Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Kế hoạch đào tẩu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Kế hoạch đào tẩu


Kiệt xách chiếc túi và cầm cây cung, Vương đi theo sau, con Gạo cũng lẽo đẽo theo cậu. Kiệt sẽ phải đi bộ và không có ngựa, nên cậu dùng một sợi dây thừng, quấn quanh ngực và vai nó, một nút thẳng lỏng lên cổ con Gạo giống như giây cương của một con ngựa vậy. Cậu sẽ dắt theo nó đi cùng.

- Đi thôi, đến giờ rồi. Cùng tầm giờ với lần chúng ta đột nhập vào rừng tuần trước.

Trong khi đó, Vương và Kiệt vẫn thay nhau đào bới lại vị trí lối thoát của căn hầm dưới chân ngôi miếu hoang đã bị sập sau cái đêm định mệnh. Vương đào ban đêm, còn Kiệt đào ban ngày, họ cố gắng thông lối thoát từ ngôi miếu. Con hổ con vẫn quẩn quanh bên bọn họ. Sau ba ngày, Vương và Kiệt đã tạo được một lối đi đủ để người chui qua được. Nhưng không chui qua ngay, Kiệt kiếm một hòn đá đủ lớn, một mảng gạch to để nấp lỗ, mỗi lần chui ra chui vào, sẽ mất công một chút nhưng nó khá an toàn và che mắt được người qua đường. Họ đào theo một đường chéo đề phòng con đường hầm có thể bị sập mà không cần cột chống như trước nữa.

- Chắc chắn sẽ gặp lại nhau, Cố lên!

Nói rồi Vương đứng dậy, cậu kéo lại bộ quần áo xộc xệch và bụi bẩn.

- Tớ đã chuẩn bị đồ đạc cho cậu đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nếu tớ đầu thú thì cậu cũng biết kết quả như thế nào rồi đó, tất cả chúng ta sẽ b·ị b·ắt giam, ước mơ trở thành một người thợ mộc của cậu cũng không thể thành, ước mở trở thành một thợ săn hùng mạnh cũng tiêu tan.

- Tớ đã cố chợp mắt được một chút, con Gạo nó gặm khúc gỗ làm tớ tỉnh mất. Nhưng tớ không cảm thấy buồn ngủ.

- Và cậu vẫn quyết định chọn bỏ trốn ư? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đến lúc chưa?

-Vậy thì đi thôi.

Kiệt mở ra, mộ tấm bản đồ mà Vương đã vẽ lại, nó gần giống như tấm bản đồ của Vương giữ mà Kiệt đã từng được xem. Cậu gấp gọn tấm bản đồ lại rồi nhét vào trong túi áo, mọi thứ đã sẵn sàng, họ chia tay nhau khi tiếng gà canh ba đầu tiên cất tiếng gáy, báo hiệu “Kế hoạch t·ẩu t·hoát khỏi ngôi làng” của Kiệt bắt đầu.

- Cho con Gạo đi cùng, có ổn không? - Vương hỏi.

Vương ngẩng mặt dậy, có vẻ như lý trí đã chiến thắng được con tim, không còn sự lưỡng lự nào ở đây nữa. Cậu đập tay với Kiệt.

- Nhưng cậu mới chỉ vào rừng có hai lần mà thôi.

-Vương! tiến hành kế hoạch thôi.

Vương ngồi đó, cậu thò tay vào trong tay áo, nơi cậu đang cất giữ chiếc khăn tay thêu hình bông hoa gạo đỏ tặng Kiệt, chiếc khăn, có khác gì một sự bắt đầu, một lời tỏ tình thầm lặng, những gì My thể hiện đã nói lên tất cả. Tuy lời chưa tỏ, nhưng lòng đã thấu. Vương lưỡng lự, cậu không biết mình có nên đưa cho Kiệt chiếc khăn tay đó không? Nếu đưa nó có thể giúp Kiệt suy nghĩ và ở lại, còn nếu không, cậu ấy chắc chắn sẽ vẫn ra đi. Nhưng một chút ích kỷ, một chút lo nghĩ, đã khiến Vương quyết định không đưa nó cho Kiệt.

