Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Thực lực quyết định

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Thực lực quyết định


Thượng Lục cầm trên tay ám khí, ánh mắt sắc lạnh và miệng nở một nụ cười nhạt: "Đây cũng gọi là độc sao?" Nói xong, y nhẹ nhàng vứt ám khí độc xuống mặt đất, khử độc hoàn toàn. Bàn tay của Thượng Lục vẫn không hề hấn gì, như chưa từng tiếp xúc với bất kỳ loại độc tố nào.

Cú đấm tiếp theo của Lạc Tâm Vũ mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, nhưng Thượng Lục vẫn bình tĩnh đón nhận. Bằng một động tác uyển chuyển, y nghiêng người tránh cú đấm, rồi dùng tay chặn lại một đòn khác. Mỗi lần Thượng Lục đỡ đòn, một luồng sóng năng lượng lại bùng phát, khiến không khí xung quanh họ rung lên từng hồi.

Lạc Mẫn cúi xuống, vòng tay ôm lấy Lưu Thị, đôi mắt cũng rưng rưng nước. "Mẫu thân, chúng ta sẽ tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này." Cô nhẹ nhàng nói, nhưng không biết làm sao để xoa dịu nỗi đau quá lớn của mẹ mình.

Sự tĩnh lặng trở lại, chỉ còn lại những ánh mắt kinh hãi và sợ hãi của những người chứng kiến. Họ nhìn Thượng Lục, người vừa tiêu diệt quái vật đáng sợ kia một cách dễ dàng, với sự kính nể và ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi.

Lạc Tâm Vũ nằm đó, bị ghim chặt bởi thanh băng, máu chảy ra từ v·ết t·hương, thấm ướt lớp áo. Hắn thở dốc, ánh mắt dần mờ đi, cảm nhận sự đau đớn tột cùng lan tỏa khắp cơ thể. Thượng Lục đứng trên cao, ánh mắt y lạnh lẽo và không chút thương xót. Băng giá bao phủ quanh y, tạo nên một khung cảnh đầy uy nghi và đáng sợ.

Lưu Dịch cảm thấy từng đợt lạnh buốt chạy dọc sống lưng, mồ hôi lạnh tuôn rơi trên trán. Hắn nhìn Thượng Lục với sự kinh hãi tột độ, trong lòng không ngừng run sợ. Sự ngạo mạn và tự tin trước đây đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự hoảng loạn và bất lực.

"Ngươi... thật sự mạnh hơn ta tưởng." Lạc Tâm Vũ thở dài, ánh mắt dần dần trầm xuống. "Nhưng muốn đánh bại ta thì ngươi vẫn chưa đủ.''

Lưu Dịch, trong cơn sợ hãi, ánh mắt đảo lên phía trần nhà. Trên thanh ngang cao cao, bóng hình một người đang ngồi vắt vẻo, đôi chân buông thõng nhìn xuống hắn. Thấy y, Lưu Dịch lập tức nhận ra, đôi mắt hắn mở to đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Tiếng xương gãy rợn người vang lên, Lưu Dịch không kịp kêu lên một tiếng nào đã trở thành một xác c·hết vô hồn.

Lưu Dịch lao vào, đôi tay bẩn thỉu của hắn bắt đầu xé toạc y phục trên người Tuyết Nhi. Thân thể béo lùn của hắn không ngừng tiến tới, ép sát vào nàng. Hắn cười d·â·m tiện, hơi thở nặng nề đầy hôi hám phả vào mặt nàng.

Lưu Dịch bước tới cánh cửa nhà kho, chiếc chìa khóa trong tay hắn phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của đêm. Hắn nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt lóe lên sự khinh miệt và tham lam. Không một chút do dự, hắn đưa chìa khóa vào ổ khóa và xoay nhẹ. Cánh cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt mở ra, để lộ bóng tối âm u bên trong.

Chương 36: Thực lực quyết định

Mỗi lần Lạc Tâm Vũ t·ấn c·ông, Thượng Lục đều dùng một lực đối xứng để hóa giải. Họ như hai thế lực đối nghịch, một bên là cơn cuồng phong dữ dội, một bên là mặt hồ tĩnh lặng nhưng sâu thẳm. Sự kiên nhẫn và bình tĩnh của Thượng Lục càng làm Lạc Tâm Vũ thêm phần điên cuồng.

"Ngươi nghĩ mình có thể đối đầu với ta sao?" Thượng Lục nói, giọng nói của y như lời phán quyết cuối cùng. "Người như ngươi quả nhiên vẫn không đáng sống."

Hắn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục khiêu khích: "Ngươi nghĩ ngươi có thể g·iết ta bằng thứ này sao?"

Thấy nàng đã không còn phản kháng nữa, Thượng Lục ngay lập tức đánh một chưởng mạnh lên phía trên, tạo thành một lỗ hổng lớn trên mái nhà. Vách mái bên trên từ từ rơi xuống từng mảnh ngói đá. Khi đám gia nhân vừa gần vào phía bên trong, họ chỉ kịp thấy một vệt sáng bay lên phía trên rồi biến mất. "Luyện Thần Sư!" Đám gia nhân kinh hãi hét lớn, nhìn theo vệt sáng biến mất vào bầu trời đêm.

Lớp hắc khí bao quanh cơ thể Lạc Tâm Vũ ngày càng dày đặc, những tiếng than khóc và tiếng kêu gào thê lương không ngừng vang lên, tạo nên một khung cảnh đầy ám ảnh. Từng mảng da thịt nứt vỡ, để lộ những khối cơ bắp đỏ tươi, máu chảy thành dòng. Bàn tay hắn biến thành những móng vuốt sắc bén, có thể xé nát mọi thứ chỉ trong tích tắc.

