Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Tiệc lớn
"Tiểu tử, ngươi thật to gan, thấy Lưu thiếu gia còn không quỳ đầu dập lễ," một trong hai tên gia nhân theo sau lớn tiếng, giọng nói đầy uy h·iếp.
"Nếu không còn gì nữa thì ta xin phép." Thượng Lục chắp tay lại trước Lưu Thị rồi lặng lẽ rời đi. Y biết nếu giờ đến chỗ căn nhà kho thì chắc chắn sẽ có một số chuyện phát sinh không tốt, nên y quyết định chuyển hướng, đi về lại phòng.
"Đúng vậy, buổi sáng ở đây thật yên bình," Thượng Lục đáp, rồi hỏi tiếp, "Nhưng mà, ta không thấy Lạc gia chủ và Lạc công tử từ sáng. Họ đã đi đâu vậy?"
Lưu Thị và Lạc Mẫn đồng loạt gật đầu, ánh mắt hài lòng hiện rõ. "Được rồi, chúng ta sẽ chờ đợi quyết định của phu quân. Nhưng hãy nhớ, đệ đệ của ta không thể chờ lâu. Hắn cần một người vợ để nối dõi tông đường."
Lạc Tâm Vũ quay lại, nhìn vợ và con gái. "Phải, tất cả đều đi đúng như kế hoạch," hắn đáp, ánh mắt vẫn trầm tĩnh.
Khi Liên Hoa bước ra ngoài, Lưu Thị và Lạc Mẫn liền kéo cô ta lại. "Sao rồi?" Lưu Thị hỏi, giọng điệu có phần căng thẳng.
Khi tất cả khách mời đã lần lượt rời khỏi, không gian tại phòng tiệc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài của những tỳ nữ đang thu dọn. Lạc Tâm Vũ đứng ở giữa căn phòng rộng lớn, một mình giữa sự tàn dư của bữa tiệc vừa kết thúc. Ánh sáng từ những chiếc đèn dầu leo lét, chiếu lên những chiếc bàn dài vẫn còn lộn xộn với chén đĩa và thức ăn thừa.
Lưu Thị nhìn Lưu Dịch, mắt thoáng hiện lên sự khó xử, nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh, "Dịch đệ, ngươi phải hiểu rằng mọi việc đều cần thời gian. Hiện tại, Lý công tử còn ở đây, chúng ta không thể làm bất cứ điều gì gây sự chú ý."
Buổi tiệc linh đình diễn ra tại dinh thự của Lạc Tâm Vũ dần đến hồi tàn. Đám khách mời vẫn nâng chén cười nói, không khí tràn ngập sự hào hứng và phấn khích. Lúc này, Thượng Lục, khuôn mặt hơi ửng đỏ vì men rượu, từ từ đứng dậy. Lạc Tâm Vũ lập tức tiến đến, dìu y ra phía cửa.
Lưu Thị, mặc dù là tỷ tỷ của hắn, cũng không thể kiềm chế được sự độc ác và tham vọng của Lưu Dịch. Bà ta chỉ có thể lợi dụng hắn để đạt được mục đích của mình, nhưng sâu trong lòng cũng đầy lo lắng về tương lai của Lưu Dịch.
Lưu Thị gật đầu đồng ý với con gái, rồi hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Lạc Tâm Vũ. "Phu quân, Mẫn Nhi nói rất đúng. Và còn Lý Nguyên, hắn ta bao giờ hết giá trị lợi dụng? Chúng ta không thể cứ để hắn tự tung tự tác mãi."
Tên gia nhân đầu tiên chưa kịp phản ứng thì đã bị Thượng Lục dùng khủy tay đánh mạnh vào cổ, làm hắn mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau. Tên gia nhân thứ hai, thấy đồng bọn bị hạ gục dễ dàng, liền gầm lên, lao tới với cú đá mạnh mẽ nhắm vào hông Thượng Lục. Nhưng y lại nhanh chóng né sang một bên, đồng thời dùng tay nắm chặt cổ tay hắn, kéo mạnh về phía trước. Với động tác dứt khoát, Thượng Lục dùng chân đạp mạnh vào chân hắn, làm hắn khuỵu xuống.
