Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Hổ răng kiếm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Hổ răng kiếm


-Hồi còn bé, ta đã từng được các cụ nhà ta kể lại rằng, có một quyển sách, giống như của cháu vậy, nó ghi chép lại tất cả quái thú trong rừng, trên bờ và dưới sông. Từ những con to lớn đến những con bé xíu như con kiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Thôi c·hết rồi, cháu làm rơi con thỏ mất rồi.

Vương vừa nói vừa sờ tay ra phía sau lưng, nơi cậu treo con thỏ xám, thành quả của cuộc đi săn khi nãy. Nhưng cậu không thấy gì cả. Ngó đi ngó lại, Vương đưa cả hai tay ra phía sau nhưng con thỏ không còn. Cuộc tháo chạy khi nãy, hoặc vật lộn trong lúc chiến đấu khiến Vương vô tình làm rơi nó.

Con hổ cắn và đang ra sức giằng sợi dây thừng, một con mãnh thú to lớn và hùng mạnh thì việc nó cắn đứt một sợi thừng mỏng manh là điều không quá lạ. Họ lường trước được việc này.

Chương 3: Hổ răng kiếm

- Hôm nay không có gì làm lộ phí rồi, ông sẽ không để bụng chứ.

- Cháu sẽ đốt đám cỏ này...

Khi đã nhận được hướng dẫn của ông Quy, Vương nắn lại đôi dép, buộc chặt lại đai lưng, sắp lại cây cung, giáo và những mũi tên trên lưng. Con hổ quá to lớn để sử dụng những mũi tên t·ấn c·ông nó, Vương biết có bắn hết cả mũi tên trên người cũng chỉ chạm nhẹ vào thịt nó vì lông nó rất dày. Ông Quy lấy trên người một cuộn dây thừng, một đầu ông buộc chặt vào thâ cây, đầu còn lại đôi buộc thành một vòng tròn lớn rồi gấp gọn lại và cầm bằng tay phải. Tên, cung, giáo và không quên cái điếu cày, tất cả mọi thứ ông sắp xếp lại và chuẩn bị t·ấn c·ông con hổ.

Và cuối cùng, đội quân thứ ba, là đội cận vệ của trưởng làng và được trưởng làng đích thân thành lập và chỉ huy. Người ta có quá ít thông tin về đội cận vệ này. Mọi người chỉ được biết rằng, họ gồm có vỏn vẹn mười người, là những người giỏi và bí ẩn nhất. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ nhà vua mọi lúc mọi nơi và bằng bất kỳ giá nào, thực hiện những nhiệm vụ bí mật trong và ngoài làng. Chỉ có một điều là chẳng có ai biết họ là ai, ở đâu? vì họ luôn đeo mặt nạ.

-Thì đó, khi nào, cháu sẽ đi khám phá hết.

-Tốt quá, sao ông không cho nó theo ông Tuấn làm mộc, nó cũng còn phải đi học nữa đâu. Giờ làng yên bình rồi, làm mộc kiến tiền, mua thịt, có phải tốt hơn là tự đi săn mấy con thỏ, vừa mệt vừa nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương thì sốt ruột, còn ông Quy thì vẫn điềm tĩnh, quan sát con hổ, thậm trí là … h·út t·huốc lào. Vương cẩn thân leo lên tán cây cao hơn để chắc chắn rằng cậu đã thoát khỏi tầm với của con hổ. Con hổ không hề vội vàng, bản năng của nó mách bảo con mồi sớm muộn gì cũng phải xuống, nó chỉ việc chờ ở dưới đến khi con mồi mệt mà rơi xuống mà thôi. Vương và ông Quy vẫn ngồi trên cây và chờ đợi, tạm thời thì họ vẫn đang an toàn. Nhưng người khó lòng mà bình tĩnh được là Vương, cậu liên tục hỏi người ông của mình.

- Quá ít cỏ, lá cây khô, rừng ẩm ướt, không phải điều dễ dàng đâu.