Thượng Lục nhanh nhẹn nghiêng người, bắt lấy hai thanh ám khí đang bay tới. Khi mở bàn tay ra, y thấy bề mặt ám khí được phủ một lớp c·hất đ·ộc ăn mòn. Lưu Dịch cười lạnh, giọng nói đầy sát khí và đắc ý:

Đúng lúc đó, một giọng nói âm lãnh vang lên, cùng với một luồng khí tức mạnh mẽ bao trùm toàn bộ không gian xung quanh. "Nếu ngươi dám chạm vào cô gái ấy thêm một lần nữa, cái mạng nhỏ này của ngươi cũng đừng nghĩ rằng còn để rời ra khỏi đây."

Vừa dứt lời, y giơ tay lên, từng ngón tay thon dài vươn cao trong không trung. Từ trên cao, hàng loạt những trụ băng lớn hiện lên lấp lánh dưới ánh trăng, rồi lao thẳng xuống người Lạc Tâm Vũ với tốc độ kinh hoàng. Những trụ băng như những mũi tên c·hết chóc, tỏa ra khí lạnh ngấm vào không khí, khiến mọi thứ xung quanh như đóng băng theo.

Thượng Lục không hề nao núng, y giơ tay lên, một luồng khí lạnh tỏa ra từ lòng bàn tay y, bao bọc lấy q·uả c·ầu l·ửa. Lửa và băng gặp nhau, tạo ra một luồng khói dày đặc, hơi nước bốc lên mịt mù. Khi khói tan đi, Thượng Lục vẫn đứng đó, không hề hấn gì.

Lưu Thị và Lạc Mẫn đứng đó, cứng đờ người, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh hoàng. Bọn họ biết rõ, đối phương không phải là kẻ nói đùa. Lời đe dọa của Thượng Lục như lời tuyên án tử hình treo lơ lửng trên đầu họ.

Thượng Lục phía bên trên nhìn xuống, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. "Quỷ thuật... Quả nhiên những tên Luyện Thần Sư mà hắn bắt có liên quan đến loại cấm thuật này."

Thượng Lục cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lưu Dịch: "Sự ngu ngốc của ngươi thật đáng thương hại. Độc dược của ngươi chẳng qua chỉ là trò trẻ con trước mặt ta." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi làm tốt lắm, sau khi ta xong việc, nhất định sẽ cho ngươi một danh phận," Lưu Dịch cười nói, ánh mắt đầy hứa hẹn và tà ý.

Lưu Dịch bước vào bên trong căn nhà kho, ánh đèn lồng mờ ảo soi rõ khung cảnh cũ kỹ, hoang tàn. Những lớp gỗ xung quanh mục nát, tường vách loang lổ, mốc meo, mang lại cảm giác ẩm thấp và u ám. Một vài con dơi nhỏ bay lượn qua lại trong bóng tối, tiếng cánh vỗ nhẹ vang lên xen lẫn tiếng rít nho nhỏ.

Hắn ta đau đớn buông nàng ra, hét lên đầy tức giận. "Tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Dứt lời, hắn tát mạnh vào mặt Tuyết Nhi khiến nàng gục ngay xuống nền đất.

"Bằng hữu?" Thượng Lục chậm rãi lặp lại lời của Lưu Dịch, giọng nói của y trầm thấp nhưng đầy uy lực. "Ngươi cho rằng ngươi và ta có thể làm bằng hữu sao?"

Tuyết Nhi đang ngồi dựa vào cột gỗ, đôi mắt mờ mịt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong ánh trăng nhạt nhòa, nàng bất chợt cảm nhận được ai đó đang đến gần. Nàng cố gắng mở to mắt, quay đầu lại và hét lên, "Ai!"

Thượng Lục nhìn theo bóng lưng hắn, lạnh lùng nói: "Muốn chạy sao..." Dứt lời, y đưa tay ra, dùng hấp lực hút thân thể Lưu Dịch lại rồi b·óp c·ổ hắn nâng lên trên cao.

Hắn vừa dứt lời xong, một thân ảnh từ từ xuất hiện trên không trung, lơ lửng trong bóng tối. Người đó mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn hiện dưới lớp vải che, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng và đầy bí ẩn. Không khí xung quanh như lạnh đi, khiến mọi người trong sân đều cảm thấy rùng mình.

"Ha ha ha, nàng thật là đáng yêu khi tức giận. Đừng lo, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt đêm nay." Lưu Dịch cười lớn, tay hắn bắt đầu lần mò đến những chỗ khác trên người nàng, ánh mắt hắn tràn đầy d·â·m d·ụ·c và tà ác.

"Đại nhân, hắn tuy rất đáng c·hết, nhưng dù sao cũng là kẻ đáng thương... hay ngài tha cho hắn một lần." Tuyết Nhi nhìn Lưu Dịch, lòng tỏ ra có chút thương xót trước bộ dáng sợ hãi xin tha của hắn.

"Sao lại là ông." Tuyết Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, giọng nói yếu ớt pha trộn sự kinh hãi.

Lưu Dịch ngạo mạn tiếp tục: "Khi mới lần đầu gặp ngươi, ta đã nghĩ ngươi không phải kẻ tầm thường. Nhưng không ngờ ngươi cũng là một Luyện Thần Sư giống ta. Đáng tiếc, ngươi lại phải c·hết tại đây." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục đứng trên không, ánh mắt sắc bén nhìn Lạc Tâm Vũ. "Ngươi đã đi quá xa rồi, Lạc Tâm Vũ. Những gì ngươi đang làm không chỉ gây hại cho người khác mà còn hủy hoại chính bản thân ngươi."

