Kiệt Vương Kỳ Truyện
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Tục lệ cổ xưa - Thách đấu
- Sao lại có trận thách đấu này? Ông mới b·ị t·hương nặng đó ông biết không, chỉ cần ông cử động mạnh là v·ết t·hương sẽ chảy máu.
Hai người bạn già vẫn thúc ngựa, Vương chạy với theo.
My đứng bên cạnh Hùng và Kiệt, khuôn mặt cố trùng xuống, những giọt mồ hôi chảy nhiều trên gò má hồng, bỗng nhiên cô lại dính phải vụ này, một cô gái yếu đuối sẽ dễ dàng khai sạch sành sanh nếu bị tra hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cứ ra đi cháu, ta không sao đâu.
Từ phía dưới, một người lính hô tô.
Hùng đi phía sau, anh chàng cố gắng giữ Vương lại:
- Họ đã phát hiện ra rồi sao?
Chương 17: Tục lệ cổ xưa - Thách đấu
- Nhưng mà... ông ta là tướng quân đấy.
Rồi Thạch chỉ tay về phía Kiệt.
Đi sau tướng Trung là cha của Hùng, phó tướng Hưng, ông cũng bước vào trong, đi sau tướng Hưng là ông Toàn - đội trưởng đội thợ săn số 1. Nhìn thấy Hùng, ông không chút ngạc nhiên, thoáng qua thái độ không ai cảm nhận được ông lại là cha của Hùng trong hoàn cảnh này. Tướng Hưng chỉ tay vào mấy thanh niên:
My, Hùng, Kiệt đi ra ngoài, Vương có chút ngập ngừng, cậu lo ông ở trong nhà một mình sẽ gặp bất lợi. Nhưng ông Quy dễ dàng nhận ra điều này, ông khuyên Vương yên tâm.
Đình Tây, một ngôi đình rộng lớn là nơi được lựa chọn làm địa điểm thách đấu. Vũ khí được chọn là giáo, thời gian là ba hiệp, và một quy định được hai bên tự thoả thuận. Chỉ cần bên nào làm bên kia b·ị t·hương và đối phương không còn khả năng chiến đấu sẽ chiến thắng. Và người thua cuộc sẽ phải thực hiện theo thỏa thuận đã định ra từ trước.
- Thế là làm tạp vụ, nấu ăn, hay trông chuồng ngựa Thạch tiều phu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiệt nóng mắt, nhưng tâm trí cậu bây giờ chẳng có chút gì là muốn đánh nhau hay so tài cả, cậu lo lắng cho ông Quy và cả đám bạn sẽ bị liên luỵ. Hướng mắt tới ngôi nhà, nơi sự im lặng đang bao trùm.
Một lần nữa, lũ bạn lại được một phen ngạc nhiên. “Ông Quy là bạn của tướng quân ư?” ông chưa bao giờ nói điều này cả. Vương không thể tượng tưởng ra việc một vị tướng chỉ huy toàn bộ q·uân đ·ội, binh lính, thợ săn triều đình lại là bạn của ông Quy, một người đàn ông già bị coi là gàn dở, chân nấm, tay bùn, kiếm ăn bằng việc săn bắn như ông Quy đây. Chưa bao giờ Vương được nghe kể về chuyện này.
-Vậy là họ đã chọn “thách đấu” để giải quyết vấn đề.
Không khí xung quanh ngôi nhà trở lên dịu xuống khi một lúc sau, chỉ có Phó tướng Hưng và đội trưởng đội thợ săn số 1 bước ra ngoài, còn ông Quy và tướng Trung vẫn ở bên trong. Tướng Hưng ra lệnh cho toàn bộ quân lính giải tán đám đông, không ai được lại gần căn nhà này, chỉ có gia nô của Hùng và cậu Thạch được ở lại. Thạch tiến lại gần đám bạn của mình, tuy có 4 người nhưng Thạch chui vào giữa đám đông và đứng cạnh My. Trên người cậu có mặc áo giáp, giống như việc Thạch đã đầu quân cho đội thợ săn số 3, nhưng không thể chính thức, tạp vụ hay gì đó. My hỏi Thạch:
- Chuẩn bị cho ta thêm một con ngựa.
