Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Bữa tiệc của những tham vọng
Buổi tiệc tiếp tục diễn ra trong không khí nửa vui nửa căng thẳng, với những âm mưu ngầm đang rình rập khắp nơi. Các khách mời dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không bình thường, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài vui vẻ để không làm hỏng bầu không khí của buổi tiệc.
5.Lão bá phụ Lý Minh**: Người thân cận của Lạc gia, đã giúp đỡ gia tộc từ những ngày đầu, dáng vẻ phúc hậu, tóc bạc trắng, mặc áo dài truyền thống.
"Xem ra Lý Bạch Đình cũng biết điều đấy chứ," Lạc Tâm Vũ thì thầm với Lạc Thiên Nhân, ánh mắt sáng rực niềm vui sướng.
Sau đó, Lệ Hoa quay sang các khách mời với nụ cười hiền, như thể không có gì nghiêm trọng vừa xảy ra. "Thật lòng xin lỗi, tỳ nữ này làm việc cẩu thả đã khiến các ngài phải bận tâm."
Thượng Lục cùng Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân tiến đến nha phủ của Lý Bạch Đình. Khi kiệu vừa dừng trước cổng, không cần ai nhắc nhở, đám lính canh đã nhanh chóng mở cánh cổng gỗ lớn, cung kính chào đón họ vào bên trong. Thượng Lục bước xuống kiệu, dáng vẻ tự tin và uy nghi, theo sau là Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân. Cảnh tượng này khiến hai người Lạc gia không khỏi nở nụ cười hài lòng.
Tuyết Nhi, dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tay nàng vẫn ôm lấy v·ết t·hương đang chảy máu. Thượng Lục nhìn nàng với ánh mắt đầy vẻ quan tâm, một tay nâng nhẹ cằm nàng lên để nhìn rõ hơn. "Ngươi làm sao lại b·ị t·hương như thế này?" Thượng Lục hỏi, giọng nói đầy sự quan tâm.
Lệ Hoa, một tỳ nữ có vẻ ngoài kiều diễm nhưng ánh mắt lạnh lùng, bước tới gần. Cô ta nhìn Tuyết Nhi với ánh mắt đầy khinh miệt và quát lớn, "Tuyết Nhi, ngươi làm cái trò gì vậy? Đồ vô dụng!" Giọng cô ta lạnh lùng và đầy quyền uy, khiến Tuyết Nhi càng thêm run sợ.
Lạc Mẫn, con gái của Lưu Thị, đứng cạnh mẹ, nhìn Tuyết Nhi bằng ánh mắt đầy khinh miệt. Cô cười lạnh lùng, giọng nói đầy mỉa mai và độc ác, "Đáng đời tiện nữ. Thấy mặt ngươi thật là ghê tởm!"
4. Nữ thi sĩ Ngọc Lan**: Người phụ nữ xinh đẹp, nổi tiếng với tài làm thơ và ca hát, mặc áo dài thướt tha, vẻ mặt thanh tú, dịu dàng.
Những lời nói của Thượng Lục càng làm mọi người thêm phần hào hứng. Các vị khách quý lần lượt tiến lại gần, giới thiệu bản thân và trò chuyện với Thượng Lục.
Khi đoàn kiệu đến nơi, Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân đã đứng chờ sẵn. Thấy Thượng Lục bước ra từ kiệu, Lạc Tâm Vũ chắp tay chào, "Công tử đến rồi."
Trong khi đó, Thượng Lục quay lại với các khách mời, cố gắng tạo không khí vui vẻ trở lại. "Nào, chúng ta hãy tiếp tục. Đừng để những chuyện không đáng làm ảnh hưởng đến niềm vui của mọi người," y nói, nâng chén rượu lên và mỉm cười.
Khi nói những lời này, ánh mắt của Lưu Thị hướng về phía Thượng Lục, người đang vui vẻ nâng chén rượu và cười nói với các khách mời. Đôi mắt bà ta lạnh như băng, chứa đầy sự toan tính và mưu mô. Dưới ánh đèn lung linh của buổi tiệc, khuôn mặt Lưu Thị trở nên ranh mãnh và đầy vẻ hiểm độc, như một con rắn độc đang chờ cơ hội t·ấn c·ông.
Đại tướng quân Trần Hạo, người đàn ông trung niên với dáng vẻ oai nghiêm, là người đầu tiên đến kính rượu. "Lý công tử, nghe danh ngài đã lâu. Thật vinh dự được gặp ngài hôm nay."