Vương chui lại vào con đường hầm, Kiệt đẩy bức tượng lấp lối đi. Canh ba nửa đêm, ngôi làng vẫn đang ngủ say và hôm nay không có trăng, bầu trời tối đen như mực. Kiệt đi xuống con mương, rãnh nước mà cậu và Vương đã dùng nó để ra khỏi làng, dắt theo con Gạo đi phía sau. Đồ đạc lỉnh kỉnh và Kiệt đi bộ, quãng đường khá dài và cậu phải đi dọc theo con rãnh nước. Những chỗ nước sâu quá đầu gối, Kiệt phải bế con gạo lên, trời tiết cuối xuân thỉnh thoảng lại có những hạt mưa phùn. Theo như kế hoạch mà Vương đã lên cho cậu, Kiệt phải đi gần hết con rãnh nước, khi chưa đến hàng rào, cậu rẽ trái, quãng đường này không có rãnh nước nên cậu phải đi lên cánh đồng, lối này Kiệt phải cúi thấp người mà đi, nhưng bầu trời tối đen như mực này cũng là một lợi thế. Phía bên phải cậu là một hàng rào lớn cùng với sau lưng nó là cả một khu rừng rậm rạp, từ phía làng gần như không thể quan sát được. Nhưng đồng nghĩa với việc Kiệt sẽ phải mò mẫm trong đêm tối. Lúc này nhìn từ xa, Kiệt chỉ giống như một con chuột chạy qua một con đường tăm tối mà thôi. Đi bộ khoảng một tuần hương, sẽ là một khu ruộng bỏ hoang, cỏ mọc cao nên Kiệt có thể dễ dàng đi đến đó. Phía cuối hàng rào, nơi tiếp giáp với con sông có một chiếc tháp canh. Nhưng Kiệt sẽ không đi đến đó, khi đi hết cánh đồng bỏ hoang sẽ có một cái mương nước khác dẫn nước từ con sông vào trong cánh đồng phía Tây, Kiệt lội xuống mương nước và cúi thấp người, sẽ tránh được sự quan sát của lính canh. Thời điểm này, nếu may mắn lính canh thường ngủ quên hoặc đang thay ca, hoặc cũng có thể họ sẽ bỏ canh gác. Và Kiệt sẽ không gặp mấy khó khăn khi ra được đến bờ đê và ra được sông. Sẽ có khoảng một tỷ lệ hiếm hoi là Kiệt sẽ gặp được một ông lão đánh cá, hãy nhờ ông ấy cho mượn và nếu cần có thể là ă·n t·rộm thuyền và đi theo dòng nước, cậu sẽ xuống phía nam, nhưng tiếc rằng Kiệt đã không tìm thấy bất kỳ chiếc thuyền nào.

-Vào rừng rồi, tớ sẽ trở thành người rừng, sẽ không biết bao giờ mới là ngày trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Gì đây?

Tối hôm sau, hầm đã được thông hoàn toàn, cũng là lúc Kiệt phải quyết định đến việc có nên trốn ra khỏi làng thực sự hay không.

Mở nắp hầm, cậu trèo xuống thấy Kiệt đang nằm trên chiếc ghế, và chú Gạo con đang nghịch ngợm, nó gặm nhấm một miếng gỗ thừa trên sàn. Vương trèo xuống thì Kiệt cũng tỉnh dậy.

- Cậu nghỉ ngơi đi, tớ lên chuẩn bị ít đồ cho cậu.

Trong cái lúc cả hai người đàn ông, thực tế thì đang trong độ tuổi “dở ông dở thằng” đang trầm tư suy tư một cách im lặng. Kiệt nhìn con hổ, nó được Vương và Kiệt cưu mang mấy ngày hôm nay, nhưng cậu thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó nó lớn, nó cũng phải ra ngoài kia, tận hưởng cuộc sống hoang dã thực sự của nó. Rồi Kiệt bất ngờ đưa ra quyết định của mình.