Tuyết Nhi dãy dụa, cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực của nàng đã cạn kiệt, chỉ còn lại sự yếu đuối vô vọng. "Đừng chạm vào ta!" nàng hét lên, tiếng thét yếu ớt nhưng vẫn vang vọng trong không gian tối tăm của căn nhà kho.

“Còn về phần các ngươi, ngày sau ta sẽ tính đến. Nhưng thứ các ngươi đối xử với nàng, ta chắc chắn sẽ để các ngươi đền bù gấp mười.” Giọng nói của Thượng Lục không lớn, nhưng lại như tiếng sấm vang vọng trong đêm tối, lan tỏa đến từng ngóc ngách của không gian.

Thượng Lục thấy vậy, ánh mắt khẽ liếc qua nhìn Tuyết Nhi, rồi ngay lập tức vụt nhanh qua chỗ nàng, đưa tay ra chắn lấy hỏa năng bạo phát. Lợi dụng thời cơ, Lưu Dịch ngay lập tức bức phát tốc độ, phá tường gỗ thoát đi.

Cuối cùng, lớp chắn vỡ tan, những mảnh vỡ bay tứ phía. Lạc Tâm Vũ gầm lên trong tuyệt vọng, nhưng không kịp tránh né. Một thanh trụ băng nhọn hoắt đâm thẳng xuống người hắn, ghim hắn xuống mặt đất bên dưới. Tiếng v·a c·hạm vang dội, mặt đất rung chuyển mạnh, tạo ra một hố sâu nơi thanh băng cắm vào.

“Có lẽ tên này không còn là người nữa rồi, ngay cả linh hồn cũng đem ra để hiến tế... Đúng thật là không nên để lại mối họa này lâu tồn tại.” Thượng Lục bình thản nói, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể đỡ được tất cả sao?" Lạc Tâm Vũ hét lên, tay phải hắn phát ra một luồng hỏa năng rực cháy. Hắn vung tay, tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ lao về phía Thượng Lục. Ngọn lửa bùng cháy, sức nóng lan tỏa dữ dội, ánh sáng chói lòa làm mọi thứ xung quanh như tan chảy.

Thượng Lục vẫn đứng đó, vẻ mặt không hề dao động, ánh mắt bình thản như đã dự đoán trước mọi động thái của đối phương. Khi nắm đấm của Lạc Tâm Vũ đến gần, y đưa tay ra đỡ lấy một cách nhẹ nhàng nhưng chính xác. Cú v·a c·hạm tạo ra một luồng sóng năng lượng lan tỏa dữ dội ra xung quanh, khiến không khí rung chuyển và ánh sáng lấp lánh từ vụ v·a c·hạm.

Lưu Dịch biết bản thân khó sống sót qua đêm nay, sát tâm trong hắn bùng lên mạnh mẽ. Hắn đưa một tay ra sau, chập hai ngón lại hội tụ Thuật Lực. Từ bên trong người hắn, hai thanh ám khí được phóng ra với tốc độ chóng mặt, lao thẳng về phía Thượng Lục. Ngay khoảnh khắc đó, Lưu Dịch bật mạnh ra sau, cố giữ khoảng cách an toàn.

"Nơi này mà cũng cho người ở được sao, đúng thật bẩn thỉu," Lưu Dịch nhìn xung quanh chán ghét, giọng nói đầy vẻ khinh miệt. Hắn vừa phàn nàn vừa tiến gần về phía chỗ của Tuyết Nhi.

Thượng Lục trầm ngâm, ánh mắt kiên định nhìn nàng. Tuyết Nhi tiếp tục, giọng nói run run: "Đại nhân, ngài vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn, không cần phải lo cho ta. Sống c·hết là do trời định. Ơn nghĩa của đại nhân, ta có c·hết cũng sẽ không quên."

"Ngươi... không thể nào!" Lạc Tâm Vũ gầm lên, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Hắn dồn hết sức lực, toàn thân bạo phát một luồng năng lượng đỏ rực, tung ra một cú đấm cuối cùng. Lực đạo mạnh mẽ đến mức không khí xung quanh như bị xé toạc ra, tạo thành những gợn sóng năng lượng khủng kh·iếp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lập tức, một luồng đạo khí hắc ám từ mọi hướng đổ dồn lên người hắn. Lớp hắc khí bao trùm, kèm theo những tiếng than khóc từ cõi âm ty vang vọng, lạnh đến sống lưng. Ánh sáng xung quanh bị nuốt chửng, để lại không gian u tối và ma quái.

Dứt lời, Lạc Tâm Vũ dùng tay hút lấy xác của Lưu Dịch, khiến Lưu Thị kinh hoàng. Ánh mắt của bà tràn đầy sự đau khổ và phẫn nộ, nhưng không thể làm gì để ngăn cản. Lạc Tâm Vũ tham lam hút lấy linh hồn của Lưu Dịch, miệng niệm chú ngữ quỷ dị. Từ xác của Lưu Dịch, một luồng ánh sáng xanh mờ ảo bắt đầu tỏa ra, uốn lượn như một dải lụa mềm mại, nhưng đầy c·hết chóc. Linh hồn của Lưu Dịch từ từ bị hút ra khỏi cơ thể, lơ lửng trong không trung một lúc rồi dần dần bị hút vào miệng của Lạc Tâm Vũ.