Lưu Dịch quay người đi, ánh mắt vẫn ánh lên sự thèm khát và khó chịu, nhưng hắn biết rằng phải tạm thời nhượng bộ. Hắn không thể làm trái lời Lưu Thị, bởi ả luôn biết cách đạt được mục tiêu bằng sự tính toán khôn ngoan.
Lạc Mẫn xen vào, giọng nói đầy vẻ khinh thường, "Tiện nữ như cô ta có gì đáng để giữ lại? cô ta lấy được cữu cữu chả phải là quá tốt sao."
Lưu Dịch nhíu mày, giọng nói càng thêm gấp gáp, "Nhưng ta không thể đợi lâu thêm nữa! Nàng ta phải thuộc về ta, ta muốn nàng ngay bây giờ."
Đi cùng người đàn ông này là hai gia nhân, cả hai đều cao lớn, dáng vẻ khỏe mạnh. Họ mặc trang phục đơn giản nhưng gọn gàng, ánh mắt luôn nhìn xung quanh cảnh giác, sẵn sàng bảo vệ chủ nhân của mình. Cả ba người tiến bước, phong thái uy nghiêm, dường như không ai dám cản trở.
Lưu Thị mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, "Ta hiểu. Nhưng ngươi phải tin tưởng ta. Chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi. Để đền bù cho ngươi, trước khi gả con bé cho ngươi, ta sẽ cho ngươi cơ hội thỏa mãn cơn thú tính của mình. Tuyết Nhi sẽ là của ngươi, nhưng ngươi phải nghe lời ta."
Liên Hoa thấy vậy liền cúi đầu, đôi mắt hiện lên vẻ thất vọng. "Công tử, nhưng tiểu nữ..."
Lưu Thị khẽ nhíu mày, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, "Ngươi không cần lo lắng. Ta có cách đối phó với hắn. Cứ để hắn tạm thời sống yên ổn. Khi không còn giá trị lợi dụng, chúng ta sẽ tính sổ với hắn."
Không khí buổi sáng trong lành và mát mẻ, thoang thoảng hương hoa từ vườn bên cạnh. Y hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự tinh khiết của thiên nhiên xung quanh. Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua kẽ lá, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, khiến Thượng Lục cảm thấy thư thái và bình yên.
Lưu Dịch là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Hắn ta đã từng dùng đủ mọi mưu mô xảo quyệt để loại bỏ những kẻ cản đường, không ngần ngại g·iết người để thỏa mãn sự hống hách của mình. Từng có ba đời vợ, nhưng cả ba đều bị hắn ta h·ành h·ạ đến c·hết vì không chịu nổi tính cách tàn bạo và những cơn nghiện của hắn.
Lưu Dịch cười khẩy, "Hy vọng là vậy. Ta không muốn phải chịu thiệt dưới tay một tên tiểu tử như hắn."
Thượng Lục bước đi, trong lòng dấy lên những cảm xúc phức tạp. Ký ức về ánh mắt sợ hãi và đau đớn của Tuyết Nhi khi bị đối xử tàn nhẫn lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí y. Y biết rằng không thể để nàng tiếp tục chịu khổ, và điều này thôi thúc y tiến về phía nhà kho, nơi có thể Tuyết Nhi đang bị giam giữ.
Thượng Lục xua tay, "Không cần phải làm phiền phu nhân, v·ết t·hương của ta cũng không có gì nghiêm trọng... chỉ cần nghỉ ngơi qua là được." Nói xong, y giả vờ khẽ ôm lấy cánh tay vừa bị hỏa cầu tác động, cháy xém một bên vai áo.
Lưu Dịch tức giận, đấm mạnh vào không khí, "Ta không quan tâm! Ta chỉ muốn có nàng ngay lập tức!"
