạo. "Chuyện này tạm gác sau đi. Hãy nói chuyện chính các ngươi kêu ta tới đây," y nói, giọng nói lạnh lùng và đầy uy quyền, thái độ đặc trưng của những tên thiếu gia có bối cảnh khủng.

Thượng Lục đưa đôi bàn tay thon dài lên khuôn mặt sờ nhẹ, cảm nhận lớp dịch dung đã mất tác dụng. Y ngay lập tức đưa tay ra che mặt nhưng rồi lại thôi, nhận ra rằng Liên Hoa đã thấy khuôn mặt thật của mình rồi, có che cũng chỉ là bản năng né tránh tạm thời mà thôi. "Chuyện này... Mong cô nương có thể giữ bí mật cho ta." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Thiên Nhân kích thêm, nói với Thượng Lục, "Lý công tử, ngài cũng thấy đấy, hắn không hề nể mặt ngài."

Một trong những chính sách nổi bật của Lý Bạch Đình là bảo vệ và quản lý nguồn nước tại con sông Hắc Thủy. Ông đã triển khai nhiều biện pháp cải thiện hệ thống đê điều, đảm bảo an toàn cho vùng hạ lưu. Những chính sách này đã giúp ngăn chặn lũ lụt và bảo vệ tài nguyên nước, nhưng cũng làm cho nhà họ Lạc không thể tự do khai thác đá quý như trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Giả cừu săn sói