Hai người đang tiến tới không ai khác chính là tỳ nữ Lệ Hoa và Lưu Dịch. Trên đường đi, họ không ngừng trò chuyện, tiếng nói cười nhỏ vang lên trong đêm tĩnh mịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục quay qua phía đám người đang tiến tới, rồi lại nhìn Tuyết Nhi vẫn đang bàng hoàng, cầm hờ viên đan dược chưa dám uống. Không có nhiều thời gian, Thượng Lục ngay lập tức dùng tay bóp nát sợi xích lớn rồi dứt khoát bế nàng trên tay. Tuyết Nhi có phần kháng cự nhẹ, nhưng ánh mắt của y khiến nàng cảm thấy có chút tin tưởng mà nhắm mắt lại, để cho thực tại tiếp diễn.

Thượng Lục từ từ đứng dậy, bước xuống từ thanh ngang một cách nhẹ nhàng như cánh chim lướt gió. Y bước tới trước mặt Lưu Dịch, đôi mắt y ánh lên sự khinh miệt. "Không đáng để ta nhọc lòng? Ngươi cho rằng sinh mạng của nàng là rác rưởi sao?"

Thượng Lục nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy nắm đấm của Lạc Tâm Vũ, khiến luồng năng lượng bạo phát tan biến trong khoảnh khắc. Ánh mắt y vẫn điềm tĩnh, không một chút dao động. Lạc Tâm Vũ cảm nhận được sự bất lực, hắn lùi lại, mồ hôi rịn trên trán, hơi thở hổn hển.

Lưu Dịch cảm nhận được sát khí từ Thượng Lục, hắn run rẩy không biết phải làm gì, giọng nói trở nên hèn hạ. "Đại nhân... ta thật sự không biết Tuyết Nhi có quan hệ gì với ngài. Nếu biết trước, tại hạ tuyệt đối không dám mạo phạm."

Lớp chắn của Lạc Tâm Vũ ngày càng yếu đi, những vết nứt xuất hiện khắp nơi, càng lúc càng lớn. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán hắn, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi và hoảng loạn. Hắn dồn hết sức lực để duy trì lớp bảo vệ, nhưng trước sức mạnh hủy diệt của Thượng Lục, mọi nỗ lực đều trở nên vô vọng.

Bóng dáng của Lưu Dịch dần dần bước vào phía bên trong, nơi Tuyết Nhi đang bị xích trói. Hắn nhìn nàng, nụ cười d·â·m tiện hiện rõ trên khuôn mặt, ánh mắt tràn đầy sự tà ác.

Lạc Tâm Vũ càng lúc càng điên cuồng, từng đòn t·ấn c·ông của hắn bạo phát với tốc độ và sức mạnh khủng kh·iếp. Hắn xoay người, tung ra những cú đá liên hoàn, nhưng tất cả đều bị Thượng Lục đỡ lấy hoặc né tránh một cách dễ dàng. Sự thản nhiên trên khuôn mặt Thượng Lục như một lời thách thức, càng làm Lạc Tâm Vũ thêm phần tức giận.

Lưu Dịch càng cúi thấp hơn, giọng nói lắp bắp, cố gắng giữ vững bình tĩnh. "Tại hạ không dám... chỉ mong vị đại nhân đây bỏ qua chuyện này. Tuyết Nhi cô nương, nàng chỉ là một người hầu, không đáng để đại nhân phải nhọc lòng."

Dứt lời, thân ảnh Thượng Lục khẽ động, nhanh như chớp, biến mất vào màn đêm, để lại một đạo kình phong lan tỏa tứ phía. Kình phong mạnh mẽ quét qua, khiến không gian xung quanh rung chuyển, làm cho những người phía dưới càng thêm kinh hãi.

Thượng Lục tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: "Ngươi tự cho mình là cao nhân, nhưng thực ra chỉ là kẻ hèn hạ."

Lạc Tâm Vũ không còn sức lực để phản kháng, hắn chỉ có thể nằm đó, ánh mắt tràn đầy sự hối hận và bất lực. Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, không ai dám lên tiếng, sợ hãi trước sức mạnh áp đảo của Thượng Lục.

Quần áo trên người Tuyết Nhi thậm chí còn hiện lên từng vết rách dài rướm máu, như bị một vật gì đó vụt mạnh vào cơ thể. Đôi mắt nàng mở mờ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng và những vì sao le lói chiếu rọi. Ánh trăng mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt nàng, tạo nên một hình ảnh vừa bi thương vừa đẹp đẽ đến kỳ lạ.

...

Từ phía bên ngoài, tiếng chân dồn dập của nhiều người vang lên, ánh sáng của đèn lồng lập lòe trong đêm tối. Có lẽ họ đã nghe được tiếng động lớn mà kéo đến đây. "Kẻ nào to gan lại dám đến chỗ ta gây rối p·há h·oại!" Tiếng hét giận dữ của Lạc Tâm Vũ phá tan bầu không khí yên ắng của đêm. "Các ngươi tiến vào bắt hắn cho ta!" Hắn ra lệnh cho đám gia nhân lao vào bên trong.

Gương mặt của hắn méo mó, đôi mắt đỏ rực như than hồng, ánh lên sự điên loạn. Những chiếc răng dài nhọn hoắt mọc ra từ hàm, miệng hắn há ra, phát ra những tiếng gầm rú rợn người. Cặp sừng đen ngòm mọc lên từ đầu, uốn lượn đầy hung ác. Hắn đã trở thành một con quái vật thực sự, một con quỷ đen khổng lồ, mang dáng vẻ của tử thần.

