Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Rừng Lục Lam
"Trong khu rừng này có vấn đề. Hai ngươi hãy theo sát ta!" Thượng Lục nói, giọng trầm và nghiêm túc.
"Linh Nhiệt Tinh," Thượng Lục đáp, giọng trầm tĩnh. "Tuy chỉ là đan dược tam phẩm nhưng nó rất thích hợp với cấp độ của ngươi lúc này."
Phía trên cánh rừng, một cánh chim uốn lượn trên bầu trời, bay theo nhịp điệu mềm mại của gió. Cánh chim như một điểm nhấn trên bức tranh thiên nhiên, mang lại sự tinh tế và sự sống cho không gian rộng lớn của bầu trời xanh biếc. Đôi cánh mảnh mai của nó vẫy nhẹ nhàng, tạo ra những đường cong mềm mại và đẹp mắt trên không trung. Nhìn từ dưới, cánh chim trông như một điểm sáng rực rỡ, làm tăng thêm vẻ đẹp thơ mộng và huyền bí của cảnh sắc trên cánh rừng.
"Cảm ơn muội, Tuyết Nhi... Tạm biệt!" Tiểu Hoa đáp lời, đôi mắt ánh lên niềm xúc động và biết ơn.
Chương 48: Rừng Lục Lam
"Đại nhân, ngài đừng nói vậy. Đây vốn dĩ là nghĩa vụ ta nên làm." Tiểu Hoa đáp, giọng nói chân thành và kính trọng.
"Đại nhân, chúng ta tới nơi rồi!" Tiểu Hoa nhìn xuống toàn cảnh rừng Lục Lam rồi quay sang phía Thượng Lục đang đứng phía trước mà cung kính nói.
Thấy được sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của Tuyết Nhi, Thượng Lục liền trấn an.
"Tiểu Hoa, cảm ơn tỷ đã chăm sóc muội và Lam Lam những ngày qua. Nếu sau này có gặp lại, muội nhất định sẽ kể cho tỷ toàn bộ cuộc hành trình đã trải qua," Tuyết nhi nói, giọng xúc động và chân thành.
Tiểu Hoa cúi đầu, đáp lời một cách khiêm tốn, "Đại nhân, đó là vinh dự của ta. Ngài không cần phải khách sáo."
"Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta hãy nhanh chóng đi tìm họ trước khi quá muộn."
"Khu rừng này có nhiều ma thú mạnh. Tiểu Hoa, cô nên về trước thì tốt hơn," Thượng Lục khẽ nhắc, ánh mắt lo lắng nhưng quyết đoán.
"Đại nhân, ngài cần ta giúp gì thêm nữa không?" Tiểu Hoa cất tiếng, ánh mắt chân thành và đầy kính trọng.
"Tạm biệt, mong sau này ta có thể gặp lại ngài... Và cả Tuyết Nhi nữa. Ở với muội những ngày qua ta rất vui," Tiểu Hoa nói, mắt hướng xuống từ trên lưng Hắc Điểu. Tuyết Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt không nỡ và tiếc nuối.
Thượng Lục suy nghĩ một lúc rồi quyết định trả lời.
"Muội sao vậy, Lam Lam? Có chuyện gì xảy ra à?" Tuyết Nhi nhẹ nhàng hỏi, nắm chặt tay tiểu muội như để trấn an, tạo cảm giác an toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cơn gió lạnh thoáng qua, mang theo hơi lạnh đặc trưng của rừng và hương thơm dịu nhẹ của lá cây. Cỏ cây khẽ lung lay theo nhịp điệu của gió, tạo ra những âm thanh êm dịu, như một bản nhạc tự nhiên nhẹ nhàng vang vọng trong không gian.