Con hổ vẫn nằm dưới như đang ngắm nhìn từng cử động của Vương. Hai ông cháu nhận ra rằng, trên người nó đã có một vài v·ết t·hương, một sẹo nhỏ ở mắt bên phải, điều này chứng tỏ nó đã từng chạm trán với những người thợ săn, và dường như nó đã có kinh nghiệm, nấp ở một khoảng cách không quá gần, sau một thân cây nhỏ, vẫn đủ tầm quan sát những có thể tránh được mũi tên bắn vào mắt – một trong những điểm yếu chí mạng của bất kỳ con thú nào.

-Ờ, ta bị tỉnh giấc.

Ông Quân cười.

-Cháu đang vẽ lại những con thú rừng đó sao!

- Nó có sợ lửa không ông?

Chờ một lúc, Vương đã bớt hoang mang hơn, nhưng cậu không biết phải làm gì khi mà chỉ cần xảy chân một cái là vào miệng con hổ kia ngay. Ông Quy thì bình tĩnh hơn, ông còn mang điếu thuốc lào ra, phì phèo một hơi, rồi bình tĩnh cất cây điếu lại. Vương chợt nghĩ ra phương án dùng lửa để xua đuổi con hổ.

Đây là lần đầu tiên Vương được nhìn con hổ răng kiếm ở khoảng cách gần như này, dường như cậu thừa thời gian để ngắm nghía từng góc cạnh cơ thể vạm vỡ của nó, kể cả việc ngắm từng thứ “v·ũ k·hí” bẩm sinh trên thân con hổ. Cặp răng nanh dài và vướng víu, những bàn chân to cất giấu một thứ móng vuốt ghê rợn. Nó có bộ ngực lớn và lông bờm rất dày. Vương có thể đoán nó là con đực.

- Cũng chẳng khác mọi hôm là bao, hai ông cháu đã săn được mấy con thỏ rồi, định về thì gặp ngay một con hổ răng kiếm cỡ nhỏ, nó cũng được chừng hai năm tuổi rồi.

Hổ răng kiếm trưởng thành to bằng cả con trâu. Hai cái răng nanh của nó dài cả cánh tay người lớn. Nó một bộ lông vằn đặc chưng, dày và rất cứng. Con người thật bé nhỏ khi đem so sánh với lũ thú dữ được nuôi dưỡng bằng khu rừng già này, loài vật khổng lồ to lớn gấp nhiều lần con người. Hổ răng kiếm không phải quá hiếm gặp, trong sách vở hay lịch sử ngôi làng ghi chép lại, những người thợ săn của làng thường xuyên phải đối mặt với chúng. Việc hạ chúng cũng được coi như một chiến tích rất lớn mà những người thợ săn luôn cảm thấy tự hào mỗi khi được nhắc lại. Ngay cả trưởng làng hay chỉ huy của làng, vào mùa đông, họ cũng thường khoác lên mình những chiếc áo lông hổ để mượn sự mạnh mẽ của nó tôn lên vẻ uy nghiêm và quyền lực. Và tất nhiên, không ít những người thợ săn đã phải ngã xuống vì chiến đấu với nó.

Được lệnh của ông Quy, Vương thận trọng leo xuống từng tán cây một rồi chân cậu chạm đất, nó có động thái ngồi dậy. Con hổ gầm gừ, nhe cặp răng nanh dài và tiến lại gần Vương một cách bình tĩnh, chậm rãi. Vương xuống trước, ông Quy xuống sau.

Di chuyển được một đoạn, Vương vẫn còn nghe thấy những tiếng rên rỉ gầm gừ của con hổ, một cú gầm lớn, vọng từ phía sau lưng khiến cậu lạnh cả sống lưng. Vương khựng người lại, tiếng gầm lớn dường như có gì đó thu hút, hấp dẫn cậu, khiến Vương chú ý, cậu ngoái về phía sau giống như đang ngấm âm thanh của cú gầm vang vọng lại từ những quả đồi.

- Vậy ư! Cũng đã lâu tôi không vào rừng, nhưng tôi nghe nói hổ răng kiếm đã lâu không xuất hiện rồi mà.

Ông Quy vừa nhai, vừa đáp:

- Vâng, hai con thỏ là đủ rồi ông ạ.