Tuyết Nhi vội vàng cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ, đôi tay run rẩy. Cô cố gắng nhặt từng mảnh một cách cẩn thận, nhưng có vẻ như sự hốt hoảng khiến cô khó lòng kiểm soát được động tác của mình.
Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân, đứng một bên quan sát, không khỏi cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui. Hai người họ trao đổi ánh mắt đắc ý, cảm nhận rõ ràng sự thành công đã nằm trong tầm tay.
"Chúng ta vô cùng biết ơn ngài, Lý công tử," Lạc Thiên Nhân thêm vào, giọng điệu không giấu nổi sự kính trọng.
Đêm tiệc tiếp tục trong không khí nửa vui nửa căng thẳng, với những toan tính và âm mưu ngầm đang rình rập khắp nơi. Và ở một góc khuất, Lưu Thị vẫn âm thầm suy nghĩ về những bước đi tiếp theo để đạt được mục đích của mình.
Như đã hứa, năm ngày sau, Thượng Lục trở lại. Đám người Lưu Khang và đồng bọn của hắn đang tụ tập, không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thượng Lục xuất hiện cùng một cái kiệu gỗ trông khá cũ kỹ. "Đại nhân, ngài lấy đâu ra cái kiệu này vậy?" Lưu Khang ngạc nhiên hỏi, nhưng không dám thắc mắc nhiều.
7. Phú hộ Trần Thái**: Người giàu có nhất trong khu vực, luôn có mặt trong các buổi tiệc quan trọng, mặc áo gấm, nụ cười hớn hở.
Cả ba người bước qua cổng lớn, tiến vào khuôn viên của nha phủ. Khuôn viên rộng lớn, được trang trí đơn giản nhưng trang nhã, tạo nên một không gian yên tĩnh và thanh bình. Những bông hoa đang nở rộ dưới ánh nắng ban mai, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp. Dẫn đường cho họ là một nhóm lính canh, tất cả đều cúi đầu, cung kính chào đón.
10.Nhà văn Dương Tuấn**: Người sáng tác nhiều tác phẩm nổi tiếng, khuôn mặt trầm tư, ánh mắt sâu lắng, mặc áo dài màu nâu.
9. Bà chủ Thanh Hà**: Chủ một nhà hàng nổi tiếng, được biết đến với tài nấu ăn tuyệt vời, vẻ mặt hiền hậu, nụ cười ấm áp.
Thượng Lục nhìn Lưu Thị một lúc, ánh mắt sắc lạnh khiến bà ta không khỏi cảm thấy run sợ. "Lưu phu nhân," y nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên quyết, "ta không quan tâm đến những toan tính của bà. Tuyết Nhi đêm nay sẽ ở phòng ta. Quyết định này không thay đổi." (đọc tại Qidian-VP.com)
13.Nghệ sĩ múa Phương Hoa**: Người phụ nữ duyên dáng, nổi tiếng với tài múa uyển chuyển, mặc trang phục múa rực rỡ, nụ cười tươi tắn.
Chiếc kiệu cũ mà Thượng Lục mang theo khi quay lại thành Hắc Nham cũng là do đám người sơn tặc lấy được sau một vụ c·ướp. Ban đầu chúng định mang về làm củi đốt, nhưng Thượng Lục đã kêu chúng mang xuống núi giúp y. Trước khi rời đi, Thượng Lục nói với đám người sơn tặc, "Các ngươi cứ ở tạm đây, khi nào ta xong việc sẽ quay lại tìm các ngươi."
Ngay lúc đó, từ phía cửa chính, vợ và con gái của Lạc Tâm Vũ bước vào. Người vợ, Lưu Thị, là một phụ nữ với gương mặt trang điểm đậm, ánh mắt sắc bén và cử chỉ kiêu kỳ. Bên cạnh bà, con gái của họ, Lạc Mẫn, cũng không kém phần kiêu sa với nụ cười lạnh lùng và ánh mắt đầy khinh bỉ. Cả hai người họ bước vào như thể đang chuẩn bị cho một màn diễn lớn, sự hiện diện của họ làm không khí trong phòng đột ngột thay đổi.
Thượng Lục nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhưng không biểu lộ cảm xúc. Y nâng chén rượu, cố gắng giữ không khí thoải mái và nói lớn, "Không sao, không sao. Chúng ta hãy tiếp tục thưởng thức bữa tiệc. Đây chỉ là một sự cố nhỏ, không đáng bận tâm."