Lưu Dịch nhìn Lưu Thị, rồi thở dài, sự bực bội dần dịu lại. "Được, ta sẽ nghe lời tỷ. Nhưng đừng khiến ta phải chờ lâu hơn nữa."
"Đại thúc nói đúng đấy, Lý công tử, ngài nên để đại thúc đưa về phòng thì vẫn tốt hơn," Lạc Thiên Nhân cũng lên tiếng, khuôn mặt mang vẻ lo lắng giả tạo.
Nghe hắn nói vậy, Lưu Thị vẻ mặt nhăn lại khó chịu, quát lên, "Câm miệng! Chuyện về ngươi ta chắc chắn sẽ tính sau."
Lưu Thị nheo mắt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. "Chúng ta phải cẩn thận hơn. Để xem hắn có thể làm gì tiếp theo."
Gương mặt người đàn ông tròn trịa, nước da trắng bệch, cặp mắt nhỏ nhưng sáng, ẩn chứa sự sắc sảo và gian xảo. Mái tóc đen bóng được buộc gọn gàng sau gáy, tạo nên vẻ ngoài gọn gàng và sạch sẽ. Hai tay hắn đeo nhiều trang sức bằng vàng và ngọc, từng chiếc vòng tay lấp lánh dưới ánh nắng.
Sáng sớm, sau khi hít thở không khí trong lành, Thượng Lục quyết định đi dạo quanh dinh thự để khám phá thêm khung cảnh nơi đây. Y bước từng bước chậm rãi, cảm nhận sự yên bình của buổi sáng, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi lên từng cành lá xanh tươi, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Lưu Thị nhìn theo bóng lưng đệ đệ, ánh mắt thoáng hiện lên một tia mỉa mai. "Tuyết Nhi sẽ là của đệ, nhưng ngươi phải chờ đợi. Chỉ cần đợi thêm một thời gian ngắn nữa thôi, mọi thứ sẽ ổn thỏa."
Lưu Thị tiếp tục, "Nhưng có một việc ta muốn bàn bạc với chàng. Việc gả Tuyết Nhi cho đệ đệ của ta, không biết phu quân có nghĩ sao?"
Tên đàn ông kỳ lạ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền ngay lập tức cho hỏa cầu tự bạo khi gần đến phía Thượng Lục, khiến một phần y phục của y bị cháy xém mất một chút. Người lên tiếng không ai khác chính là Lưu Thị. Bà ta cùng hai tỳ nữ theo sau hớt hải chạy về phía Thượng Lục, không ngừng hỏi thăm lo lắng giả tạo.
Vừa lúc đó, một vài gia nhân đi ngang qua. Thấy Thượng Lục, họ lập tức cúi mình hành lễ, miệng đồng thanh chào:
Thượng Lục mỉm cười, chắp tay chào đáp lại để giữ phép lịch sự. "Chào tiểu thư Lạc Mẫn. Buổi sáng tốt lành."
Lệ Hoa không còn cách nào khác, đành gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Thượng Lục ngồi xuống ghế, trong lòng không khỏi băn khoăn. Y nhớ lại những gì đã xảy ra trong bữa tiệc, cảm giác như có một âm mưu đang bao trùm lấy mọi thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Lục không dừng lại ở đó, y tiếp tục xoay người, tung một cú đá vào ngực tên gia nhân thứ hai, khiến hắn bay ngược ra sau và đập mạnh vào bức tường. Trong lúc cả hai tên gia nhân đang nằm đau đớn trên mặt đất, Thượng Lục tiến tới gần, ánh mắt lạnh lùng và uy nghiêm. Y nhìn họ với sự khinh thường, rồi quay người tiếp tục bước đi.
Lưu Thị và con gái Lạc Mẫn xuất hiện trong khung cảnh tĩnh lặng ấy. Lưu Thị tiến tới gần Lạc Tâm Vũ, ánh mắt sắc bén đầy tính toán. Lạc Mẫn đi theo sau mẹ, gương mặt kiêu ngạo và lạnh lùng, ánh mắt không giấu giếm sự khinh miệt dành cho những người họ coi là kẻ yếu thế.