Những người xung quanh đều kinh hãi, không ai dám tiến gần. Họ chỉ biết đứng đó, run rẩy trước sự hiện diện của con quái vật này. Thượng Lục, đứng trên cao, nhìn xuống cảnh tượng kinh hoàng ấy, ánh mắt không hề dao động.

Lạc Tâm Vũ nhận thấy sự nguy hiểm, hắn không chần chừ tạo ra một lớp khiên bảo vệ, ánh sáng đỏ rực phát ra từ tay hắn, hình thành một tấm chắn vững chắc. Nhưng những cột băng khổng lồ đâm vào lớp chắn với lực đạo mãnh liệt, khiến nó rung chuyển dữ dội. Từng trụ băng xuyên qua, v·a c·hạm với lớp chắn, tạo ra âm thanh vang dội, từng đợt sóng năng lượng bắn tung tóe xung quanh.

"Tuyết Nhi cô nương, đừng sợ. Là ta." Hắn cười nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy sự đáng sợ.

Lạc Tâm Vũ cười lớn, giọng đầy ngạo mạn. "Ngươi nghĩ ta cần ngươi dạy dỗ sao? Ta đã chọn con đường này, đều không phải Luyện Thần Sư các ngươi chèn ép sao?!" Hắn hét lên, luồng hỏa năng bạo phát từ cơ thể hắn, làm rung chuyển cả không gian xung quanh.

"Lưu đại nhân, ngài nhớ lời đấy, tiểu nữ không chờ được lâu nữa đâu," Lệ Hoa nũng nịu, tỏ vẻ đáng yêu trước mắt Lưu Dịch, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.

"Có lẽ ngươi đánh cũng đã đủ rồi, giờ đến lượt ta." Thượng Lục nói, ánh mắt lạnh lùng như băng giá.

Máu và thịt bắn tung tóe, hòa quyện vào nhau tạo thành một vũng máu lớn. Không một tiếng thở, không một lời rên rỉ cuối cùng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến nỗi không ai kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Thượng Lục tiến tới, cúi xuống đưa cho Tuyết Nhi một viên đan dược, tên là "Hồi Nguyên Đan". "Uống nó đi, cơ thể của cô hiện tại vẫn còn đang rất yếu. Chỉ c·ần s·au khi hấp thụ viên đan dược này, cô sẽ ngay lập tức ổn định lại. Còn về việc tên Lưu Dịch kia, hắn c·hết ở đây ít nhiều cũng sẽ liên lụy đến cô. Chi bằng theo ta đến chỗ an toàn, cô thấy sao?"

"Nếu đã không thể sống thì chi bằng ta liều với ngươi." Lạc Tâm Vũ gầm lên, giọng nói của hắn đầy quyết liệt và tuyệt vọng. Dứt lời, hắn dùng tay trực tiếp tháo phù thuật trên người ra.

"Nếu đã vậy, ta cũng không cần nhẹ nhàng với ngươi nữa, tiện nhân." Lưu Dịch rít lên, khuôn mặt hắn méo mó trong cơn thịnh nộ và d·ụ·c vọng. Hắn lao tới, tay nắm chặt, chuẩn bị dùng b·ạo l·ực để xâm hại nàng.

Lưu Dịch càng thích thú khi thấy nàng kháng cự, ánh mắt hắn càng lúc càng đầy d·ụ·c vọng. Hắn ép mặt vào cơ thể Tuyết Nhi, đôi tay thô bạo di chuyển khắp nơi, chà xát lên làn da trắng mịn của nàng. "Được phục vụ Lưu Dịch ta đây chính là phúc phận của nàng," hắn nói, giọng điệu đầy mỉa mai và tàn nhẫn. "Ngoan nào, hãy để ta cùng nàng trải qua đêm nay. Ta nhất định sẽ không để nàng chịu khổ nữa."

Lưu Thị đưa mắt nhìn đám gia nhân, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng trong những khuôn mặt tái nhợt của họ. "Có phải các ngươi nhầm lẫn gì không? Dịch đệ... hắn không thể nào..." Bà lắp bắp nói, hy vọng rằng điều này chỉ là một cơn ác mộng.

"Được, được...!" Hắn cười, đôi mắt lóe lên tia sáng gian xảo. "Phía trước chính là nơi mà cô ta đang bị nhốt, đây là chìa khóa để mở cửa." Tỳ nữ Lệ Hoa nói, rồi đưa cho Lưu Dịch chiếc chìa khóa căn nhà kho.

Lưu Thị nghe xong liền ngã khụy xuống, vẻ mặt thất thần như không thể tin vào sự thật này. Bà đưa tay lên che miệng, đôi mắt mở to đầy kinh hãi và tuyệt vọng. "Không thể nào... Dịch đệ của ta... không thể nào..." Giọng bà nghẹn lại, từng từ một như bị ép ra từ sâu thẳm trái tim đau đớn.

Lưu Dịch nhìn cảnh tượng này, kinh hãi lùi lại vài bước, đôi mắt mở to đầy sợ hãi: "Không thể nào... đây rõ ràng là loại độc Huyền Thiết Phệ Hồn, sao ngươi lại không bị làm sao? Ngay cả cường giả Thuật Sư cấp cũng không thể thoát khỏi loại độc này. Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nắm chặt viên ngọc bích trong tay, Lạc Tâm Vũ tức giận hét lớn: "Lạc Nguyên... là ngươi!" Giọng hắn rung lên vì phẫn nộ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Lạc Mẫn xiết chặt tay Lưu Thị, ánh mắt đầy căm phẫn và quyết tâm. "Kẻ nào đã g·iết cữu cữu, con nhất định sẽ không để hắn yên!" Cô thầm hứa, lòng tràn ngập sự hận thù và quyết tâm truy tìm h·ung t·hủ đến cùng.