"Nếu đã là lệnh từ Ngụy đại nhân, ta cũng không thể không làm theo," Lý Bạch Đình nói, giọng đầy vẻ miễn cưỡng nhưng lại pha chút tôn trọng.
Tối hôm đó, dinh thự của Lạc Tâm Vũ trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Ánh đèn lồng lung linh, tiếng nhạc vang lên rộn ràng, tạo nên một không khí tưng bừng, hân hoan. Phòng lớn của dinh thự được trang hoàng lộng lẫy với hai dãy bàn dài bày biện đầy những món ăn thịnh soạn: gà nướng vàng ươm, cá hấp thơm lừng, thịt bò thái mỏng, các loại rau củ tươi ngon, bánh ngọt, trái cây và rượu quý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Lục nhìn Tuyết Nhi với vẻ thương xót và nhẹ nhàng nói, "Ngươi hãy đưa Tuyết Nhi tối nay ngủ phòng của ta."
"Hừm, cũng phải thôi. Với sự xuất hiện của Lý công tử, hắn không dám làm gì khác," Lạc Thiên Nhân đáp lại, giọng điệu đầy hãnh diện.
Lưu Thị quay sang nhìn con gái, ánh mắt bà ta đầy sự sắc lạnh và sự tức giận bị kiềm nén. "Lý công tử đã nói như vậy, sao ta dám trái lời?" Bà ta đáp, giọng nói chứa đầy sự cảnh cáo. "Con nên nhớ hắn ta vẫn còn rất nhiều tác dụng cho chúng ta sắp tới. Hắn ta tạm thời cứ cưng chiều trước đã, đợi sau này hết giá trị thì ta sẽ cho hắn biết thế nào là dám chống đối Lưu Thị ta."
"Đúng vậy," Lưu Thị gật đầu, nở một nụ cười lạnh lùng. "Bây giờ chúng ta cứ tạm thời nhẫn nhịn, để hắn làm con cờ trong tay chúng ta. Đến lúc đó, hắn sẽ không còn giá trị gì nữa, và ta sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng c·hết."
Những vị khách khác cũng lần lượt đến chúc mừng và trò chuyện với Thượng Lục, tạo nên một không khí vô cùng vui vẻ và thân mật. Nữ thi sĩ Ngọc Lan, với nụ cười thanh tú, cũng đến gần và nói: "Lý công tử, ta nghe nói ngài không chỉ giỏi về chiến lược mà còn rất am hiểu về văn chương. Thật mong được nghe ngài nói về thơ văn."
Thượng Lục bước đi với vẻ ung dung, mỗi bước chân đều toát lên sự tự tin và quyền uy. Y nhìn quanh, nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của đám lính canh. Không còn ánh mắt nghi ngờ hay thái độ lạnh nhạt như lần trước, thay vào đó là sự kính trọng và phục tùng tuyệt đối. Điều này khiến y hài lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
11. Nghệ nhân gốm Lê Thái**: Người tạo ra những tác phẩm gốm đẹp mắt, được nhiều người yêu thích, dáng người cao gầy, đôi tay khéo léo.
Lý Bạch Đình, khuôn mặt lộ rõ sự khó xử, mở lời: "Chuyện này..."
Làm Trại chủ, Thượng Lục được ăn ngon, ở chỗ tốt, và có cơ hội nghe những câu chuyện đầy ức của bọn sơn tặc. Y hiểu rằng, chúng không phải là những kẻ xấu mà là n·ạn n·hân của sự tham lam và tàn ác của Lạc gia.
Từ buổi tối hôm Thượng Lục gặp Lý Bạch Đình, y đã nói với Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân rằng y sẽ đến một nơi. "Ta sẽ đến chỗ một người quen để tìm sự giúp đỡ," Thượng Lục giải thích ngắn gọn, ánh mắt đầy bí ẩn khiến hai người không dám hỏi thêm.
Bữa tiệc trong dinh thự của Lạc Tâm Vũ đang diễn ra tưng bừng. Đèn lồng rực rỡ, tiếng nhạc du dương, và tiếng cười nói không ngớt. Giữa lúc không khí đang sôi động, Lạc Tâm Vũ đứng dậy, nâng cao chén rượu và mỉm cười nhìn quanh mọi người. Tiếng cười và trò chuyện dần dần lắng xuống, mọi ánh mắt đều hướng về phía Lạc Tâm Vũ, chờ đợi lời nói của ông.