Lưu Thị gật đầu, "Yên tâm đi, đệ đệ. Tất cả sẽ diễn ra theo kế hoạch. Ngươi sẽ có được những gì mình muốn, và chúng ta sẽ đạt được mục tiêu lớn hơn."
Thượng Lục không thèm để ý, y vẫn tiếp tục tiến về phía trước, chẳng màng đến lời đe dọa. Thái độ không khuất phục của y khiến tên đàn ông kì quái kia tức giận. Tên gia nhân kia, thấy Thượng Lục vẫn không dừng bước, liền tiến tới, nắm lấy vai y, định kéo lại. Nhưng đáp lại hắn chỉ là một ánh mắt sắc lạnh từ Thượng Lục quay lại. Ánh mắt đó chứa đầy sự uy nghiêm và cảnh cáo khiến tên gia nhân phải buông tay, lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt kinh hãi.
Đang mải mê ngắm nhìn, Thượng Lục bất chợt bắt gặp Lạc Mẫn từ xa đang tiến về phía mình. Đi theo sau nàng là hai tỳ nữ, họ đều cầm trên tay những vật dụng nhỏ, dường như đang chuẩn bị cho một công việc nào đó. Khi đến gần, Lạc Mẫn dừng lại, cúi người hành lễ với dáng vẻ yểu điệu của một tiểu thư quyền quý.
Thượng Lục mỉm cười, gật đầu chào lại. Ánh mắt y sáng ngời, toát lên vẻ uy nghiêm nhưng không kém phần thân thiện. Các gia nhân sau khi chào hỏi xong, liền tiếp tục công việc của mình, mỗi người một việc, tạo nên khung cảnh bận rộn nhưng có trật tự của buổi sáng tại dinh thự.
Lưu Dịch đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Thượng Lục cho đến khi khuất hẳn, rồi quay sang Lưu Thị, "Tỷ tỷ, tên này không phải kẻ đơn giản. Chúng ta cần phải cẩn trọng hơn."
Thấy vậy, Lạc Tâm Vũ cũng không ép buộc nữa. "Công tử đi thong thả," hắn nói, giọng điệu như lo lắng nhưng trong lòng lại thầm nhẹ nhõm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai tên gia nhân hiểu ý, liền tiến lên, chuẩn bị xử lý Thượng Lục. Bọn chúng bước tới, ánh mắt lộ rõ ý đồ xấu xa.
Lạc Tâm Vũ thở dài, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi. "Ta sẽ xem xét. Nhưng nhớ, mọi thứ đều phải được tính toán kỹ lưỡng. Không thể để một bước đi sai lầm làm hỏng kế hoạch lớn."
Trong phòng, Thượng Lục ngồi đó, ánh mắt sắc bén nhìn ra cửa sổ. Đêm nay, cơn gió đêm thổi qua, mang theo hương vị của sự nguy hiểm và những bí mật chưa được hé lộ.
Thượng Lục quay lưng rời khỏi phòng tiệc, bước chân vững vàng nhưng không vội vã. Ánh đèn lung linh chiếu rọi theo từng bước chân y, tạo nên một bóng dáng đầy uy nghi và kiêu hãnh. Khi y khuất dạng sau cánh cửa, không khí trong phòng tiệc lại trở nên sôi nổi hơn, tiếng cười nói lại vang lên, nhưng ánh mắt của một số người vẫn lén nhìn theo hướng y đã đi.
Thượng Lục nhìn Liên Hoa với ánh mắt lạnh lùng, không chút động lòng trước sự quyến rũ của cô ta. "Ngươi lui ra đi, ta đã nói rõ là ta muốn cô gái kia," y nói, giọng nói đầy uy quyền.
