Kinh Dị Nhân Tâm - Quyển 1
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
•••••• (đọc tại Qidian-VP.com)
Không những thế, bàn tay vừa nãy nàng còn ra sức kéo lại Lê Minh cũng theo đó mà gãy nát. Dù trước đó đã kịp uống một chút nước hồi thể lực nhưng cũng chẳng giúp ích gì mấy. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Trà vội dùng quần áo trên người quấn chặt với Thiên Duy, sau đó cơ thể cũng vô lực, ánh mắt dần chìm vào màn đêm bị dòng nước nhấn chìm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa dứt lời, ánh mắt Lê Minh trợn trừng nhìn về phía trước, khuôn mặt Thanh Trà cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ, vội nhào tới ôm lấy Thiên Duy vào lòng, ánh mắt hết nhìn trước lại nhìn sau nói nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tựa con thiêu thân, cả ba người theo chiếc bè nhỏ lao vào dòng thác đang cuồn cuộn như con quỷ dữ. Hai bên bờ, đám quỷ vật không biết bay nên đã bị chặn lại, còn đám ma hồn không s·ợ c·hết tiếp tục đuổi theo thoáng chốc đã hòa lẫn vào trong bọt nước.
- Thường ngày anh Minh về rất sớm, không hiểu hôm nay có chuyện gì, quỹ đạo di chuyển theo mình cảm nhận được thì liên tục thay đổi, lại còn đến giờ này vẫn chưa thấy anh ấy trở về.
Nhìn từ xa, con suối như khoác trên mình một chiếc áo màu xanh ngọc bích, uốn lượn thẳng vào trong khu rừng rậm gần đó. Vừa đến nơi, hai mẹ con cô gái trẻ đã hì hục lội ngang dọc khắp con suối kia. Con thì vớt đám rêu nhớt xanh mơn mởn, còn mẹ thì hối hả vắt những mảng rêu kia thành từng nắm nhỏ rồi cho vào giỏ tre.
Phải qua vài phút, Thanh Trà mới gấp gáp hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa dứt lời, Lê Minh đã mở ra Văn Thù chú tăng cao thuộc tính của bản thân, đồng thời uống vào một bình nước hồi thể lực, nắm chặt lấy tay nữ đồng đội. Ở bên cạnh, Thanh Trà cũng vận dụng một kỹ năng phòng ngự của mình. Trên người nàng hiện ra một tầng sáng xanh, dường như có thể giúp bản thân tự chữa lành, đồng thời tăng khả năng chịu đánh, tay còn lại ôm chặt lấy Thiên Duy.
Vài cái chớp mắt trôi qua, bên dưới dòng thác chỉ thấy vài mảnh gỗ vụn theo dòng chảy nhanh chóng trôi đi. Đám ma hồn bám theo cũng vì lực lượng của thiên nhiên mà đành chuyển hướng tìm con mồi khác, dòng thác cao hơn trăm mét vẫn ầm ầm chuyển động không vì bất kỳ một ai mà nhượng bộ mảy may.
- Con… con thích, nhưng mà nhà mình đã ăn nó suốt nửa năm nay rồi. Bao muốn ăn thứ gì đó khác chút thôi.
Vừa nói, Thanh Trà vừa cẩn thận quan sát tình hình của Thiên Duy vẫn đang hôn mê trong động.
- Rừng âm u loạn rồi, ma khí trong rừng đang không ngừng phát tán ra bên ngoài, hiện tại ma hồn, quỷ vật bên trong đang ồ ạt tản ra xung quanh tàn sát. Nếu anh chỉ chậm chân một chút nữa thôi thì sợ là chuyến này có đi không có về. Nhưng bây giờ làm sao thoát khỏi đám này anh cũng không có cách, bọn chúng quá đông!
- Dạ mẹ, vỏ sắn ngon. Haha có vỏ sắn ăn rồi!
- Chuyến này sợ là chúng ta thật sự có đi không có về rồi!
***Cầu đánh giá, cầu đề cử, cầu chê bai để tác biết mình đang thiếu sót gì***
- Bánh Bao, bám theo mẹ, cẩn thận kẻo ngã.
- Mẹ, mình có thể đổi món ăn khác sao?
Vừa nói nàng ta vừa phất tay, sử dụng kỹ năng chữa lành hỗ trợ Lê Minh tăng nhanh tốc độ hồi phục. Ở bên cạnh, Lê thiếu gia sắc mặt tái nhợt, mặc kệ máu me trên người vẫn đang không ngừng chảy, ánh mắt cậu lờ mờ giống như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào, thều thào nói.
- Được rồi, Bánh Bao ngoan, tối nay mẹ kiếm ít vỏ sắn, xào lên thật thơm cho Bao đổi khẩu vị nhé.