"Lý công tử, hai vị, xin mời vào. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng," Lý Bạch Đình nói, giọng điệu trịnh trọng.
Thương gia Phạm Bình, với nụ cười thân thiện, cũng đến gần. "Lý công tử, ngài quả là người tài giỏi. Hy vọng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác trong tương lai."
Không để Lý Bạch Đình có thêm thời gian suy nghĩ, Thượng Lục tiến tới, rút từ tay áo một tấm phong thư có dấu ấn lệnh đặc biệt. Đám sơn tặc đã giúp y làm ra dấu ấn này một cách tinh xảo, khiến cho nó trông thật đến mức không ai có thể nghi ngờ. Y đưa tấm phong thư cho Lý Bạch Đình, ánh mắt ông ta sáng quắc.
8.Nguyễn Hữu Quang**: Chủ một tiệm vàng lớn, nổi tiếng về sự khéo léo trong kinh doanh, mặc trang phục sang trọng, mắt sáng rực rỡ.
Trong khi đó, Tuyết Nhi, người vừa được dẫn đi, có lẽ không hề biết rằng mình đã trở thành một phần trong trò chơi nguy hiểm của những kẻ quyền lực và mưu mô.
Thượng Lục mỉm cười, nâng chén rượu đáp lại. "Tướng quân quá lời rồi. Ta chỉ làm những gì có thể để giúp đỡ Lạc đại nhân mà thôi."
Tuyết Nhi vẫn đứng đó, đôi mắt đầy sợ hãi nhưng cũng có chút ánh lên sự hy vọng. Liên Hoa cầm lấy tay nàng, dẫn nàng ra khỏi phòng tiệc, trong khi các khách mời vẫn còn đang nhìn theo với sự tò mò và bàn tán.
Tuyết Nhi bị lôi ra khỏi phòng, những giọt máu tiếp tục rơi xuống sàn. Lệ Hoa kéo nàng đi qua các hành lang, ánh mắt tàn nhẫn không hề giảm bớt. "Ngươi đúng là đồ vô dụng," Liên Hoa lầm bầm, không ngừng quát mắng.
Thượng Lục gật đầu, bước vào phòng khách. Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân theo sau, ánh mắt lướt qua những chi tiết trong căn phòng, càng thêm hài lòng với sự tiếp đón chu đáo này. Lý Bạch Đình mời họ ngồi xuống, bày tỏ sự kính trọng tuyệt đối đối với Thượng Lục.
Trong năm ngày đó, Thượng Lục không chỉ tìm được nơi ẩn náu tạm thời mà còn cảm nhận được lòng trung thành và sự kính trọng từ đám người sơn tặc. Mặc dù họ không phải là những chiến binh xuất sắc, nhưng lòng dũng cảm và tinh thần đoàn kết của họ khiến y có chút cảm động. Thượng Lục thầm hứa trong lòng rằng, sau khi giải quyết xong chuyện với Lạc gia, y sẽ quay lại giúp đỡ bọn họ, trả lại cuộc sống trước kia cho họ.
Các khách mời trong phòng nhìn cảnh tượng này với nhiều cảm xúc khác nhau. Một số người tỏ ra ngạc nhiên và không thoải mái, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Lưu Thị và Lạc Mẫn đứng nhìn, đôi môi nở một nụ cười lạnh lùng đầy hài lòng.
Lạc Mẫn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại một chút trên Tuyết Nhi trước khi hướng về phía các khách mời. "Mong các vị thứ lỗi," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng. "Chúng ta không muốn làm gián đoạn bữa tiệc tuyệt vời này."
Khi vừa bước ra khỏi phòng, Lý Bạch Đình nhìn theo bóng dáng Thượng Lục, nở một nụ cười thầm. Ông hiểu rằng Thượng Lục không phải kẻ đơn giản, và những kẻ ngốc đang chơi với hổ mà không biết hậu họa của bản thân sắp đến. Ông bước đi, lòng tràn đầy toan tính.
"Đại nhân, chúng tôi đến đây để thảo luận tiếp về kế hoạch," Thượng Lục nói.