Lưu Thị thở dài, nhìn hắn với ánh mắt nghiêm nghị, "Dịch đệ, ta biết ngươi nóng lòng, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ đến toàn cục. Lý công tử là nhân vật quan trọng, chúng ta cần hắn để hoàn thành mục tiêu lớn hơn. Nếu hắn phát hiện ra bất cứ điều gì, mọi kế hoạch của chúng ta sẽ đổ vỡ."
"Ra vậy..." Bà ta nghe thấy y nói vậy, vẻ mặt thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Thượng Lục từ từ mở cửa bước vào phòng, không gian bên trong khá tối, chỉ có ngọn đèn dầu leo lắt lập lòe, tạo nên những bóng đổ lung linh trên tường. Ánh sáng yếu ớt ấy chiếu lên chiếc giường, nơi một bóng dáng nữ nhân nằm dài, gần như k·hỏa t·hân, để lộ ra những đường nét quyến rũ.
"Ra là vậy," Thượng Lục gật đầu, "Cảm ơn tiểu thư đã cho ta biết."
Lạc Tâm Vũ nhìn theo bóng dáng vợ và con gái rời đi, lòng hắn lại thêm nặng trĩu. Những toan tính, âm mưu, tất cả đều đang dồn nén trong tâm trí hắn. Hắn biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng, và mỗi bước đi đều phải cẩn trọng.
"Chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, tỷ có cần phải quá coi trọng hắn không?" Tên đàn ông kỳ lạ bực tức nói.
Thượng Lục nở một nụ cười hiền, đáp, "Ta chỉ đi dạo qua đây mà thôi, không ngờ lại gặp cớ sự này..."
Với nụ cười lạnh trên môi, hắn phóng hỏa cầu thẳng về phía Thượng Lục, sát ý rõ ràng, mang theo sức mạnh hủy diệt. Ánh sáng từ hỏa cầu rọi sáng không gian xung quanh, tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp mắt vừa đáng sợ.
"Phu quân, mọi việc tối nay diễn ra khá suôn sẻ," Lưu Thị mở lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Lạc Tâm Vũ đứng giữa phòng tiệc, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt hắn, tạo nên những đường nét mệt mỏi và trầm tư. Khi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, hắn biết rằng đêm chưa kết thúc đối với mình.
"Lý công tử, ngài có đi được không vậy? Nếu thấy không ổn, tại hạ có thể dẫn ngài về phòng," Lạc Tâm Vũ nói, giọng điệu đầy sự quan tâm, nhưng ánh mắt thì ẩn chứa sự giảo hoạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi bà ta quay lại phía Thượng Lục, giọng nói dịu dàng hơn, "Còn giờ, mời Lý công tử theo ta xem tình hình v·ết t·hương..."
Thượng Lục không để cô ta nói hết câu, y cắt ngang, "Nếu ngươi không muốn chịu khổ, thì mau đi tìm cô gái kia đến đây ngay lập tức."
Lạc Tâm Vũ và Lạc Thiên Nhân đứng lại giữa phòng, nở nụ cười nhẹ nhõm và quay lại hòa mình vào không khí của buổi tiệc. Dù bề ngoài họ vẫn giữ vẻ vui vẻ và thân thiện, nhưng trong lòng thì đầy sự toan tính và âm mưu.
Còn về tên đàn ông kỳ lạ kia, hắn có tên là Lưu Dịch, đệ đệ ruột của Lưu Thị. Lưu Dịch nổi tiếng là kẻ háo sắc, nghiện c·ờ· ·b·ạ·c, hống hách coi thường mạng người. Hắn từng là đệ tử ở một tông môn khá có tiếng, nhưng đã bị đuổi đi vì tư chất quá kém cũng như nhân cách không đủ.
"Nếu công tử đã nói vậy thì ta cũng không làm khó ngài nữa. Không biết công tử đang đi đâu mà lại tới nơi này?" Lưu Thị hỏi, giọng điệu nửa tin nửa nghi ngờ.