-Đâu phải là một người làm ra quyển sách đó, là nhiều người mà. Mà thôi, đi ngủ đi. Không mai cháu lại ngủ đến trưa đấy.

- Ý tưởng không tồi – Ông Quy trả lời.

Vương giơ cây giáo lên chĩa thẳng vào hướng con hổ, con hổ bước chậm lại, nó càng gầm gừ mạnh hơn, dường như nó có sự tư duy rằng đối thủ của nó có sự chống trả mà không phải bỏ chạy như những con mồi khác. Ông Quy bắt đầu đếm, mỗi lúc con hổ lại càng gần chỗ Vương hơn. Đúng như kế hoạch của ông Quy, con hổ sẽ nhảy xồ tới Vương khi khoảng cách giữa nó và Vương là vừa đủ, Vương cũng được cảnh giác việc này nên cậu đã sớm chuẩn bị tư thế để lộn người sang một bên gần phía ông Quy để né cú vồ của nó. Ngay cái khoảnh khắc ấy, ông Quy quang sợi thừng về phía đầu con hổ và bất ngờ, nó đã bị trói. Vương né được cú vồ lần thứ nhất, nhưng con hổ ngay lập tức quay đầu lại, nó tiếp tục đuổi theo Vương lần nữa. Cậu chạy vòng qua một thân cây to, rồi lại thêm một thân cây nữa. Nhưng khi nó gần tiếp cận được chàng trai trẻ thì ngay lập tức bị sợi thừng kéo bật trở lại, con hổ bất ngờ bị giật về đằng sau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông Quân cầm mấy cái tượng lên, nhìn ngó nghiêng, rồi lại cầm cái điếu cày của ông Quy lên, gật đầu mấy cái. Thế rồi, ông cầm lấy cái điếu cày của ông Quy lên, châm một điếu, ông kéo một hơi thật mạnh rồi quay lưng ra ngoài đống lửa mà ba người đang quây quần rồi nhả khói ra… “khè khè” mấy tiếng.

-Đồ hậu đậu, vậy công cốc cả ngày đi săn rồi, hôm nay lại ăn khoai thôi.

-Thật vậy hả ông? Có quyển sách đó sao?

- Thày kể lại cho tôi xem hai ông cháu hôm nay đi rừng có gì đặc biệt không nào?

Chỉ vài khoảnh khắc sau, một con hổ răng kiếm bằng xương bằng thịt, hiển hiện trước mặt hai ông cháu, cách chừng vài chục bộ. Và theo những gì Vương từng được nghe hay sự miêu tả của những người trước, thì con hổ răng kiếm này thuộc cỡ trung bình. Nó đang chậm rãi, từ từ, thận trọng tiến đến gần hai ông cháu. Ánh mắt của nó lững thững bước từng bước, nhưng Vương nhận ra rằng, nó đã ngước lên, và nhìn. Con mồi, tức là hai ông cháu đây, đã nằm trong tầm ngắm của nó. Bất ngờ, nó dừng lại ở một khoảng cách thích hợp, nó nằm xuống. Tư thế đưa hai chân lên trước, một tư thế đánh lừa đối phương, nó chỉ cần một cú đẩy mạnh từ chân sau. Một cái vồ chớp nhoáng ngay lập tức đè bẹp đối thủ.

- Một con thỏ, nhưng thằng cháu hậu đậu đã làm rơi mất nó.

- Xong lâu rồi ông! Tương lai cháu muốn trở thành thợ săn giỏi như cha cháu - Vương đáp.

- Làm gì bây giờ ông ơi? Chúng ta cứ chờ như thế này à?

- À! Hôm nay ta đã gặp hổ răng kiếm, may mà thoát thân được, không tý thì nó được một bữa thịt giai nhách.