Đến phòng khách, cửa mở ra, một khung cảnh trang nhã và thanh lịch hiện ra trước mắt. Lý Bạch Đình đã đứng sẵn ở đó, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không giấu được chút lo lắng. Khi thấy Thượng Lục và hai người Lạc Tâm Vũ cùng Lạc Thiên Nhân bước vào, ông lập tức tiến đến chào đón.
Thượng Lục gật đầu. "Chắc chắn rồi, Phạm tiên sinh. Ta cũng mong chờ những cơ hội đó."
Thượng Lục không trả lời, chỉ đơn giản ra lệnh, "Khiêng cái kiệu này và đưa ta đến chỗ của Lạc Tâm Vũ." Đám người Lưu Khang nhìn nhau, rồi lặng lẽ tuân lệnh. Mặc dù chiếc kiệu trông có vẻ cũ kỹ, nhưng không ai dám chống đối.
Thế nhưng, thật không may, trong một buổi sáng y đang ngồi trên đỉnh núi ngắm cảnh, thì bị một nhóm sơn tặc vây quanh. Tên thủ lĩnh nhìn thấy Thượng Lục đơn độc liền nảy ý định trộm c·ướp. "Chà, một tên công tử đi lạc lên đây à? Các huynh đệ, xem ra chúng ta có thể kiếm chác được chút gì đó!" hắn nói, giọng đầy hàm ý đe dọa.
3. Thương gia Phạm Bình**: Thương nhân giàu có, nổi tiếng về sự hào phóng và quan hệ rộng rãi, mặc trang phục lụa là, miệng luôn nở nụ cười thân thiện.
2.Thái phó Vương Đình**: Vị quan cao niên đã về hưu, có tiếng nói uy quyền trong triều đình, mặc áo dài truyền thống, khuôn mặt điềm đạm nhưng ánh mắt sắc sảo.
Khi trở lại thành Hắc Nham, Thượng Lục mang theo chiếc kiệu cũ, được đám người Lưu Khang và đồng bọn khiêng.
Mọi người đồng loạt đứng dậy, nâng chén rượu lên. Thượng Lục cũng nhấc chén của mình, mắt nhìn quanh đám người, cảm nhận được sự tôn trọng và ngưỡng mộ từ họ. "Kính Lý công tử!" tiếng chúc mừng vang lên đồng loạt, hòa quyện với tiếng nhạc và tiếng cười.
Ông ra hiệu cho Thượng Lục, người đang ngồi ở vị trí đặc biệt bên cạnh ông. "Xin giới thiệu với mọi người, đây là Lý công tử, con trai độc nhất của Lý đại nhân trong triều đình. Nhờ có sự giúp đỡ của công tử mà chúng ta đã vượt qua được những trở ngại khó khăn nhất."
1.Đại tướng quân Trần Hạo**: Người đàn ông trung niên, dáng vẻ oai nghiêm, mắt sáng như sao, bận trang phục tướng quân.
Lưu Thị nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua tất cả mọi người trong phòng. "Xin lỗi đã để mọi người phải chờ lâu," bà nói, giọng nói ngọt ngào nhưng lại ẩn chứa sự kiêu ngạo. "Chúng ta có chút việc bận nên tới muộn."
Chỉ trong chưa đầy mười phút, Thượng Lục đã biến cả đám sơn tặc thành một đống nằm la liệt trên mặt đất. Y chỉ định dạy cho chúng một bài học, nhưng không ngờ chúng lại nhất quyết muốn y làm Trại chủ.
Trên đường đi, Thượng Lục ngồi trong kiệu, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ánh nắng mặt trời chiếu qua những tán lá cây, tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên con đường mòn. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió thổi nhẹ qua những cánh đồng lúa, tạo nên một khung cảnh thanh bình, đối lập hoàn toàn với những toàn tính và âm mưu đang diễn ra.
Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Thượng Lục. Liên Hoa thoáng chút lúng túng, không biết nên làm gì. Cô ta nhìn qua phía Lưu Thị để tìm sự chỉ dẫn. Lưu Thị, với một ánh mắt sắc lạnh và khuôn mặt cứng nhắc, khẽ gật đầu đồng ý. Chỉ khi đó, Liên Hoa mới dám bước tới, kéo Tuyết Nhi đứng dậy và dẫn nàng đến trước mặt Thượng Lục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi đến nha huyện....