Thượng Lục tiến bước bỗng nghe thấy tiếng động phía sau. Y quay lại, thấy hai tên gia nhân của của tên kia đang lao tới với vẻ mặt đầy sát khí. Tên đầu tiên nhảy lên, tung một cú đấm thẳng vào phần đầu của Thượng Lục. Y không thèm nhìn, ngay lập tức né qua một bên, thân thủ nhanh nhẹn như một con báo săn.
Thượng Lục lại tiếp tục bước đi, không thèm nhìn lại bọn chúng lấy một cái. Tên đàn ông kì lạ đứng phía sau, sắc mặt trở nên đanh lại, ánh mắt đầy căm phẫn và khinh thường. Bị xem thường như vậy, hắn không kìm được nữa mà ánh mắt nhìn lên hai tên gia nhân ngầm ra lệnh.
Lưu Thị mỉm cười, bước tới gần hơn. "Phu quân cứ yên tâm. Chúng ta sẽ luôn ở đây, hỗ trợ chàng hết mình."
Trước khi đi, Thượng Lục đưa hai tay chắp lại, cúi người chào đám khách mời. "Chư vị, xin thứ lỗi, ta phải về nghỉ trước. Mong các vị cứ tiếp tục vui vẻ," y nói, ánh mắt sáng lên sự kính trọng và lịch thiệp.
Lưu Thị bước tới, đặt tay lên vai hắn, giọng điệu dịu lại, "Dịch đệ, ta hiểu cảm xúc của ngươi. Tuyết Nhi sẽ thuộc về ngươi, ta hứa. Nhưng bây giờ, ngươi cần phải kiên nhẫn. Chỉ cần chúng ta đạt được mục tiêu, ngươi sẽ có con bé mà không gặp bất kỳ trở ngại nào."
Thượng Lục vừa hạ gục hai tên gia nhân, tiếp tục bước đi thì nghe tiếng khàn giọng vang lên sau lưng, chứa đựng sự khó chịu và khinh thường.
Đứng yên lặng một lúc, Thượng Lục tiếp tục suy nghĩ, "Có lẽ Tuyết Nhi cô nương vẫn đang bị bọn họ nhốt ở căn nhà kho đó... Ta nên đến đó xem thử." Với quyết tâm và sự lo lắng cho Tuyết Nhi, y quyết định sẽ hành động ngay lập tức.
Phía bên ngoài, qua khe hở của căn phòng, mẹ con Lưu Thị đang nhìn vào, lòng đầy háo hức và mong đợi. Ánh mắt của Lưu Thị sắc lạnh, còn Lạc Mãn thì nở nụ cười gian xảo, đắc ý vì kế hoạch của họ dường như đang tiến triển thuận lợi.
"Không có gì, công tử. Nếu ngài cần gì thêm, cứ gọi tiểu nữ," Lạc Mẫn nói, rồi quay sang hai tỳ nữ, "Chúng ta đi thôi."
Chương 35: Tiệc lớn
Khi thấy Thượng Lục mở cửa, nữ nhân này nghiêng người đưa tay mời gọi, giọng nói mềm mại vang lên, "Công tử, tiểu nữ đêm nay sẽ hầu hạ người."
Thượng Lục dừng bước, cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc, hình như y đã từng nghe ở đâu rồi, nhưng y chắc chắn đây không phải Tuyết Nhi. Y tiến đến gần, hình ảnh của nữ nhân trước mắt dần hiện rõ hơn. Hóa ra người này chính là Lệ Hoa, tỳ nữ y vừa gặp lúc nãy.
Thượng Lục thấy dáng vẻ này của cô ta thì sắc mặt có phần không mấy vui vẻ, y khẽ nhăn mặt hỏi, "Sao ngươi lại ở đây? Tỳ nữ kia đâu?"
"Công tử, chào buổi sáng," nàng nói, giọng ngọt ngào và trang trọng.
Thượng Lục bước dọc theo hành lang dài của dinh thự, cảm nhận từng cơn gió mát thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ của hoa cỏ trong đêm.