Kiệt đi dọc theo bờ đê, mỗi khi nghe thấy tiếng ngựa tuần tra từ xa, cậu lại chạy xuống phía dòng sông, bê con Gạo vào nấp dưới bờ nước cỏ cao. Nếu như tính toán của Vương là chính xác thì quãng đường đi hết bờ đê này, cậu sẽ mất khoảng một canh giờ và gặp người tuần đê này một lần đi và một lần về, mỗi lần cách nhau nửa canh giờ. Mỗi khi người tuần đê đi khuất, Kiệt lại chạy nhanh hơn, vì cậu đã mất một chút thời gian vào việc tìm người đánh cá. Khi đi đến một đoạn đê ngã ba, cách tháp canh cuối cùng phía Nam khoảng một tuần hương đi bộ, Kiệt để lại một tấm vải áo cũ của Vương đã đưa cho, cậu bẻ một thân cây rồi cắm nó ở đó cho khỏi bay. Một tấm áo rách chắc chắn sẽ không gây được sự chú ý của bất kỳ ai. Rồi Kiệt tìm nơi gò cao, bụi cỏ cao, và nấp ở đó. Một ngôi nhà đã đổ nát bỏ hoang là một địa điểm lý tượng để cậu ẩn nấp. Nơi cậu có thể quan sát được người lính canh. Và nhìn được vào doanh trại của đội thợ săn số 3. Quảng đường đê từ phía Bắc trải dài đến phía Nam ngôi làng đã được Vương ngắm nghía và tìm hiểu địa hình rất kỹ càng, sau một tuần, Vương đã nắm được hết thời gian và giờ giấc của những người lính canh. Có một điểm mà Vương cảm thấy ngưỡng mộ những người lính, đó là họ làm việc rất đúng giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cũng chẳng còn cách nào khác, mình đã nuôi nó thì nuôi cho tử tế, chẳng nhẽ cậu muốn nó mãi ở dưới căn hầm này ư, nhà của nó là ở trong rừng mà.

- Cậu không ngủ à? Sao không ngủ chút đi? – Vương hỏi.

Vương không ngủ, cậu trèo lên trên nhà và chuẩn bị mọi thứ cho Kiệt và hy vọng Kiệt sẽ ngủ được một lúc. Kiệt sẽ cần một cây cung, một chiếc áo choàng ngụy trang, mũi tên, một sợi thừng và một ít thức ăn. Vương ra khỏi nhà, màn đêm bao phủ ngôi làng, chỉ còn những cơn gió lạnh hiện hữu, cậu cầm một con dao nhỏ ra gốc tre gần đó. Phát vài ngọn giáo, nhưng suy nghĩ một lúc, Vương quyết định đi vào trong nhà và bỏ những cây giáo tre lại. Vào trong bếp, Vương chuẩn bị một ít đồ ăn cho Kiệt, tất cả được gói gém lại trong tay chiếc túi vải, số đồ ăn đủ trang trải cho một chuyến đi dài, trước khi Kiệt tự săn được một cái gì đó trong rừng. Xong xuôi, Vương nằm xuống giường của ông, ngả lưng một chút.

- Một tấm bản đồ, tớ đã vẽ lại nó bằng tấm da bò có ở trên cái áo giáp cũ của ông tớ. Nó sẽ giúp ích cậu nhiều đấy. Sẽ có một ngày, tớ sẽ tìm cậu.

Vương khá buồn, cậu rất quý con Gạo, nó giống như một người bạn của cậu, mà nó cũng rất dễ thương, con Gạo ngoan lắm, đi đâu nó cũng đi theo, Vương dắt nó đi đằng sau, nó chạy lon ton không hề do dự. Vương nhận thấy một sự vui vẻ phấn khởi thể hiện trên khuôn mặt nó, dường như nó cũng biết rằng nó sắp được trở lại khu rừng, nới vốn dĩ nó đã được sinh ra.

Chương 39: Kế hoạch đào tẩu

- Tớ cũng không muốn giấu cậu, mấy ngày nay đội thợ săn số 1 kết hợp với đội lính canh vẫn truy lùng cậu khá gắt gao, thậm trí tớ còn nghe Hùng kể rằng họ còn truy lùng cả ở trong rừng Nhưng … vậy còn cha mẹ, còn bạn bè, cậu định sẽ không gặp lại mọi người hay sao?

Sau câu hỏi của Vương, Kiệt im lặng, khuôn mặt nặng trĩu, cậu không còn quả quyết, quyết đoán giống như lúc khẳng định mình sẽ vào rừng như lúc trước nữa. Một chút do dự, ngẫm nghĩ. Kiệt buồn, giống như khi lí trí đã quyết định một điều gì đó to lớn đã vấp phải một sự kháng cự không hề nhỏ của trái tim. Kiệt đứng dậy, con Gạo đang nằm say sưa ngủ bên chiếc ghế cũ. Cậu dựa vào tường, nhìn vào con đường hầm tăm tối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Canh ba đêm hôm đó, khi trời còn chưa sáng, nhưng màn đêm dường như đang thu dọn đồ đạc và được thế chỗ bới ánh bình minh. Khi mà theo kinh nghiệm của Vương, lực lượng canh phòng, lính canh cũng đã khá mệt, sự lỏng lẻo hay thay ca cũng sẽ diễn ra vào lúc này. Sự việc ầm ĩ hôm nọ, đến nay cũng đã được gần một tuần, có lẽ sự nghiêm ngặt cũng được giảm bớt.