Mặc dù lời nói có vẻ chăm sóc và tử tế, nhưng thực chất trong lòng Lưu Thị đang tính toán m·ưu đ·ồ riêng. Bà ta muốn gả Tuyết Nhi cho đệ đệ ruột của mình để sinh con nối dõi tông đường, vì hắn là con trai duy nhất trong gia đình. Đệ đệ của bà ta là một tên mập lùn xấu xí, lại có thói nghiện c·ờ· ·b·ạ·c và ham mê nữ sắc. Hắn đã từng có ba đời vợ, và tất cả những người vợ đó đều bị hắn nhẫn tâm bức hại đến c·hết. Theo dự tính của bà ta, Tuyết Nhi sẽ gả cho hắn vào khoảng hơn một tháng nữa.
6.Đại phu Hoàng Nhàn**: Thầy thuốc nổi tiếng trong vùng, được dân chúng kính trọng, dáng người nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn.
"Thật không ngờ ngài lại có thể thuyết phục được Lý đại nhân nhanh chóng như vậy," Lạc Tâm Vũ nói, giọng đầy hân hoan.
Thượng Lục không để ý đến lời biện minh của Liên Hoa, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tuyết Nhi. "Ngươi đau lắm phải không?" Y hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Tuyết Nhi chỉ khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.
Các khách mời cũng nâng chén, tiếp tục cười nói và chung vui, nhưng trong lòng họ đều không thể quên được cảnh tượng vừa xảy ra. Ai cũng cảm nhận được sự căng thẳng và m·ưu đ·ồ đang diễn ra phía sau những nụ cười giả tạo.
Thượng Lục cười, khiêm tốn đáp: "Ngọc Lan cô nương quá khen. Ta chỉ biết đôi chút, hy vọng có dịp được học hỏi thêm từ cô nương."
Thượng Lục ban đầu còn bối rối, không biết làm Trại chủ là cái quái gì. Nhưng sau khi nghe bọn sơn tặc trình bày, y mới biết rằng chúng đều là những nông dân bị Lạc gia hãm hại, mất hết đất đai nhà cửa và lâm vào đường cùng. Chúng chỉ c·ướp những kẻ có tiền và chưa từng làm hại đến tính mạng bất cứ ai. Cuối cùng, Thượng Lục quyết định nhận làm Trại chủ để bọn chúng vui lòng, và cũng để có chỗ ở tạm thời trong năm ngày này.
Lạc Mẫn, khuôn mặt đầy vẻ không vui, tiến đến gần Lưu Thị khi thấy Tuyết Nhi được dẫn đi. Ánh mắt nàng đầy sự bất mãn và bực bội. "Mẫu thân, người để cho tiện nhân đó đi như vậy sao?" Lạc Mẫn thì thầm, giọng nói run lên vì tức giận. (đọc tại Qidian-VP.com)
12.Thợ rèn Trần Bình**: Người rèn nổi tiếng trong vùng, luôn tạo ra những công cụ chất lượng, dáng người lực lưỡng, tay mạnh mẽ.
Thượng Lục mỉm cười, nâng chén lên và nói, "Cảm ơn mọi người đã dành cho ta sự tiếp đón nồng hậu. Ta rất vinh dự khi được đồng hành cùng Lạc gia và đóng góp một phần nhỏ vào thành công này. Chúng ta hãy cùng chung vui và tận hưởng đêm nay."
Lý Bạch Đình nhận lấy tấm phong thư, vội vàng mở ra. Khi nhìn thấy nội dung bên trong, có duy nhất một chữ "Diễn" hiện rõ trước mắt, ông khẽ nở một nụ cười kín đáo mà không để Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân thấy. Ngay lập tức, sắc mặt ông biến đổi, trở nên nghiêm trọng. Ông cầm phong thư mà tay run run, cố tình để lộ vẻ lo lắng.
Tuyết Nhi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, cố gắng che giấu sự lo lắng. Lệ Hoa thì đứng nhìn, vẻ mặt lạnh lùng và không cảm thông. Trong khi đó, bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng không khí đã bị ảnh hưởng ít nhiều bởi sự xuất hiện của những nhân vật mới đầy nguy hiểm này.
Mọi người trong phòng ồ lên ngạc nhiên và kính trọng. Những tiếng thì thầm bàn tán lan tỏa khắp nơi, kèm theo những ánh mắt khâm phục hướng về phía Thượng Lục. Lạc Tâm Vũ tiếp tục: "Chúng ta hãy cùng nâng chén rượu chúc mừng và bày tỏ lòng biết ơn đối với Lý công tử, người đã mang lại thành công cho chúng ta."