Ông Quy bị tỉnh giấc khi một con diều hâu vô duyên nào đó đã phá tung một cái chuồng của nhà hàng xóm. Tiếng đổ vỡ đã khiến ông tỉnh giấc. Nhìn ánh đèn vẫn đang hé lên bên phòng bên, ông mò dậy, cầm cái điếu cày và đi sang xem. Thằng cháu ông, vẫn đang miệt mài vẽ và khắc lên tấm da, một con diều hâu đủ lông đủ cánh đã hoàn thành, bên cạnh đó, ông nhìn thấy khoảng chục con thú khác, hổ răng kiếm, báo đốm, sói vàng, linh cẩu, cả những con vật nhỏ bé như nhím leo cây, sóc, vượn. Cả cái mõm của một con giao long nào đó nổi lên trên mặt nước tại khúc sông mà Vương hay đi qua.

- Đúng rồi, con hổ nào cũng có vằn như này, một số con thì khác một chút, chúng phân biệt nhau từ độ dài của răng kiếm, kiếm con nào càng dài càng trưởng thành và có kích thước càng lớn.

Tò mò và có phần hoảng sợ, là tâm trạng của Vương lúc này. Đôi mắt cậu không thể không nhìn nó, nhưng cậu vẫn lia gương mặt sang nhìn ông.

Nhà hai ông cháu Vương ở ngay gần đây, được làm bằng gạch chát đất, có ba gian, mái lá, có một cái sân rất rộng, xung quanh khá vắng vẻ, mở cửa ra là Vương có thể thấy xa xa là hàng rào gỗ lớn, ngay sau là khu rừng già, dưới là cánh đồng rộng mênh mông thẳng cánh cò bay. Vương ra giếng nước tắm rồi thay quần áo, còn ông Quy thì mang củi và rơm vào bếp. Ông đun lên rồi cào phần than hoa ra. Một lúc sau ông Quân đến và mang theo một chum rượu nhỏ và vài con cá chép, họ cùng ngồi lại rồi nướng cá ăn. Dưới ánh trăng tròn vằng vặc, họ ngồi ngoài sân và cùng thưởng thức món cá nướng, một trong những món mà Vương ghét nhất, nhưng có vẻ là khoái khẩu với hai người thích uống rượu như ông Quân và ông Quy. Ông Quân hỏi hai ông cháu:

Để đảm bảo rằng cho dù có thoát ra khỏi sợi thừng thì cũng khó mà đuổi kịp được họ, ông quyết định sẽ làm nó b·ị t·hương. Một cây giáo ngắn, một đoạn tre đượt vót nhọn một đầu, ông dùng để đâm vào khửu chân trước con hổ khi nó đang giằng sợi thừng. Bị thương, nó càng điên cuồng hơn. So với hàm răng sắc nhọn của nó, sợi thừng sắp không chịu nổi. Vương nhận thấy một chân trước của nó khụy xuống. Cú đâm vào khửu chân nó đã có tác dụng. Nhưng nó vẫn cố gắng chồm dậy đuổi theo Vương với một bán kính xa hơn, ông Quy ở giữa, con hổ lao theo Vương. Nó đã b·ị đ·âm vào chân phải nên việc chạy theo Vương vòng bên phải sẽ khó khăn hơn. Lúc này Vương đang ở bên trái nó, rồi đột nhiên Vương dừng lại, quay người và đâm một ngọn giáo vào chân trái của nó rồi ngay lập tức cậu thả giáo ra và lộn sang một bên.

- Cha của cháu thực sự là một thợ săn giỏi, mặc dù ta không được chiến đấu cùng cậu ấy nhiều, nhưng nếu muốn giỏi như cha cháu, thì cháu phải khỏe mạnh hơn nữa nhiều.

Vương hiểu ý ông Quy nói, nếu như phát hiện ra quái thú mà bỏ chạy, thì đó là một lẽ tự nhiên mà ai cũng có thể hiểu. Nhưng đối với những người thợ săn thì lại ngược lại. Càng những con thú dữ và to lớn, họ lại càng muốn chinh phục. Một phần vì thế mà ông luôn bị người khác nói là “ông lão dở hơi” “gàn dở”.