Vừa đi, nàng vừa cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, chốc lát lại nhìn sang đứa trẻ bên cạnh, cẩn thận nhắc nhở. Con bé khuôn mặt tuy cũng chỉ toàn da bọc xương nhưng lại hồng nhuận, dù cũng được bôi cái thứ hỗn hợp kia lên người, nhưng nhìn nhóc tì cũng tràn đầy nhựa sống. Hiển nhiên dù người mẹ bị đói, nhưng ít nhất nàng ta cũng không để con gái phải chịu đói như mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chuyện gì vậy, không phải anh đi kiếm tài liệu luyện bùa sao?
Thanh Trà đứng trước cửa hang, thoáng chốc lại nhìn ra dòng sông rộng phía trước, khuôn mặt nàng ta không giấu nổi sự lo lắng.
- Nhanh thu dọn đồ, rời khỏi đây mau.
Chương 54: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Chỉ thoáng lên trong vài cái chớp mắt, Thanh Trà đã vác “quả cầu nước” Thiên Duy trên vai, không chờ Lê Minh tới gần, nàng ta đã phóng người nhảy xuống bè gỗ. Không có trao đổi nào, Y liền đặt Thiên Duy xuống bè, sau đó cầm thêm quai chèo, hợp sức cùng Lê Minh xuôi dòng mà chạy.
Cô bé nhỏ vừa vớt rong, ánh mắt ngây thơ nhìn sang mẹ mình hỏi. Nghe vậy, người mẹ hơi sững người một lát, trong ánh mắt có sự buồn bã nhẹ giọng nói.
Cùng lúc này, ở tại hang động bên cạnh dòng sông lớn, hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ lúc Lê Minh tìm thấy nơi đây. Trời bây giờ đã chuyển tối, mặt trời khuất sau dãy núi lớn chỉ còn ánh lên vài tia sáng le lói ảm đạm.
- Không có đường lùi, cửa tử ắt có cửa sinh, liều mạng thôi.
Vừa lao vào trong thác, Lê Minh cảm nhận cơ thể mình như bị lực lượng ngàn cân đè trên người. Từng tấc da tấc thịt như muốn xé toạc ra, những v·ết t·hương chằng chịt ở toàn thân cậu còn chưa kịp cầm máu, lại được dịp tuôn trào nhuộm đỏ cả một đoạn thác dài.
- Sao vậy? Bánh Bao không thích thứ này sao?
Một cô gái trẻ vận chiếc áo rách rưới được đan từ mớ vỏ cây rừng, mặt nàng gầy còm hốc hác có vẻ lem luốc. Cả người lại bốc lên mùi h·ôi t·hối do nước tiểu và phân, lẫn theo máu c·h·ó trộn thành hỗn hợp, được nàng cẩn thận bôi lên khắp người. Một tay nàng ta ôm cái giỏ tre nhỏ, tay còn lại dắt theo một một bé gái chừng năm sáu tuổi, đang cẩn thận men theo bãi đá đi ra hướng con sông phía trước.
Nghe thấy lời này, Thanh Trà dường như đã hiểu ra chuyện gì, lập tức phóng nhanh vào trong hang động, mặc cho v·ết t·hương ở chân của nàng ta vẫn chưa lành hẳn.
- Thủy thuộc tính quanh người anh Duy mỗi ngày càng tích tụ lớn hơn, đến ngay cả kỹ năng chữa lành của mình cũng không thể xâm nhập vào trong. Bây giờ cũng chẳng biết tình trạng của ảnh như thế nào. Thật là bước tới không được, bước lùi không xong!
Thở ra một hơi, Thanh Trà bộ dáng chán nản định xoay người bước vào trong đã thấy Lê Minh từ xa đang hoảng hốt đạp trên chiếc bè gỗ, cả người máu me đầm đìa, v·ết t·hương kéo dài trên mặt chưa lành hẳn bây giờ lại b·ị c·hém thêm một vết lớn bên cạnh.
Phía sau, cách cậu ta không xa là một mảnh mây đen, lúc nha lúc nhúc vài chục đầu tà vật hiển nhiên là đang đuổi theo Y. Lê Minh đang kích hoạt lực lượng thể lực lẫn Văn Thù chú, cố hết sức vung quai chèo tiến nhanh về phía hang động, miệng không ngừng gào thét.
Nghe mẹ nói, ánh mắt cô bé thoáng chút buồn, nhưng cũng nhanh chóng bị nó giấu đi, giả vờ như rất vui vẻ cười lớn nói.
Nghe mẹ nói, cô gái nhỏ lễ phép “dạ” một tiếng, cơ thể cũng nương theo bàn tay mà nép sát vào người mẹ mình. Đến một đoạn suối nhỏ tách ra từ nhánh sông rộng kia, hai mẹ con liền chuyển hướng, rẽ vào con suối này.
Không biết Lê Minh có nghe thấy lời này không, bởi vì mọi âm thanh xung quanh bây giờ đã bị tiếng ầm ầm to hơn cả tiếng sấm lấn át. Cách bọn họ chừng chục mét, một dòng thác không biết cao bao nhiêu, nhưng nơi tầm mắt hai người phủ xuống đều là một mảnh mây mù, chỉ nghe tiếng thác đổ thôi cũng khiến cả hai rợn cả da gà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.