Năm ngày qua của Thượng Lục là một chuỗi những sự kiện không ngờ và khá thú vị. Sau khi rời thành Hắc Nham, y không thực sự đi gặp ai mà chỉ giả vờ vội vã cưỡi ngựa đi ra ra khỏi thành nhưng thực chất là lên phía núi cao gần đó. Tại đây, y chờ đợi thời gian trôi qua.
Nghe lệnh của Lưu Thị, tỳ nữ Lệ Hoa tiến tới. Với ánh mắt đầy căm phẫn, cô ta nắm lấy tay của Tuyết Nhi một cách thô bạo, kéo nàng đứng dậy. Tuyết Nhi đang bị mảnh bình rượu vỡ cứa đứt tay, máu chảy nhỏ xuống đất thành từng giọt đỏ tươi. Sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt nàng, nhưng Tuyết Nhi không phát ra bất kỳ thanh âm nào, cố gắng chịu đựng.
Mọi người gật đầu đồng ý, tiếng cười và tiếng chúc tụng lại tiếp tục vang lên, nhưng không khí đã thay đổi đôi chút. Những ánh mắt tò mò và cảnh giác không ngừng hướng về phía Lưu Thị và Lạc Mẫn, cảm nhận được sự căng thẳng và nguy hiểm ẩn sau nụ cười của họ.
Nói xong, ông cùng hai người lính tiến về phòng nghỉ, bước chân nặng nề như thể mang theo cả gánh nặng của cả cuộc đời. Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân nhìn nhau, không giấu được niềm vui sướng, mắt sáng lên như đã đạt được mục tiêu to lớn. Họ không ngừng cảm ơn Thượng Lục, lời lẽ đầy kính nể và biết ơn.
Khi bữa tiệc đang diễn ra tưng bừng, tiếng cười nói và chúc tụng hòa quyện vào nhau, bỗng nhiên một âm thanh sắc lạnh vang lên giữa không gian: tiếng chén vỡ. Tất cả ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía âm thanh đó. Trên sàn nhà, những mảnh vỡ của một bình rượu nằm rải rác, và người gây ra sự cố chính là Tuyết Nhi, tỳ nữ trẻ trung với gương mặt hoảng hốt.
Thượng Lục nhìn thẳng vào mắt Lý Bạch Đình, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực: "Chuyện về khu vực khai thác gần sông Hắc Thủy. Tuy nhiên, ta hiểu rằng ông vẫn còn đôi chút do dự."
Các vị khách quý ngồi dọc hai dãy bàn, mỗi người đều ăn mặc trang trọng, toát lên vẻ quý phái. Trong số đó có:
Thượng Lục, không hề biết gì về những toan tính đen tối của Lưu Thị và Lạc Mãn, vẫn tiếp tục nâng chén và cười nói cùng các khách mời. Tuy nhiên, ánh mắt sắc lạnh và mưu mô của Lưu Thị không hề rời khỏi y, như một con thú săn mồi đang chờ thời cơ t·ấn c·ông con mồi của mình.
Hai mẹ con nhìn nhau, ánh mắt trao đổi những ý định đen tối, rồi quay lại tiếp tục hòa mình vào không khí của buổi tiệc. Dù vẻ ngoài vẫn giữ vẻ vui vẻ và hòa nhã, nhưng trong lòng họ đều đang âm thầm tính toán những chiêu trò độc ác.
Thượng Lục mỉm cười nhẹ, ánh mắt quét qua hai người trước mặt. "Ta đã trở lại như đã hứa. Bây giờ, hãy cùng ta đến chỗ của Lý Bạch Đình."
Trong tay vẫn cầm chén rượu, Thượng Lục đặt nó xuống bàn với một động tác dứt khoát, ánh mắt hướng thẳng về phía tỳ nữ Liên Hoa, giọng nói trầm nhưng đầy uy quyền, "Mang cô ta đến đây cho bản công tử xem qua."
"Ngươi... ngươi thật sự rất mạnh! Làm Trại chủ của chúng ta đi, xin hãy làm Trại chủ của chúng ta!" tên đầu lĩnh nói, giọng cầu khẩn.
Tuyết Nhi cúi đầu, không dám trả lời. Liên Hoa đứng cạnh, không giấu nổi sự căng thẳng, liền lên tiếng, "Thưa công tử, cô ta vụng về làm vỡ bình rượu, là lỗi của cô ta."