Ông Quy ngồi xuống bên cạnh Vương, châm một điếu thuốc lào. Giống như hàng tá những lần ông hút, nhả khói lên và chẳng thèm để ý đến cu cậu đang ngồi cạnh và ho sặc sụa. Và sau đó, ông sẽ bắt đầu kể lể:

-Đúng thế! À mà không! Nào ta đã được nhìn thấy nó. Ta còn từng được kể rằng, mỗi con thú, chúng đều có những khả năng đặc biệt, hoặc một thứ gì đó nổi bật riêng. Và quyển sách ghi chép lại tất cả.

Đêm hôm đó, lũ diều hâu lại xuất hiện. Giống như mọi lần, ông Quy vẫn nằm trên giường ngáy ngủ vì ông đã quá quen việc này, cái điếu cày ông vẫn để ở dưới đầu giường như mọi khi. Dường như ông không quan tâm lắm đến việc lũ diều hâu đang bay lượn quanh mặt trăng trên bầu trời và thỉnh thoảng chúng lại kêu lên những tiếng kêu rùng rợn vang xa cả mấy ngọn đồi. Còn Vương, tuy có phần hơi sợ hãi và tò mò, cẫu luôn cố quan sát chúng qua một cái lỗ bé tý từ cửa sổ hoặc được chính Vương đục quanh các góc tường nhà, mỗi góc cậu đục một cái lỗ chĩa lên bầu trời. Vào những ngày bình thường cậu lấy một khúc gỗ để nhét vào, và những đêm trăng tròn, cậu rút nó ra để quan sát lũ diều hâu. Vương mải mê nhìn theo một con diều hâu mà cậu cho là con đầu đàn. Chúng bay vòng quanh, cái vòng ngày càng rộng ra, rồi bất chợt bổ nhào xuống một trang trại hoặc một chuồng nuôi của một nhà ai đó. Và việc phải làm, bên cạnh ngọn đèn dầu, Vương lại lấy ra cuộn da lớn, một món hời cậu kiếm được trong một cuộc đi săn đã lâu, Vương dùng một con dao rất nhỏ và một cục than, dao được dùng để cậu khắc họa thêm những chi tiết hình con diều hâu còn dang dở và than dùng để tô đậm cho hình rõ nét. “Một bản sưu tầm về những loài thú dữ” tính ra Vương đã vẽ được hơn mười con.

Ông Quy về phòng và không quên cầm theo cây điếu cày quen thuộc, Vương ngồi lại, cậu lại hỳ hục hoàn thành nốt những nét vẽ cuối cùng. Bên ngoài căn nhà, tiếng mèo kêu, tiếng đổ vỡ loảng xoảng, tiếng người la hét rồi là tiếng kêu cứu thất thanh của lũ bò, lũ lợn, một con bò bị quắp lên bầu trời rồi chúng kéo nhau bay đi mất như thể đã đủ cho bữa ăn của chúng hôm nay. Khi đã thu hoạch đủ, lũ diều hâu bỏ đi và bay xa dần khỏi tầm mắt. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chưa đầy nửa canh giờ và không hề có bất kỳ sự phản kháng nào. Lúc này thì Vương cũng đã buồn ngủ lắm rồi, cậu nhảy lên giường và suy nghĩ, trong thâm tâm cậu vẫn luôn tự hỏi lũ diều hâu này là quái thú ở đâu, tại sao các đội quân cận vệ, đội bảo vệ và thợ săn lại không săn chúng. Hay vì chúng quá nhanh và mạnh, hay chính họ cũng phải kh·iếp sợ đàn thợ săn bầu trời ấy.

Nói rồi hai ông cháu lẩn sâu vào bụi rậm và tiếp tục đi, một lúc sau, họ cũng ra được đến bìa khu rừng rậm, men theo hàng cây dứa dại họ cũng ra đến bờ con suối lớn. Lội qua con suối, ông Quy lúc này mới đi chậm lại, đủng đỉnh hơn vì ra đến đây họ mới chắc chắn rằng mình đã thoát khỏi con hổ răng kiếm khi nãy.

-Tối nay trăng tròn, rất có thể có diều hâu ghé thăm, hai ông cháu cẩn thận nhé!