- Đúng vậy! Tớ đã suy nghĩ kỹ, tạm thời tớ sẽ vào rừng, cũng là dành thời gian tìm hiểu khu rừng này, hai lần vào đó với cậu, tớ thực sự cảm thấy thích thú nó, giống như … cảm giác giống như nó mới là ngôi nhà thực sự của tớ vậy. Tớ muốn khám phá thêm nó. Nó ... thật là đẹp!

- Đến giờ chưa Vương? Ở dưới này, lúc nào cũng giống như đêm tối vậy. Tớ chẳng còn biết giờ giấc.

Vương đặt một túi đồ lên trên bàn, cậu mở ra cho Kiệt xem, một ít cơm lam, khoai, thịt gác bếp, một cây cung mới, một giỏ mũi tên, một tấm vải áo trắng đã cũ và một cuộn dây thừng. Kiệt buộc chúng lại với nhau thành một bó gọn gàng.

Những ngày gần đây, đội trưởng đội số 3 - chú Hoàng cùng với các anh em trong doanh trại đang gấp rút chuẩn cho cuộc đi săn của trưởng làng, từ những cái cây, bụi cỏ cho đến đường đi, tất cả đều được thăm dò trước một cách tỉ mỉ và lên kế hoạch cụ thể. Một cuộc đi săn của vị trưởng làng phải đảm bảo được hai yếu tố, an toàn nhưng không mất tính hoang dã và tự nhiên. Hôm tới, ông chọn khu rừng phía nam để đi săn, rừng phía nam có ít lợn rừng nhưng khá nhiều nai, đặc biệt là nai vàng. Hơn nữa lựa chọn đi săn ở rừng phía nam là sáng suốt vì khu rừng này lành hơn rừng phía bắc lại có nhiều cảnh đẹp.

- Đợi tớ một chút – Vương sực nhớ ra là còn thứ gì đó cậu chưa đưa cho Kiệt.

- Những người coi thường pháp luật của làng từ trước đến nay đều không có kết cục tốt đẹp. Cậu có nhớ ông lão đánh cá bạn của ông Quy không? Cũng vì ngày xưa chống lệnh của cấp trên, năm lần bảy lượt b·ị b·ắt giam, ông ấy tớ nghe nói cũng từng là một chiến binh, nay về ở ẩn, đi câu, mà có được ai biết đến đâu.

- Kiệt này, cậu có chắc chắn rằng cậu muốn trốn vào rừng không?

Vương chui ra khỏi lỗ thoát hiểm, cậu đến bên người bạn của mình, cậu móc trong túi áo ra một thứ… nhưng điều gì đó đã khiến Vương do dự, lục xục trong túi áo, cuối cùng Vương cũng đưa cho Kiệt.

Kiệt quyết định đi dọc theo bờ sông, quãng đường từ đầu con mương nước đến điểm cuối cùng của con sông tiếp giáp với ngôi làng mất khoảng nửa canh giờ nhưng ở đó có một vài lính canh phòng và đi tuần đê, trời cũng đã tờ mờ sáng, bình minh từ phía đông cũng đã rạng. Không phải sáng suốt nếu vượt sông lúc này.

Đi hết căn hầm, đến cửa miếu, nơi Vương và Kiệt đã đào trước đó một lối thoát. Kiệt trèo lên phía trên, cậu đẩy mạnh một bức tượng gạch, bức tượng đổ xuống, để lộ ra một lối đi nhỏ. Lại một lần nữa, lá cây, gió và bụi lại ùa vào trong căn hầm. Kiệt một tay che mặt, tay kia trèo lên phía trên và chui ra ngoài trước, cậu choàng lên mình chiếc áo choàng lá, nó được làm giống như chiếc áo choàng mà cậu và Vương nhìn thấy của kẻ lạ mặt đã t·ấn c·ông họ trong rừng. Vương ở dưới bế con Gạo lên đưa cho Kiệt đỡ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Kế hoạch đào tẩu