Thượng Lục đứng thẳng người, ánh mắt y sắc bén như dao cạo. "Vậy sao!"

Đám gia nhân hốt hoảng lao tới báo tin cho Lưu Thị, hơi thở gấp gáp không che giấu được nỗi kinh hoàng. "Phu nhân, Lưu Dịch... Lưu Dịch thiếu gia... không còn dấu hiệu của sự sống nữa." Một trong số họ lên tiếng, giọng run rẩy.

Hắn đứng đó, hình thù quái dị và đáng sợ, như một cơn ác mộng kinh hoàng hiện thực hóa. Thân thể khổng lồ của hắn tỏa ra một luồng sát khí đen tối, đe dọa tất cả những ai dám lại gần. Từng bước đi của hắn khiến mặt đất rung chuyển, những tiếng gầm rú phát ra từ miệng hắn vang vọng khắp không gian.

Lạc Tâm Vũ đứng bên ngoài, mắt ánh lên sự căm phẫn và bất lực. Hắn nghiến răng, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm. "Tìm cho ra kẻ đó! Không được để hắn thoát!" Hắn ra lệnh, giọng đầy uy lực.

Thượng Lục nấp trên nóc nhà kho, nhìn xuống toàn bộ cảnh tượng. Ánh mắt y lạnh lẽo, sắc như dao, theo dõi từng động tác của Lưu Dịch. Bóng dáng Lệ Hoa xa dần, để lại trong không gian một cảm giác lạnh lẽo và u ám.

Lưu Dịch mắt liếc đảo điên khắp nơi, sự sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt. "Ta không muốn c·hết, ta không muốn c·hết...!" Hắn hét lên, cơ thể vận khí, một luồng hỏa năng bạo phát ra xung quanh.

Dứt lời, ánh mắt của Thượng Lục sáng lên một tia sắc lạnh. Ngay lập tức, không gian xung quanh Lạc Tâm Vũ - kẻ đã hoàn toàn quỷ hóa - bắt đầu méo mó đến đáng sợ. Những đợt sóng không gian như những lưỡi dao vô hình, vặn vẹo và nghiền nát mọi thứ trong phạm vi của chúng. Cơ thể to lớn và quái dị của Lạc Tâm Vũ, vốn đang gầm rú trong cơn cuồng nộ, đột ngột bị nghiền nát thành từng mảnh.

Thượng Lục đi đi lại trong căn phòng, tay khẽ vỗ nhẹ vào nhau, cứ chốc chốc lại thở dài một tiếng. "Không thể chờ thêm nữa..." Y thầm nói, giọng nói đầy quyết tâm. Dứt lời, Thượng Lục thân thể khẽ động rồi biến mất khỏi căn phòng, để lại một ngọn gió nhẹ làm ngọn đèn nến thoáng lay chuyển.

Tuyết Nhi lúc này trông thật thảm hại. Nàng bị một sợi xích lớn buộc chặt vào chân, chiếc xích cọ sát vào da thịt khiến cổ chân nàng hằn lên từng đường, bầm tím và có chỗ rỉ máu. Do bị bỏ đói lâu ngày, nàng đã mệt đến mức không còn sức để hoạt động nhiều, chỉ có thể ngồi dựa vào cột gỗ, tiếng thở nặng nề cùng đôi môi tái nhợt thiếu sức sống. Chân tay nàng như bị mất kết nối với cơ thể, rủ xuống gần như không cảm nhận được.

"Luyện Thần Sư...!" Hắn thầm thì, giọng nói khản đặc không giấu nổi sự hoảng loạn. Rồi ngay lập tức, hắn cúi đầu trước Thượng Lục, tỏ ra kính lễ chào hỏi. "Không biết vị bằng hữu từ nơi đâu, sao lại muốn dính đến chuyện này của tại hạ?"

"Đại nhân tha mạng...!" Lưu Dịch tay đưa lên nhằm tháo tay Thượng Lục, không ngừng dãy dụa trước cánh cửa tử. "Chỉ cần ngài tha mạng cho ta lần này, ta hứa sẽ không bao giờ động tới Tuyết Nhi cô nương nữa...!"

Không đầy một khắc sau, y đã đứng trước căn nhà kho. Xung quanh là một khung cảnh vắng vẻ, tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng động của một vài loài động vật đêm. Khu vực này như đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc um tùm, những bức tường gỗ cũ kỹ bám đầy rêu mốc, tạo ra một cảm giác lạnh lẽo, u ám.

Không gian như bị đóng băng, Lưu Dịch giật mình, ánh mắt hoảng sợ quay lại tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói.

Thượng Lục thở dài, ánh mắt sắc lạnh: "Trên đời, muốn bản thân sống tốt, vẫn phải tàn nhẫn một chút." Dứt lời, y bẻ gãy cổ Lưu Dịch rồi vứt hắn ra một bên gốc tường.

Lạc Tâm Vũ hạ thấp người, cơ thể hắn dồn sức mạnh xuống đôi chân, không khí xung quanh như bị ép chặt lại dưới sức ép khổng lồ. Trong chớp mắt, hắn bật mạnh lên trên cao, nắm đấm cứng cáp lao thẳng về phía Thượng Lục với tốc độ kinh người.