Dường như kinh nghiệm làm thợ săn lâu năm của ông Quy khiến ông biết mình nên làm gì lúc này, đối mặt với một con hổ răng kiếm gần như là một điều rất đỗi thường tình với một người thợ săn lâu năm, chỉ có khác là số lượng người ở đây mà thôi. Ông Quy vừa nói vừa chỉ tay về phía bên phải của con hổ, “khi nào ta hô, cháu sẽ nhảy xuống chỗ đó, ta nhảy xuống chỗ này”. Ông đã lên một kế hoạch và mất một lúc để ông Quy nói cho Vương, hai ông cháu nói nhỏ với nhau như là sợ con hổ nghe và hiểu được.

Câu nói này của ông Quân khiến Vương ngay lập tức ghi nhớ vào đầu. Một lúc sau, rượu cũng đã hết, cá cũng đã ăn xong, ông Quân đứng dậy xin phép về sớm và không quên dặn hai ông cháu ở lại:

Đi hết cánh đồng như thường lệ, hai ông cháu gặp một người lính gác của đội bảo vệ làng - Ông Quân, một người học trò cũ của ông Quy và nhờ vậy nên ông Quy mới được phép lén lút ra khỏi làng, một kỵ binh trong đội lính canh.

-Thằng Vương tuy nhỏ con, nhưng không phải không có tài nhé, mấy cái tượng này là nó đẽo đấy, nó thích làm nghề mộc, nó làm rất khéo tay, cái vân con rồng trên cái điếu cày của tôi cũng chính là nó khắc lên đấy, một lúc là xong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông Quy đã có sự tính toán, quãng đường di chuyển của nó khi đuổi Vương vừa đủ bằng chiều dài sợi thừng nhưng nó không nhận ra điều đấy. Qua gốc cây thứ hai, thừng căng, nó càng siết chặt lấy cổ con hổ, bị vướng sợi thừng, còn hổ điên cuồng bắt đầu gầm lên và ra sức giật sợi dây, nó còn lấy chân trước, cào cào như muốn xé đứt nó ra làm trăm mạnh. Vương lồm cồm bò dậy, ông Quy lúc này cũng tiếp cận và rút cung, bắn liên tiếp những mũi tên về phía nó. Lớp lông của nó quá dầy, và với kích thước khổng lồ như thế này thì những mũi tên chẳng thể làm hạ gục được nó.

-Bình tĩnh nào, từ khi con nai có biểu hiện lạ, ta đã nghi ngờ, nhưng ta cũng muốn nhìn thấy nó. Đã rất lâu rồi.

- Trúng rồi, cháu đâm được rồi!

- Sao rồi? Hai ông cháu đi cả ngày mà không săn được gì sao?

Đội quân thứ hai là đội thợ săn, họ là những chiến binh chống quái thú thực thụ. Thay vì chờ đợi những con thú đói khát lạc vào làng để kiếm ăn. Những người thợ săn họ chủ động vào rừng và đi săn chúng. Đội thợ săn họ được trang bị cực kỳ đầy đủ từ mũ, giáp, áo choàng có hình đôi mắt để hù doạ con thú, giáo dài, cung tên, đầu mũi tên được bọc sắt. Họ còn chủ động đi săn theo lịch vào ban ngày. Ngoài những con vật mà dân làng nuôi được, họ có thể đem những con thú có thể làm thịt được về, phân phát cho người dân. Còn những bộ lông sẽ được thuộc thành áo choàng cho những người có chức vụ. Những người thợ săn được biết đến là những cung thủ mạnh nhất, họ có thể bắn trúng điểm yếu của con mồi khi cách xa cả vài chục thước hay đâm xuyên mũi giáo qua cơ thể chúng, thậm trí là kết thúc con mồi bằng cách phi những ngọn giáo ngắn sắc nhọn và nặng nề vào cổ chúng. Ở làng, thợ săn đồng nghĩa với đó là một vinh dự và sự trọng vọng.

Vương giật mình quay lại.

Dứt lời ông Quy, hai ông cháu quay đầu chạy thẳng về phía ngôi làng khi họ biết chắc rằng con hổ đã b·ị t·hương mà khó lòng đuổi kịp họ.