-Ông ra đó để làm gì? Ông đang.
Sự huyên náo nhanh chóng được lan truyền, một cuộc đấu công khai sẽ không bị giới hạn số lượng khán giả, mọi người kéo đến sân đình ngày một đông khi họ được truyền tai rằng hôm nay tướng Trung sẽ trổ tài. Khi đến nơi, mỗi đấu sĩ sẽ có khoảng nửa tuần hương để chuẩn bị, lựa chọn v·ũ k·hí. Vương chạy bộ đến sân đình, ông Quy đang đứng ở một góc sân, ông đang lựa chọn cho mình một cây giáo trong đống giáo mà một người lính đưa cho ông. Vương chạy lại gần ông:
- Chúng ta có bị liên luỵ không?
Hai người lính cao lớn nhanh chóng đứng sang hai bên mép cửa, họ đứng nghiêm và quay mặt vào nhau, tướng Trung ngồi vào ghế nơi bàn uống nước, thổi thổi vài cái vào mặt bàn bụi bặm.
- Ai mà chẳng lo giờ này, nhưng sao lạ kỳ thế, tra hỏi gì mà không có sự lớn tiếng nào. - Hùng đáp.
- Đừng có trêu tớ, cuộc đi săn nào của chú ấy tớ cũng đóng góp ít nhiều đấy.
Một thoáng cười mỉm của lũ trẻ.
- Ta biết rõ điều này mà, còn biết về ông ta rõ hơn cháu nhiều đấy.
Rồi cũng đến lúc không khí căng thẳng bỗng bị xé tan khi cánh cửa gỗ méo mó lại một lần nữa được mở ra từ bên trong, nó đã bị đạp đổ, và họ đã phải dựng nó lên. Tướng Trung bước ra ngoài, đi sau là ông Quy.
Đã đến lúc bắt đầu, mọi người đều hồi hộp chờ đợi, có lẽ từ rất lâu rồi không ai được chứng kiến tài nghệ của vị tướng quân này, còn ông Quy thì cũng đã mười lăm năm rồi, người ta chỉ bắt gặp ông ở ngoài vườn, câu cá, đi chợ mà thôi. Không làm mất nhiều thời gian, hai đối thủ đi về phía nhau, dành cho nhau một cái cúi chào đầy thủ tục. Vũ khí họ chọn trong trận quyết chiến đó là một cây giáo dài. Ông Quy cũng bỏ lại chiếc áo choàng xanh quen thuộc của mình, tướng Trung cũng bỏ lại bộ giáp trên người, ông chỉ mặc một bộ quần áo vải để lộ ra những cơ bắp vạm vỡ hiếm có ở tuổi năm mươi. Ngay sau màn cúi chào, nhanh như cắt, cây giáo trên lưng hai người được đưa về phía trước đồng thời họ bật nhảy về phía xa đối thủ để giữ khoảng cách. Những cử chỉ giống nhau một cách kinh ngạc giống như họ là một cặp đôi, mà không, họ giống như được đào tạo cùng một người thày ra vậy.
Đã hai tuần hương khi mấy đứa trẻ đi ra khỏi nhà nhường chỗ cho các bậc bô lão tiền bối nói chuyện. Không khí vẫn căng như dây dàn, không ai biết chuyện gì đang xảy ra bên trong. Người dân trong làng bắt đầu bán tán xôn xao. Còn Vương thì không giấu nổi sự lo lắng “Họ nói chuyện gì? không có tiếng quát tháo hay t·ra t·ấn đ·ánh đ·ập, cũng không có tiếng đập vỡ đồ đạc, có vẻ như là họ nói chuyện trong hòa bình”. Sự im lặng của ngôi nhà càng tăng thêm sự căng thẳng tột độ cho Vương, hay là họ đã phát hiện ra căn hầm, hay là món đồ chơi của Vương đã làm sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hùng mỉa mai:
Hai người bạn già đều quay lại nhìn Vương, họ đồng thanh.