"Lý công tử không muốn nô tỳ, hắn đòi Tuyết Nhi," Liên Hoa trả lời, khuôn mặt đầy lo lắng.
Hắn ta lúc này nhìn theo bóng lưng của Thượng Lục rời đi mà không khỏi có tính toán riêng. Ánh mắt hắn lạnh lùng, ẩn chứa sự hiểm ác, đôi môi nhếch lên nụ cười nham hiểm. "Tiểu tử này võ kỹ không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là phàm nhân không hơn không kém. Dám chống đối ta, sẽ có ngày ngươi phải trả giá."
Lạc Tâm Vũ trầm ngâm một lúc, nhìn thẳng vào mắt Lưu Thị. "Lý Nguyên vẫn còn giá trị. Hắn ta giúp chúng ta đạt được bước đầu trong kế hoạch. Tuy nhiên, ta hiểu ý nàng. Khi thời điểm thích hợp, ta sẽ xử lý hắn."
"Tiểu tử, được lắm, võ kỹ không tệ," tên đàn ông kì lạ kia nói, ánh mắt lóe lên sự độc ác. "Nhưng cho dù võ học của ngươi có xuất sắc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là phàm nhân không hơn không kém. Đối với Luyện Thần Sư như chúng ta cũng vô ích mà thôi. Tiểu tử, để ta xem ngươi có thể làm gì được nữa."
Lưu Dịch nhìn theo bóng lưng của Thượng Lục rời đi, rồi quay sang Lưu Thị với ánh mắt đầy d·ụ·c vọng và bực bội. "Tỷ tỷ, đến bao giờ ngươi mới gả Tuyết Nhi cho ta? Ta không thể đợi thêm được nữa! Thật khó chịu khi nhìn thấy nàng mà không thể chạm vào."
Sáng hôm sau, ánh bình minh nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào căn phòng của Thượng Lục. Y khẽ mở mắt, cảm nhận sự thanh tịnh của buổi sớm. Thượng Lục bước ra khỏi giường, nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng, bước chân ra ngoài hiên.
Tỳ nữ Liên Hoa thấy y lớn giọng liền ngay lập tức tỏ ra nhõng nhẽo đáng yêu, tỏ vẻ yếu đuối, "Công tử, ngài cần gì phải bận tâm với con nhỏ xấu xí đó làm gì? Chẳng phải ta quyến rũ xinh đẹp hơn cô ta sao? Công tử đến đây với tiểu nữ... Đêm nay ta sẽ phục vụ ngài thật tốt." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đêm đã khuya, Lạc Tâm Vũ quay lại nhìn căn phòng tiệc lần cuối, rồi chậm rãi bước ra ngoài. Bóng dáng hắn dần khuất trong màn đêm, để lại sau lưng những suy tư và những kế hoạch chưa hoàn thành.
Thượng Lục đang trên đường đến nhà kho, bước đi nhanh nhẹn nhưng đầy sự thận trọng. Con đường nhỏ rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua những tán lá tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Đột nhiên, y bất ngờ đụng phải một gã đàn ông kỳ lạ.
"Chào buổi sáng, Lý công tử." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông này có thân thể thấp đậm, rõ ràng là do bẩm sinh mà thành. Hắn chỉ cao khoảng hơn tám tấc (một mét) thân hình mập mạp, trông như một đứa trẻ lớn tuổi. Tuy vóc dáng nhỏ bé, nhưng phong thái bước đi của hắn lại vô cùng tự tin, mỗi bước chân đều vững vàng và chắc chắn. Trên người hắn mặc bộ y phục quyền quý, màu sắc rực rỡ, viền thêu tinh xảo, chứng tỏ thân phận không tầm thường.
"Dừng tay!"
"Lý công tử, ngài có sao không? Tiểu đệ của ta không biết công tử nên hắn đã làm chuyện không phải với ngài, mong công tử lượng thứ tha cho. Còn về phần hắn ta sẽ có cách giải quyết thỏa đáng cho công tử."