Ông Quân đi khuất, ông Quy đi vào trong nhà đóng hết các cửa sổ lại, còn Vương thì dùng chân dập đống lửa đi.

-Thật mạnh mẽ, cháu chưa từng chứng kiến ông ạ, tiếng gầm của một con hổ đích thực.

Trong làng có ba loại quân lính chính được phân cấp và biên chế. Đội thứ nhất là đội lính canh bảo vệ làng, họ có nhiệm vụ giống như q·uân đ·ội được chia ra làm các chốt xung quanh làng và canh giữ các tháp canh. Mỗi tổ họ sẽ chia nhau ra đi tuần trong và ngoài làng, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ và canh chừng lũ quái thú, những đàn linh cẩu, những con hổ răng kiếm, sói vàng… Đội quân này được lập ra từ khi thành lập làng, khi lũ thú dữ bắt đầu chạy vào làng để c·ướp gia s·ú·c, đôi khi là cắn c·hết nhiều người rồi.

-Ta chắc chắn rằng trong rừng có nhiều loài thú mà ông cháu ta chưa từng thấy, mà không, tất cả mọi người chưa từng thấy.

Vương giật mình nhìn xuống phía dưới, cậu lia đôi mắt nhanh hơn, soi mọi góc nhìn. Và ngay dưới gốc của một cái cây các đó không xa, một thứ gì đó, khá to, đang di chuyển, những bụi cỏ cao đổ rạp xuống báo hiệu rằng nó đang tiến đến đây.

Ông Quy nhăn nhó đi trước, Vương buồn bã đi sau, đi hết con suối, rồi men theo bờ sông Quế, tiếp đến hai ông cháu đi qua bụi cỏ lau cao quá đầu người, rồi đi qua những cánh đồng lúa. Trời đã sẩm tối, phía xa xa nhìn vào ngôi làng, Vương đã nhìn thấy có ánh lửa của những căn bếp, khói len qua từ nóc nhà bằng rơm. Ở làng của Vương, người dân không được tự ý vào rừng khi không được phép, đơn giản là vì trong rừng có nhiều thú dữ và rất nguy hiểm, nhiều năm trước, nhà vua đã cho xây dựng một hàng rào bằng gỗ lớn bao quanh ngôi làng. Chỉ có những người thợ săn biên chế trong những đội thợ săn mới được phép ra vào. Vì vậy mỗi lần muốn vào rừng, ông Quy phải đi theo một còn đường mòn ven sông, và phải nhờ đến một người.

- Này Vương, thế cháu học xong con chữ chưa, sắp tới cháu có dự định gì không?

Bị thương ở hai khửu chân, con hổ điên cuồng dùng hàng răng sắc nhọn để cắn xé và rút hai cây giáo đang cắm ở hai khửa chân ra. Việc đánh bại nó không còn là một sự vinh dự hay vẻ vang gì vì họ đang vào rừng một cách b·ất h·ợp p·háp, và dường như ông Quy hiểu được việc đó là quá sức với một ông già và một thanh niên trẻ không nhiều kinh nghiệm.

- Ta mệt rồi, mà cũng đã muộn, chúng ta nên về làng thôi.

-Chạy xa ra, nó có thể thoát ra được bất kỳ lúc nào!

- Thế thì ... Chỉ còn một cách là chiến đấu với nó sao?

Thi thoảng nó đang đi lòng vòng quanh ở gốc cây để chờ con mồi, thỉnh thoảng nó lại nhe răng, ngước lên nhìn Vương rồi lại đi vòng quanh. Ở một cự ly mà cung tên khó đạt được sát thương cao nhất.

Vương gật gù khi nghe ông phân tích. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đây là lần đầu cháu nhìn thấy con hổ đúng không?

- Đúng rồi, lâu lắm rồi tôi mới gặp một con hổ răng kiếm. Một con không quá to, tôi đã từng gặp những con còn to hơn nhiều.

- Cháu chưa từng, đây là lần đầu tiên, nhưng vằn của nó y hệt vằn chiếc áo choàng của ông tướng quân.