Thượng Lục tiếp tục dò xét, ánh mắt y sắc bén và tập trung. "Ta vẫn cảm nhận được một vài sự sống ở khu vực này, có vẻ đều là đồng loại của cô gái thú nhân này." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên lưng Hắc Điểu, một vài bóng người thoáng hiện ra giữa trời cao. Một trong số họ cất tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh:
Bỗng nhiên, một tiếng gầm rú lớn, đầy đáng sợ vang lên từ xa, cách đó cả trăm dặm. Âm thanh dữ dội của một con ma thú nào đó xuyên thẳng vào tai Thượng Lục, khiến y khựng lại. Nụ cười trên môi chợt tắt, thay vào đó là vẻ cảnh giác. Ánh mắt sắc bén của y hướng về phía phát ra tiếng gầm.
"Đại nhân, cảm ơn ngài!" Tiểu Hoa cúi đầu cảm kích, lòng tràn đầy sự biết ơn. Nụ cười của cô rạng rỡ, phản chiếu sự quyết tâm và khao khát vươn lên, như ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp cánh rừng Lục Lam yên bình.
"Thả chúng ta ở khu vực phía trước là được... phiền cô rồi." Thượng Lục nghiêng đầu ra phía sau, thầm nói.
Hắc Điểu từ từ hạ cánh xuống một khu đất trống, mỗi bước bay của nó đều phản chiếu sự tự tin và uyển chuyển. Khu đất trống hiện ra như một miếng đất rộng lớn, đầy màu sắc và sức sống. Cỏ cây xanh tươi mọc um tùm, tạo nên một thảm thực vật phong phú.
Rừng Lục Lam....
Hắc Điểu hạ cánh nhẹ nhàng xuống một khu vực trống trải, nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua tán lá, tạo nên một vùng sáng rực rỡ giữa rừng sâu. Thượng Lục nhảy xuống trước, ánh mắt lướt qua khung cảnh xung quanh.
"Nhưng hai người yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì điều tồi tệ đó sẽ không xảy ra đâu. Dù sao, con quái vật đó vẫn còn cách chúng ta rất xa."
Thượng Lục khẽ cười trước vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của Tiểu Hoa, người vẫn đang chăm chú nhìn vào lọ thuốc trong tay mà cười ngây ngô. Hình ảnh cô gái trẻ vui mừng như trẻ con khiến y cảm thấy ấm lòng.
"Cảm ơn ngài... ơn này cả đời Tiểu Hoa sẽ không quên," cô nói, giọng đầy cảm kích và chân thành.
Quái vật này di chuyển nhanh như gió, với tốc độ ánh sáng lướt qua rừng. Mỗi bước đi của nó gây ra những rung động mạnh mẽ, làm cho mặt đất rung lên và mọi thứ xung quanh lay chuyển. Ánh mắt hung ác của nó tràn ngập sự khát máu, như một bóng ma c·h·ế·t chóc luôn rình rập trong góc khuất của bóng rừng.
"Là một loại ma thú ngũ giai có tên là 'Độc Xà Răng Sâu'. Loài này bản tính hung tợn và khát máu. Nếu đã bị nó nhắm tới, đừng nói đến người thường, ngay cả những người đã đạt Đế Hoàng cấp cũng khó có thể đánh bại được nó."
"Đại, rốt cuộc bên trong khu rừng này có thứ gì? Ngài có thể giải thích cho ta biết được không?" Tuyết Nhi hỏi, ánh mắt đầy lo lắng và tò mò.
"Cầm lấy..." Thượng Lục đưa lọ thuốc cho Tiểu Hoa, giọng nói trầm ấm.
Thượng Lục lặng lẽ lấy ra một lọ thuốc lấp lánh từ Giới Không. Màu sắc của nó rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu ánh sáng như những mảnh ngọc quý.
"Thứ đó... chính là kẻ đã sát hại cả ngôi làng cùng với cha mẹ của muội..." Lam Lam nói, giọng run rẩy, đôi mắt hướng về phía bên trong khu rừng, nơi tiểu muội cảm nhận được sự hiện diện đáng sợ. Tuyết Nhi quay đầu nhìn theo hướng Lam Lam chỉ, đôi mắt nheo lại.
Hắc Điểu vỗ cánh mạnh mẽ, bay lên cao, mang theo Tiểu Hoa xa dần khu rừng. Ánh nắng chiếu qua cánh chim tạo nên những tia sáng lung linh, phản chiếu lên những giọt nước mắt lấp lánh của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi dõi theo cho đến khi Hắc Điểu chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời.