Ngay khi nghe điều này, Lưu Thị không thể kìm nén được sự phản đối, bước lên trước mặt Thượng Lục và nói, "Công tử, chuyện này không thể được. Nha đầu này quả thật nhan sắc tầm thường, kém cỏi, thật không thể nào xứng đáng với công tử. Chỗ ta còn rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, ngài có thể lựa chọn."
Lạc Mẫn nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt nàng ta ánh lên sự đồng thuận nhưng cũng không kém phần tàn nhẫn. "Mẫu thân, con hiểu rồi. Chúng ta sẽ chờ cơ hội thích hợp để xử lý hắn ta."
Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân không khỏi vui mừng, ánh mắt tràn đầy hy vọng và sự tôn kính. Họ biết rằng sự trở lại của Thượng Lục không chỉ là lời hứa, mà còn là lời khẳng định về một tương lai đầy hứa hẹn và thắng lợi.
"Thưa quý vị," Lạc Tâm Vũ bắt đầu, giọng đầy hào hứng. "Hôm nay là một ngày đặc biệt, không chỉ vì chúng ta đang cùng nhau tận hưởng bữa tiệc này, mà còn vì chúng ta có sự hiện diện của một vị khách quý, người đã giúp Lạc gia chúng tôi đạt được thành công rực rỡ."
Khi hai người đã đi khuất, Lưu Thị nhìn theo với ánh mắt đầy căm hận. Bà ta tự nhủ, "Chuyện này chưa kết thúc đâu, nha đầu. Ta sẽ không để ngươi thoát khỏi tay ta dễ dàng như vậy."
Lệ Hoa không hề tỏ ra thương xót, ngược lại còn càng thêm b·ạo l·ực. "Đi thôi, đồ vô dụng," cô ta gắt gỏng, kéo Tuyết Nhi ra khỏi phòng một cách không thương tiếc. Mỗi bước đi, Tuyết Nhi cảm nhận được sự đau đớn tăng lên, nhưng nàng vẫn im lặng, chỉ cúi đầu chịu đựng.
Giữa không gian đó, các ca nữ và vũ nữ biểu diễn những điệu múa uyển chuyển, tiếng đàn, tiếng sáo vang lên du dương. Những bộ trang phục rực rỡ của họ lấp lánh dưới ánh đèn, khiến mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi. Gian nhân đi lại tấp nập, phục vụ rượu và thức ăn cho các vị khách, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, toát lên niềm vui và sự hài lòng. Tiếng chén rượu v·a c·hạm, tiếng cười nói, tiếng nhạc hòa quyện tạo nên một không khí vô cùng sôi động và vui vẻ.
"Chuyện về khu vực khai thác ở gần sông Hắc Thủy công tử cứ toàn quyền quản lý, ta không can dự nữa. Ta cũng nói trước, m·ùa l·ũ cũng sắp đến..." Lý Bạch Đình nói, giọng điệu tỏ vẻ đau buồn, ánh mắt thả rơi sự thất vọng. "Ta hôm nay không được khỏe..."
Không khí trong phòng trở nên ấm áp và gần gũi hơn bao giờ hết. Tiếng cười, tiếng chúc tụng và tiếng nhạc tiếp tục vang lên, hòa quyện tạo nên một đêm tiệc khó quên. Thượng Lục, với sự thông minh và tài năng của mình, đã nhanh chóng chiếm được lòng tin và sự kính trọng của mọi người, khẳng định vị thế của mình trong mắt các thế lực quan trọng ở thành Hắc Nham.
Lưu Thị, ánh mắt quét qua Tuyết Nhi đang cúi đầu thu dọn những mảnh vỡ trên sàn. Một sự lạnh lùng hiện rõ trên gương mặt bà ta khi bà lên tiếng, "Lệ Hoa, nhốt nha đầu này vào nhà kho, bỏ đói ba ngày. Không biết giữ gìn đồ đạc, lại làm mất mặt ta trước các khách quý. Đáng bị trừng phạt."
Chương 34: Bữa tiệc của những tham vọng
Khi tỳ nữ Liên Hoa bước gần ra phía cửa phòng tiệc, đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, trấn động cả không gian khiến mọi người đều kinh ngạc và quay đầu nhìn về phía nguồn âm thanh. "Thả cô ta ra...!" Người nói không ai khác chính là Thượng Lục.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.