-Nghe ông nói, chắc chắn người làm ra nó phải dày công lắm, có khi mất cả đời người. Nhưng cháu chẳng muốn có nó đâu, vì như thế thì còn gì là khám phá nữa. Cháu sẽ tự vẽ cho mình một cái.

- Nó đang đói, ta chắc chắn là vậy - Ông Quy quả quyết – Trước khi nó cắn đứt sợi thừng. Chạy thôi!

Từ cái ngày đầu tiên xuất hiện cách đây mười tám năm, lũ diều hâu khổng lồ vẫn thường là nỗi kh·iếp sợ của dân làng. Mỗi một năm, chúng đến chừng vài ba lần và chỉ đến vào những ngày trăng tròn, từ phía đông, không có lịch hay tần suất cụ thể. Lũ diều hâu bay vòng quanh bầu trời đêm, khi thấy con mồi, chúng sẽ lao xuống với chỉ một mục đích duy nhất “c·ướp gia xúc”.

-Vâng! Ông à! Ông còn chưa ngủ sao?

Trở thành một người thợ săn mạnh mẽ dường như là ước mơ hầu hết thanh niên tầm tuổi Vương. Chiến đấu dù sao vẫn hãnh diện hơn là ở nhà và nuôi gia xúc, trồng vườn rồi. Nhưng Vương cảm thấy một chút hổ hẹn, cậu ấp úng không biết nên trả lời ra sao, nhưng ông Quy lần này lại đỡ lời cho cậu. Ông vào trong nhà, lấy ra mấy cái tượng gỗ hình con trâu, con hổ và một con c·h·ó đem ra cho ông Quân xem.

-Chúng ta có thể đã trốn thoát từ nãy, ông nhận ra điều này sớm hơn rồi đúng không?

-Đi thôi, muộn rồi, nó chắc chắn rất tức giận đấy.

-Vâng, cháu đang vẽ lại những con gì cháu đã gặp, chúng khiến cháu cảm thấy thích thú. Hy vọng cháu sẽ vẽ được càng nhiều càng tốt, tất cả lũ quái thú trong rừng. Cháu đã vẽ được một nữa tấm da này rồi.

- Vậy hả, may mắn đấy, thảo nào nhìn hai ông cháu tơi tả vậy.

Ông Quân, bạn của ông Quy nay đã hơn năm mươi tuổi, đã từng có thời gian ông là một người trong đội thợ săn cùng với cha của Vương, và cũng là học trò của ông Quy. Gặp hai ông cháu đang hớt hải từ phía con sông về, ông Quân chủ động chào:

Vương không nói gì nhiều, nhất là trong khi ăn, và cậu ngồi lắng nghe câu truyện của hai người bạn già với nhau nhiều hơn. Vương gọi ông Quy là ông nội, nhưng thực tế thì không phải vậy. Ông Quy từng là đội trưởng của đội thợ săn số 1 giống như cha của Vương. Trong một chuyến đi săn lớn mười lăm năm trước mà Vương không được kể về nó nhiều, cha của Vương và rất nhiều người đồng đội đã t·hiệt m·ạng. Ông Quy và ông Quân bấy giờ đã ra khỏi đội thợ săn đã lâu và không tham gia trận chiến đó. Khi ấy Vương mới ba tuổi, mọi người kể lại mẹ của Vương thì quá đau buồn nên cũng lâm bệnh rồi q·ua đ·ời và ông Quy đã một mình nuôi dưỡng cậu bé đến tận bây giờ. Vương không có ký ức về cha mẹ cậu, cậu chỉ biết một chút qua lời kể của ông Quy. Tuy là được nuôi dưỡng bởi một ông già lẩm cẩm nhưng cậu lại rất chăm chỉ, nghe lời ông nên Vương được mọi người quý mến, tuy cũng có vài thói xấu, theo lời ông Quy phàn nàn thì là vậy. Sau khi tám chuyện trên trời dưới bể, Ông Quân chuyển chủ đề, quan tâm đến đứa cháu im lặng nãy giờ.

- Đúng vậy, chiến đấu với nó, giờ thế này nhé, nghe theo ta.

- Sao lại hậu đậu vậy chứ, có chuyện gì sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Hổ răng kiếm