"Không... đừng..." nàng thì thào, giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt, nhưng Lưu Dịch không hề có dấu hiệu dừng lại. Hắn tiếp tục h·ành h·ạ nàng, ép buộc nàng vào nỗi kinh hoàng không thể tưởng tượng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thượng Lục nhếch môi cười lạnh: "Chả phải ngươi c·hết thì lời hứa ấy chọn vẹn hơn sao? Giữ ngươi lại cũng chỉ hại người." Y nói xong, định g·iết hắn thì bỗng nhiên Tuyết Nhi lên tiếng.

Lưu Thị khóc nghẹn, những giọt nước mắt rơi xuống đất như những hạt sương lạnh lẽo. "Dịch đệ... ta phải làm sao đây? Đệ đã rời bỏ ta sao?" Bà khóc thảm thiết, tiếng nấc hòa vào màn đêm tĩnh mịch, khiến không gian trở nên càng thêm ảm đạm và đau thương.

Tuyết Nhi cố gắng chống cự, dùng chút sức mạnh yếu ớt còn lại để đẩy hắn ra, nhưng cơ thể nàng như mất hết cảm giác, chỉ còn lại nỗi đau và sự tuyệt vọng. Mỗi lần nàng dãy dụa, Lưu Dịch lại càng hung hãn hơn, áp sát vào nàng, bàn tay hắn càng thô bạo hơn. Những giọt nước mắt tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ lăn dài trên má của Tuyết Nhi, từng giọt rơi xuống, như những hạt ngọc bi ai phản chiếu ánh trăng yếu ớt bên ngoài.

Thượng Lục đứng đó, ánh mắt vẫn bình thản như trước, không hề dao động. Y đã hoàn toàn triệt tiêu mối họa, kết thúc một cách nhanh gọn và dứt khoát. Xung quanh y, không gian trở lại yên bình, như chưa từng có cơn ác mộng nào vừa diễn ra.

Lạc Tâm Vũ gầm lên, hắn không ngừng lao đến, từng đòn t·ấn c·ông càng lúc càng mãnh liệt. Hắn xoay người, tung ra một cú đá, rồi nhanh chóng chuyển sang cú đấm liên hoàn. Sức mạnh của hắn làm không khí xung quanh rung chuyển, nhưng Thượng Lục vẫn dễ dàng đỡ lấy từng đòn một.

"Đừng chạm vào ta!" Tuyết Nhi hét lên, cố gắng giãy giụa nhưng sức lực đã cạn kiệt, cơ thể nàng không thể thoát khỏi sự trói buộc của sợi xích nặng nề.

Thượng Lục bình tĩnh đáp lại, giọng điệu lạnh lùng: "Đã là kẻ sắp c·hết thì hỏi nhiều cũng vô nghĩa."

Không ai khác, đó chính là Thượng Lục. Y đứng lơ lửng trên không, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống đám người bên dưới. "Không cần tìm ta nữa," y nói, giọng trầm và uy nghiêm vang lên trong đêm tối. "Vốn chỉ muốn bản thân không bị rơi vào vòng xoáy tham vọng của phàm nhân, nhưng thật không ngờ, cuối cùng vẫn phải dùng đến cách thức tàn nhẫn hơn..."

Đám gia nhân lôi xác của Lưu Dịch đến trước mặt Lưu Thị, cơ thể hắn mềm nhũn và vô hồn. Thấy vậy, Lưu Thị lao tới ôm lấy xác hắn, tiếng nấc nghẹn ngào và nước mắt không ngừng tuôn rơi. "Dịch nhi... Đệ đệ của ta...!" Bà ta khóc nức nở, tiếng khóc thảm thiết vang vọng trong đêm, lòng đau đớn không thể kìm nén.

Mọi người xung quanh đều lùi lại, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Họ chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy. Lạc Tâm Vũ không còn là con người nữa, mà trở thành một quái vật đầy quyền năng và đáng sợ.

Dưới sự kinh hãi của những người xung quanh, thân thể của Lạc Tâm Vũ bắt đầu biến đổi. Da thịt hắn trở nên đen sạm, đôi mắt lóe lên ánh đỏ rực. Cơ thể hắn phồng lên, các cơ bắp trở nên cứng cáp và mạnh mẽ hơn. Những đường gân đen nổi lên khắp người hắn, như mạng lưới tơ nhện đầy ám ảnh. Miệng hắn nở nụ cười man dại, tiếng cười vang vọng trong đêm tối.

"Ta không có... Nhưng ta cũng..." Tuyết Nhi đáp, có chút do dự.

Thượng Lục nhìn Lưu Dịch, giọng nói của y như lưỡi dao sắc bén. "Ngươi không cần biết quan hệ của ta với nàng là gì. Chỉ cần biết rằng, mạng của ngươi hôm nay khó có thể giữ."

"Ngươi đã trúng phải loại độc này rồi. Một giờ ba khắc nếu không có thuốc giải thì ngươi đừng hòng sống sót. Là ngươi đã ép ta phải ra tay."

Tuyết Nhi nhận lấy viên đan dược nhưng không dám uống, chỉ nắm hờ trên tay, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng và hoài nghi, nhìn Thượng Lục. "Ta không biết ngài là ai, tự dưng đột ngột đến giúp ta. Quả thật, ta không dám nhận ý tốt này. Còn về tên Lưu Dịch kia, hắn ta đ·ã c·hết rồi chắc chắn Lưu phu nhân sẽ vô cùng đau buồn mà tìm hiểu kỹ..."

