Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38: Nói dối

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Nói dối


- Này, hay là tớ trốn khỏi đây.

-Tớ nghĩ ra rồi, cậu có nhớ cái lúc cậu bị tên đó đánh ngất, trong lúc hoảng loạn, tớ đã hét tên cậu lên.

- Chắc chắn chúng ta đã bị phát hiện, nhưng có một điều lạ là chỉ mình cậu mà thôi, không hề thấy họ đả động đến tớ.

- Thì trong rừng, có lúc nào là an toàn, có thể gặp thú dữ, có thể không, tớ cũng chỉ hy vọng cậu ấy an toàn trở về thôi, còn ở nhà, tớ sẽ tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

- Là sao? Ý cậu là tên tấn công chúng ta đã thiệt mạng. Nếu hắn đã thiệt mạng thì việc vào rừng sẽ một phần không thể tiết lộ còn gì.

- Kỳ lạ thật! - Kiệt bất ngờ.

Vương nấu cơm như bình thường, cậu cho cơm vào một cái niêu rồi đợi khi màn đêm buông xuống, ngôi làng trở lên tĩnh lặng hơn, những ngọn đèn dầu từ những ngôi nhà đã tắt. Vương lật tấm giáp giường lên, cậu mở cửa lắp hầm rồi chui xuống dưới. Nắp hầm không khóa mà chỉ đóng hờ, Vương sợ sẽ không có đủ không khí cho Kiệt và con Gạo thở nữa và cả một ngọn đèn dầu nho nhỏ. Dưới hầm, con Gạo đang nằm trên chiếc ghế ngủ say sưa, còn Kiệt đang ngồi tại chiếc bàn làm việc của cha Vương.

- Giờ Kiệt đang ở đâu? Có an toàn không?

Vương và Kiệt đã ngờ ngợ rằng sự việc là như thế, rằng tên lạ mặt hôm ấy đã trúng một phát pháo điếu của Vương ở một cự ly rất gần, sau đó họ đã lấy ngựa và đồ đạc của tên này

- Có gì đâu! Lỗi là do tớ mà, cậu là người thân nhất của tớ đến bây giờ, không giúp cậu thì giúp ai, hơn nữa bảo vệ cậu lúc này cũng là bảo vệ tớ - Vương vừa nói vừa cười, vì cậu biết hoàn cảnh của Kiệt.

-Chắc chắn đồng bọn của chúng đã tìm thấy chúng, và dĩ nhiên tên của cậu đã được nhắc lại, còn tớ may mắn hơn là chúng chưa biết tên.

- Chẳng lẽ cái tên lạ mặt hôm đó đã thiệt mạng? – Vương nói.

- Chắc hẳn là do ông đội trưởng đội thợ săn số 1. Ông ấy có quạn hệ với lũ lạ mặt, một tên lạ mặt đã bị ta bắn trọng thương, chắc chắn hắn đã báo cho ông ấy biết.

- Cũng đói rồi, ngồi dưới này buồn quá. Tớ vừa ngắm nghía đống đồ chơi của cậu đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Với cậu thôi.

Trước mắt Kiệt là cái tên bị truy tìm, còn sau khi bắt Kiệt, họ sẽ điều tra, chắc chắn lúc đó sẽ ra Vương. Vậy là lúc này, bảo vệ Kiệt cũng chính là bảo vệ Vương, và cũng chính là bảo vệ Hùng, Thạch và My vì họ đã bao che và cứu giúp cho hai người bạn.

- Trong lúc chờ cậu hôm nay, tớ đã đi hết rồi…

- Nhưng họ đâu có bằng chứng, và tại sao lại là tớ, và không phải cậu.

-Không sao đâu! Tớ không để bụng chuyện đấy, bản thân tớ cũng muốn vào rừng, chuyện ngoài mong muốn mà. Giờ là lúc tìm cách thoát khỏi rắc rối này đã.

- Tớ không phải động vật sống về đêm, mà thời cơ gì?

- Không phải của tớ đâu, chúng là của cha tớ.

Trở về hiện tại.

- Cậu cứ bình tĩnh, căn hầm này kín lắm, không sợ bị phát hiện ra đâu.

Vương gấp chiếc khăn tay lại rồi cho vào túi áo.

Kiệt ngượng chín mặt, và cả con hổ con nữa, nó sẽ đi vệ sinh ở đâu, việc nuôi hay nhốt con Gạo hay cả Kiệt đều không khả quan lâu dài, có lẽ họ phải tính đường khác. Suy nghĩ một lúc trong lúc Kiệt ăn, Vương đã nảy ra một ý tưởng, cậu sẽ lên kế hoạch để đưa Kiệt ra ngoài một cách an toàn.

- Đã đi hết rồi sao? À đúng rồi, chỗ ngôi miếu sao rồi?

“Hãy đưa cho Kiệt giúp tớ, khi nào cậu gặp nhé”

- Này Vương, làm phiền cậu quá… nuôi mình còn chưa nổi nay lại nuôi thêm hai miệng cơm. Cậu còn đang bị thương nữa.