"Nếu vậy, không biết trước đó Lam Lam đã phải chịu nỗi khiếp sợ từ con quái vật này như thế nào. Đúng thật quá khủng khiếp," Tuyết Nhi thì thầm, giọng đầy lo âu khi nghĩ đến những gì tiểu muội đã trải qua.
Tuyết Nhi thấy biểu cảm này của Lam Lam, ngay lập tức tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.
Cảm nhận được mức độ nghiêm trọng, Tuyết Nhi liền quay qua phía Thượng Lục với sắc mặt bàng hoàng. Nàng biết Thượng Lục có thể đã nắm bắt được tình hình, vì trước đó nàng đã chứng kiến một khoảnh khắc y biến sắc, cảnh giác nhìn vào sâu trong khu rừng trước khi Tiểu Hoa rời đi. Tuyết Nhi cảm thấy cần một lời giải thích rõ ràng.
"Ngươi cứ coi đây là thù lao cho những ngày qua đã giúp đỡ chúng ta," Thượng Lục nói, giọng điềm đạm nhưng ấm áp. "Dù sao đối với ta, thứ này cũng đã không còn cần thiết nữa."
"Đại nhân... đây là?!" Tiểu Hoa hỏi, mắt tràn đầy tò mò và hứng thú.
Hắc Điểu hạ cánh nhẹ nhàng, chân chạm đất một cách tinh tế, tạo ra những âm thanh nhỏ nhẹ.
Thượng Lục quay lại nhìn Tiểu Hoa, nở một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn cô, Tiểu Hoa. Cô đã giúp ta rất nhiều."
Ngay sau khi Tiểu Hoa rời đi, Lam Lam dường như cảm nhận được một điều gì đó đáng sợ ẩn sâu trong khu rừng. Gương mặt tiểu muội biến sắc, hiện rõ sự hoảng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thượng Lục ném lọ thuốc qua cho Tiểu Hoa, một cử động mềm mại nhưng chính xác. Lọ thuốc bay lượn trên không trung, tỏa ra những tia sáng lấp lánh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan sát một hồi, Tiểu Hoa đã tìm thấy địa điểm hạ xuống thích hợp. Cô ngay lập tức điều khiển Hắc Điểu hạ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Hoa cầm lấy lọ thuốc, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt. Ánh mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc và biết ơn khi nhận ra lọ dược phẩm quý giá này thực sự thuộc về mình.
Lam Lam lấp ló sau lưng Tuyết Nhi, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía sâu trong rừng. Biểu cảm của tiểu muội truyền đạt sự lo lắng và sợ hãi, nhưng cũng lẫn trong đó một chút kiên nhẫn và hy vọng - hy vọng vào sự bảo vệ và sự chăm sóc từ Tuyết Nhi.
"Cảm ơn ngài đã nhắc nhở. Tiểu Hoa không làm phiền ngài nữa. Ngài nhớ bảo trọng," Tiểu Hoa đáp lời, giọng đầy sự cảm kích và kính trọng. Sau đó, cô nhẹ nhàng nhảy lên lưng Hắc Điểu, chuẩn bị rời đi.
Khi Tuyết Nhi nghe được sự đáng sợ của con ma thú kia, sắc mặt nàng biểu lộ sự sửng sốt và lo lắng. Ánh mắt nàng tỏ ra bất an và căng thẳng, thể hiện sự chấn động từ những thông tin khủng khiếp về quái vật mà nàng vừa biết được.
Trong sách có ghi chép về loài quái vật này: Đó là một con quái vật khổng lồ có hình dạng giống một con sâu, được gọi là "Độc Xà Răng Sâu." Với ba chiếc đầu to lớn, mỗi chiếc đầu tựa như một hố răng khổng lồ, sừng sững trên cổ thân con vật. Từ những hố răng đó, chất nhầy axit đặc sệt như mưa đổ xuống mặt đất, gây ra sự kinh hoàng và sợ hãi cho bất kỳ ai chứng kiến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.