Thượng Lục tiến đến trước cánh cửa gỗ của ngôi nhà kho, nhận ra nó đã bị khóa vô cùng chắc chắn. Y đang chuẩn bị dùng lực để phá khóa cửa thì bỗng nhiên cảm nhận có người đang tới. Y khẽ nhìn về phía người đang tới kia, rồi lập tức thân ảnh biến mất, nhanh chóng lấp bên trên nóc nhà kho. Ánh mắt y dõi xuống, nhìn chăm chú vào hai bóng người đang tiến lại gần.

"Không phiền đại nhân nữa, tiểu nữ xin đi về trước." Dứt lời, Lệ Hoa cầm theo chiếc đèn lồng trên tay rồi nhanh chóng rời đi, để lại Lưu Dịch một mình với nụ cười tà độc nở trên môi.

Tuyết Nhi, trong cơn tuyệt vọng, biết rằng chống cự cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề, không do dự nhiều. Ánh mắt nàng lóe lên một tia quyết tâm cuối cùng, nàng rút từ trong đầu ra một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ. Với tất cả sức lực còn lại, nàng đâm thẳng vào sau lưng tên Lưu Dịch.

Cơ thể của Lạc Tâm Vũ bắt đầu biến đổi, hắn gầm lên trong đau đớn, da thịt bị hắc khí ăn mòn, tạo ra những vết nứt sâu hoắm. Lớp da bên ngoài của hắn dần biến mất, để lộ những mảng thịt đỏ rực, máu me đầm đìa. Cơ bắp phình to, từng khối thịt đen ngòm như những chiếc gai nhọn nhô ra, tạo nên hình thù quái dị và đáng sợ.

Lạc Tâm Vũ bị bật lùi lại một đoạn giữa không trung, đôi mắt hắn lóe lên vẻ ngạc nhiên lẫn giận dữ. Hắn không chấp nhận sự thật rằng đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ của mình lại bị đỡ lấy dễ dàng như vậy. Hắn gầm lên một tiếng, ánh mắt đầy quyết tâm và căm phẫn, rồi lại lao tới t·ấn c·ông Thượng Lục.

Một gia nhân khác cúi đầu, giọng đầy đau khổ. "Phu nhân, chúng ta đã kiểm tra rất kỹ. Thiếu gia... thật sự đã không còn." Lời nói ấy như một nhát dao đâm vào tim Lưu Thị, khiến bà gục xuống khóc nức nở. "Dịch nhi... đệ đệ của ta..."

"Hắn là kẻ vừa ra tay với cô, vậy mà cô vẫn bênh cho hắn sao?" Thượng Lục nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu.

Thượng Lục không đáp lời ngay. Y nhìn xuống Lưu Dịch, ánh mắt sắc lạnh như băng, một nụ cười nhạt hiện trên môi. Sự im lặng của y tạo ra một áp lực vô hình đè nặng lên Lưu Dịch, khiến hắn run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Quá trình này diễn ra chậm rãi, từng chút một, khiến cảnh tượng trở nên cực kỳ đáng sợ. Mọi người xung quanh đều kinh hãi, không dám tin vào mắt mình. Linh hồn của Lưu Dịch hiện lên trong không trung, mặt mũi méo mó và đau khổ, như đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Khi linh hồn hoàn toàn bị hút vào người Lạc Tâm Vũ, xác của Lưu Dịch trở nên nhợt nhạt và vô hồn, hoàn toàn trống rỗng.

Lưu Dịch tiến lại gần hơn, ánh mắt hắn lướt qua từng v·ết t·hương trên người nàng, đôi mắt lóe lên sự thèm khát bệnh hoạn. "Ta đến để 'thăm' nàng. Nàng biết không, từ khi ta nhìn thấy nàng, ta đã không thể nào quên được vẻ đẹp này." Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ lên má Tuyết Nhi, khiến nàng rùng mình trong sợ hãi.

Thượng Lục đứng trên không, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén nhìn xuống đám người Lưu Thị. Ánh mắt y như lưỡi dao cắt qua không gian, khiến mọi người phía dưới không khỏi rùng mình, như thể bị một con mãnh thú khổng lồ đang săn mồi nhìn chằm chằm.

Lưu Dịch không thể tin vào mắt mình, hắn lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi rốt cuộc là thứ gì? Làm sao có thể vô hiệu hóa được Huyền Thiết Phệ Hồn?"

Lạc Mẫn đứng bên cạnh, ánh mắt cũng lộ rõ sự kinh ngạc và bàng hoàng. Dù thường ngày có mối quan hệ không mấy hòa hợp với Lưu Dịch, nhưng c·ái c·hết đột ngột của hắn vẫn khiến cô cảm thấy chấn động. "Mẫu thân, người bình tĩnh lại..." Cô cố gắng trấn an Lưu Thị, nhưng giọng nói cũng không giấu được sự run rẩy.

"Lão gia, tiểu nhân tìm thấy được vật này bên trong." Một tên gia nhân khác tiến tới, đưa vào tay Lạc Tâm Vũ một vật. Đó chính là một viên ngọc bích vô cùng tinh xảo, sáng lấp lánh dưới ánh đèn lồng. Viên ngọc bích có màu xanh thẳm, bên trong như có những đợt sóng biển nhỏ đang chuyển động. Bề mặt viên ngọc nhẵn mịn, chạm khắc những hoa văn cổ xưa tinh tế, phản chiếu ánh sáng tạo nên một vẻ đẹp kỳ diệu và huyền bí.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Thực lực quyết định