-Tớ không chắc, nhưng có lẽ là còn, vì tớ đoán có đồng bọn của chúng đến rồi.

- Ừ đúng, nếu cậu cứ đi vệ sinh dưới này, thì thối c·h·ế·t mất…

- Sao lại không an toàn mà không biết là sao?

-Thảo nào, họ chỉ thẳng mặt cái tên “Kiệt”.

- Nhưng có vẻ sự việc đã trở lên nghiêm trọng, chúng ta bị những kẻ lạ mặt phát hiện, bị diều hâu tấn công khi di chuyển vào cái miếu, quả thật rất khó để giấu kín chuyện này.

Vương ngồi ngẫm nghĩ một lúc, rồi bất chợt cậu như nghiệm ra một điều gì đó giải thích cho tất cả.

-Cậu đói chưa?

- Cậu đã tìm hiểu tại sao tớ lại bị truy tìm thế không?

- Của cha cậu ư? Tớ không ngờ ông ấy lại giỏi đến vậy.

-Tớ xin lỗi nhé Kiệt, chỉ vì tớ mà cậu đã bị lộ, tớ là người đã rủ rê cậu, nay tội vạ đâu cậu lại phải là người chịu hết.

-Mà này, liệu tên lạ mặt ấy còn sống không?

- Ừ, thôi ăn đi này, My đem đến một ít cơm, nhưng hơi ít, nên tớ đã nấu thêm một ít, chỗ thịt này cũng là của My mang đến đấy.

- Là My à, cô ấy thật là tốt…

Đêm hôm trước

Kiệt tiếp tục ngồi ăn cơm, Vương ngồi nhìn Kiệt và con gạo. Vương đã từng ngồi ở căn phòng này nhiều lần, nhưng lần đầu tiên cậu cảm thấy nó không hề lạnh lẽo, không hề cô đơn. Vương có một người bạn, một con hổ con.

Nghe thấy tiếng của Vương, con Gạo tỉnh dậy, nó kêu ngao ngao vài tiếng rồi chạy lại gần đến Vương, nó ngửi mũi lên xô cơm.

- Thế này nhé, trong thời gian ở đây, cậu hãy châm đuốc và đi hết con hầm này, đến nơi ngôi miếu bị phá hủy, con đường hầm sẽ chia làm hai hướng, một hướng ra con miếu, một hướng nó rẽ phải, và là đường cụt, có lẽ là nó chưa được hoàn thành.

Mang theo nỗi buồn nặng trĩu, My đi về, trong sự buồn bã, cô không khỏi lo lắng cho Kiệt. Trước khi về, My để lại trong giỏ cơm một chiếc khăn tay, có thêu hình một bông hoa gạo đỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Đúng rồi, tớ nhớ, vậy là …

My buồn bã, cô suýt làm rơi cả lồng cơm. Không giống như Kiệt và Vương, My hy vọng rằng Kiệt có lỗi hay không thì cứ ra nhận lỗi, rồi có thể bị giam vài tuần đến vài tháng hoặc hơn, còn hơn là sống chui lủi như thế này. Hàng ngày, cô đã có ý định mang cơm đến cho Kiệt và khuyên Kiệt nên ra đầu thú, nhưng Vương và Kiệt đã quá nhanh, Kiệt đã trốn vào rừng.

- Vậy thì… tốt rồi… tớ sẽ đưa cậu ra khỏi làng. Tạm thời là như thế đã.

Vương lấy trong vạt áo cái bản đồ bằng da của cậu đã lấy lại của những tên lạ mặt hôm nọ rồi bày ra trước mặt Kiệt, tấm bản đồ có đầy đủ hướng Đông, Tây, Nam Bắc… Và cùng vạch ra một kế hoạch, ngay trong đêm nay “Kế hoạch tẩu thoát khỏi ngôi làng”

- Nó bị sập, khá nặng, để có thể chui lên được chắc phải mất vài ngày để đào… (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hay là đến đêm, cậu và cả con Gạo lên trên này, rồi đến sáng hôm sau, cậu và nó lại chui xuống hầm, chúng ta sẽ làm như vậy khoảng vài ngày… Và sẽ chờ thời cơ.

- Nhưng tớ không thể ở đây mãi thế này đến già được. Tớ còn phải đi vệ sinh nữa chứ…

Chương 38: Nói dối

- Tớ cũng không dám chắc, cậu ấy vào rừng rồi, an toàn hay không thì tớ không dám khẳng định, quân lính canh chứng rất nghiêm ngặt, Kiệt đã đi được và khỏe mạnh, còn vết thương của tớ nghiêm trọng hơn, tớ ở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương chia phần cơm làm hai, một phần để con Gạo ăn, một phần để cho Kiệt. Cả Kiệt và con Gạo đều ăn nấy ăn để. Vương ngồi xuống một góc nhỏ bên chiếc bàn, Kiệt và một miếng cơm to, rồi thều thào hỏi Vương: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Nói dối