Lưu Dịch gằn giọng, "Ngươi nói dễ nghe, nhưng ta không thể kiên nhẫn mãi. Nếu không phải vì ngươi là tỷ tỷ của ta, ta đã c·ướp nàng đi từ lâu."
Lạc Tâm Vũ nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ. "Việc đó... chúng ta cần cân nhắc kỹ lưỡng."
Thượng Lục nhìn theo bóng dáng Lạc Mẫn cùng hai tỳ nữ dần khuất sau hàng cây, trong lòng không khỏi nảy sinh những suy nghĩ. Y tự nhủ, "Tính cách của vị tiểu thư này thật kỳ quái. Ngoại diện trông có vẻ hiền lành dễ gần, nhưng nội tâm lại ác độc đến đáng sợ. Tâm địa bất chính, thảo nào Tuyết Nhi cô nương bị đối xử tàn nhẫn đến thế." Những lời này thoáng qua trong tâm trí y, như tiếng thầm thì của lòng mình.
Dứt lời, thân thể hắn dao động kịch liệt, một luồng ánh sáng mờ nhẹ bao quanh cơ thể, tựa hồ quang mang mỏng hiện lên. Ánh mắt hắn ta lóe lên một tia sát ý độc ác, tay hắn tụ lực thành hỏa cầu, năng lượng cuồn cuộn như núi lửa sắp phun trào. Hỏa cầu rực rỡ sáng lên, ánh lửa đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt ác ý của hắn.
Thượng Lục tiếp tục bước đi, trong lòng có chút băn khoăn về tên vừa rồi. Tuy nhiên, y không dừng lại, tiến về phía căn nhà kho mà Tuyết Nhi có thể đang bị nhốt. Bỗng nhiên, y cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đầy khinh thường từ phía sau.
Thượng Lục khẽ nhếch mép, nở một nụ cười có phần ma quái. "Chỉ là một tên Thuật Thể Nhị cấp mà đã ngông cuồng hống hách như vậy, đúng thật là vẫn không nên giữ loại người này thì tốt hơn," y thầm nói, ánh mắt hiện lên một tia c·hết chóc rõ ràng. Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị phá tan bởi một giọng nói lớn từ phía không xa vang lên.
Thượng Lục đưa tay ra phẩy phẩy, tỏ ý không cần sự giúp đỡ. "Ta không say, các ngươi cứ ở lại chung vui với mọi người đi. Ta phải về nghỉ ngơi trước đã," y nói, giọng điệu kiên quyết nhưng không thiếu sự lịch sự.
Cả căn phòng lớn tràn ngập ánh sáng và tiếng nhạc, những tiếng cười nói vui vẻ hòa cùng tiếng chén cụng nhau vang dội. Tỳ nữ vẫn tấp nập phục vụ, ca nữ và vũ nữ tiếp tục biểu diễn những điệu múa uyển chuyển và quyến rũ. Không ai trong số họ biết rằng, phía sau những nụ cười và lời chúc tụng, có những kế hoạch ngầm đang được dàn dựng và những âm mưu đen tối đang dần được thực hiện.
Lạc Mẫn ngẩng đầu lên, nụ cười tươi tắn trên môi. "Công tử có vẻ đang tận hưởng không khí buổi sáng?"
Thượng Lục bước đi, không để ý đến ánh mắt đầy hiểm độc đang theo dõi theo mình. Y biết, để có thể sinh tồn trong môi trường đầy rẫy những âm mưu và hiểm họa này, y cần phải cẩn trọng hơn. Ánh mặt trời chiếu rọi qua những tán lá, soi sáng con đường y đang bước đi. Thượng Lục thầm nghĩ, "Đợi khi ta nắm được tất cả, sẽ không ai có thể uy h·iếp ta nữa."
Đám khách mời, ai nấy cũng đều chắp tay lại, cúi chào y. "Lý công tử đi thong thả," họ đồng thanh nói, nụ cười trên môi không hề tắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.