- Dám thách đấu với tớ không?
- Yên tĩnh quá... tớ lo.
- Mấy đứa trẻ, đi ra ngoài để người lớn làm việc.
Kiệt mở lời:
Kiệt không nói gì, cậu đang bị thu hút bởi một thanh niên đứng trong đám đông, đó là Thạch. Vẫn như thường lệ, Thạch đeo trên người vài mũi giáo, tay phải luôn trong trạng thái đang cầm rìu, thứ v·ũ k·hí ưa thích của cậu thanh niên hiếu chiến, đối thủ truyền kiếp của Kiệt. Hai gia nô của Hùng cũng có mặt, Tam và Tứ, chúng đã dắt đôi ngựa của nhà Hùng từ lúc nào không biết.
- Hai người đã thỏa thuận gì, có điều kiện gì không? Nếu ông thua?
Vương gọi với từ phía sau:
Lũ trẻ sợ hãi và ngạc nhiên, quân lính đến nhà thì đã từng nhưng một vị tướng quân lại trực tiếp đến gặp ông Quy thì lại là một chuyện khác. Duy chỉ có ông Quy vẫn đang ngồi khoan thai trên giường, ông còn nhẹ nhàng chào hỏi lại tướng Trung.
- Ông đi đâu vậy?
- Chào ông bạn già… đã lâu không gặp, dạo này ông bạn già khoẻ chứ?
- Ra sân đình Tây.
- Con yên tâm, ta không yếu đuối như vậy đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chào tướng quân, hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này... mà lần này ông đến sớm hơn ta nghĩ đấy.
- Thế nào? Nhìn tớ oai không? Tớ đi theo chú đội trưởng đội thợ săn số 3, từ giờ tớ là cánh tay phải của chú ấy?
Một người lính nhanh chân nhảy xuống ngựa rồi kéo lại đến chỗ tướng Trung hai con, tướng Trung đưa một dây cương còn lại cho ông Quy. Hai người họ nhảy lên ngựa. Lũ trẻ lại trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không hiểu đôi bạn già lại hàn huyên tâm sự hay ông đã nói dối thành công nữa.
-Bắt đầu!
“Thách đấu” tại làng, có một tục lệ về việc thách đấu với nhau giữa hai người. Khi một người muốn thách đấu một người khác, họ sẽ tự đưa ra các luật lệ và sự thỏa hiệp về cuộc thách đấu đó, về số hiệp, về v·ũ k·hí, hay bất kỳ luật nào khác giữa hai bên và tất nhiên là được sự đồng ý của đối phương. Dường như “thách đấu” là một tục lệ được chấp nhận tại Làng, vừa có giá trị giúp các đấu sĩ, cung thủ, thợ săn so tài, cũng là một cách để giải quyết mẫu thuẫn.
- Nếu thua, ta sẽ b·ị b·ắt giam, và họ sẽ không động đến các cháu nữa.
- Cậu nhìn lạ quá? Cậu đã kiếm bộ giáp đâu vậy?
Một cuộc thách đấu hợp lệ là khi được sự chứng kiến của một người có chức sắc nào đó và đông đảo người dân làng. Khi đó, trong một cuộc đấu, nếu có ai b·ị t·hương hoặc chẳng may bị c·hết, người kia cũng sẽ hoàn toàn vô tội, tùy thuộc hoàn toàn vào thỏa thuận giữa hai người. Người thắng cuộc sẽ là người giỏi hơn hoặc là người đúng nếu như họ có mâu thuẫn. Thường thì họ có thể lựa chọn địa điểm thách đấu ở bất kỳ nơi nào, và trong trận này Tướng Trung thách đấu với ông Quy, tại sân đình gần nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe lời ông, Vương cùng những người bạn đi ra. Phía bên ngoài, khoảng hai mươi lính canh và thợ săn đứng xung quanh ngồi nhà. Điều này đã gây sự chú ý của dân làng, họ cũng kéo đến xem với sự tò mò. Bốn đứa trẻ đứng ngoài sân trong sự lo lắng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.